Hồng Liên Bảo Giám
Chương 97: Nam nhân (1)
Đó không phải ánh sáng mà là phi quang thần binh trong bí pháp Binh gia.
Đại tướng quân xung phong, hạng giặc trộm không thể đến gần. Có thể đến trước mặt Lâm Hoành Sơn mười trượng ít nhất có cảnh giới Trúc Cơ kỳ.
Mỗi lần cắt một con ngạ quỷ là phi quang thần binh sẽ sáng rực hơn nữa.
Phù văn trên liên hoa chiến giáp bay lên nối liền với phi quang thần binh, Lâm Hoành Sơn như quả cầu ánh sáng lớn đường kính hai mươi trượng lăn nhanh tới trước.
Con mắt to trong mây đỏ trên đầu tường Thôn Thực thành vặn vẹo bắn ra tia sáng đỏ máu chiếu vào Lâm Hoành Sơn. Ngạ quỷ được ánh sáng đỏ máu gia cố bỗng chốc như ăn thuốc kích thích dũng mãnh không sợ chết lao vào phi quang thần binh Lâm Hoành Sơn phát ra.
Lâm Hoành Sơn cười nhạt, nếu phi quang thần binh bị số lượng quân tốt thí suy yếu thì đã không là bí pháp Binh gia!
Ngạ quỷ chui lên từ lòng đất càng lúc càng đông, chớp mắt đã hơn vạn. Đôi chân mảnh khảnh như cây tăm tiếp tục xung lực mạnh mẽ, các con ngạ quỷ chạy nhanh dưới đất như hàng vạn trọng kỵ binh xung phong, mặt đất bùn lầy bị ngạ quỷ giẫm bắn tung tóe lên cao mấy trượng như thủy triều đổ ập xuống Lâm Hoành Sơn.
Trung tâm Thôn Thực thành, trên một đài cao dựng bằng đá hoa cương đỏ sậm, có một bàn tiệc rượu đặt giữa đài cao trăm trượng.
Trên bàn sắt ba trượng bày đầy trân tu mỹ vị trần gian, Hư Đỗ Quỷ Vương ngồi nhìn nhóm Tô Kính cụng ly chè chén.
Nhóm Tô Kính bị buộc nhậu chứ trong lòng nóng ruột nóng gan. Hư Đỗ Quỷ Vương biến ra đồ vật càng ăn càng đói, ở trong thế giới này quá lâu thì sẽ bị chuyển hóa thành ngạ quỷ.
Hư Đỗ Quỷ Vương cười nói:
- Trong Thôn Thực thành không biết năm tháng, các vị ở đây đừng lo lắng, nếu không thể ra ngoài cứ coi như chứng đạo trưởng sinh, ăn mãi không ngừng đi.
Nói rồi Hư Đỗ Quỷ Vương xèo bàn tay to ra chộp hai ngạ quỷ ở dưới đài nhét vào trong miệng, nhai rôm rốp.
Đám người Tô Kính không dám ngừng tay, uống rượu ừng ực, nhai ngồm ngoàm không cần biết vị gì. Hư Đỗ Quỷ Vương này đúng là hung tàn, giờ còn có cơ hội chờ đợi cứu viện nếu vì việc này làm phật lòng, chưa đợi người cứu viện đến đã bị Hư Đỗ Quỷ Vương nhai sống.
Hư Đỗ Quỷ Vương bỗng rất vui vẻ nói:
- Lại một kẻ tới chịu chết, lát nữa mấy người có thêm bầu bạn rồi. Địa phủ không cửa xông vào, ha ha ha ha!
Phương tiểu thế giới này từ khi địa phủ tan vỡ thì không cách nào tìm được đường ra. Luyện khí sĩ nhân loại lần trước đi vào mạnh mẽ hung ác, Hư Đỗ Quỷ Vương không nắm chắc giữ được người ta nên ẩn núp đi. Khộng ngờ mới mấy năm liên tiếp có người tiến vào. Lần này đi vào còn là nhân loại cảnh giới Kim Đan.
Hư Đỗ Quỷ Vương rất vui, nhân loại cảnh giới Kim Đan có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng, ăn kẻ đến sau thì luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan trước mắt này xem như lương thực dự trữ, khi nào cần gấp thì ăn.
Tô Kính động ý niệm, Ngũ Luân Chân Bảo sinh ra cảm ứng, cảm giác kỳ diệu đó nói cho hắn biết sư phụ đến.
Tô Kính không biết giữa sư phụ và Hư Đỗ Quỷ Vương bên nào mạnh hơn, nhưng hắn biết phụ thân để sư phụ vào thì chắc chắn có chuẩn bị thủ đoạn.
Tô Kính nâng ly hỏi Quỷ Vương trước mặt mình:
- Hư Đỗ, ngươi không đi ngăn cản sao?
- Ngăn làm gì, Thôn Thực thành có ba mươi vạn ngạ quỷ, ngoài thành càng nhiều nữa, giết một con không lâu sau sẽ sống lại một con. Người đó mạnh mấy cũng không thể giết trăm vạn quỷ binh!
Tô Kính lắc đầu nói:
- Ha, để thuộc hạ chịu chết không xem như anh hùng.
Hư Đỗ Quỷ Vương lạnh nhạt nói:
- Hắn có tư cách bước lên đầu tường thì tính tiếp.
Tô Kính không bị Hư Đỗ Quỷ Vương khống chế, đã ăn nhiều thực vật làm người đói mà hắn không bị lạc tâm trí. Hư Đỗ Quỷ Vương hơi mất kiên nhẫn, những con sâu này thật rắc rối, ngoan ngoãn để ta ăn mất chẳng tốt hơn sao?
- Ngươi không thể có được phương tiểu thế giới này.
Tô Kính chưa chịu thôi, tiếp tục lải nhải:
- Ta biết ngươi nghĩ gì, khống chế tiểu thế giới, mở ra đường hầm, ngươi đi bên ngoài bắt chút thức ăn về là có thể klhống chế toàn bộ ngạ quỷ trong thế giới này. Những ngạ quỷ phụng ngươi làm chủ, ngươi sẽ là thần.
- Đúng vậy!
Hư Đỗ Quỷ Vương không giấu diếm:
- Nhưng ngươi làm được gì? Miễn ta có được một phong sắc thư là có thể nắm giữ chút căn nguyên của thế giới này, cũng tìm được con đường đi ra ngoài, vậy thì ta sẽ không chịu đói nữa.
- Sẽ không ai viết sắc thư cho ngươi, người đến không phải cứu chúng ta mà là diệt khẩu. Chỉ cần chúng ta chết hết thì không ai vào tiểu thế giới này, ngươi cứ từ từ chờ tiếp đi.
Con mắt to của Hư Đỗ Quỷ Vương lấp lóe tia sáng tím đỏ quét qua quét lại trên mặt Tô Kính. Hắn cảm giác mặt mình như bị giấy nhám chà mạnh, đau thấu xương.
Tô Kính vẫn không ngừng miệng:
- Hay ngươi bán linh hồn cho ta, ta mang ngươi ra ngoài chịu không?
Hư Đỗ Quỷ Vương cười phá lên, không thèm nhìn Tô Kính:
- Ngươi xứng sao?
Luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ nho nhỏ mà muốn thu phục nó?
Đừng nói Hư Đỗ Quỷ Vương không đồng ý, dù chấp nhận thì linh hồn vật nhỏ này sẽ không chịu nổi căn nguyên cường đại của nó, có thể sẽ tan vỡ trực tiếp ngay.
Thật là người không biết không sợ.
Hư Đỗ Quỷ Vương bị Tô Kính hút sự chú ý trở lại đài cao, con mắt to trong vòng xoáy mây đỏ trên bầu trời lại bị tầng mây che lấp, không quan tâm tình hình chiến đấu ở phía xa nữa.
Chỉ có một người đi vào, trong khi Hư Đỗ Quỷ Vương có trăm vạn hùng binh.
Hư Đỗ Quỷ Vương muốn tiết kiệm lực lượng, ở thế giới này thì đói khát mới là việc đáng sợ nhất.
Tô Kính thầm cười nhạt, ngươi xem thường sư phụ thì chút nữa cho ngươi nếm mùi đau khổ. Tô Kính tu luyện bí pháp Binh gia không nhiều, đoạn thời gian trước Lâm Hoành Sơn trừ tuyền dạy kỹ năng thực chiến cho hắn ra còn có điển tịch Binh gia. Tô Kính sâu sắc hiểu chiến pháp của Binh gia, không có đại tướng mạnh mẽ ngăn trước mặt thì những ngạ quỷ này sẽ bị Lâm Hoành Sơn chém như cắt cỏ.
Tô Linh, Tô Kiến nghe Tô Kính dõng dạc nói chuyện với Hư Đỗ Quỷ Vương mà thầm khâm phục. Tuy khí hải đan điền của tam đệ bị hỏng nhưng sự ung dung bình tĩnh này đúng là ra dáng thế tử.
Lần này nếu có thể ra ngoài phải tìm mọi cách làm thân với tam đệ, sau này chắc chắn tam đệ không thể kế thừa tước vị nhưng sinh ra nhi tử thì không thành vấn đề. Khi đó tam đệ sẽ ra ngoài khai tông dựng phủ, nghe như phải chờ mấy chục năm nữa nhưng đối với luyện khí sĩ toàn lên kế hoạch trăm năm, việc này đã lửa sém lông mày.
Đại tướng quân xung phong, hạng giặc trộm không thể đến gần. Có thể đến trước mặt Lâm Hoành Sơn mười trượng ít nhất có cảnh giới Trúc Cơ kỳ.
Mỗi lần cắt một con ngạ quỷ là phi quang thần binh sẽ sáng rực hơn nữa.
Phù văn trên liên hoa chiến giáp bay lên nối liền với phi quang thần binh, Lâm Hoành Sơn như quả cầu ánh sáng lớn đường kính hai mươi trượng lăn nhanh tới trước.
Con mắt to trong mây đỏ trên đầu tường Thôn Thực thành vặn vẹo bắn ra tia sáng đỏ máu chiếu vào Lâm Hoành Sơn. Ngạ quỷ được ánh sáng đỏ máu gia cố bỗng chốc như ăn thuốc kích thích dũng mãnh không sợ chết lao vào phi quang thần binh Lâm Hoành Sơn phát ra.
Lâm Hoành Sơn cười nhạt, nếu phi quang thần binh bị số lượng quân tốt thí suy yếu thì đã không là bí pháp Binh gia!
Ngạ quỷ chui lên từ lòng đất càng lúc càng đông, chớp mắt đã hơn vạn. Đôi chân mảnh khảnh như cây tăm tiếp tục xung lực mạnh mẽ, các con ngạ quỷ chạy nhanh dưới đất như hàng vạn trọng kỵ binh xung phong, mặt đất bùn lầy bị ngạ quỷ giẫm bắn tung tóe lên cao mấy trượng như thủy triều đổ ập xuống Lâm Hoành Sơn.
Trung tâm Thôn Thực thành, trên một đài cao dựng bằng đá hoa cương đỏ sậm, có một bàn tiệc rượu đặt giữa đài cao trăm trượng.
Trên bàn sắt ba trượng bày đầy trân tu mỹ vị trần gian, Hư Đỗ Quỷ Vương ngồi nhìn nhóm Tô Kính cụng ly chè chén.
Nhóm Tô Kính bị buộc nhậu chứ trong lòng nóng ruột nóng gan. Hư Đỗ Quỷ Vương biến ra đồ vật càng ăn càng đói, ở trong thế giới này quá lâu thì sẽ bị chuyển hóa thành ngạ quỷ.
Hư Đỗ Quỷ Vương cười nói:
- Trong Thôn Thực thành không biết năm tháng, các vị ở đây đừng lo lắng, nếu không thể ra ngoài cứ coi như chứng đạo trưởng sinh, ăn mãi không ngừng đi.
Nói rồi Hư Đỗ Quỷ Vương xèo bàn tay to ra chộp hai ngạ quỷ ở dưới đài nhét vào trong miệng, nhai rôm rốp.
Đám người Tô Kính không dám ngừng tay, uống rượu ừng ực, nhai ngồm ngoàm không cần biết vị gì. Hư Đỗ Quỷ Vương này đúng là hung tàn, giờ còn có cơ hội chờ đợi cứu viện nếu vì việc này làm phật lòng, chưa đợi người cứu viện đến đã bị Hư Đỗ Quỷ Vương nhai sống.
Hư Đỗ Quỷ Vương bỗng rất vui vẻ nói:
- Lại một kẻ tới chịu chết, lát nữa mấy người có thêm bầu bạn rồi. Địa phủ không cửa xông vào, ha ha ha ha!
Phương tiểu thế giới này từ khi địa phủ tan vỡ thì không cách nào tìm được đường ra. Luyện khí sĩ nhân loại lần trước đi vào mạnh mẽ hung ác, Hư Đỗ Quỷ Vương không nắm chắc giữ được người ta nên ẩn núp đi. Khộng ngờ mới mấy năm liên tiếp có người tiến vào. Lần này đi vào còn là nhân loại cảnh giới Kim Đan.
Hư Đỗ Quỷ Vương rất vui, nhân loại cảnh giới Kim Đan có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng, ăn kẻ đến sau thì luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan trước mắt này xem như lương thực dự trữ, khi nào cần gấp thì ăn.
Tô Kính động ý niệm, Ngũ Luân Chân Bảo sinh ra cảm ứng, cảm giác kỳ diệu đó nói cho hắn biết sư phụ đến.
Tô Kính không biết giữa sư phụ và Hư Đỗ Quỷ Vương bên nào mạnh hơn, nhưng hắn biết phụ thân để sư phụ vào thì chắc chắn có chuẩn bị thủ đoạn.
Tô Kính nâng ly hỏi Quỷ Vương trước mặt mình:
- Hư Đỗ, ngươi không đi ngăn cản sao?
- Ngăn làm gì, Thôn Thực thành có ba mươi vạn ngạ quỷ, ngoài thành càng nhiều nữa, giết một con không lâu sau sẽ sống lại một con. Người đó mạnh mấy cũng không thể giết trăm vạn quỷ binh!
Tô Kính lắc đầu nói:
- Ha, để thuộc hạ chịu chết không xem như anh hùng.
Hư Đỗ Quỷ Vương lạnh nhạt nói:
- Hắn có tư cách bước lên đầu tường thì tính tiếp.
Tô Kính không bị Hư Đỗ Quỷ Vương khống chế, đã ăn nhiều thực vật làm người đói mà hắn không bị lạc tâm trí. Hư Đỗ Quỷ Vương hơi mất kiên nhẫn, những con sâu này thật rắc rối, ngoan ngoãn để ta ăn mất chẳng tốt hơn sao?
- Ngươi không thể có được phương tiểu thế giới này.
Tô Kính chưa chịu thôi, tiếp tục lải nhải:
- Ta biết ngươi nghĩ gì, khống chế tiểu thế giới, mở ra đường hầm, ngươi đi bên ngoài bắt chút thức ăn về là có thể klhống chế toàn bộ ngạ quỷ trong thế giới này. Những ngạ quỷ phụng ngươi làm chủ, ngươi sẽ là thần.
- Đúng vậy!
Hư Đỗ Quỷ Vương không giấu diếm:
- Nhưng ngươi làm được gì? Miễn ta có được một phong sắc thư là có thể nắm giữ chút căn nguyên của thế giới này, cũng tìm được con đường đi ra ngoài, vậy thì ta sẽ không chịu đói nữa.
- Sẽ không ai viết sắc thư cho ngươi, người đến không phải cứu chúng ta mà là diệt khẩu. Chỉ cần chúng ta chết hết thì không ai vào tiểu thế giới này, ngươi cứ từ từ chờ tiếp đi.
Con mắt to của Hư Đỗ Quỷ Vương lấp lóe tia sáng tím đỏ quét qua quét lại trên mặt Tô Kính. Hắn cảm giác mặt mình như bị giấy nhám chà mạnh, đau thấu xương.
Tô Kính vẫn không ngừng miệng:
- Hay ngươi bán linh hồn cho ta, ta mang ngươi ra ngoài chịu không?
Hư Đỗ Quỷ Vương cười phá lên, không thèm nhìn Tô Kính:
- Ngươi xứng sao?
Luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ nho nhỏ mà muốn thu phục nó?
Đừng nói Hư Đỗ Quỷ Vương không đồng ý, dù chấp nhận thì linh hồn vật nhỏ này sẽ không chịu nổi căn nguyên cường đại của nó, có thể sẽ tan vỡ trực tiếp ngay.
Thật là người không biết không sợ.
Hư Đỗ Quỷ Vương bị Tô Kính hút sự chú ý trở lại đài cao, con mắt to trong vòng xoáy mây đỏ trên bầu trời lại bị tầng mây che lấp, không quan tâm tình hình chiến đấu ở phía xa nữa.
Chỉ có một người đi vào, trong khi Hư Đỗ Quỷ Vương có trăm vạn hùng binh.
Hư Đỗ Quỷ Vương muốn tiết kiệm lực lượng, ở thế giới này thì đói khát mới là việc đáng sợ nhất.
Tô Kính thầm cười nhạt, ngươi xem thường sư phụ thì chút nữa cho ngươi nếm mùi đau khổ. Tô Kính tu luyện bí pháp Binh gia không nhiều, đoạn thời gian trước Lâm Hoành Sơn trừ tuyền dạy kỹ năng thực chiến cho hắn ra còn có điển tịch Binh gia. Tô Kính sâu sắc hiểu chiến pháp của Binh gia, không có đại tướng mạnh mẽ ngăn trước mặt thì những ngạ quỷ này sẽ bị Lâm Hoành Sơn chém như cắt cỏ.
Tô Linh, Tô Kiến nghe Tô Kính dõng dạc nói chuyện với Hư Đỗ Quỷ Vương mà thầm khâm phục. Tuy khí hải đan điền của tam đệ bị hỏng nhưng sự ung dung bình tĩnh này đúng là ra dáng thế tử.
Lần này nếu có thể ra ngoài phải tìm mọi cách làm thân với tam đệ, sau này chắc chắn tam đệ không thể kế thừa tước vị nhưng sinh ra nhi tử thì không thành vấn đề. Khi đó tam đệ sẽ ra ngoài khai tông dựng phủ, nghe như phải chờ mấy chục năm nữa nhưng đối với luyện khí sĩ toàn lên kế hoạch trăm năm, việc này đã lửa sém lông mày.
Bình luận truyện