Hồng Liên Bảo Giám
Chương 59: Huynh đệ (thượng) (2)
Đã khuya thế này không làm món gì cầu kỳ, chỉ bày các trái cây, ly chén.
Không lâu sau Tô Linh, Tô Kiến được hai nha hoàn mời đến. Hai người chào Tô Kính rồi hắn kéo hai ca ca ngồi xuống ghế.
- Phụ thân rốt cuộc cho ta rời khỏi viện này nhưng ta không vội đi. Nào nào, đêm nay chúng ta không say không về.
Cấm túc không chỉ nhằm vào Tô Kính, trong thời gian thế tử bị cấm túc không được rời khỏi chỗ ở, người khác không được lại đây thăm.
Lúc này trăng sáng nhô lên hướng đông, sao giăng đầy trời. Cây sum xuê trong đình viện, đã là giữa hè, gió mát hiu hiu, hương hoa từ ngoài viện bay vào. Ba huynh đệ cụng ly vừa uống vừa trò chuyện mấy tháng gần đây trong phủ.
Nói một lúc thì Tô Kính hỏi Tô Linh:
- Đại ca, xin hỏi một việc.
- Có chuyện gì?
- Hiện giờ đại ca là Ngự Sử đúng không?
Tô Linh trả lời:
- Chỉ treo cái danh Ngự Sử nhưng thật ra vẫn lệ thuộc Đông quân, tra xét quan viên, không có gì hay.
Nhiều người hâm mộ chức vị của Tô Linh, nhưng tính gã không thích hoạt động âm u âm thầm.
- Chắc đại ca hiểu khá nhiều về quan viên trong kinh?
- Sao tam đệ hỏi cái này? Nếu là việc bình thường thì tam đệ cứ hỏi, nếu liên quan cơ mật Đông quân ta mà nói sẽ bị phụ thân triệt quân hàm tước vị, không làm Ngự Sử nữa.
- Ha ha ha!
Tô Kính uống hớp rượu lớn để men rượu lan tỏa giữa bụng ngực:
- Là vì lễ thành niên mấy tháng nữa, ta nghe nói sẽ có nhiều đại thần đến cầu hôn, không biết nên chọn ai.
Tô Kiến ở một bên nói:
- Cái này có gì khó xử, cứ từ chối hết là xong. Lấy cớ là sắp vào Vũ Lâm quân, cảnh giới chưa đủ phải lo tu hành. Nếu có người buộc đệ xem thì cứ đi xem, coi như đi dạo. Nếu đệ không đồng ý thì hoàng đế cũng không thể buộc hứa hôn.
- Có khi nào phụ thân...
- Tam đệ, phụ thân mà quyết định hôn sự cho đệ thì chỉ có hai khả năng. một là lúc trước phụ thân nợ nhân tình nên hứa hẹn, hai là có một nữ nhân cực kỳ thích hợp với đệ, nếu bỏ lỡ thì không có nữa. Bình thường phụ thân sẽ chỉ kiểm soát chuyện này, nếu người đệ thích huyết mạch quá kém thì phụ thân tuyệt đối không đồng ý.
Tô Kính chậm rãi gật đầu, buông xuống nỗi lòng lo âu. Trên thế giới này hắn muốn tìm tình yêu giống ở Trái Đất là không thể nào, đầu tiên Tô Kính không phải người của thế giới này. Nếu Tô Kính yêu ai đó chưa chắc muốn cùng người đó bên nhau, vì thân phận của hắn đủ liên lụy người ta lên Trảm Tiên Đài. BỊ giết trên Trảm Tiên Đài thì linh hồn mãi mãi không siêu sinh, muốn tan biến trong thiên địa cũng không được, sẽ bị thuật đạo xé ra, đau đớn như luân hồi vào địa ngục.
Tô Linh, Tô Kiến thầm thấy lạ, gặp lại đệ đệ này đã thay đổi rất nhiều. Tuy vẫn thấy hắn tùy tính, có lẽ chỉ là ảo giác, ít ra uống đến lúc này Tô Kính toàn nhìn hai người chứ không thèm liếc qua các nha hoàn xinh đẹp.
Bọn họ trò chuyện toàn thứ vụn vặt, tam đệ vốn không kiên nhẫn nghe chuyện như vậy.
Quan trọng nhất là tam đệ bắt đầu quan tâm hôn sự. Nghe hắn nói dường như muốn tự quyết định, không thích bị người khác sắp đặt. Đối với luyện khí sĩ thì đây không tính là yêu cầu quá mức, nhưng Tô Kính lúc trước lười suy nghĩ những chuyện này, cưới ai đều như nhau, nếu không thích thì nạp thêm thiếp.
Tô Linh lớn tuổi, ở trong Đông quân lâu nên khá quen thuộc giai tầng quan liêu Ngọc Kinh thành. Tô Linh làm công tác giống mật thám, gã nắm rõ tình hình gia đình các vị quan.
Nên Tô Linh hỏi:
- Tam đệ muốn nữ nhân như thế nào có thể nói với ta, ta sẽ vòng phạm vi cho đệ, để đệ tự chọn chịu không?
Nữ nhân vừa độ tuổi thành hôn miễn Tô Kính nói ra mẫu người mình thích là Tô Linh sẽ cho ra mười mấy đáp án.
- Không cần, đại ca liệt kê danh sách cho ta là được. Nhà ai có xung đột ích lợi với Tô gia chúng ta thì khi họ cầu hôn cứ lơ đi là được.
Tô Kính thuận miệng nói, vì trên Trái Đất thân phận của hắn nếu muốn kết hôn đầu tiên đối tượng phải vượt qua ải kiểm tra này. Thân phận hiện giờ của Tô Kính cũng xem như quan trọng trong thế giới này, nên hắn thói quen loại bỏ rắc rối ẩn giấu trước.
Tô Linh, Tô Kiến cảm thấy tam đệ chính chắn hơn nhiều. Nếu Tô Kính không hấp thu linh hồn thế tử, nhiều ngày ma hợp, điệu bộ làm giống như đúc thì hai người thậm chí nghi ngờ đệ đệ bị thiên ma nhập xác.
Huynh đệ Tô Kính uống rượu, hai tiểu yêu rảnh rỗi chán. Thân phận của Ưng Dương, Khuyển Thập Lang không thể nào cùng ngồi chung mâm ăn uống. Hơn nữa hai tiểu yêu còn chưa bỏ ăn máu, thích thịt, trái cây và rượu gạo đối với bọn họ là nhạt thếch.
Tô Kính dò hỏi Tô Kiến:
- Nhị ca cũng sắp đến lúc vào Vũ Lâm quân rồi, là kéo thêm một năm hay chờ cuối năm đi?
Tô Kiến hơi bất mãn nói:
- Phụ thân kêu ta chờ thêm một năm, sắp xếp ta đi biên quan bắc vực, vào bộ hạ cũ của Lâm Hoành Sơn.
Tô Kính cười nói:
- Nhị ca, lão sư của ta là tiên thiên võ giả hiếm thấy, có thể ngự kiếm ngàn trượng. Luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường không đủ để lão sư giết. Nhị ca đừng tưởng rằng trong quân không ai lợi hại, nếu không có lực lượng Kim Đan kỳ thì không nghĩa lý gì trong quân. Phụ thân kêu nhị ca đi biên quan bắc vực vì hy vọng nhị ca sẽ kiến công lập nghiệp chứ không sống cho qua ngày. Có bộ hạ cũ của lão sư hỗ trợ tốt hơn nhị ca tự mình xông xáo.
- Ngươi thấy chưa, tam đệ cũng nói vậy.
Tô Linh lo lắng nhìn Tô Kiến:
- Lợi dụng quyền thế của phụ thân không có gì là không tốt, trừ phi năng lực của chính ngươi không thể làm điều ngươi muốn làm, đó là hại người.
- Đại ca sao bỗng răn dạy người rồi.
Tô Kính thấy sắc mặt Tô Linh nghiêm khắc, vội nâng ly uống cạn rượu:
- Huynh đệ chúng ta chỉ nói việc nhà, nào nào, để ta hát một bài cho hai vị huynh trưởng nghe.
Ba huynh đệ Tô Kính vốn có tình cảm khăng khít, vì không có gút mắt ích lợi, nhà mẹ đẻ hai huynh trưởng không có ai, muốn làm ra mâu thuẫn cũng khó khăn. Tính cách thế tử Tiêu Dao Hầu thật sự không xấu, gã chỉ phá làng phá xóm bên ngoài chứ chưa làm gì hại mạng người.
Tô Kính là thế tử, hắn đã lên tiếng thì Tô Linh dù là đại ca cũng không thể răn dạy Tô Kiến nữa.
Tô Kính nghiêng người tùy tay rút cây kim vàng trên đầu Hoàng Sương xuống. Ly rượu ngọc xanh đặt trước mặt Tô Kính, hắn cầm trâm vàng gõ nhẹ, mở miệng hát.
Không lâu sau Tô Linh, Tô Kiến được hai nha hoàn mời đến. Hai người chào Tô Kính rồi hắn kéo hai ca ca ngồi xuống ghế.
- Phụ thân rốt cuộc cho ta rời khỏi viện này nhưng ta không vội đi. Nào nào, đêm nay chúng ta không say không về.
Cấm túc không chỉ nhằm vào Tô Kính, trong thời gian thế tử bị cấm túc không được rời khỏi chỗ ở, người khác không được lại đây thăm.
Lúc này trăng sáng nhô lên hướng đông, sao giăng đầy trời. Cây sum xuê trong đình viện, đã là giữa hè, gió mát hiu hiu, hương hoa từ ngoài viện bay vào. Ba huynh đệ cụng ly vừa uống vừa trò chuyện mấy tháng gần đây trong phủ.
Nói một lúc thì Tô Kính hỏi Tô Linh:
- Đại ca, xin hỏi một việc.
- Có chuyện gì?
- Hiện giờ đại ca là Ngự Sử đúng không?
Tô Linh trả lời:
- Chỉ treo cái danh Ngự Sử nhưng thật ra vẫn lệ thuộc Đông quân, tra xét quan viên, không có gì hay.
Nhiều người hâm mộ chức vị của Tô Linh, nhưng tính gã không thích hoạt động âm u âm thầm.
- Chắc đại ca hiểu khá nhiều về quan viên trong kinh?
- Sao tam đệ hỏi cái này? Nếu là việc bình thường thì tam đệ cứ hỏi, nếu liên quan cơ mật Đông quân ta mà nói sẽ bị phụ thân triệt quân hàm tước vị, không làm Ngự Sử nữa.
- Ha ha ha!
Tô Kính uống hớp rượu lớn để men rượu lan tỏa giữa bụng ngực:
- Là vì lễ thành niên mấy tháng nữa, ta nghe nói sẽ có nhiều đại thần đến cầu hôn, không biết nên chọn ai.
Tô Kiến ở một bên nói:
- Cái này có gì khó xử, cứ từ chối hết là xong. Lấy cớ là sắp vào Vũ Lâm quân, cảnh giới chưa đủ phải lo tu hành. Nếu có người buộc đệ xem thì cứ đi xem, coi như đi dạo. Nếu đệ không đồng ý thì hoàng đế cũng không thể buộc hứa hôn.
- Có khi nào phụ thân...
- Tam đệ, phụ thân mà quyết định hôn sự cho đệ thì chỉ có hai khả năng. một là lúc trước phụ thân nợ nhân tình nên hứa hẹn, hai là có một nữ nhân cực kỳ thích hợp với đệ, nếu bỏ lỡ thì không có nữa. Bình thường phụ thân sẽ chỉ kiểm soát chuyện này, nếu người đệ thích huyết mạch quá kém thì phụ thân tuyệt đối không đồng ý.
Tô Kính chậm rãi gật đầu, buông xuống nỗi lòng lo âu. Trên thế giới này hắn muốn tìm tình yêu giống ở Trái Đất là không thể nào, đầu tiên Tô Kính không phải người của thế giới này. Nếu Tô Kính yêu ai đó chưa chắc muốn cùng người đó bên nhau, vì thân phận của hắn đủ liên lụy người ta lên Trảm Tiên Đài. BỊ giết trên Trảm Tiên Đài thì linh hồn mãi mãi không siêu sinh, muốn tan biến trong thiên địa cũng không được, sẽ bị thuật đạo xé ra, đau đớn như luân hồi vào địa ngục.
Tô Linh, Tô Kiến thầm thấy lạ, gặp lại đệ đệ này đã thay đổi rất nhiều. Tuy vẫn thấy hắn tùy tính, có lẽ chỉ là ảo giác, ít ra uống đến lúc này Tô Kính toàn nhìn hai người chứ không thèm liếc qua các nha hoàn xinh đẹp.
Bọn họ trò chuyện toàn thứ vụn vặt, tam đệ vốn không kiên nhẫn nghe chuyện như vậy.
Quan trọng nhất là tam đệ bắt đầu quan tâm hôn sự. Nghe hắn nói dường như muốn tự quyết định, không thích bị người khác sắp đặt. Đối với luyện khí sĩ thì đây không tính là yêu cầu quá mức, nhưng Tô Kính lúc trước lười suy nghĩ những chuyện này, cưới ai đều như nhau, nếu không thích thì nạp thêm thiếp.
Tô Linh lớn tuổi, ở trong Đông quân lâu nên khá quen thuộc giai tầng quan liêu Ngọc Kinh thành. Tô Linh làm công tác giống mật thám, gã nắm rõ tình hình gia đình các vị quan.
Nên Tô Linh hỏi:
- Tam đệ muốn nữ nhân như thế nào có thể nói với ta, ta sẽ vòng phạm vi cho đệ, để đệ tự chọn chịu không?
Nữ nhân vừa độ tuổi thành hôn miễn Tô Kính nói ra mẫu người mình thích là Tô Linh sẽ cho ra mười mấy đáp án.
- Không cần, đại ca liệt kê danh sách cho ta là được. Nhà ai có xung đột ích lợi với Tô gia chúng ta thì khi họ cầu hôn cứ lơ đi là được.
Tô Kính thuận miệng nói, vì trên Trái Đất thân phận của hắn nếu muốn kết hôn đầu tiên đối tượng phải vượt qua ải kiểm tra này. Thân phận hiện giờ của Tô Kính cũng xem như quan trọng trong thế giới này, nên hắn thói quen loại bỏ rắc rối ẩn giấu trước.
Tô Linh, Tô Kiến cảm thấy tam đệ chính chắn hơn nhiều. Nếu Tô Kính không hấp thu linh hồn thế tử, nhiều ngày ma hợp, điệu bộ làm giống như đúc thì hai người thậm chí nghi ngờ đệ đệ bị thiên ma nhập xác.
Huynh đệ Tô Kính uống rượu, hai tiểu yêu rảnh rỗi chán. Thân phận của Ưng Dương, Khuyển Thập Lang không thể nào cùng ngồi chung mâm ăn uống. Hơn nữa hai tiểu yêu còn chưa bỏ ăn máu, thích thịt, trái cây và rượu gạo đối với bọn họ là nhạt thếch.
Tô Kính dò hỏi Tô Kiến:
- Nhị ca cũng sắp đến lúc vào Vũ Lâm quân rồi, là kéo thêm một năm hay chờ cuối năm đi?
Tô Kiến hơi bất mãn nói:
- Phụ thân kêu ta chờ thêm một năm, sắp xếp ta đi biên quan bắc vực, vào bộ hạ cũ của Lâm Hoành Sơn.
Tô Kính cười nói:
- Nhị ca, lão sư của ta là tiên thiên võ giả hiếm thấy, có thể ngự kiếm ngàn trượng. Luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường không đủ để lão sư giết. Nhị ca đừng tưởng rằng trong quân không ai lợi hại, nếu không có lực lượng Kim Đan kỳ thì không nghĩa lý gì trong quân. Phụ thân kêu nhị ca đi biên quan bắc vực vì hy vọng nhị ca sẽ kiến công lập nghiệp chứ không sống cho qua ngày. Có bộ hạ cũ của lão sư hỗ trợ tốt hơn nhị ca tự mình xông xáo.
- Ngươi thấy chưa, tam đệ cũng nói vậy.
Tô Linh lo lắng nhìn Tô Kiến:
- Lợi dụng quyền thế của phụ thân không có gì là không tốt, trừ phi năng lực của chính ngươi không thể làm điều ngươi muốn làm, đó là hại người.
- Đại ca sao bỗng răn dạy người rồi.
Tô Kính thấy sắc mặt Tô Linh nghiêm khắc, vội nâng ly uống cạn rượu:
- Huynh đệ chúng ta chỉ nói việc nhà, nào nào, để ta hát một bài cho hai vị huynh trưởng nghe.
Ba huynh đệ Tô Kính vốn có tình cảm khăng khít, vì không có gút mắt ích lợi, nhà mẹ đẻ hai huynh trưởng không có ai, muốn làm ra mâu thuẫn cũng khó khăn. Tính cách thế tử Tiêu Dao Hầu thật sự không xấu, gã chỉ phá làng phá xóm bên ngoài chứ chưa làm gì hại mạng người.
Tô Kính là thế tử, hắn đã lên tiếng thì Tô Linh dù là đại ca cũng không thể răn dạy Tô Kiến nữa.
Tô Kính nghiêng người tùy tay rút cây kim vàng trên đầu Hoàng Sương xuống. Ly rượu ngọc xanh đặt trước mặt Tô Kính, hắn cầm trâm vàng gõ nhẹ, mở miệng hát.
Bình luận truyện