Hồng Nhan Loạn
Chương 28: Cảnh sắc Nỗ Đô
Bất chợt, xe ngựa tăng tốc, Quy Vãn nghiêng mình, quay mặt cố tình lờ ánh mắt nhu tình của Gia Lịch, nàng dõi mắt ra ngoài, ngắm nhìn cảnh sắc nơi tha hương. Tiếng ca văng vẳng trong xe nay đã ngừng bặt, tiếng hát trầm trầm u uẩn khe khẽ từ xa truyền lại lẫn trong gió ngàn, từng đợt từng đợt vọng tới bên tai Quy Vãn, giai điệu uyển chuyển du dương, khác xa cảnh sắc mênh mang trống trải, khiến nàng như mơ màng lạc giữa đồng hoang, mông lung không biết bến bờ.
Trong xe yên tĩnh trở lại, nhưng không chìm vào không khí nặng nề, có lẽ vì tiếng ca vừa rồi, cũng có lẽ vì sắp về tới nhà, bầu không khí yên ắng này ngược lại khuấy lên những cảm giác rạo rực miên man trong lòng Gia Lịch khiến hắn hồi tưởng, nhung nhớ khôn nguôi, hắn cũng làm ra vẻ trông ngóng phong cảnh phía ngoài xe, khoé mắt lưu luyến bóng hình ngồi bên cửa sổ.
Tưởng chừng yên tĩnh còn kéo dài tới bất tận, thì từng đợt thanh âm ào tới vọng vào trong xe, Quy Vãn ghé mắt trông ra ngoài qua khung cửa nho nhỏ trên xe, thấy một toà thành phía xa xa, lòng không khỏi thầm khen một tiếng, hoá ra nơi này chính là Nỗ Đô! Nàng nhìn ngắm hồi lâu mới nhận ra điều huyền ảo của toà thành này. Xe ngựa từ xa tới, chỉ thấy mênh mang một dải sa mạc gió cát, nhìn ra bên ngoài, quả thực là sa mạc lấp lánh cát vàng, tận khi đến gần sát, nghe tiếng người huyên náo vẳng tới bên tai mới sực nhận ra một toà thành thị dân cư đông đúc, vô cùng náo nhiệt bên trong.
“Đây là Nỗ Đô quê hương ta, thấy sao, so với kinh thành của Khải Lăng quốc thì thế nào?” Gia Lịch đột nhiên lên tiếng hỏi.
Gương mặt của Quy Vãn dưới bàn tay nhào nặn của Mạc Na đã biến thành một vẻ mặt cứng ngắc, chỉ có thể lộ ra rất ít biểu cảm, nàng hờ hững nói: “Thành quách thiên tạo, quả nhiên phi phàm.” Tạm ngừng một chút, nàng mới chậm rãi đưa đáp án, “Nhưng nếu đem so với kinh thành phong thái vương giả, an tĩnh, cổ kính của Khải Lăng quốc thì chỉ có thể ba chữ thôi, thua xa rồi!”
Gia Lịch nghe vậy bật cười sang sảng, không hề tức giận lên tiếng: “Nói đúng lắm, quả là như thế, kinh thành khí chất vương giả, cũng là nơi ta đã nhắm tới từ lâu.” Thanh âm nặng nề nhấn vào mấy chữ “nhắm tới từ lâu” khiến Quy Vãn khẽ cau mày.
Lời hắn nói còn mang thâm ý khác, Gia Lịch vừa dứt lời thì xe ngựa cũng dừng lại, ngoài xe có người lớn tiếng: “Vương tử điện hạ, Đại vương tử đã chờ phía trước từ lâu.”
“Bắt đại ca phải chờ đợi lâu rồi!” Gia Lịch cười nhẹ một tiếng trả lời, thân mình hướng ra phía trước, vén rèm xe nhảy ra ngoài. Lúc tấm rèm được vén lên, Quy Vãn cẩn thận nhìn ra ngoài tìm hiểu tình hình, cách chỗ nàng chừng chục bước chân có một đám nhân mã chờ sẵn. Một nam tử ăn mặc sang quý đứng giữa đám người, kẻ này hẳn là Đại vương tử của Nỗ tộc, người này vóc dáng cao lớn, nhưng vẻ mặt hống hách, rõ ràng là dáng vẻ một nam nhân thô lỗ, ngạo ngược nếu đem so với phong thái hiên ngang dũng mãnh của Gia Lịch, thì vẫn chỉ có ba chữ “thua xa rồi” kia thôi. Thật không tưởng được hai người này có thể là huynh đệ.
Gia Lịch nhảy xuống xe, xoay người nhìn thẳng vào mắt Quy Vãn, đưa tay lại muốn đỡ nàng xuống xe. Quy Vãn kín đáo rụt người lại, vịn lấy đòn gỗ trước xe, khua chân bước xuống, chân vừa chạm đất không ngờ thân thể bủn rủn, cả người như mất hết sức lực, nàng lắc lư, chới với đứng không vững; chợt thấy khuỷu tay nóng bừng lên, Gia Lịch đã đỡ lấy nàng, thở dài: “Đừng miễn cưỡng quá, cơ thể nàng vẫn chưa phục hồi đâu.”
Rất muốn đẩy tay hắn, đáng tiếc hiện giờ không còn chút khí lực nào, Quy Vãn thầm cười khổ một tiếng, đành để yên cho hắn đỡ.
“Gia Lịch, nữ nhân này là ai?” Đại vương tử dáng vẻ vô cùng thô lỗ, ngạo ngược kia kinh ngạc kêu lên, không thể hiểu nổi hành động của Gia Lịch. Đệ đệ cao ngạo của hắn có vẻ mặt ân cần và dáng điệu ôn nhu như vậy từ khi nào? Hắn liếc mắt cẩn thận săm soi nữ tử bộ dáng yếu đau bệ rạc kia, tuy nàng ta dáng vẻ yểu điệu thướt tha nhưng dung mạo thật tầm thường, thậm chí còn chẳng bằng nửa Mạc Na nữa.
Nhận ra vẻ khó hiểu của Đại vương tử, Gia Lịch không dài dòng giải thích, chỉ ngắn gọn: “Ca ca, đệ trở về rồi. Đây là…” Hắn quay đầu lại nhìn Quy Vãn, nói: “Đây… là người trong bức hoạ kia, đệ đã đưa nàng về rồi.”
Đây chính là người trong bức hoạ đó sao? Đại vương tử hơi nghi hoặc quay sang nhìn Quy Vãn, hắn vốn rất hứng thú với bức tranh mà Gia Lịch trân quý coi như bảo bối kia, tới bây giờ gặp được người thật bao nhiêu hứng thú của hắn tan biến hoàn toàn. Người này chẳng những không có nổi nửa điểm tư sắc mà còn có vẻ bệnh hoạn ốm đau, tuyệt đối không hợp với quan điểm thẩm mỹ của hắn.
Nhưng Đại vương tử cũng chẳng hơi đâu mà xen vào, hắn tiến lên vài bước, vỗ vai Gia Lịch, cười sang sảng: “Về đến nơi là tốt rồi, Phụ vương cũng đang chờ đệ đấy, còn muốn nói chuyện nghiêm túc với đệ nữa.”
Quy Vãn suýt chút nữa bị tiếng cười vang rền như tiếng sấm của Đại vương tử chọc thủng màng nhĩ, nàng nghiêng đầu, quay đi. Từ khi xuống xe bọn họ chỉ dùng toàn tiếng của Nỗ tộc, nàng chẳng hiểu nổi nửa câu, chỉ thấy ánh mắt tên Đại vương tử kia thật càn rỡ. Hắn liếc mắt săm soi đánh giá nàng hai lần, ánh mắt lạnh lẽo còn chứ ý khinh thường. Quy Vãn thầm cười trong lòng, buông một tiếng thở than, có bao nhiêu cảm xúc đều bộc lộ hết ra ngoài như vậy, đối phương quả thực là một kẻ thô lỗ, cục mịch.
Gọi Mạc Na lại gần, ôn nhu dìu Quy Vãn giao cho nàng ta và nhỏ giọng phân phó vài câu, Gia Lịch và Đại vương tử sóng vai nhau tiến về phía trong thành, hai người vừa đi vừa cười cười nói nói, sắc mặt sáng bừng, vui vẻ không cần nói cũng đủ hiểu.
Mạc Na đỡ lấy Quy Vãn, hai người chậm rãi bước theo sau, cách Gia Lịch một khoảng thật xa rồi Quy Vãn mới có cơ hội đánh giá xung quanh. Nàng đưa mắt nhìn bốn bề, thấy cảnh sắc nơi đây thực sự khác xa Khải Lăng quốc. Suốt một tháng qua ngựa xe nhọc nhằn đã khiến thân thể nàng sớm mệt mỏi rã rời, giờ đây có thể nghỉ ngơi thoả thích, tâm tình thoải mái nhẹ nhàng, tạm thời vứt bỏ hết âu lo trong lòng, toàn tâm toàn ý du ngoạn một chuyến.
Suốt một tháng ròng, Mạc Na ở bên chăm sóc cho Quy Vãn, đây là lần đầu tiên thấy nàng vui vẻ thoải mái như vậy, bản thân cũng cảm thấy vui lây, nàng ta vừa dìu Quy Vãn vừa chỉ trỏ khắp nơi giới thiệu một chút về cảnh sắc, thổ nhưỡng, dân cư vùng này.
Đoàn người nhanh chóng vào trong thành, Quy Vãn thấy Gia Lịch thân thiện chào hỏi người qua lại bên đường, còn mọi người ai nấy hoan hỉ mừng vui đón chào hai vị Vương tử, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Ở Khải Lăng quốc, bá tính bình thường không cách nào quen biết hoàng thân quốc thích, còn ở đây dường như dân chúng ai nấy đều biết rõ các vị Vương tử. Ngẫm nghĩ một chút nàng mới hiểu ra đây chính là đặc điểm của Nỗ tộc, cũng là sức mạnh quy tụ của dân tộc này, một khắc ấy, sức sống bừng bừng của dân tộc trẻ trung này đã hiển lộ rõ ràng trước mắt nàng, riêng về điểm này Khải Lăng quốc thua xa Nỗ tộc.
Mạc Na khẽ kéo tay Quy Vãn, ra hiệu bảo nàng ngồi lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn ở cổng thành. Quy Vãn lộ vẻ khổ sở, vừa xuống xe giờ lại phải lên xe sao? Nàng nhìn Mạc Na đầy khó hiểu.
Mạc Na cười nhẹ một tiếng, giải thích: “Nơi này còn cách hoàng cung khá xa, Hoàng tử nói thân thể nàng không khoẻ, không thể cưỡi ngựa được nên đã cho người chuẩn bị sẵn xe ngựa.”
Không thể phản bác, Quy Vãn hết cách, bèn lên xe ngồi cùng Mạc Na, Gia Lịch và Đại vương tử lên ngựa dẫn đường phía trước, đoàn ngựa xe cùng tiến về trung tâm Nỗ Đô.
Suốt dọc đường đi, khắp hang cùng ngõ hẻm không ngớt tiếng mừng vui chào đón, hoa tươi trong tay dân chúng tới tấp bay về phía đoàn ngựa xe của hai vị Vương tử, trẻ con rốt rít chạy tới tặng hoa, còn biết bao thiếu nữ xinh xắn lẩn trong đám đông lén lút gửi trao ánh nhìn sóng sánh tựa nước thu. Quy Vãn cũng bị cuốn theo vẻ nhiệt tình hào hứng của dân tộc này, không kìm được cũng tươi cười theo, sự ủng hộ chân thành thật ý như vậy là chuyện căn bản không thể tìm thấy ở Khải Lăng quốc.
Quy Vãn đang tỉ mỉ quan sát và tán thưởng điểm đặc biệt của dân tộc này, liếc mắt trông sang đã thấy cung điện hiện ra trước mặt.
Nếu đem so sánh với hoàng cung nguy nga hoa lệ ở Khải Lăng quốc, hoàng cung của Nỗ tộc không tránh được có phần giản dị đơn sơ, nhưng kiến trúc và cảnh quan khác hẳn các toà nhà ngang dọc ở Khải Lăng quốc. Ngắm nhìn toà cung điện này, Quy Vãn chợt thấy trong lòng có chút mừng rỡ, kiến trúc bố cục như vậy, xem ra muốn trốn khỏi nơi đây sẽ dễ dàng hơn trong tưởng tượng của nàng một chút.
Quy Vãn im lặng theo Mạc Na tiến vào hoàng cung, để bọn họ tuỳ ý an bài. Từ lúc vào cung Gia Lịch đã biến mất không thấy bóng dáng, tựa hồ hắn không đủ rảnh rỗi mà qua lại quan tâm tới chốn này, việc này khiến Quy Vãn vững tâm hơn. Nàng bước vào căn phòng mà Mạc Na đã chuẩn bị sẵn, tắm rửa một chút, sau đó mệt mỏi ngả lưng xuống giường ngủ ngay. Giữa lúc mê man chập chờn, nàng mơ hồ cảm thấy Mạc Na lại tới bên cạnh, thi triển “xảo thủ” trên gương mặt mình.
Rốt cuộc, ý thức mỗi lúc một mơ hồ, nàng ngủ một giấc ngủ thật dài, thật sâu, giấc ngủ an ổn nhất trong suốt một tháng qua.
Không mộng không lo, Quy Vãn chậm rãi mở mắt, ánh mặt trời chiếu thẳng tới mặt khiến nàng cảm thấy hơi đau rát, nàng chớp mắt vài cái khó chịu, mở mắt ra mới nhận thấy mình đang nằm trong một căn phòng bài trí rất lạ. Mỉm cười nhàn nhạt, Quy Vãn ngồi dậy, đau đớn vì ảnh hưởng của thuốc khống chế thân thể đã vơi bớt, tâm tình khá hơn rất nhiều. Đưa mắt nhìn quanh một lượt, nàng nhận ra trong phòng chỉ có mình mình bèn sờ soạng bước xuống giường.
Nàng ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn xuống, dưới chân trải một tấm thảm lông cừu trắng như tuyết, Quy Vãn buông bàn chân trần chạm xuống mặt đất, cảm nhận lớp lông cừu mềm mại, cảm giác êm ái như bước trên tầng mây xốp. Nàng đứng lên, nhìn ngắm xung quanh đánh giá gian phòng. Nơi này dẫu thua xa khuê phòng tao nhã lịch sự của nàng ở Tướng phủ nhưng rất thoải mái, không hề thiếu tự nhiên, có thể thấy người bài trí căn phòng này nhất định rất khéo léo. Lẽ nào là Mạc Na sao? Thầm than thở mình suy nghĩ quá nhiều, Quy Vãn xoay người hướng về phía cửa sổ.
Nơi này có lẽ là lầu hai, cửa sổ lớn nhưng rất thấp, có thể với nguyên nửa người ngoài. Quy Vãn khẽ dựa vào bên cửa sổ, cúi người nhìn ra xung quanh, hoàng cung rộng lớn thu gần trọn trong tầm mắt, nàng lặng ngắm cảnh sắc bày trước mắt, miệng tủm tỉm một nụ cười nhàn nhạt không rõ ý gì.
Đột nhiên bên dưới vang lên một tiếng kêu kinh hãi, Quy Vãn ngưng thần nhìn ra, dưới lầu có một người ăn vận nho nhã, mặt mày ngạc nhiên ngó nàng, há hốc miệng, song không phát ra thanh âm. Chẳng mấy chốc, một đám người đã tụ tập dưới lầu đối diện cửa sổ, nhao nhao chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xào không ngớt, nói những câu tiếng Nỗ mà nàng nghe không hiểu, trong đó còn xen kẽ vài tiếng than thở.
Tiếng ồn ào truyền đến bên tai, Quy Vãn nhíu mày, xoay người rời cửa sổ. Một lúc sau bên ngoài mới yên tĩnh trở lại, nàng đang muốn đứng lên tới bên cửa sổ xem rốt cuộc có chuyện gì, chợt thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Quy Vãn chưa kịp nói “Mời vào”, cánh cửa bật mở, Gia Lịch tươi cười đi vào phòng, mắt ánh lên vẻ tán thưởng và kinh ngạc: “Sách Cách Tháp, nàng có nghe thấy tiếng chim hót buổi sớm không?”
Quy Vãn không thừa hơi kháng cự cách xưng hô “Sách Cách Tháp” của Gia Lịch, nàng nhẹ nhàng vén gọn mái tóc, nhàn nhạt nói: “Hương hoa ngát tận phòng, chim chóc ca hót động lòng người, nơi này đúng là đất lành, địa linh nhân kiệt.”
“Vậy nàng thích nơi này chứ?” Gia Lịch dò hỏi.
“Hoa thắm vốn trồng trên mặt đất, nước kia dĩ nhiên là tốt, có điều ngươi có thể đem hoa trồng trong nước, đánh bạn với cá được sao?” Quy Vãn nhoẻn miệng cười, không đáp mà vặn hỏi.
“Như vậy thật không công bằng với con cá dưới nước kia, rõ ràng cá hết lòng kính ngưỡng đoá hoa.” Lại gần một chút, sắc mặt Gia Lịch u ám lạnh lẽo: “Cứ cho là đóa hoa không muốn, ta cũng nhất định dời nó xuống nước thử một lần.”
Biết người này tính tình cường liệt bá đạo, nhiều lời với hắn cũng vô ích, Quy Vãn chùng vai, không tranh cãi, hai người đối mặt nhưng không nói một lời.
Gia Lịch điều chỉnh lại sắc mặt, lòng nghĩ giờ đây nàng đã ở Nỗ Đô, sau này ngày rộng tháng dài còn có thể từ từ thay đổi tất cả, giọng nói dịu lại vài phần: “Nàng đã ngủ suốt một ngày một đêm rồi, đêm nay trong cung mở tiệc chúc mừng, nàng cũng cùng tham dự đi.”
Quy Vãn vốn định lắc đầu cự tuyệt, lại nhớ tới tính cách độc đoán chuyên quyền của Gia Lịch, đành phải nuốt lại lời từ chối, chỉ nhu thuận gật đầu, rồi ngước mắt hỏi: “Đồ đạc của ta đâu, có thể đưa trả cho ta không?” Tất cả đồ đạc của nàng đã bị họ lấy mất, hiện tại ngay cả y phục mặc trên người cũng là trang phục kiểu cách Nỗ tộc, mặc như vậy cảm giác không quen lắm.
Gia Lịch đảo mắt nhìn nàng một lượt, giọng nói trầm trầm: “Đi dự tiệc nàng cứ mặc trang phục của Nỗ tộc đi, đồ đạc của nàng ta sẽ trả lại sau.”
Cúi đầu cười lạnh một tiếng, Quy Vãn không tỏ thái độ gì, nàng tự nhiên đứng lên, không để tâm tới Gia Lịch nữa, hướng mắt trông ra cửa sổ. Nàng muốn thu lấy khoảng trời rộng lớn hơn vào trong tầm mắt.
Gia Lịch điềm tĩnh đứng phía sau nàng, không thể xoay người, cũng không cách nào dời ánh mắt đi, hắn nhẹ giọng than: “Thần dân của ta nhất định sẽ bị nàng thuyết phục, bọn họ nhất định sẽ si mê nàng.” Chợt nhớ lại một hồi ồn ào trong hoàng cung lúc nãy, hắn sửa lại lời: “Có lẽ đã có người bị nàng khuất phục rồi…”
Lời Gia Lịch vọng tới bên tai Quy Vãn, nàng khoan thai quay đầu lại, như cười mà không phải cười, kiều diễm nói: “Thứ ta muốn chẳng hề phức tạp đến thế, thứ ta muốn, có lẽ chỉ là trái tim một người trên đời này và một khoảng trời xanh mà thôi.” Nàng vừa nói vừa đưa bàn tay nhỏ nhắn chỉ về bầu trời phía xa, động tác tự nhiên tiêu sái, hớp hồn người đối diện.
Gia Lịch không nhịn được đưa mắt dõi theo bàn tay nàng, chỉ thấy một mảng màu lam ngợp tầm mắt, tim hắn nhói đau từng hồi, ánh mắt ảm đảm hướng về phía người trước mặt, tâm trí mơ hồ, hắn bật lên tiếng gọi khe khẽ: “Sách Cách Tháp!”
Không có tiếng trả lời, căn phòng chìm trong tịch mịch, trống trải.
Đêm xuống rất nhanh, hoàng cung đỏ rực trong ánh lửa bập bùng, tiếng hát lảnh lót, vô cùng náo nhiệt. Quy Vãn vẫn ngồi yên trong phòng, để mặc Mạc Na chuẩn bị sửa sang. Một lát sau, Mạc Na lộ vẻ mặt thoả mãn, tán thưởng: “Đây nhất định là tuyệt tác đỉnh cao nhất đời ta.”
Quy Vãn cười cười tiếp lời: “Đây nhất định là cuộc dạo chơi bất đắc dĩ nhất trong đời ta.” Lờ đi vẻ mặt phức tạp của Mạc Na, nàng đưa mắt trông ra cửa, từ lúc này đây, nàng phải tự đối mặt với mọi biến cố, mọi nguy nan, hơn nữa nàng còn phải tìm cách rời bỏ nơi không thuộc về mình này, dẫu cho nó đẹp đẽ tới nhường nào…
Trong xe yên tĩnh trở lại, nhưng không chìm vào không khí nặng nề, có lẽ vì tiếng ca vừa rồi, cũng có lẽ vì sắp về tới nhà, bầu không khí yên ắng này ngược lại khuấy lên những cảm giác rạo rực miên man trong lòng Gia Lịch khiến hắn hồi tưởng, nhung nhớ khôn nguôi, hắn cũng làm ra vẻ trông ngóng phong cảnh phía ngoài xe, khoé mắt lưu luyến bóng hình ngồi bên cửa sổ.
Tưởng chừng yên tĩnh còn kéo dài tới bất tận, thì từng đợt thanh âm ào tới vọng vào trong xe, Quy Vãn ghé mắt trông ra ngoài qua khung cửa nho nhỏ trên xe, thấy một toà thành phía xa xa, lòng không khỏi thầm khen một tiếng, hoá ra nơi này chính là Nỗ Đô! Nàng nhìn ngắm hồi lâu mới nhận ra điều huyền ảo của toà thành này. Xe ngựa từ xa tới, chỉ thấy mênh mang một dải sa mạc gió cát, nhìn ra bên ngoài, quả thực là sa mạc lấp lánh cát vàng, tận khi đến gần sát, nghe tiếng người huyên náo vẳng tới bên tai mới sực nhận ra một toà thành thị dân cư đông đúc, vô cùng náo nhiệt bên trong.
“Đây là Nỗ Đô quê hương ta, thấy sao, so với kinh thành của Khải Lăng quốc thì thế nào?” Gia Lịch đột nhiên lên tiếng hỏi.
Gương mặt của Quy Vãn dưới bàn tay nhào nặn của Mạc Na đã biến thành một vẻ mặt cứng ngắc, chỉ có thể lộ ra rất ít biểu cảm, nàng hờ hững nói: “Thành quách thiên tạo, quả nhiên phi phàm.” Tạm ngừng một chút, nàng mới chậm rãi đưa đáp án, “Nhưng nếu đem so với kinh thành phong thái vương giả, an tĩnh, cổ kính của Khải Lăng quốc thì chỉ có thể ba chữ thôi, thua xa rồi!”
Gia Lịch nghe vậy bật cười sang sảng, không hề tức giận lên tiếng: “Nói đúng lắm, quả là như thế, kinh thành khí chất vương giả, cũng là nơi ta đã nhắm tới từ lâu.” Thanh âm nặng nề nhấn vào mấy chữ “nhắm tới từ lâu” khiến Quy Vãn khẽ cau mày.
Lời hắn nói còn mang thâm ý khác, Gia Lịch vừa dứt lời thì xe ngựa cũng dừng lại, ngoài xe có người lớn tiếng: “Vương tử điện hạ, Đại vương tử đã chờ phía trước từ lâu.”
“Bắt đại ca phải chờ đợi lâu rồi!” Gia Lịch cười nhẹ một tiếng trả lời, thân mình hướng ra phía trước, vén rèm xe nhảy ra ngoài. Lúc tấm rèm được vén lên, Quy Vãn cẩn thận nhìn ra ngoài tìm hiểu tình hình, cách chỗ nàng chừng chục bước chân có một đám nhân mã chờ sẵn. Một nam tử ăn mặc sang quý đứng giữa đám người, kẻ này hẳn là Đại vương tử của Nỗ tộc, người này vóc dáng cao lớn, nhưng vẻ mặt hống hách, rõ ràng là dáng vẻ một nam nhân thô lỗ, ngạo ngược nếu đem so với phong thái hiên ngang dũng mãnh của Gia Lịch, thì vẫn chỉ có ba chữ “thua xa rồi” kia thôi. Thật không tưởng được hai người này có thể là huynh đệ.
Gia Lịch nhảy xuống xe, xoay người nhìn thẳng vào mắt Quy Vãn, đưa tay lại muốn đỡ nàng xuống xe. Quy Vãn kín đáo rụt người lại, vịn lấy đòn gỗ trước xe, khua chân bước xuống, chân vừa chạm đất không ngờ thân thể bủn rủn, cả người như mất hết sức lực, nàng lắc lư, chới với đứng không vững; chợt thấy khuỷu tay nóng bừng lên, Gia Lịch đã đỡ lấy nàng, thở dài: “Đừng miễn cưỡng quá, cơ thể nàng vẫn chưa phục hồi đâu.”
Rất muốn đẩy tay hắn, đáng tiếc hiện giờ không còn chút khí lực nào, Quy Vãn thầm cười khổ một tiếng, đành để yên cho hắn đỡ.
“Gia Lịch, nữ nhân này là ai?” Đại vương tử dáng vẻ vô cùng thô lỗ, ngạo ngược kia kinh ngạc kêu lên, không thể hiểu nổi hành động của Gia Lịch. Đệ đệ cao ngạo của hắn có vẻ mặt ân cần và dáng điệu ôn nhu như vậy từ khi nào? Hắn liếc mắt cẩn thận săm soi nữ tử bộ dáng yếu đau bệ rạc kia, tuy nàng ta dáng vẻ yểu điệu thướt tha nhưng dung mạo thật tầm thường, thậm chí còn chẳng bằng nửa Mạc Na nữa.
Nhận ra vẻ khó hiểu của Đại vương tử, Gia Lịch không dài dòng giải thích, chỉ ngắn gọn: “Ca ca, đệ trở về rồi. Đây là…” Hắn quay đầu lại nhìn Quy Vãn, nói: “Đây… là người trong bức hoạ kia, đệ đã đưa nàng về rồi.”
Đây chính là người trong bức hoạ đó sao? Đại vương tử hơi nghi hoặc quay sang nhìn Quy Vãn, hắn vốn rất hứng thú với bức tranh mà Gia Lịch trân quý coi như bảo bối kia, tới bây giờ gặp được người thật bao nhiêu hứng thú của hắn tan biến hoàn toàn. Người này chẳng những không có nổi nửa điểm tư sắc mà còn có vẻ bệnh hoạn ốm đau, tuyệt đối không hợp với quan điểm thẩm mỹ của hắn.
Nhưng Đại vương tử cũng chẳng hơi đâu mà xen vào, hắn tiến lên vài bước, vỗ vai Gia Lịch, cười sang sảng: “Về đến nơi là tốt rồi, Phụ vương cũng đang chờ đệ đấy, còn muốn nói chuyện nghiêm túc với đệ nữa.”
Quy Vãn suýt chút nữa bị tiếng cười vang rền như tiếng sấm của Đại vương tử chọc thủng màng nhĩ, nàng nghiêng đầu, quay đi. Từ khi xuống xe bọn họ chỉ dùng toàn tiếng của Nỗ tộc, nàng chẳng hiểu nổi nửa câu, chỉ thấy ánh mắt tên Đại vương tử kia thật càn rỡ. Hắn liếc mắt săm soi đánh giá nàng hai lần, ánh mắt lạnh lẽo còn chứ ý khinh thường. Quy Vãn thầm cười trong lòng, buông một tiếng thở than, có bao nhiêu cảm xúc đều bộc lộ hết ra ngoài như vậy, đối phương quả thực là một kẻ thô lỗ, cục mịch.
Gọi Mạc Na lại gần, ôn nhu dìu Quy Vãn giao cho nàng ta và nhỏ giọng phân phó vài câu, Gia Lịch và Đại vương tử sóng vai nhau tiến về phía trong thành, hai người vừa đi vừa cười cười nói nói, sắc mặt sáng bừng, vui vẻ không cần nói cũng đủ hiểu.
Mạc Na đỡ lấy Quy Vãn, hai người chậm rãi bước theo sau, cách Gia Lịch một khoảng thật xa rồi Quy Vãn mới có cơ hội đánh giá xung quanh. Nàng đưa mắt nhìn bốn bề, thấy cảnh sắc nơi đây thực sự khác xa Khải Lăng quốc. Suốt một tháng qua ngựa xe nhọc nhằn đã khiến thân thể nàng sớm mệt mỏi rã rời, giờ đây có thể nghỉ ngơi thoả thích, tâm tình thoải mái nhẹ nhàng, tạm thời vứt bỏ hết âu lo trong lòng, toàn tâm toàn ý du ngoạn một chuyến.
Suốt một tháng ròng, Mạc Na ở bên chăm sóc cho Quy Vãn, đây là lần đầu tiên thấy nàng vui vẻ thoải mái như vậy, bản thân cũng cảm thấy vui lây, nàng ta vừa dìu Quy Vãn vừa chỉ trỏ khắp nơi giới thiệu một chút về cảnh sắc, thổ nhưỡng, dân cư vùng này.
Đoàn người nhanh chóng vào trong thành, Quy Vãn thấy Gia Lịch thân thiện chào hỏi người qua lại bên đường, còn mọi người ai nấy hoan hỉ mừng vui đón chào hai vị Vương tử, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Ở Khải Lăng quốc, bá tính bình thường không cách nào quen biết hoàng thân quốc thích, còn ở đây dường như dân chúng ai nấy đều biết rõ các vị Vương tử. Ngẫm nghĩ một chút nàng mới hiểu ra đây chính là đặc điểm của Nỗ tộc, cũng là sức mạnh quy tụ của dân tộc này, một khắc ấy, sức sống bừng bừng của dân tộc trẻ trung này đã hiển lộ rõ ràng trước mắt nàng, riêng về điểm này Khải Lăng quốc thua xa Nỗ tộc.
Mạc Na khẽ kéo tay Quy Vãn, ra hiệu bảo nàng ngồi lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn ở cổng thành. Quy Vãn lộ vẻ khổ sở, vừa xuống xe giờ lại phải lên xe sao? Nàng nhìn Mạc Na đầy khó hiểu.
Mạc Na cười nhẹ một tiếng, giải thích: “Nơi này còn cách hoàng cung khá xa, Hoàng tử nói thân thể nàng không khoẻ, không thể cưỡi ngựa được nên đã cho người chuẩn bị sẵn xe ngựa.”
Không thể phản bác, Quy Vãn hết cách, bèn lên xe ngồi cùng Mạc Na, Gia Lịch và Đại vương tử lên ngựa dẫn đường phía trước, đoàn ngựa xe cùng tiến về trung tâm Nỗ Đô.
Suốt dọc đường đi, khắp hang cùng ngõ hẻm không ngớt tiếng mừng vui chào đón, hoa tươi trong tay dân chúng tới tấp bay về phía đoàn ngựa xe của hai vị Vương tử, trẻ con rốt rít chạy tới tặng hoa, còn biết bao thiếu nữ xinh xắn lẩn trong đám đông lén lút gửi trao ánh nhìn sóng sánh tựa nước thu. Quy Vãn cũng bị cuốn theo vẻ nhiệt tình hào hứng của dân tộc này, không kìm được cũng tươi cười theo, sự ủng hộ chân thành thật ý như vậy là chuyện căn bản không thể tìm thấy ở Khải Lăng quốc.
Quy Vãn đang tỉ mỉ quan sát và tán thưởng điểm đặc biệt của dân tộc này, liếc mắt trông sang đã thấy cung điện hiện ra trước mặt.
Nếu đem so sánh với hoàng cung nguy nga hoa lệ ở Khải Lăng quốc, hoàng cung của Nỗ tộc không tránh được có phần giản dị đơn sơ, nhưng kiến trúc và cảnh quan khác hẳn các toà nhà ngang dọc ở Khải Lăng quốc. Ngắm nhìn toà cung điện này, Quy Vãn chợt thấy trong lòng có chút mừng rỡ, kiến trúc bố cục như vậy, xem ra muốn trốn khỏi nơi đây sẽ dễ dàng hơn trong tưởng tượng của nàng một chút.
Quy Vãn im lặng theo Mạc Na tiến vào hoàng cung, để bọn họ tuỳ ý an bài. Từ lúc vào cung Gia Lịch đã biến mất không thấy bóng dáng, tựa hồ hắn không đủ rảnh rỗi mà qua lại quan tâm tới chốn này, việc này khiến Quy Vãn vững tâm hơn. Nàng bước vào căn phòng mà Mạc Na đã chuẩn bị sẵn, tắm rửa một chút, sau đó mệt mỏi ngả lưng xuống giường ngủ ngay. Giữa lúc mê man chập chờn, nàng mơ hồ cảm thấy Mạc Na lại tới bên cạnh, thi triển “xảo thủ” trên gương mặt mình.
Rốt cuộc, ý thức mỗi lúc một mơ hồ, nàng ngủ một giấc ngủ thật dài, thật sâu, giấc ngủ an ổn nhất trong suốt một tháng qua.
Không mộng không lo, Quy Vãn chậm rãi mở mắt, ánh mặt trời chiếu thẳng tới mặt khiến nàng cảm thấy hơi đau rát, nàng chớp mắt vài cái khó chịu, mở mắt ra mới nhận thấy mình đang nằm trong một căn phòng bài trí rất lạ. Mỉm cười nhàn nhạt, Quy Vãn ngồi dậy, đau đớn vì ảnh hưởng của thuốc khống chế thân thể đã vơi bớt, tâm tình khá hơn rất nhiều. Đưa mắt nhìn quanh một lượt, nàng nhận ra trong phòng chỉ có mình mình bèn sờ soạng bước xuống giường.
Nàng ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn xuống, dưới chân trải một tấm thảm lông cừu trắng như tuyết, Quy Vãn buông bàn chân trần chạm xuống mặt đất, cảm nhận lớp lông cừu mềm mại, cảm giác êm ái như bước trên tầng mây xốp. Nàng đứng lên, nhìn ngắm xung quanh đánh giá gian phòng. Nơi này dẫu thua xa khuê phòng tao nhã lịch sự của nàng ở Tướng phủ nhưng rất thoải mái, không hề thiếu tự nhiên, có thể thấy người bài trí căn phòng này nhất định rất khéo léo. Lẽ nào là Mạc Na sao? Thầm than thở mình suy nghĩ quá nhiều, Quy Vãn xoay người hướng về phía cửa sổ.
Nơi này có lẽ là lầu hai, cửa sổ lớn nhưng rất thấp, có thể với nguyên nửa người ngoài. Quy Vãn khẽ dựa vào bên cửa sổ, cúi người nhìn ra xung quanh, hoàng cung rộng lớn thu gần trọn trong tầm mắt, nàng lặng ngắm cảnh sắc bày trước mắt, miệng tủm tỉm một nụ cười nhàn nhạt không rõ ý gì.
Đột nhiên bên dưới vang lên một tiếng kêu kinh hãi, Quy Vãn ngưng thần nhìn ra, dưới lầu có một người ăn vận nho nhã, mặt mày ngạc nhiên ngó nàng, há hốc miệng, song không phát ra thanh âm. Chẳng mấy chốc, một đám người đã tụ tập dưới lầu đối diện cửa sổ, nhao nhao chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xào không ngớt, nói những câu tiếng Nỗ mà nàng nghe không hiểu, trong đó còn xen kẽ vài tiếng than thở.
Tiếng ồn ào truyền đến bên tai, Quy Vãn nhíu mày, xoay người rời cửa sổ. Một lúc sau bên ngoài mới yên tĩnh trở lại, nàng đang muốn đứng lên tới bên cửa sổ xem rốt cuộc có chuyện gì, chợt thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Quy Vãn chưa kịp nói “Mời vào”, cánh cửa bật mở, Gia Lịch tươi cười đi vào phòng, mắt ánh lên vẻ tán thưởng và kinh ngạc: “Sách Cách Tháp, nàng có nghe thấy tiếng chim hót buổi sớm không?”
Quy Vãn không thừa hơi kháng cự cách xưng hô “Sách Cách Tháp” của Gia Lịch, nàng nhẹ nhàng vén gọn mái tóc, nhàn nhạt nói: “Hương hoa ngát tận phòng, chim chóc ca hót động lòng người, nơi này đúng là đất lành, địa linh nhân kiệt.”
“Vậy nàng thích nơi này chứ?” Gia Lịch dò hỏi.
“Hoa thắm vốn trồng trên mặt đất, nước kia dĩ nhiên là tốt, có điều ngươi có thể đem hoa trồng trong nước, đánh bạn với cá được sao?” Quy Vãn nhoẻn miệng cười, không đáp mà vặn hỏi.
“Như vậy thật không công bằng với con cá dưới nước kia, rõ ràng cá hết lòng kính ngưỡng đoá hoa.” Lại gần một chút, sắc mặt Gia Lịch u ám lạnh lẽo: “Cứ cho là đóa hoa không muốn, ta cũng nhất định dời nó xuống nước thử một lần.”
Biết người này tính tình cường liệt bá đạo, nhiều lời với hắn cũng vô ích, Quy Vãn chùng vai, không tranh cãi, hai người đối mặt nhưng không nói một lời.
Gia Lịch điều chỉnh lại sắc mặt, lòng nghĩ giờ đây nàng đã ở Nỗ Đô, sau này ngày rộng tháng dài còn có thể từ từ thay đổi tất cả, giọng nói dịu lại vài phần: “Nàng đã ngủ suốt một ngày một đêm rồi, đêm nay trong cung mở tiệc chúc mừng, nàng cũng cùng tham dự đi.”
Quy Vãn vốn định lắc đầu cự tuyệt, lại nhớ tới tính cách độc đoán chuyên quyền của Gia Lịch, đành phải nuốt lại lời từ chối, chỉ nhu thuận gật đầu, rồi ngước mắt hỏi: “Đồ đạc của ta đâu, có thể đưa trả cho ta không?” Tất cả đồ đạc của nàng đã bị họ lấy mất, hiện tại ngay cả y phục mặc trên người cũng là trang phục kiểu cách Nỗ tộc, mặc như vậy cảm giác không quen lắm.
Gia Lịch đảo mắt nhìn nàng một lượt, giọng nói trầm trầm: “Đi dự tiệc nàng cứ mặc trang phục của Nỗ tộc đi, đồ đạc của nàng ta sẽ trả lại sau.”
Cúi đầu cười lạnh một tiếng, Quy Vãn không tỏ thái độ gì, nàng tự nhiên đứng lên, không để tâm tới Gia Lịch nữa, hướng mắt trông ra cửa sổ. Nàng muốn thu lấy khoảng trời rộng lớn hơn vào trong tầm mắt.
Gia Lịch điềm tĩnh đứng phía sau nàng, không thể xoay người, cũng không cách nào dời ánh mắt đi, hắn nhẹ giọng than: “Thần dân của ta nhất định sẽ bị nàng thuyết phục, bọn họ nhất định sẽ si mê nàng.” Chợt nhớ lại một hồi ồn ào trong hoàng cung lúc nãy, hắn sửa lại lời: “Có lẽ đã có người bị nàng khuất phục rồi…”
Lời Gia Lịch vọng tới bên tai Quy Vãn, nàng khoan thai quay đầu lại, như cười mà không phải cười, kiều diễm nói: “Thứ ta muốn chẳng hề phức tạp đến thế, thứ ta muốn, có lẽ chỉ là trái tim một người trên đời này và một khoảng trời xanh mà thôi.” Nàng vừa nói vừa đưa bàn tay nhỏ nhắn chỉ về bầu trời phía xa, động tác tự nhiên tiêu sái, hớp hồn người đối diện.
Gia Lịch không nhịn được đưa mắt dõi theo bàn tay nàng, chỉ thấy một mảng màu lam ngợp tầm mắt, tim hắn nhói đau từng hồi, ánh mắt ảm đảm hướng về phía người trước mặt, tâm trí mơ hồ, hắn bật lên tiếng gọi khe khẽ: “Sách Cách Tháp!”
Không có tiếng trả lời, căn phòng chìm trong tịch mịch, trống trải.
Đêm xuống rất nhanh, hoàng cung đỏ rực trong ánh lửa bập bùng, tiếng hát lảnh lót, vô cùng náo nhiệt. Quy Vãn vẫn ngồi yên trong phòng, để mặc Mạc Na chuẩn bị sửa sang. Một lát sau, Mạc Na lộ vẻ mặt thoả mãn, tán thưởng: “Đây nhất định là tuyệt tác đỉnh cao nhất đời ta.”
Quy Vãn cười cười tiếp lời: “Đây nhất định là cuộc dạo chơi bất đắc dĩ nhất trong đời ta.” Lờ đi vẻ mặt phức tạp của Mạc Na, nàng đưa mắt trông ra cửa, từ lúc này đây, nàng phải tự đối mặt với mọi biến cố, mọi nguy nan, hơn nữa nàng còn phải tìm cách rời bỏ nơi không thuộc về mình này, dẫu cho nó đẹp đẽ tới nhường nào…
Bình luận truyện