Hồng Liên Bảo Giám
Chương 460: Hổ mặt cười (1)
Vũ Lâm quân đuổi theo sáu chiếc Long Xa lao hướng Ngọc Kinh thành. Cửa thành mở rộng nghênh đón công chúa vào kinh thành. Hoàng gia bày nghi thức vội vàng vì Tô Kính trở về sớm hơn một canh giờ.
Lúc này Long Xa mới chạy chậm lại, Vũ Lâm quân chạy đằng trước hết sức chật vật cũng vội giảm tốc độ, không thì giống như giết vào Ngọc Kinh thành.
Trước cửa thành, lễ quan cung đình mặt lạnh như băng đứng giữa đường cái.
Thế tử Tiêu Dao Hầu thật là không biết trời cao đất rộng, trở về Ngọc Kinh thành trong bộ dạng này! Hắn nghĩ mình là ai, hoàng đế sao?
Dù là hoàng đế cũng có lòng tôn kính với thành thị này.
Nghĩ đến đây quan lễ nghi cung đình nâng tay phải lên, bàn tay đẩy tới trước ra hiệu ngừng.
Tô Kính xem rõ, hỏi Vô Ưu công chúa:
- Trong quy định hắn có thể cản xe của chúng ta không?
- Hắn là lễ nghi cung đình tứ phẩm, ta là công chúa, hắn cản xe của ta, nếu không phải ngày mừng lớn thì đã giết chết từ lâu.
Câu trả lời của Vô Ưu công chúa làm Tô Kính yên lòng.
Tô Kính nói ba chữ:
- Đừng dừng xe.
Sau đó quan lễ nghi cung đình kinh ngạc nhìn sáu con long mã càng lúc càng to rồi nghiền qua người gã.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, quan lễ nghi cung đình sợ gần chết, sau đó phát hiện chỉ có áo bị đạp rách chứ người còn nguyên. Quan lễ nghi cung đình tức giận bật người ngồi dậy, đang muốn mở miệng thì một cái tát to giáng vào mặt gã. Bốp một tiếng hơn ba mươi cái răng bay ra ngoài, ghê gớm nhất là vết thương liền lại ngay không chảy ra giọt máu nào.
Giọng Tiêu Dao Hầu vọng ra từ Long Xa:
- Ngươi nói thêm một chữ nữa thì chỉ có thể sống đến ngày mai.
Mới rồi là Cố Quân Sơn dùng thuật đạo đánh quan lễ nghi.
Quan lễ nghi sợ thật, mặc kệ gã đại biểu cái gì miễn không phải thay mặt hoàng đế thì Tiêu Dao Hầu nói muốn làm thịt gã, dù là nhiếp chính vương cũng không giữ gìn gã được. Quan lễ nghi quên mất trong đoàn người gã vươn tay cản đường có một sát thần như vậy.
Rào rào!
Vũ Lâm quân vòng qua quan lễ nghi, dư lại Long Xa thì không quan tâm, lại một chiếc Long Xa lao tới nghiền qua người gã.
Long Xa không nhận được mệnh lệnh công kích của Tô Kính, đám Yên Chi Long chỉ đạp nát áo chứ không bị thương quan lễ nghi. Gã lăn một vòng chưa kịp né ra đã bị chiếc Long Xa khác hất lăn xuống đất.
Quan lễ nghi khóc không ra nước mắt, không thể làm gì khác hơn là gục trên mặt đất, chổng mông mặc cho tất cả Long Xa cán qua người mình.
Vô Ưu công chúa vỗ tay cười to:
- Tô Kính, cách này của ngươi thật tốt, vừa không cần thấy máu vừa hả giận.
- Ừm, Vô Ưu, cái này gọi là vương đạo.
Vô Ưu công chúa từng phun nước:
- Đám Thanh Nhân Nho gia nếu sống lại chắc sẽ bị ngươi tức chết.
Tô Kính hỏi:
- Cái gì gọi là vương đạo?
Vô Ưu công chúa lắc đầu, nói:
- Không hiểu.
- Cái gọi là vương đạo tức là đối thủ không ngoan cán qua người nó.
- Cái này gọi là bá đạo!
Vô Ưu công chúa là hoàng tộc có thể học điển tịch Nho gia, chỉ có dân chúng bình dân là bị cấm không cho học.
- Không không. Vô Ưu, cái gọi là bá đạo ý là đối thủ ngoan mình cũng vẫn cán qua người.
Vô Ưu công chúa cười suýt té trên người Tô Kính, nàng đấm đùi hắn hỏi:
- Cái gì gọi là đạo Thánh Nhân?
- Cái gọi là đạo Thánh Nhân tức là trước khi cán qua thông báo một tiếng, chúng ta cán qua mà không nói gì thì chưa tính là Thánh Nhân.
Vô Ưu công chúa cười bò, nàng cố nín cười ngồi thẳng dậy nói với Tô Kính:
- Long Xa này nên cải tiến lại.
- Hả?
- Ta rất thích, ta muốn làm một chiếc hoàn mỹ, sau này ra vào đều dùng nó, bày ra khí vương đạo.
Tô Kính thay đổi cách xưng hô, buồn rầu nói:
- Công chúa, không nghiền Kim Đan được.
- Vậy thì tạo một chiếc có thể nghiền Kim Đan.
- Tiền đâu?
Vô Ưu công chúa trợn to mắt nói:
- Chúng ta là phu thê nói gì tiền nong, ngươi... ngươi... ngươi!
Tô Kính lắc đầu nói:
- Không phải nhắc đến tiền, là không có tiền thì ta không tạo được.
Vô Ưu công chúa giật mình hỏi:
- Tô Kính, ý của ngươi là có thể tạo ra chiếc xe nghiền ép cường giả Kim Đan?
- Ít nhất có thể nghiền Kim Đan nhất trọng.
Tô Kính do dự nói:
- Sáu con Yên Chi Long, tất cả đều là đỉnh Trúc Cơ, cộng thêm trận pháp chiến xa thì đối phó một Kim Đan nhất trọng không thành vấn đề.
Yên Chi Long mặc dù là ngư long nhưng trời sinh sức rất mạnh, sức sống dẻo dai hơn luyện khí sĩ, dù là cường giả Kim Đan thì tuổi thọ và năng lực chịu đánh không bằng yêu thú loài ngư long Trúc Cơ kỳ.
- Tô Kính, chắc không phải ngươi chỉ nói cho vui miệng? Cường giả Kim Đan ít nhất có vài món pháp khí cường đại, bối cảnh thâm sâu, không chừng có đạo khí.
- Ừm, Vô Ưu muốn Long Xa chắc chắn là đẳng cấp đạo khí.
- Ngươi có thể luyện chế đạo khí?
- Bây giờ còn không thể, chờ ta Trúc Cơ rồi sẽ làm được, nhưng hao tổn tài liêu gì sẽ nhiều hơn Kim Đan bình thường chút.
- Tô Kính, ngươi thật khiến người ta ngoài ý muốn. Tiền không là vấn đề, ta nói cho ngươi biết, ngươi suy nghĩ xem nên biến thế nào.
- Ý nghĩ gì?
- Ta thấy ngươi thiết kế vũ khí chủ yếu là tính thông dụng, có thể chế tạo nhiều, giá tiền phải rẻ, đó là những đặc điểm. Vì vì những thứ này ngươi thậm chí có thể hy sinh một phần tính năng của vũ khí.
- Đúng vậy, rồi sao?
- Nếu ngươi có binh sĩ vô hạn thì loại thiết kế này là tốt nhất, nhưng ngươi không có. Ba quân chúng ta tổng cộng chỉ có một trăm tám mươi vạn người, chết một người thiếu một, lại chiêu mộ huấn luyện cũng không tiện bằng đế quốc. Vì vậy quân giới của chúng ta nên lấy đặc điểm là cao quý dùng bền, cố gắng bảo vệ binh lính.
Tô Kính muốn phản bác nhưng rồi im lặng. Vô Ưu công chúa nói được lời như thế khiến hắn rất vui mừng, nên Tô Kính không định thuyết phục Vô Ưu công chúa, hắn chỉ gật đầu.
Đúng vậy, Tô Kính vì thành tiên cần cuộc chiến tranh này. Nhưng nếu không phải hy sinh ai mà chỉ tiêu phí nhiều tài nguyên chút cũng tốt. Mỗi binh lính đều có gia đình.
Vô Ưu công chúa vẫn luôn suy nghĩ vấn đề như vậy sẽ làm Tô Kính rất thích, hắn không nhìn lầm người.
Đoàn xe đón dâu thật là lúng túng, một đường lao đi băng băng mãi đến khi tất cả vào thành mới giảm tốc độ. Lúc này Tô Kính mở ra toàn bộ trận pháp Long Xa, ánh sáng chói mắt, dị tượng đầy trời.
Long Xa có nhạc tiên vang vọng mười dặm, nhưng gần xa nghe âm lượng như nhau.&
Lúc này Long Xa mới chạy chậm lại, Vũ Lâm quân chạy đằng trước hết sức chật vật cũng vội giảm tốc độ, không thì giống như giết vào Ngọc Kinh thành.
Trước cửa thành, lễ quan cung đình mặt lạnh như băng đứng giữa đường cái.
Thế tử Tiêu Dao Hầu thật là không biết trời cao đất rộng, trở về Ngọc Kinh thành trong bộ dạng này! Hắn nghĩ mình là ai, hoàng đế sao?
Dù là hoàng đế cũng có lòng tôn kính với thành thị này.
Nghĩ đến đây quan lễ nghi cung đình nâng tay phải lên, bàn tay đẩy tới trước ra hiệu ngừng.
Tô Kính xem rõ, hỏi Vô Ưu công chúa:
- Trong quy định hắn có thể cản xe của chúng ta không?
- Hắn là lễ nghi cung đình tứ phẩm, ta là công chúa, hắn cản xe của ta, nếu không phải ngày mừng lớn thì đã giết chết từ lâu.
Câu trả lời của Vô Ưu công chúa làm Tô Kính yên lòng.
Tô Kính nói ba chữ:
- Đừng dừng xe.
Sau đó quan lễ nghi cung đình kinh ngạc nhìn sáu con long mã càng lúc càng to rồi nghiền qua người gã.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, quan lễ nghi cung đình sợ gần chết, sau đó phát hiện chỉ có áo bị đạp rách chứ người còn nguyên. Quan lễ nghi cung đình tức giận bật người ngồi dậy, đang muốn mở miệng thì một cái tát to giáng vào mặt gã. Bốp một tiếng hơn ba mươi cái răng bay ra ngoài, ghê gớm nhất là vết thương liền lại ngay không chảy ra giọt máu nào.
Giọng Tiêu Dao Hầu vọng ra từ Long Xa:
- Ngươi nói thêm một chữ nữa thì chỉ có thể sống đến ngày mai.
Mới rồi là Cố Quân Sơn dùng thuật đạo đánh quan lễ nghi.
Quan lễ nghi sợ thật, mặc kệ gã đại biểu cái gì miễn không phải thay mặt hoàng đế thì Tiêu Dao Hầu nói muốn làm thịt gã, dù là nhiếp chính vương cũng không giữ gìn gã được. Quan lễ nghi quên mất trong đoàn người gã vươn tay cản đường có một sát thần như vậy.
Rào rào!
Vũ Lâm quân vòng qua quan lễ nghi, dư lại Long Xa thì không quan tâm, lại một chiếc Long Xa lao tới nghiền qua người gã.
Long Xa không nhận được mệnh lệnh công kích của Tô Kính, đám Yên Chi Long chỉ đạp nát áo chứ không bị thương quan lễ nghi. Gã lăn một vòng chưa kịp né ra đã bị chiếc Long Xa khác hất lăn xuống đất.
Quan lễ nghi khóc không ra nước mắt, không thể làm gì khác hơn là gục trên mặt đất, chổng mông mặc cho tất cả Long Xa cán qua người mình.
Vô Ưu công chúa vỗ tay cười to:
- Tô Kính, cách này của ngươi thật tốt, vừa không cần thấy máu vừa hả giận.
- Ừm, Vô Ưu, cái này gọi là vương đạo.
Vô Ưu công chúa từng phun nước:
- Đám Thanh Nhân Nho gia nếu sống lại chắc sẽ bị ngươi tức chết.
Tô Kính hỏi:
- Cái gì gọi là vương đạo?
Vô Ưu công chúa lắc đầu, nói:
- Không hiểu.
- Cái gọi là vương đạo tức là đối thủ không ngoan cán qua người nó.
- Cái này gọi là bá đạo!
Vô Ưu công chúa là hoàng tộc có thể học điển tịch Nho gia, chỉ có dân chúng bình dân là bị cấm không cho học.
- Không không. Vô Ưu, cái gọi là bá đạo ý là đối thủ ngoan mình cũng vẫn cán qua người.
Vô Ưu công chúa cười suýt té trên người Tô Kính, nàng đấm đùi hắn hỏi:
- Cái gì gọi là đạo Thánh Nhân?
- Cái gọi là đạo Thánh Nhân tức là trước khi cán qua thông báo một tiếng, chúng ta cán qua mà không nói gì thì chưa tính là Thánh Nhân.
Vô Ưu công chúa cười bò, nàng cố nín cười ngồi thẳng dậy nói với Tô Kính:
- Long Xa này nên cải tiến lại.
- Hả?
- Ta rất thích, ta muốn làm một chiếc hoàn mỹ, sau này ra vào đều dùng nó, bày ra khí vương đạo.
Tô Kính thay đổi cách xưng hô, buồn rầu nói:
- Công chúa, không nghiền Kim Đan được.
- Vậy thì tạo một chiếc có thể nghiền Kim Đan.
- Tiền đâu?
Vô Ưu công chúa trợn to mắt nói:
- Chúng ta là phu thê nói gì tiền nong, ngươi... ngươi... ngươi!
Tô Kính lắc đầu nói:
- Không phải nhắc đến tiền, là không có tiền thì ta không tạo được.
Vô Ưu công chúa giật mình hỏi:
- Tô Kính, ý của ngươi là có thể tạo ra chiếc xe nghiền ép cường giả Kim Đan?
- Ít nhất có thể nghiền Kim Đan nhất trọng.
Tô Kính do dự nói:
- Sáu con Yên Chi Long, tất cả đều là đỉnh Trúc Cơ, cộng thêm trận pháp chiến xa thì đối phó một Kim Đan nhất trọng không thành vấn đề.
Yên Chi Long mặc dù là ngư long nhưng trời sinh sức rất mạnh, sức sống dẻo dai hơn luyện khí sĩ, dù là cường giả Kim Đan thì tuổi thọ và năng lực chịu đánh không bằng yêu thú loài ngư long Trúc Cơ kỳ.
- Tô Kính, chắc không phải ngươi chỉ nói cho vui miệng? Cường giả Kim Đan ít nhất có vài món pháp khí cường đại, bối cảnh thâm sâu, không chừng có đạo khí.
- Ừm, Vô Ưu muốn Long Xa chắc chắn là đẳng cấp đạo khí.
- Ngươi có thể luyện chế đạo khí?
- Bây giờ còn không thể, chờ ta Trúc Cơ rồi sẽ làm được, nhưng hao tổn tài liêu gì sẽ nhiều hơn Kim Đan bình thường chút.
- Tô Kính, ngươi thật khiến người ta ngoài ý muốn. Tiền không là vấn đề, ta nói cho ngươi biết, ngươi suy nghĩ xem nên biến thế nào.
- Ý nghĩ gì?
- Ta thấy ngươi thiết kế vũ khí chủ yếu là tính thông dụng, có thể chế tạo nhiều, giá tiền phải rẻ, đó là những đặc điểm. Vì vì những thứ này ngươi thậm chí có thể hy sinh một phần tính năng của vũ khí.
- Đúng vậy, rồi sao?
- Nếu ngươi có binh sĩ vô hạn thì loại thiết kế này là tốt nhất, nhưng ngươi không có. Ba quân chúng ta tổng cộng chỉ có một trăm tám mươi vạn người, chết một người thiếu một, lại chiêu mộ huấn luyện cũng không tiện bằng đế quốc. Vì vậy quân giới của chúng ta nên lấy đặc điểm là cao quý dùng bền, cố gắng bảo vệ binh lính.
Tô Kính muốn phản bác nhưng rồi im lặng. Vô Ưu công chúa nói được lời như thế khiến hắn rất vui mừng, nên Tô Kính không định thuyết phục Vô Ưu công chúa, hắn chỉ gật đầu.
Đúng vậy, Tô Kính vì thành tiên cần cuộc chiến tranh này. Nhưng nếu không phải hy sinh ai mà chỉ tiêu phí nhiều tài nguyên chút cũng tốt. Mỗi binh lính đều có gia đình.
Vô Ưu công chúa vẫn luôn suy nghĩ vấn đề như vậy sẽ làm Tô Kính rất thích, hắn không nhìn lầm người.
Đoàn xe đón dâu thật là lúng túng, một đường lao đi băng băng mãi đến khi tất cả vào thành mới giảm tốc độ. Lúc này Tô Kính mở ra toàn bộ trận pháp Long Xa, ánh sáng chói mắt, dị tượng đầy trời.
Long Xa có nhạc tiên vang vọng mười dặm, nhưng gần xa nghe âm lượng như nhau.&
Bình luận truyện