Hồng Nhan Loạn

Chương 67: Ngọc đốc - 2



Mùa thu năm Thiên Tái thứ tư, dưới cổng thành Hạ Tương.

Màn đêm buông xuống, đêm đen mịt mùng không một tia sáng, gió rít gào cuồn cuộn bốc lên, một người đàn ông vận áo gấm dày cộp đứng ở cổng thành, run rẩy đi qua đi lại, hai bàn tay không ngừng xoa vào nhau, thỉnh thoảng lại đưa mắt trông về hướng con đường lớn, hít ra thở vào toàn một làn sương trắng mờ mờ.

“Sư gia, đến rồi, đến rồi!” Quầng sáng lù mù yếu ớt gấp gáp tiến lại gần, một gã quan binh thủ thành dợm bước đi tới, đèn lồng trong tay lúc mờ lúc tỏ, trong đêm đen trùng trùng ánh lên vẻ hư ảo không chân thực.

Nghe tiếng gọi của gã tiểu binh, tinh thần sư gia phấn chấn, đứng thẳng mình lên, mắt chăm chăm hướng về phía trước. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, tiếng xe ngựa lộc cộc truyền lại mỗi lúc một gần, tới cổng thành liền dừng lại. Sư gia vội vã bước lên nghênh đón, kính cẩn nghiêng mình: “Đại nhân, đường xá xôi vất vả rồi!”

“Trương sư gia, lúc ta không ở đây, trong thành vẫn ổn chứ?” Rèm xe vén lên, một bóng người đẫy đà được binh sĩ đỡ xuống xe, mình quấn áo lông cáo, dáng vẻ mệt mỏi, tay phải xoa xoa cổ, tay trái còn ôm khư khư một chiếc hộp gỗ lê.

“Đại nhân, mọi chuyện đều ổn cả.”

“Ừ.” Thân là Thái thú Hạ Tương, câu đầu tiên hỏi tới nhất định là chuyện quan lại, Hạ Tương là vùng trù phú ở phương Nam, dân chúng sống yên ổn an vui, có lẽ cũng chẳng thể phát sinh chuyện gì to tát trọng đại, lão ậm ừ qua loa vài tiếng, xuống xe, tức thời cảm thấy khí lạnh khiếp người, thở than: “Năm nay khí trời thật khác thường, bây giờ mà đã lạnh như vậy.”

Binh lính thủ thành đi dàn xếp xe ngựa cho ổn thoả, còn mình sư gia theo sát Thái thú, nhẹ giọng hỏi: “Lần này đại nhân vào kinh bái kiến Lâu Thừa tướng, chắc hẳn có thu hoạch lớn.”

“Ừm, sự tình căng thẳng, gần đây tình hình trong kinh thành rất khẩn trương, phía Tướng gia thúc giục rất gấp.” Trước mặt sư gia tâm phúc của mình, Thái thú nhìn bốn phía thấy vắng lặng không bóng người, mới lên tiếng: “Tướng gia muốn phía Nam gắn kết thành một khối, chỉ cần tất cả nhất trí phản đối, kế hoạch Trung thư viện không thể thành công. Nếu để Hoàng thượng tiến hành kế hoạch xây dựng Trung thư viện, sau này chỉ dùng các cận thần, thì chúng ta còn cái gì tốt đẹp mà hưởng nữa đây. Ngươi xem, đây là mật thư do đích thân Tướng gia hạ bút, sáng sớm mai ta sẽ đưa cho cả mấy vị đại nhân khác cùng xem.” Bàn tay mập mạp vỗ nhè nhẹ lên chiếc hộp gỗ bên mình, Thái thú có phần đắc ý.

Lão là một trong số quan lại phía Nam được Lâu Triệt coi trọng, ở miền Nam được Nam Quận vương bảo vệ, trong kinh lại có Lâu Triệt quan tâm, vài năm gần đây đã giúp Lâu Triệt không ít trong việc củng cố thế lực ở phía Nam. Hoạn lộ của lão giờ đây rộng mở thênh thang, quan trường hanh thông, tất nhiên thân thể đẫy đà, vừa cười, da thịt trên mặt cũng rung rung theo.

“Đại nhân sáng suốt, đợi đến khi Lâu thừa tướng nắm giữ đại quyền rồi, cũng là lúc đại nhân thăng quan tiến chức, đến khi ấy mong ngài dìu dắt tiểu nhân thêm nữa nhé.” Ngoài miệng không ngớt tung hô, sư gia và Thái thú đều ngầm hiểu trong lòng không nói ra, chỉ nhìn nhau cười.

Hai người hướng về phía cổng thành, Thái thú còn kể lể dông dài mãi về những chuyện tai nghe mắt thấy trong kinh thành: “Nhắc tới kinh thành thì cái gì cũng hơn xa Hạ Tương chúng ta, chỉ riêng có mỹ nhân kinh thành thì thiếu hẳn ôn nhu, không thể nào sánh được với vẻ yểu điệu tình tứ của nữ tử Hạ Tương.” Ngừng lại một chút, thấy sư gia lắng nghe vô cùng hào hứng, lão lại tiếp, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vẫn còn một ngoại lệ... Phu nhân của Lâu Thừa tướng, không hề tầm thường chút nào… tuyệt thế giai nhân, chỉ có giai nhân như vậy mới xứng đôi với Thừa tướng mà thôi.” Ngày ấy chỉ thoáng qua trong viện, còn đứng cách xa, ngay cả dáng vẻ phu nhân ra sao lão cũng chẳng thấy rõ, nhưng vẻ tao nhã như phù dung hé nụ, dẫu cho đang ở giữa vườn hoa, vẫn khiến người ta hoa mày chóng mặt, khó có thể quên.

Hai người cười cười nói nói, đi qua cổng thành, sư gia quay đầu đang muốn kêu đám quân lính thủ thành đóng cổng lại, đột nhiên nghe thấy một tràng vó ngựa rầm rập dồn tới. Quan binh dừng tay, sư gia và Thái thú quay đầu lại, mắt thấy khói bụi mịt mù, một con khoái mã chạy vọt đến cổng thành, trong bóng đêm thăm thẳm, đèn lồng mịt mờ không trông rõ mặt người ngồi trên ngựa.

“Vị nào là Thái thú Hạ Tương, Lâu Thừa tướng có thư truyền tới.” Người trên ngựa hô lớn.

Thái thú sửng sốt, lão vừa mới về đến đây, sau lưng đã có người của Tướng gia chạy theo, lẽ nào có chỉ thị mới? Không dám thờ ơ, lão tiến lên một bước: “Tướng gia có chỉ thị gì?” Thấy người trên ngựa vẫy tay, hiểu ý hẳn là có mật thư không thể truyền cho người ngoài biết, lão mỉm cười tiến lại, người trên ngựa xoay người bước xuống, kề sát tới bên lão. Thái thú vừa định mở miệng, ngửa đầu thấy rõ mặt đối phương, sắc mặt kinh hãi biến sắc: “Ngươi...”

Sư gia chờ bên cạnh cổng thành, thấy Thái thú chậm rãi tiến lại, dàng vẻ như đang cùng người kia truyền mật thư gì đó, thân mình còn run lên, tựa hồ như đang cười lớn, y lui lại, kiên nhẫn chờ đợi. Có điều, mãi sau đó vẫn thấy Thái thú giữ nguyên một tư thế ấy, y rùng mình, bất an dâng lên, đang chực kêu cứu, đột nhiên thấy thân mình Thái thú từ từ đổ sụp xuống, kẻ mang tin đến ngồi xổm xuống bên cạnh lão, gỡ lấy cái hộp bằng gỗ lê trong tay Thái thú. Sư gia hốt hoảng nhảy dựng lên, giữa đêm đen mịt mù, y tựa hồ nghe được tiếng trái tim mình nhảy nhót trong lồng ngực, chỉ tay về phía Thái thú, thét lớn: “Thích khách, thích khách...”

Hai vệ binh thủ thành nghe được tiếng gào lớn, rút đao bên hông ra, nhưng đáng tiếc đã quá muộn, kẻ mang tin đến lao nhanh như điện xẹt, quan binh thậm chí không trông rõ mặt hắn, đã vong mạng dưới lưỡi chuỷ thủ. Sư gia chứng kiến hết thảy, cổ họng khàn đặc, không phát nổi thành tiếng, chân tay mềm oặt, quỳ trước cổng thành, rồi trước mắt y bỗng sáng rực...

Ngày thứ hai, án "thảm sát Thái thú Hạ Tương" gây rúng động khắp sáu tỉnh phía Nam được khoái mã cấp báo về kinh thành, từ Thái thú cho đến mã phu tổng cộng bảy người đều mất mạng, không một ai may mắn sống sót. Mà vụ ám sát này chẳng qua là vụ án thảm sát quan lại phương Nam có số người chết ít nhất mà thôi. Cùng lúc ấy, quan lại các vùng Tầm Châu, Hồng Đồng cũng lần lượt bị sát hại. Bị hại nhiều nhất là Thái thú Tầm Châu, một nhà ba mươi tư nhân mạng, trong đêm đều về chầu tổ tiên.

Mà ba quan chức ấy lại chính là những trợ thủ đắc lực nhất giúp Lâu Triệt chế ngự cả phương Nam. Những vụ ám sát kinh sợ ấy, suốt hai mươi năm sau vẫn chưa phá được, dân chúng nhắc tới những vụ án này trong lòng vẫn còn kinh hãi.

* * *

Mây xám xuống thấp, bầu trời mênh mang, sắc trời ủ dột tăm tối, gió bấc ùa lên, tạt vào mặt đau rát.

Lâu Triệt ra khỏi thư phòng, trường bào cổ đen thẫm phối với áo lông chồn đen, hài quan xanh đen vân da rắn bước trên nền gạch xanh hoa trắng, phát ra tiếng sột soạt, đi trên con đường cắt qua một khung cửa bán nguyệt, xa xa thấy Lâu Thịnh và lão quản gia đang bàn soạn chuyện gì, lại gần, Lâu Thịnh liền quay đầu lại, sắc mặt còn u tối hơn cả nền trời, cúi đầu nói: “Tướng gia.” Quản gia cũng cung kính cúi mình theo.

Lâu Triệt nhìn hai gương mặt có vẻ căng thẳng, đã đoán ra vừa rồi họ luận bàn chuyện gì, nhưng chỉ làm như không biết: “Những gì phân phó mấy ngày trước đã chuẩn bị xong cả chưa?”

Quản gia không lên tiếng, chỉ có Lâu Thịnh gật đầu: “Thưa đã chuẩn bị xong, có điều thưa Tướng gia, làm vậy...”

“Đủ rồi.” Cắt ngang lời y, Lâu Triệt có vẻ mất kiên nhẫn, sức khống chế ở phương Nam đã không còn mạnh như trước, ba Thái thú bị giết làm tan tành nỗ lực suốt mấy năm ròng của chàng, đến giờ tình thế đã thành như vậy, không cho phép chàng do dự thêm nữa. Sống mũi đột nhiên lành lạnh, chàng ngửa đầu, bầu trời đen tối phấp phới những hạt tuyết li ti, chầm chậm tung bay giữa không trung, bao nhiêu đình gác lan can tinh xảo trong Tướng phủ giờ đây nhuốm cả một màu tuyết trắng, lung linh, cảnh đẹp như vậy khiến người động lòng.

“Tướng gia”, thừa dịp chàng thoáng phân tâm, Lâu Thịnh tiến lên mấy bước, hai tay dâng một vật gì đó: “Đây là đồ hôm kia Lâm phủ đưa tới, nói là giao cho Tướng gia hoặc là phu nhân, hôm qua thấy Tướng gia còn bận lòng, cho nên...”

Nhận lấy thứ Lâu Thịnh đưa lên, là một phong thư cùng một khối ngọc còn trắng hơn tuyết, Lâu Triệt thoáng trầm ngâm, mở phong thư ra. Bên trong không có thư, chỉ thấy một mẩu giấy nhắn, mở ra nhìn vẻn vẹn hai chữ "Một năm". Lật đi lật lại mẩu giấy cũng chỉ thấy hai chữ này, Lâu Triệt cau mày không đoán nổi hàm ý ẩn sau đó, lại nhìn khối ngọc kia, khắc hoa văn như ý, ở giữa khắc một chữ "Lâm", rõ ràng là lệnh bài của Lâm phủ.

Nghĩ thật kỹ, Lâu Triệt mặt không đổi sắc, cất tấm lệnh bài vào trong tay áo. Quản gia ở bên một mực khuyên nhủ, tuyết lớn, chớ đứng lâu hại đến thân thể.

Không màng tới lời khuyên của quản gia và Lâu Thịnh, vẫn đứng lặng trong sân, đến tận khi khắp sân phủ một tầng tuyết trắng bạc lấp lánh, chàng mới thản nhiên lên tiếng: “Quy Vãn nhất định sẽ thích cảnh này lắm!” Rồi không đợi Lâu Thịnh và lão quản gia kịp phản ứng, chàng đi thẳng về phía phòng ngủ trong nội viện, nhanh như sao băn. “Bây giờ ta đi chuẩn bị, một canh giờ nữa xuất phát.” Mặt quản gia tái nhợt, Lâu Thịnh cúi đầu nín lặng không nói.

Mỗi cảnh mỗi vật trong Tướng phủ đều đã thấy qua rất lâu, hôm nay vừa nhìn lại, mới thấy thân thiết gần gũi nhường nào. Lâu Triệt đi thẳng một mạch, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, cửa trong khép hờ, Quy Vãn đang nằm trên ghế quý phi, trong phòng ấm áp vô cùng, chính giữa phòng một chậu than đỏ lửa, tiếng nổ lép bép vang vọng. Nhẹ bước tiến vào phòng, khói hương lượn lờ, mùi hương thoang thoảng như hoa lan quẩn quanh bên cánh mũi, chàng đóng cửa lại, ngồi xuống đằng sau ghế quý phi, lặng lẽ ngắm Quy Vãn đang ngủ say.

Cố nhân thường nói, mỹ nhân say ngủ như đoá hải đường, mà Quy Vãn của chàng xem ra còn mỹ lệ hơn hải đường mấy phần. Trong phòng ấm áp, da nàng lộ ra vẻ trong suốt như da trẻ nhỏ, ửng lên hồng hào, khuôn mặt lúc ngủ bình yên điềm tĩnh, hệt như nét mặt Quan Âm.

Cho dù một đời ngắm nhìn nàng say ngủ như vậy cũng không thấy chán ghét, quyến luyến nhìn ngắm, thời gian như đông cứng lại không trôi, hơi ấm nhất thời lan toả bốn bề, Lâu Triệt khẽ vuốt ve nàng, bàn tay truyền tới cảm giác ấm áp mềm mại, xúc động trong lòng. Đột nhiên chậu than nổ tách một tiếng, vang vọng giữa không gian yên tĩnh, giục chàng choàng tỉnh, tô đậm quyết tâm của chàng, chàng nhẹ lay bờ vai Quy Vãn, nhìn nàng chậm rãi tỉnh khỏi cơn mơ, mở mắt, ánh mắt mơ màng vì say ngủ, nhìn thấy Lâu Triệt liền mỉm cười: “Phu quân.”

Khẽ nhéo má nàng đầy sủng ái, Lâu Triệt mỉm cười đùa bỡn: “Xem nàng này, chẳng có chút dáng vẻ nào của phu nhân Thừa tướng hết.”

Thuận tay chỉnh trang lại áo quần, vén gọn mái tóc ra sau gáy, Quy Vãn cười thanh nhã như cúc: “Phu quân cũng đâu có dáng vẻ của Thừa tướng chứ?”

Mới nhớ ra bản thân mình trước mặt nàng quả thực không có lấy một chút uy nghiêm, Lâu Triệt nhất thời thật không còn gì để nói, thấy nàng chưa điểm son phấn, trắng như trăng trong, tóc dài phiêu diêu, cuộn lên bóng mượt, chàng ôm nàng vào lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc, suôn mượt không gì sánh bằng, so với gấm vóc Giang Nam cũng chẳng thua kém. Lòng vừa động, chàng dắt lấy tay nàng, đến trước bàn trang điểm.

Quy Vãn thấy chàng cầm cây lược ngà, kinh ngạc hỏi: “Phu quân?”

“Để ta chải cho nàng một kiểu tóc đẹp.” Bàn tay chàng có thể vẽ tranh sông núi, cá tôm, côn trùng, có thể viết chữ chân, thảo, lệ, triện... một búi tóc nho nhỏ há có thể làm khó được chàng sao.

Nghe chàng nói cũng có vẻ thú vị, Quy Vãn để mặc chàng làm, những ngón tay thon dài trắng mịn của Lâu Triệt quả thực là đẹp hiếm thấy so với đa số đàn ông. Giờ đây cây lược trong tay chàng, tựa như đang làm ảo thuật, chỉ trong chớp mắt đã búi thành một kiểu tóc, đơn giản mà tao nhã lịch sự. Chàng nhìn quanh, cầm mấy chiếc trâm cài lên, đặt bên mái tóc để ướm thử, cảm thấy thật tầm thường, cuối cùng chỉ chọn một cây ngân trâm, cài vào tóc, phối cùng với mi mục như tranh vẽ của Quy Vãn, bổ sung cho nhau trở nên hoàn hảo.

Chăm chú nhìn Quy Vãn, Lâu Triệt giật mình thất thần, Quy Vãn của chàng luôn nhè nhẹ mỉm cười, những khi cười vui vẻ hai má sẽ thoáng hiện lúm đồng tiền tròn xoe, giống như nắng mai mới rạng, lại như vén mây thấy trăng; màu mắt nhàn nhạt của nàng, thoáng nhìn thấy trong veo, trông kỹ lại mới hay thăm thẳm khôn cùng, ánh lên tia sáng lạ thường...

Quy Vãn của chàng...

“Phu quân à?” Giật mình thấy chàng đột nhiên đứng sững như vậy, nét mặt khó hiểu, Quy Vãn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tròng mắt sâu thẳm của chàng, “Sao vậy?”

Nhu tình dịu dàng từ chốn mềm yếu nhất trong đáy lòng trào dâng, Lâu Triệt nắm tay nàng: “Quy Vãn, nàng rời kinh thành trước, lên phía Bắc đi.”

Nghe chàng nói vậy, lòng nàng thoáng lạnh giá, Quy Vãn kinh ngạc nhìn chàng, dĩ nhiên hiểu được ý tứ sâu xa trong những lời chàng nói, tình hình đã cấp bách đến mức đó rồi sao?

“Không!”, nàng kiên quyết cự tuyệt, “Thiếp không rời chỗ này.”

“Quy Vãn, nghe này, nàng tạm thời rời nơi này, bất kể sự có thành hay không, ta vẫn sẽ đến đón nàng. Nghe nói phía Bắc có một nơi, vốn là chốn giao thương giữa Khải Lăng và Nỗ tộc, nơi đó yên ổn bình lặng, là chốn ẩn cư tuyệt vời. Nàng ở đó chờ ta ba tháng, ngày sau chúng ta sớm chiều bầu bạn, đó chẳng phải cuộc sống nàng hằng mong mỏi hay sao?” Hết lời an ủi lại tận tình khuyên lơn, giọng Lâu Triệt mang theo sức mạnh khiến người ta cảm thấy tin tưởng.

Thế nhưng Quy Vãn vẫn một mực lắc đầu, nửa điểm không hề lay chuyển: “Không, thiếp phải ở lại đây.” Ngày trước đã từng nói, phúc hoạ cùng chia...

“Quy Vãn!”, lớn tiếng quát lên, chính Lâu Triệt cũng ngẩn người, lời nói nét mặt của chàng với nàng chưa bao giờ nghiêm nghị đến thế, “Nàng còn ở lại đây, ta tất bại. Nàng rời khỏi chốn thị phi này, ta mới có thể an lòng.” Nếu ngày sau tranh đấu, Tướng phủ chẳng may bị vây khốn, chàng không thể tưởng tượng ra kết quả sẽ như thế nào, mối bận tâm duy nhất của chàng chính là Quy Vãn, bảo vệ nàng rồi, chàng có thể buông tay đánh cuộc tất cả một lần.

Nhìn đăm đăm vào đáy mắt chàng, ngoại trừ tình ý chảy tràn, không còn gì khác, mũi Quy Vãn cay cay, lòng đau đáu trăm mối tơ vò, chỉ cảm thấy lòng mình rối bời, lại như bị sâu trùng cắn xé, tim nhói lên, lệ vòng quanh, ầng ậng vành mắt, nhưng gắng gượng không để rơi xuống. Cắn chặt môi đến trắng bệch, chợt thoáng hiện sắc máu, khoé môi bị nàng cắn rỉ máu, không tô mà đỏ, Lâu Triệt trông thấy kinh hãi.

“Đừng khóc, ta sẽ có cách bảo toàn bản thân để trở ra. Bí đạo trong hoàng cung, ta được đích thân Thái hậu truyền dạy, ngay cả đương kim Hoàng thượng cũng không thể rành bằng ta, ba tháng thôi, cho ta ba tháng...”

Cửa sổ trong phòng khép chặt, Quy Vãn nhìn chằm chằm vào Lâu Triệt đến xuất thần, trăm ngàn ý niệm xoẹt qua, xoay vần trong lòng nàng, thế nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng, lòng đau như cắt, chưa từng ngờ được sẽ có ngày phải đối mặt với tình cảnh này. Giờ đây trực tiếp đối mặt, cũng chẳng biết là hối hay hận...

“Tướng gia, phu nhân, tất cả đã chuẩn bị xong rồi.” Tiếng Lâu Thịnh từ bên ngoài truyền tới, hai người trong phòng đều âu sầu.

Siết chặt bàn tay, Quy Vãn bị Lâu Triệt kéo đi, nàng hoảng hốt, muốn mở miệng, Lâu Triệt mặt mũi xanh xao cầm lấy tấm áo lông chồn vùng cực địa đang vắt bên giường, quấn chặt lên mình Quy Vãn, ánh mắt nghiêm nghị không cho phép cự tuyệt.

Hai người cùng ra khỏi phòng, tuyết bay đầy trời, nhuộm trắng khắp chốn, đất trời một mảnh trắng xoá. Lâu Thịnh, quản gia, Linh Lung, Như Minh, Như Tình đã đứng chờ trong sân từ lúc nào, vì chờ quá lâu, ai nấy mình phủ một tầng sương trắng.

Bông tuyết đậu xuống gương mặt, tan chảy, rót xuống đất không biết là tuyết hay lệ, Quy Vãn bị Lâu Triệt lôi thẳng ra sân, người đàn ông thường ngày vốn răm rắp nghe theo ý nàng, hôm nay đột nhiên quả quyết khác thường, mình mẩy đã sớm không còn nhận ra cảm giác gì nữa, hơi lạnh ngập lòng, còn lạnh hơn cả tuyết băng ngoài kia, tầm mắt mông lung mơ hồ không biết bị thứ gì lọt vào.

Năm nay tuyết rơi sớm đến thế...

Giữa lúc mọi người túm tụm không nói không rằng tiến thẳng đến cổng Tướng phủ, ba chiếc xe ngựa đã đứng chờ sẵn ở đầu đường. Quy Vãn trông thấy, thân mình co rụt lại, không chịu nhúc nhích thêm nửa bước. Lâu Triệt quay sang nhìn nàng, giữa trời tuyết bay lả tả, ánh trăng mờ soi tỏ nét mặt đau đớn của chàng. Một tay siết mạnh eo Quy Vãn, mạnh mẽ kéo thẳng nàng ra ngoài, cố tình không nhìn tới sắc mặt thương tâm của nàng.

“Phu quân à...” Trước xe ngựa, Quy Vãm nắm lấy tay Lâu Triệt, kiên quyết không chịu buông ra, biết rõ mình rời đi lúc này là giải quyết được nỗi lo ngày sau của chàng, có điều tay vẫn tận lực với về phía cảm tình. Buồn rầu khẽ gọi một tiếng, bao nhiêu xót xa trong lòng đều cuộn lên, không nhịn nổi nữa, nước mắt ròng ròng tuôn, nghẹn ngào không nói nên câu.

Ôm lấy Quy Vãn đẩy lên chiếc xe ở chính giữa, mười đầu ngón tay vẫn còn dây dưa không buông, sít sao không một khe hở, Lâu Triệt từng chút từng chút tách bàn tay Quy Vãn ra, thấy khuôn dung đẫm lệ của Quy Vãn, gương mặt cứng đờ thoáng chùng xuống, đau đớn vuốt ve gương mặt nàng, chỉ cảm thấy lạnh giá như băng, hoà với nước mắt bỏng rát, đốt cháy tay chàng.

“Quy Vãn, đừng sợ, ba tháng thôi, ta nhất định sẽ tới đón nàng.” Chàng sao nỡ để nàng rơi lệ, giờ khắc này, thấy nàng không nén nổi thương tâm, với chàng chẳng khác nào sự trừng phạt, “Đừng khóc.” Lệ trên tay mỗi lúc một nhiều, chàng hoàng hốt.

Miễn cưỡng kiềm chế tinh thần, ánh mắt Quy Vãn khoá trên mình chàng: “Đừng phụ thiếp...” Đừng phụ lời thề, ba tháng ngắn ngủi qua đi trong chớp mắt, nhưng cuộc đời này, sinh tử của nàng cũng theo đó mà đi.

Mím môi, lộ ra nụ cười tuấn tú, Lâu Triệt vô cùng kiên định gật đầu, tuyết bay trắng trời, lúc xoay lúc chuyển đậu trên vai, trên tóc, Lâu Triệt lấy trong tay áo ra một khối lệnh bài bằng ngọc, nhét vào tay Quy Vãn, dặn dò: “Thứ này có thể dùng trên đường.” Phương Bắc là địa bàn của quân lính Lâm gia, so với lệnh bài của Tướng phủ, thứ này hữu dụng hơn.

Gió tuyết càng dữ, trước mắt Quy Vãn bắt đầu thấy mông lung, muốn bắt lấy tay Lâu Triệt nhưng chàng đã rút tay về, quay đầu lại, lệnh cho người dưới bắt đầu hành động.

“Phu quân...”

Cố tình lờ đi tiếng gọi của Quy Vãn, chỉ sợ một khắc mềm lòng, rốt cuộc không thể đi nổi. Lệnh cho mọi người lên xe, Như Minh, Như Tình một xe, Linh Lung một xe, ba chiếc xe ngựa chỉ có một chiếc chở Quy Vãn chạy thẳng về phía Bắc, hai chiếc còn lại chỉ để tung hỏa mù đánh lạc hướng kẻ địch.

Lâu Thịnh tiến lên trước, Lâu Triệt không cần phải phân phó, chỉ bình thản nhìn y, giữa tuyết lớn trùng trùng, vết sẹo kia cũng mờ đi không còn thấy rõ nữa, Lâu Thịnh cũng không nói, trịnh trọng gật đầu. Chủ tớ hơn mười năm, y tất nhiên biết Lâu Triệt vừa phó thác điều gì cho mình, y im lặng gật đầu, không nói cũng đủ để Lâu Triệt hiểu ý, y sẽ dùng cả tính mạng mình bảo vệ cho phu nhân.

Ngửa đầu nhìn bầu trời, vòm không mênh mang, tuyết trắng phiêu diêu, Lâu Triệt không hề trông lại, chỉ một mình đơn độc đứng đó, nghe tiếng bánh xe lộc cộc vang vọng, trước mắt là một mảng trắng xoá. Nghe tiếng xe đã đi thật xa, chàng mới quay đầu, trên nền đất trắng xoá còn lưu lại những vết liền lạc kéo dài mãi về phương xa.

Chàng lẳng lặng đứng ở cổng phủ Thừa tướng, chỉ còn hai chữ "Tướng phủ" sơn đỏ thẫm trên bức tranh hoành phi không hề biến đổi, đỏ sẫm trang trọng mà nặng trĩu.

Đầu đông năm Thiên Tái thứ tư, thê tử của Lâu Triệt rời kinh, ngày ấy rời xa, kinh thành đột nhiên đổ một trận tuyết lớn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện