Hồng Trần Online
Chương 14
Mặc Phạm, siêu sát thủ hạng nhất toàn cầu, đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ đến mười năm,được xưng là ” Thu hồn sử của thế giới hắc ám”. (thu hồn sử: người bắt linh hồn)
Đúng, Mặc Phạm này chính là ta.
Nguyên nhân dẫm lên con đường máu tanh này, là do khi ta 10 tuổi liền quyết định mục tiêu duy nhất khi còn sống — ở trước 25 tuổi kiếm đủ tài sản đảm bảo cho ta tiêu xài đến 100 tuổi — kết quả là dẫn tới cái con đường này. Cũng không biết khi đó đầu óc ta là nghĩ như thế nào, mà nghĩ tới nghề “sát thủ” này, hơn nữa còn không hề cố kỵ làm việc nghĩa không chùn bước mà bước tiếp….
Bất quá, ta cũng không có hối hận là được.
“Nói đi.” Phất tay đem người đưa nước uống chạy ra ngoài, Văn Thanh Vũ ngồi ở trên tràng kỷ, con mắt không nháy mà nhìn ta chằm chằm.
“Nói cái gì a?” Ta ngồi ở đối diện hắn mở chén trà khổ đinh (trà khổ qua, hay còn gọi là Khổ đinh trà), cười tủm tỉm hỏi. ” Đừng giả ngu!” Văn Thanh Vũ liếc ta một cái.
Sách, thật chơi không vui,nghiêm túc như vậy làm cái gì?
Mặc Phạm trong một nhiệm vụ cuối cùng sau khi hoàn thành liền bốc hơi. Có người nói hắn đã chết, suy cho cùng thì địa điểm hắn giết người cuối cùng đã nổ tung, trăm dặm xung quanh đều biến thành phế tích, cho dù là “Thu hồn sử của thế giới hắc ám” cũng khó mà may mắn thoát khỏi; cũng có người nói hắn chán ghét giết chóc đẫm máu,đã ẩn lui rồi; còn có người nói hắn tìm được người làm bạn đời rồi, có đôi có cặp mà ở cùng nhau đi;lại có người nói….
Đủ mọi phỏng đoán, nhiều cách nói rối rắm, nhưng không ai biết ai đúng ai sai, bởi vì đủ mọi tổ chức tình báo thế giới hao hết tâm tư cũng không tìm được một chút tung tích của Mặc Phạm, kể cả lão đại đứng đầu giới tình báo đem giao nộp y bảy năm trước “Hạ Á” hiện cũng đã ẩn mình.
Húp một ngụm nước trà đắng chát tới cực điểm, “Ta thực sự không biết.” Ta xoa xoa tay, làm bộ vô tội.
Ân, tay nghề rất đủ tiêu chuẩn, đáng tiếc thiếu chút gì đó.
“Tốt lắm, ta hỏi, ngươi chỉ cần trả lời là được.” Làm như ngờ tới là ta sẽ làm như vậy, Văn Thanh Vũ rất là lưu loát mà nói tiếp,” Ngươi hai năm nay làm gì?”
Ai, muốn nhìn mặt hắn biến sắc thật không dễ dàng.
“Dưỡng thương.” Ta cũng rất là thành thật mà trả lời, hơn nữa còn thành công mà thấy được sắc mặt hắn đại biến lần thứ hai.
“Ngươi bị thương? Bị thương thế nào? Có nặng hay không? Không sao rồi chứ?” Giữa đôi lông màu nhăn chặt đến muốn chết, Văn Thanh Vũ lập tức dời thân đến bên cạnh ta.
“Vết thương đã bình thường rồi. Hiện tại đã không sao .” Nếu đã đạt được mong muốn, ta cũng thu hồi lại trò đùa trong lòng.
Văn Thanh Vũ gật đầu, nhân trung đã giãn ra, “Có lưu lại di chứng nào không?”
Di chứng?
Ta cười khổ, “Trở nên thông minh hơn có tính không?” Không đợi hắn mở miệng hỏi, ta tiếp tục nói: ” Không phải nói “Ăn một hố, tăng thêm một trí ” sao?”
Ánh mắt Văn Thanh Vũ bỗng dưng phát lạnh, “Là vì vụ nổ?”
” Nếu ngươi hỏi nguyên nhân ta bị thương, vậy xác thực là do vụ nổ kia không sai,” nhàn hạ mà dựa vào tràng kỷ, ánh mắt ta dời về phía bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, không hề đụng tới chén trà trên bàn kia nữa.
Nhìn không ra phẩm chất Khổ đinh trà đắng chát đến cực hạn nhưng sau khi uống phải cảm thấy có vị ngọt thanh, loại trà này không xứng.
“Có điều trước khi đi tới chỗ đó, ta đã biết nơi nào có bom. Hơn nữa,”khóe môi nhếch lên một ý cười nhạt, ” mấy thứ lặt vặt này, ta còn không để vào mắt.”
“Vậy rốt cục là bởi vì sao?” thanh âm Văn Thanh Vũ yếu ớt vang lên, ở bên tai ta.
“Hoa tường vi. Hoa tường vi màu xanh biếc.” Ta thở dài. Bầu trời trong trẻo trước mắt phảng phất như biển hoa tường vi chập chờn lay động, trước mắt chính là cái bệnh trạng đầy đau thương thê ai thế này đây.
Đúng, Mặc Phạm này chính là ta.
Nguyên nhân dẫm lên con đường máu tanh này, là do khi ta 10 tuổi liền quyết định mục tiêu duy nhất khi còn sống — ở trước 25 tuổi kiếm đủ tài sản đảm bảo cho ta tiêu xài đến 100 tuổi — kết quả là dẫn tới cái con đường này. Cũng không biết khi đó đầu óc ta là nghĩ như thế nào, mà nghĩ tới nghề “sát thủ” này, hơn nữa còn không hề cố kỵ làm việc nghĩa không chùn bước mà bước tiếp….
Bất quá, ta cũng không có hối hận là được.
“Nói đi.” Phất tay đem người đưa nước uống chạy ra ngoài, Văn Thanh Vũ ngồi ở trên tràng kỷ, con mắt không nháy mà nhìn ta chằm chằm.
“Nói cái gì a?” Ta ngồi ở đối diện hắn mở chén trà khổ đinh (trà khổ qua, hay còn gọi là Khổ đinh trà), cười tủm tỉm hỏi. ” Đừng giả ngu!” Văn Thanh Vũ liếc ta một cái.
Sách, thật chơi không vui,nghiêm túc như vậy làm cái gì?
Mặc Phạm trong một nhiệm vụ cuối cùng sau khi hoàn thành liền bốc hơi. Có người nói hắn đã chết, suy cho cùng thì địa điểm hắn giết người cuối cùng đã nổ tung, trăm dặm xung quanh đều biến thành phế tích, cho dù là “Thu hồn sử của thế giới hắc ám” cũng khó mà may mắn thoát khỏi; cũng có người nói hắn chán ghét giết chóc đẫm máu,đã ẩn lui rồi; còn có người nói hắn tìm được người làm bạn đời rồi, có đôi có cặp mà ở cùng nhau đi;lại có người nói….
Đủ mọi phỏng đoán, nhiều cách nói rối rắm, nhưng không ai biết ai đúng ai sai, bởi vì đủ mọi tổ chức tình báo thế giới hao hết tâm tư cũng không tìm được một chút tung tích của Mặc Phạm, kể cả lão đại đứng đầu giới tình báo đem giao nộp y bảy năm trước “Hạ Á” hiện cũng đã ẩn mình.
Húp một ngụm nước trà đắng chát tới cực điểm, “Ta thực sự không biết.” Ta xoa xoa tay, làm bộ vô tội.
Ân, tay nghề rất đủ tiêu chuẩn, đáng tiếc thiếu chút gì đó.
“Tốt lắm, ta hỏi, ngươi chỉ cần trả lời là được.” Làm như ngờ tới là ta sẽ làm như vậy, Văn Thanh Vũ rất là lưu loát mà nói tiếp,” Ngươi hai năm nay làm gì?”
Ai, muốn nhìn mặt hắn biến sắc thật không dễ dàng.
“Dưỡng thương.” Ta cũng rất là thành thật mà trả lời, hơn nữa còn thành công mà thấy được sắc mặt hắn đại biến lần thứ hai.
“Ngươi bị thương? Bị thương thế nào? Có nặng hay không? Không sao rồi chứ?” Giữa đôi lông màu nhăn chặt đến muốn chết, Văn Thanh Vũ lập tức dời thân đến bên cạnh ta.
“Vết thương đã bình thường rồi. Hiện tại đã không sao .” Nếu đã đạt được mong muốn, ta cũng thu hồi lại trò đùa trong lòng.
Văn Thanh Vũ gật đầu, nhân trung đã giãn ra, “Có lưu lại di chứng nào không?”
Di chứng?
Ta cười khổ, “Trở nên thông minh hơn có tính không?” Không đợi hắn mở miệng hỏi, ta tiếp tục nói: ” Không phải nói “Ăn một hố, tăng thêm một trí ” sao?”
Ánh mắt Văn Thanh Vũ bỗng dưng phát lạnh, “Là vì vụ nổ?”
” Nếu ngươi hỏi nguyên nhân ta bị thương, vậy xác thực là do vụ nổ kia không sai,” nhàn hạ mà dựa vào tràng kỷ, ánh mắt ta dời về phía bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, không hề đụng tới chén trà trên bàn kia nữa.
Nhìn không ra phẩm chất Khổ đinh trà đắng chát đến cực hạn nhưng sau khi uống phải cảm thấy có vị ngọt thanh, loại trà này không xứng.
“Có điều trước khi đi tới chỗ đó, ta đã biết nơi nào có bom. Hơn nữa,”khóe môi nhếch lên một ý cười nhạt, ” mấy thứ lặt vặt này, ta còn không để vào mắt.”
“Vậy rốt cục là bởi vì sao?” thanh âm Văn Thanh Vũ yếu ớt vang lên, ở bên tai ta.
“Hoa tường vi. Hoa tường vi màu xanh biếc.” Ta thở dài. Bầu trời trong trẻo trước mắt phảng phất như biển hoa tường vi chập chờn lay động, trước mắt chính là cái bệnh trạng đầy đau thương thê ai thế này đây.
Bình luận truyện