Hồng Trần Online

Chương 20



“Ngài đã sớm biết a.” Ta đánh giá cửa ngầm nguyên lai là ẩn sau quầy hàng, có chút phiền muộn.

Trong nháy mắt vừa rồi ta vén rèm cửa lên, ta nhìn đến — trong ba tầng , ngoài ban tầng ,đoàn người đông nghịt xao động, đem đại sảnh Dược *** vốn an tĩnh biến thành chợ bán thức ăn, cùng với Hồ Linh Nhi,người vừa mới một đường đem ta túm vào nội thất ,chưa kịp ton hót đã bị lão nãi nãi đẩy ra ngoài, nhàn nhã sắp xếp dược liệu, làm như chuyện không liên quan đến mình,không thèm đếm xỉa đến mọi thứ xung quanh–Nữ hài NPC quỷ tinh ranh kia.

Lão nãi nãi không để ý tới oán giận của ta, “Trong đường ngầm chỉ có một lối rẽ, rẽ trái là có thể ra khỏi thành.”

Rẽ trái?

“Vậy rẽ phải đến chỗ nào?” Ta giữ nguyên một chân bước vào đường ngầm, một chân ở lại nội thất, tư thế quay đầu lại hỏi.

“Ngươi đi xem chẳng phải sẽ biết sao?” Lão nãi nãi trong dáng cười bí mật mang theo một tia giảo hoạt.

…Cái dáng cười này, một chút cũng không phù hợp với thân phận của ngài…

Lần nữa hưỡng lão nãi nãi nói lời từ biệt, ta tiến vào đường ngầm. Sau khi cửa ngầm đóng lại , xung quanh nhất thời tối sầm xuống. Ta từ trong túi Càn khôn lấy ra một viên dạ minh châu lấy được ở nhà trúc soi đường,chậm rãi hướng phía trước đi tới.

Đi khoảng 15 phút, ta thấy được ngã rẽ.

Không có một chút do dự, ta đi hướng đường ngầm bên phải.

Sau nửa tiếng đồng hồ,ta đen mặt quay trở về chỗ cũ,cười khổ hướng bên trái đi đến.

Lão nãi nãi thật là không đơn giản, đường ngầm cũng móc đến hoàng cung đi,chẳng trách nàng lúc đó lộ ra dáng tươi cười như vậy, thì ra dược của nàng

ở đó đều là từ hoàng cung “vượt biên trái phép” ra ngoài a! Nàng cũng không sợ sau khi hoàng đế biết diệt cả nhà nàng…

Có điều, vì cái gì những dược vật kia trong Dược khố của hoàng cung lại không thể nhặt a?!!!!! Hệ thống thật không phải là đồ vật !!!!

Không ngừng lảm nhảm niệm oán giận hệ thống , ta rốt cục đi tới cuối đường ngầm — chếch một góc 45 độ so với cửa vào, thang gác kéo dài hướng lên, tia sáng lờ mờ xuyên qua, xung quanh thang gác đã không còn bùn đất mềm xốp, xúc cảm vào tay chỉ cảm thấy bền vững kiên cố.

Bền vững kiên cố? Đây là…?

Nghi hoặc rốt cục được hóa giải khi đi ra khỏi đường ngầm– cành lá rậm rạp tươi tốt, vắt chéo ở xung quanh cửa ra , trên cao ánh mặt trời vàng rực rỡ.

Một lần nữa cảm khái tư duy của lão nãi nãi thật sự là đều không để cho tiểu bối ta có thể lường trước được, ngay cả cây cũng có thể đào rỗng dùng làm cửa ra.

Cái gốc cây rỗng ruột này phải khoảng năm người ôm mới hết, cành lá sum suê,nằm ở bên ngoài thảo nguyên Lục Ba. Trên thảo nguyên ,tùy ý có thể thấy được tổ đội người chơi đang đánh quái, tất nhiên cá nhân thực lực cường hãn lại nhiều tiền, luyện một mình cũng không phải không có.

Quan sát bốn phía một lúc, rốt cục nhận thức chuẩn phương hướng tiến vào sâu trong thảo nguyên Lục Ba, ta khoác lại áo choàng đã cởi ra lúc vào trong nội thất dược ***, hướng phía dưới tàng cây nhảy xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện