Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 51: Chương Ninh Quân lần thứ hai đến huyện




Nghe nói Diệp Trạch Đào ở trong thị trấn, Ninh Quân vô cùng vui mừng, liền lái xe vào tìm Diệp Trạch Đào.
Xe của Ninh Quân đi lần này là xe jeep của ủy ban nhân dân tỉnh, vừa dừng xe liền vui vẻ cười với Diệp Trạch Đào nói:
- Nói thật, đường xã Xuân Trúc các cậu đi một lần sợ cả đời, phải tu sửa lại thôi.
- Anh Ninh, việc này tôi cũng chẳng biết làm thế nào, con đường này đúng là khiến cho người ta lo lắng, tuy nhiên, có đường mà đi vẫn còn tốt hơn không có. Cả cái xã này chỉ có mỗi nó để đi ra các xã khác, nếu như không có con đường này thì không biết cái xã này thành ra sao nữa.
- Ừ, tôi cũng đã nghe nói đến việc này, nhớ lại ngày xưa nhiều người cũng vì không muốn cả đời sống trong nghèo khổ nên bỏ đi thoát li, cũng vì thế mà có vài người đổi đời, làm ăn phát đạt đấy.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Biết anh đến, tôi có mang ảnh theo đây này.
Thấy đã đến giờ ăn cơm, Diệp Trạch Đào cùng Ninh Quân vào một quán ăn.
Ngồi ở phòng trong, Ninh Quân nhận những tấm ảnh từ Diệp Trạch Đào
Chăm chú ngắm nghía những bức ảnh mới chụp, trên mặt Ninh Quân hiện rõ vui vẻ, nói:
- Tiểu Diệp, làm tốt lắm, cảm thấy rất đẹp, ông chủ Trịnh lần trước gặp cứ nhắc tôi phải cảm ơn cậu.
Diệp Trạch Đào liền đưa 4000 tệ cho Ninh Quân nói:
- Chỉ dùng hết 6000 tệ còn lại 4000, phiền anh giao cho ông chủ Trịnh.
- Ông chủ Trịnh nói, tiền không cần trả lại.
Ninh Quân nói.
Đặt tiền trước mặt Ninh Quân, Diệp Trạch Đào nói :
- Giúp là giúp, không dùng hết đương nhiên là phải trả lại. Anh Ninh này, anh đưa trả lại ông chủ Trịnh giúp tôi, thực ra là không dùng hết nhiều tiền thế, tôi cầm 1000 tệ đưa cho mấy người sửa sang lại mộ, nhờ họ hàng ngày để ý giúp.
Ninh Quân khẽ gật đầu nói:
- Tiểu Diệp, cậu đối nhân xử thế chẳng có gì chê trách, giải quyết công việc cũng khiến ông chủ Trịnh rất hài lòng. Nói thật, chúng tôi không nghĩ được tỉ mỉ như vậy, có một người ngày thường quan tâm thế, chẳng phải là chuyện tốt sao?.

Đang nói chuyện thì món ăn cũng được mang lên, hai người đều không uống rượu vì Ninh Quân còn phải trở về. Gọi nước ngọt, hai người cùng nhau dùng bữa.
- Thế nào, công việc thuận lợi cả chứ.
Ninh Quân mỉm cười hỏi.
Diệp Trạch Đào cũng không giấu diếm, đem đại thể sự tình của huyện Xuân Trúc kể lại cho Ninh Quân nghe.
Khẽ mỉm cười, Ninh Quân nói:
- Xem ra cậu và cái anh bí thư có chút gì đó mâu thuẫn hả?
Gượng cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh cho rằng tôi gây gổ với anh ta, thực ra tình hình này thì tôi chỉ có thể chống đỡ lại Bí thư Lâm mà thôi.
Ninh Quân liền cười nói:
- Cũng khó cho cậu, không có ai nâng đỡ, muốn được lên chức, phải biết nắm bắt cơ hội.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tình hình hiện nay có chút thay đổi nhỏ, có một người thân thích quái gì đó xuất hiện, theo phỏng đoán của tôi ngay sau đây, xã này sẽ có màn kịch hay để xem.
Ninh Quân đặc biệt tươi cười, nói :
- Một phó ban chủ nhiệm ủy ban kế hoạch và phát triển mà thôi, tôi cũng đã nghe nói đến chuyện này. Người này được điều từ dưới lên, phó chủ nhiệm xếp hàng cuối cùng ấy mà.
Nhìn Ninh Quân, Diệp Trạch Đào vẫn còn vài nghi vấn chưa được giải đáp, khe khẽ gật đầu.
Ninh Quân đưa thuốc lá cho Diệp Trạch Đào, tự mình cũng châm thuốc rồi hút, sau khi phả ra một ngụm khói thuốc, nói:
- Tiểu Diệp này, có một số việc tôi cần nhắc nhở cậu, có thể nhờ vả, tuy nhiên cơ bản là dựa vào bản lĩnh của mình. Cậu nên biết, nếu bản thân mà không có năng lực, thì cho dù có lên được chức cao mà làm không tốt cũng gặp phải đả kích như thường. Đến lúc đó, không chú ý thì hậu quả sẽ khôn lường. Tình hình ở phức tạp ở xã hiện nay đối với cậu cũng là việc tốt, địa phương càng phức tạp thì cậu càng được rèn luyện bản thân.
Đây là những lời nói từ đáy lòng.
Nghe những lời này của Ninh Quân, Diệp Trạch Đào nghiêm túc suy nghĩ, đúng là rất có lý.

Năng lực chính trị bản thân hiện nay mà nói, nếu có lên được chức Bí thư huyện ủy, liệu có giải quyết, đối mặt được với cục diện rối ren, phức tạp hiện nay.
- Anh Ninh, tôi hiểu rồi, trong xã có chút phực tạp, càng có lợi cho sự trưởng thành của tôi.
- Cậu em, quan trường cũng giống như chiến trường, chỉ có điều quan trường đổ máu ngầm mà thôi, đừng nói là nhìn hay không nhìn thấy máu, có khi nháy mắt là đổi cả mạng người chứ chẳng chơi.
Nhìn Diệp Trạch Đào chăm chú lắng nghe, Ninh Quân hào hứng nói tiếp :
- Tôi lấy một số ví dụ cho cậu thấy, tôi nhớ rõ có một huyện, từ trước đến nay đều là chủ tịch mạnh, bí thư yếu, đến cả em trai vợ của chủ tịch cũng sai bảo, bắt nạt được bí thư. Suốt một thời gian dài, chủ tịch huyện một tay che cả bầu trời. Tuy nhiên, dựa vào một sự việc trí mạng, bí thư kia liền ra đòn phản kháng, chiêu này chẳng khác gì cao thủ võ lâm ra sát chiêu, cơ bản là không cho tay chủ tịch kia có cơ hội trở tay. Trong nháy mắt, chủ tịch huyện bị bắt giam, sau đó thế lực hùng hậu mà vị chủ tịch kia xây dựng theo ông ta mà sụp đổ, nhân cơ hội này tay bí thư huyện xây dựng nên một hệ thống thế lực mới cho riêng mình.
Nói đến đó, Ninh Quân liếc nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Bất luận trong quá trình diễn biến có biết bao gian khó, cậu có đánh giá gì đối với việc này không?
Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này có vài điểm giống huyện chúng ta lúc mới bắt đầy, chủ tịch huyện Thôi cũng rất mạnh mẽ, không ngờ chỗ dựa của ông ta có vấn đề cho nên ông ta thất thế. Hiện nay tình thế đảo ngược, bí thư lại rất mạnh. Người làm quan ở mọi nơi, mọi lúc đều phải cẩn thận, khổng có thủ đoạn thì rất dễ bị người khác đánh bại, sau khi thất bại sẽ bị dồn đến đường cùng.
Ninh Quân mỉm cười nói:
- Thời xưa, sau khi bị thất bại chỉ có một kết cục là mất đầu, hiện nay thì đỡ hơn một chút, tuy nhiên, mức độ hiểm ác thì người ngoài khó lòng mà biết được.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Đa số quan lớn vinh hoa vô cùng, nhưng chỉ một sơ suất nhỏ cũng dẫn đến mất chức.
- Có khi mất chức vẫn còn là chuyện tốt, còn nếu không thì như chúng ta vừa nói, nhà tù chính là nơi để đến.
Diệp Trạch Đào hiểu hàm ý của Ninh Quân, tự bản thân mình mà không có những thủ đoạn trong chốn quan trường, càng leo lên vị trí cao thì càng gặp nhiều nguy hiểm. Anh ta hi vọng mình có thể tôi luyện bản lĩnh chính tại xã này.
- Yên tâm, không ai làm gì cậu đâu, chỉ cần cậu làm tốt việc của mình là được.
Ninh Quân vỗ nhẹ nhẹ vào vai Diệp Trạch Đào trước khi đi.

Nhìn xe của Ninh Quân nhanh chóng rời đi, trên mặt Diệp Trạch Đào nở nụ cười thỏa mãn.
Nghe xong những lời nói của Ninh Quân, Diệp Trạch Đào bỗng nhiên hiểu ra được nhiều điều.
Ông chủ Trịnh cũng nhúng tay vào chuyện này, đến thời điểm then chốt ông ta nhất định sẽ chống lưng cho mình.
Xét đến tình hình hiện nay, xem ra rất có khả năng Cao Chấn Sơn sẽ khoanh tay đứng nhìn mình và Lâm Dân Thư đấu đá, không nghiêng về phía nào cả. Nếu đúng như vậy, sẽ nổ ra một trận tranh giành trong nội bộ.
Mình sẽ bảo vệ Ôn Phương, cho cô ta ra mặt đấu đá với Lâm Dân Thư. Trong khi đó, tranh thủ thời cơ mình sẽ làm vài việc kiếm thành tích. Chỉ cần có chút thành tích thì mình sẽ trở thành nhân vật khó có thể thay thể trong cái xã này.
Nghĩ về kinh nghiệm thì Diệp Trạch Đào không thể không thừa nhận những lời nói của Ninh Quân hoàn toàn đúng. Cho dù bản thân mình thông minh nhưng nói về kinh nghiệm chốn quan trường chẳng có là bao. Có Lâm Dân Thư làm một hòn đá mài cho mình chẳng phải chuyện tốt sao.
Nghĩ thông những chuyện này, không chỉ những áp lực vì Lâm Dân Thư đột nhiên có một chỗ chống lưng hùng mạnh bỗng dưng tiêu tan, mà ngược lại trong lòng Diệp Trạch Đào ý chí cố gắng phấn đấu càng mạnh mẽ vô cùng.
Trở về nhà cha mẹ, khiến cả nhà được dịp bất ngờ, chị cả lần này cũng có mặt, nhìn thấy Diệp Trạch Đào cười, nói:
- Sao dạo này cậu thường xuyên về thế, mới đi làm cũng không nên trốn việc.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Em lên huyện là để báo cáo công việc với Bí thư huyện ủy.
Cha đẻ Diệp Hằng Thành nghe vậy có vẻ không vui, trầm ngâm nói:
- Thằng ranh như mày làm gì có danh phận gì mà gặp được Bí thư huyện ủy. Định lấy lí do à?
- Con đi gặp Bí thư báo cáo công việc thật mà, con không nói với mọi người thôi chứ hiện này còn là Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính của xã.
Mẹ Diệp Trạch Đào là Tôn Trí Phương liền cười nói:
- Lần trước nói là Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính, mới qua có vài ngày, con tự mình phong chức đấy à?
Chị cả Diệp Oánh cũng cười nói:
- Được rồi, biết cậu làm lãnh đạo rồi, việc tốt mà, đói chưa, chị đi hâm lại cơm cho cậu ăn.
Diệp Trạch Đào nghĩ thầm, mình nói được làm lãnh đạo mà không ai tin là sao?
- Em mới ăn rồi.
Diệp Trạch Đào cũng chẳng muốn giải thích nhiều liền đi tắm rửa.
Sau khi nhìn Diệp Trạch Đào đi vào nhà tắm, Diệp Oánh cười nói:

- Cậu ấy cũng có công việc rồi, nên giới thiệu bạn gái cho cậu ấy thôi, nếu không thì vẫn viển vông lắm.

- Đúng đấy, thằng nhóc này ngày nào cũng chạy đi chạy lại, tôi thật không yên tâm. Phải tìm cho nó một đám tốt mới được.
Diệp Hằng Thành cũng cảm thấy đôi chút lo lắng cho công việc của con trai mình.
Tôn Trí Phương nghe được chuyện đó cảm thấy rất vui:
- Cũng đã xem qua vài đám rồi, cảm thấy rất được, quả không tệ chút nào, không biết Diệp Trạch Đào nhà mình có ưng người ta không?
- Cái gì mà lọt hay không, đều là người quen biết, hiểu rõ gia cảnh nhà nhau rồi, bố nghĩ có thể hẹn gặp mặt được đấy.
Diệp Oánh nói:
- Con nghĩ nên xem ý em nó thế nào, nó là đứa đẹp trai, không phải là không cưới nổi vợ, nếu nó không đồng ý thì cũng chẳng thể ép được.
Tôn Tri Phương có đôi chút nghi ngại nói:
- Con nó hai lần về nhà đều nói đang làm chủ nhiệm, lẽ nào nó đang làm chủ nhiệm thật.
Hừ một tiếng, Diệp Hằng Thành nói:
- Thằng ngốc này nghĩ bố nó không hiểu chuyện sao, mới đi làm, còn chưa chính thức, làm chủ nhiệm cái gì. Bà không ra ngoài mà nghe, trong xã có biết bao người có năng lực, làm cả đời cũng chỉ là nhân viên, nó vai vế gì? Tôi thấy, nó là không biết vừa lòng, có chỗ làm dễ lắm sao. Sang nhìn nhà thằng Oánh mà xem, hiện cả hai đứa đều thất nghiệp. Rõ thật là!
Nói đến chuyện này, cả nhà đều mất vui.
Diệp Oánh nói:
- Có cửa hàng nhỏ đang tìm người làm, mai con định qua xem.
Tôn Trí Phương hít một hơi rồi nói:
- Để khuyên Diệp Trạch Đào dần dần, có việc quả là không dễ dàng, đừng có nghĩ lung tung nữa.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện