Hồng Trần Online
Chương 50: Pn2
(1) Quân vương.
Ta là một cô nhi.Từ khi có ý thức liền bắt đầu lang thang lưu lạc. 4 tuổi thì vào cô nhi viện. Cô nhi viện do một nhà thờ Tây ban nha tài trợ. Tôn chỉ là “Thần ái thế nhân” (Thần yêu thương con người trần thế), viện trưởng chỉ cần nhìn thấy trẻ em lang thang vừa mắt liền mang về, cho nên trong cô nhi viện này có trẻ em đủ loại màu da.
Trong cô nhi viện, ta có kết giao hai người bạn, bạn tốt vĩnh viễn— một búp bê Trung quốc đôi mắt đen như mực, thanh thanh tú tú như bầu trời đêm đầy sương mù lúc vào đông; một cậu bé Scotland đầu óc nhạy bén nhìn xa trông rộng,với một trí tuệ vô cùng to lớn giống như biển cả.
Chúng ta cùng nhau ngày ngày cầu nguyện và hát thánh ca mà lớn lên, kết quả — búp bê Trung quốc trở thành một thôi miên vương giả (ông chúa thôi miên) trong lĩnh vực tinh thần, yêu thích thi thể còn hơn cả vật còn sống — “Họa gia”; cậu bé Scotland lớn lên, hứng thú bình thường nhưng toàn bộ tâm trí đều liên quan đến việc dồn người vào chỗ chết, là một sát thủ toàn năng — “Thất Nguyệt”; thiếu niên hoa tu-líp — ta, trở thành một vị thần mạng internet yêu thích phá hoại và xâm lược– “Quân vương”.
Nếu như năm đó viện trưởng biết được “nghề nghiệp” của bọn ta bây giờ,không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
(2) Trò chơi
Khi “Hồng trần online” còn đang trong giai đoạn test thử nghiệm, ta liền xâm nhập vào hệ thống. So với trong tưởng tượng khó khăn hơn. Hơi ngạc nhiên vì hệ thống an toàn trò chơi từ lúc nào lại vững chắc như thế, ta nghiêm túc hẳn lên. Nhiều lần trắc trở mới xâm nhập được vào kho dữ liệu của một NPC, sau khi hao phí rất nhiều thời gian, phát hiện mắt xích hệ thống an toàn yếu kém nằm ở Thẩm phán chi sơn trong trò chơi, thế là ta sửa chữa một ít số liệu của NPC kia, ở trong trò chơi, sử dụng hắn ở Thẩm phán chi sơn tìm kiếm lỗ hổng của hệ thống.
Trò chơi mở cửa được vài ngày, T hất Nguyệt hỏi ta có biết điều kiện gây ra chức nghiệp ẩn dấu ở Tây phương hay không, hắn muốn thăng cấp nhanh một chút.
Vong linh vu sư (phù thủy linh hồn người chết), quỷ hút máu — đây là một trong những thu hoạch của ta khi test thử nghiệm.
Thất Nguyệt chọn quỷ hút máu, lý do là Vong linh vu sư thăng cấp so với Quỷ hút máu chậm hơn một chút.
Kỳ thật hai cái này đều tương đương nhau,chỉ là Vong linh vu sư chỉ có bộ xương. Nguyên nhân Thất Nguyệt để mắt tới quỷ hút máu hẳn là bởi điều này — ngoại trừ Họa gia, không ai nguyện ý cùng một bộ xương khô ngốc ở cùng một chỗ. Huống hồ Thất Nguyệt còn muốn ở trong trò chơi bảo vệ một người, hẳn là không ai hy vọng bản thân trong lòng người mình yêu lại lấy một hình tượng bộ xương khô làm bạn.
Người Thất Nguyệt yêu ta chỉ gặp qua một lần. Hai năm trước hắn bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Ta chỉ liếc mắt một cái đã bị Thất Nguyệt đá ra ngoài. Ấn tượng duy nhất là — thanh lệ tinh tế, so với Thất Nguyệt còn không giống như một sát thủ.
Kết thúc trò chuyện cùng Thất Nguyệt, ta lại nhiều chuyện mà liên lạc với Họa gia, hỏi hắn có hứng thú đi vào trong trò chơi, chơi một bộ xương khô hay không. Nhận được câu trả lời là —
“Thi thể biến mất quá nhanh,chỉ có độc mỗi một kiểu chết này, không có giá trị nghiên cứu.”
Kỳ thực lý do cự tuyệt của Họa gia chỉ là lấy cớ mà thôi. Họa gia cũng có người muốn bảo vệ, có điều không giống như Thất Nguyệt, Họa gia chỉ là muốn bảo vệ hắn, chưa từng có tình cảm khác.
Hắn có bệnh — cơ quan trong cơ thể suy yếu gấp ba lần người bình thường, nguyên nhân sinh bệnh không biết. Họa gia không ngừng dùng cơ thể sống thậm chí thân thể của chính mình làm thí nghiệm, mong muốn tìm được phương pháp trị liệu, nhưng đến nay không hề có bất cứ đột phá gì. Mà nội tạng của Họa gia lại bị chính hắn hành hạ đến rách nát không chịu nổi. Thuộc tính ban đầu của người chơi trong “hồng trần online” là do hệ thống đối với cơ thể người chơi tiến hành chụp quét mà đạt được phản ánh chân thực. Bằng cơ thể nát vụn kia của Họa gia, cho dù chơi cái gì cũng không có tiền đồ.
Búp bê Trung quốc và cậu bé Scotland ngày trước đều đã tìm được mục đích nỗ lực của mình, chỉ có thiếu niên hoa tu-líp vẫn càng ngày càng lún sâu vào trong buồn tẻ vô vị….
(3) Mị dược
Bối bá đặc, tên của NPC kia.
Bối bá đặc là một luyện hồn sư, sở thích là phối chế đủ loại dược vật hiếm lạ cổ quái. Phạm vi quan hệ chật hẹp, chỉ cùng pháp sư Ngả Nhĩ phụ trách truyền tống trận lục giới của Tây phương đại lục, kỵ sĩ Lai Tây,và nữ hoàng săn bắn Lilith ở đầm lầy Mộ Vũ có chút quen biết.
Bởi vì không có người biết, không có người quấy rối, ta dễ dàng không hề cố kỵ mà sử dụng hắn cả ngày ở Thầm phán chi sơn đi loanh quanh, buồn chán thì tùy tiện làm chút dược vật không biết tên loạn thất bát tao cổ quái đến cực điểm,ngày ngày trải qua đến tiêu diêu tự tại.
Gợn sóng duy nhất trong cuộc sống yên ả là từ một nhiệm vụ dẫn tới.
Cái nhiệm vụ kia rất phức tạp, ta phụ trách chỉ là giao xong nhiệm vụ cùng quyết định nghiêm phạt. Thông thường, nhiệm vụ này thích hợp để người chơi trên 30 cấp làm, nhưng người chơi tìm được ta kia mới có 12 cấp.
Như dự đoán, hắn đã thất bại.Vật thí nghiệm đưa đến cửa,ngu mới không cần. Vì vậy ta đem chất lỏng trong lúc vô ý đã chế ra được hai ngày trước đổ vào hai cái bình, nói cho hắn, ” Dù sao thì ngươi cũng là người chơi đầu tiên tiếp nhận nhiệm vụ của ta, tuy rằng thất bại, nhưng dũng khí cũng đáng khen ngợi, ta cho ngươi một cơ hội nữa. Ở đây có hai cái bình, trong một bình là kịch độc khiến cho người ta lập tức mất mạng, một bình khác không phải độc dược, ngươi chọn một cái uống đi. Thử xem vận khí của ngươi như thế nào.” Thực ra cái chất lỏng kia có độc hay không ta cũng không biết.
Kết quả là hắn cảm kích cẩn thận lựa chọn một bình, uống.
Không nghĩ tới mấy thứ hỗn tạp đó lại có thể chế thành mị dược, chính là dược hiệu phát tác chậm a.
Dược hiệu giằng co một giờ đồng hồ, ta từ đầu đến cuối đứng ở một bên bình tĩnh mà nhìn hắn khổ sở mà giãy dụa trong bể dục, quật cường mà không rên rỉ một tiếng, chỉ là cắn chặt môi dưới gắt gao nhìn chằm chằm ta, trong mắt xanh biếc khi thì ý xuân dập dờn, khi thì hận ý liên miên.
“Ta nhất định sẽ giết ngươi.” Thoát khỏi dược hiệu phát tác, hắn suy yếu mà nằm sấp trên mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo khiến ta không chút nào nghi ngờ quyết tâm của hắn.
“Tùy ngươi.” Ta mặt không biểu tình mà nhìn hắn logout.
Á đặc lan đế tư — từ ngày ấy trở đi, ta liền nhớ kỹ cái tên này.
——————————————————-kiểm tra học kỳ rốt cục cũng xong rồi…..lập tức sẽ được giải thoát rồi….Trước đăng lên phiên ngoại về “Quân vương”, mong mọi người sẽ thích.
“Bối bá đặc thúc thúc.” Đón lấy ánh mắt thoáng kinh ngạc của ta, nam nhân trước mặt một thân lục bào thanh nhã, vẻ mặt lễ phép mỉm cười, chỉ là ở sâu trong đáy mắt mị hoặc, ẩn giấu vô tình trời sinh che lấp ánh sáng mặt trời.
Không nghĩ tới hắn sẽ là song chức nghiệp ẩn dấu, hơn nữa còn là người chơi duy nhất trong “Hồng trần” có một “Thân phận” đặc biệt.
NPC Bối bá đặc này có một đoạn ký ức ban đầu: ta có hai bằng hữu, một là Ngôn linh sư, một là Vũ nương. Phu thê bọn họ hiện tại đang ngao du sơn thủy. Bọn họ có một hài tử, gọi là Bảo bảo. Ta rất yêu quý hài tử kia, tuy là chỉ ở khi uống rượu đầy tháng gặp qua hắn một chút, nhưng đem hắn yêu quý giống như người thân. Hiện tại hài tử kia cũng đã trưởng thành, thực sự rất muốn nhìn thấy hắn.
Đoạn ký ức này rất kỳ quái, càng khiến cho ta cảm thấy kì quái chính là toàn bộ NPC đã từng cùng Bối bá đặc tiếp xúc qua,bản thân cũng đều có một đoạn ký ức như vậy.Hệ thống không hiểu sao lại đặt ra cái loại thiết đặt khó hiểu này,ngoại trừ có thể do nhân viên thiết kế quá nhàm chán mà đặt ra thì ta cũng không nghĩ ra cái gì khác có thể giải thích được, chung quy không có khả năng là do máy chủ của hệ thống nảy sinh ý thức tự chủ mà cố tình đặt ra đi?
Nhưng lo nghĩ trong lòng rất nhanh bị quét sạch không còn tí gì, khi ta thấy hắn vì nghe thấy thanh âm cùng bản thân không tương xứng chút nào của ta mà nhếch lên khóe môi, vô tình trong mắt cũng đã lui đi phân nửa — có thể bởi vì một việc nhỏ như vậy cũng khiến cho ngươi cười, chí ít là phi thường dễ thỏa mãn. Khi ở cùng Thất Nguyệt,vô tình ẩn sâu trong mắt hắn, nhất định sẽ hoàn toàn biến mất đi.
“Vì cái gì phải hối hận?” Hắn hỏi lại, trong đôi mắt yêu mị, là một mạt đơn thuần đương nhiên, phảng phất như câu hỏi của ta là ngu xuẩn cỡ nào.
“Không hổ là người Thất Nguyệt yêu thương, ngay cả phản ứng cũng giống nhau như vậy….” Ta khe khẽ cảm khái.
Nhớ lại khi Thất Nguyệt bước lên con đường sát thủ đầy máu tanh, ta từng hỏi qua hắn câu hỏi giống như vậy, kết quả là hắn thờ ơ mà hỏi lại, “Ngươi hối hận sao?”
Ta lập tức hiểu được câu hỏi của bản thân có bao nhiêu ngu xuẩn — nếu đã lựa chọn rồi, không bị quy luật thế gian trói buộc, chúng ta lại làm sao có thể hối hận.
“Bối bá đặc thúc thúc, ngài hẳn là nên làm giáo hoàng, có điều nhất định phải nhắm mắt lại.” Hắn cười khẽ trêu chọc khiến ta biết một việc — Thất Nguyệt nhất định không nói cho hắn biết ta là người thù dai cỡ nào.
Thừa dịp hắn lơ đãng , ta liền đưa hắn ném tới Dạ mị sâm lâm, sau đó rời khỏi trò chơi liên lạc với Thất Nguyệt, nói cho hắn biết người yêu thân ái của hắn hiện tại ở nơi nào, tiện thể đối với ánh mắt của hắn bày tỏ chấp nhận và tán thưởng. Thất Nguyệt giống như đã bị kích thích, đơn giản mà nói một câu “Nếu như ngươi dám thích Dạ thì ta đập bể máy tính bảo bối của ngươi!”sau đó liền cắt điện thoại.
Ta làm sao dám thích loại người thông minh như thế này, ta thích người ngu ngốc một chút, chẳng hạn như…..
(5) Tái kiến (gặp lại)
Một ngày nào đó sau khi hệ thống nâng cấp, Thất Nguyệt liên lạc với ta muốn ta ở trong trò chơi giúp hắn một chuyện.
“Ta và Dạ đã từng xuất hiện ở Thú liệp thành, chỗ đó là đại bản doanh của “Sát thủ đường”, Hưu Tư nhất định sẽ phái người tới tìm chúng ta. Ta hiện tại ở trong Huyễn cảnh làm nhiệm vụ, Dạ ở đầm lầy Mộ Vũ. Ngươi đi xung quanh đầm lầy Mộ Vũ nằm vùng,nhất thiết phải đem Hưu Tư ngăn lại, đừng cho hắn gặp được Dạ.”
Về tình hình gút mắc tình cảm của mấy người bọn họ, Thất Nguyệt cũng từng hướng ta tiết lộ một ít. Hưu Tư cái người này, quả thực không thể đánh giá là tốt. Dù sao ta chưa bao giờ ở vào vị trí kia của hắn, bởi vậy cũng không đánh giá tốt được. Có điều Thất Nguyệt hiện tại rất hạnh phúc, ta không hy vọng người khác đi phá hư, cho nên, ta sẽ giúp hắn.
Bởi vì một sự tình mà trì hoãn một chút thời gian, khi ta đến đầm lầy Mộ Vũ, thì Dạ Vãn Ca đã không còn ở đó nữa. Chỉ có điều đụng phải Á đặc lan đế tư khiến cho tâm tình ta vốn có chút uể oải, liền biến mất không dấu vết.
Hắn vừa thấy ta liền vung quyền trượng kim loại, một tia sấm sét cắn nuốt linh hồn hướng ta ầm ầm hạ xuống, trong mắt xanh đối với ta tràn đầy thù hận và hy vọng mối thù lớn được báo.
Thực là ngu ngốc. Ta là luyện hồn sư, ngươi dùng cái gì không dùng lại dùng chiêu này a.
Cấp tốc phóng ra một linh hồn vốn bị giam giữ dẫn sấm sét rời đi, ta đơn giản mà đem một cái bình ném đến bên chân hắn, sau khi bình vỡ bụi phấn lan ra có thể xuyên thấu tất cả mọi yêu ma quỷ quái cản đường, rất nhanh khiến hắn mất đi cảm giác.
Thực sự không muốn thả ngươi đi a.
Ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, đầu ngón tay ta khẽ vuốt lên mí mắt hắn, che khuất đi tất cả thù hận.
Tiếc là ta hiện tại không có thời gian cùng ngươi chơi đùa. Lần sau nếu như còn gặp ngươi, sẽ không dễ dàng như vậy đâu.
Ta có chút khổ não mà nhìn hắn, cho dù đang mê man cũng cắn chặt môi, đột nhiên nghĩ tới một chủ kiến tuyệt hay.
Lập tức rời khỏi trò chơi liên lạc với Họa gia, ta hướng hắn xin viện trợ, “Có phương pháp học thôi miên cấp tốc hay không? Ta muốn thôi miên ám thị một người đến một chỗ vài ngày.”
Sau khi Họa gia trầm mặc 5 giây cho ta đáp án, “Không có. Có điều ta có thể thôi miên ngươi, để ngươi đi thôi miên hắn.”
Sau khi đáp ứng Họa gia cũng nói cho hắn nội dung muốn thôi miên ám thị, ta bắt đầu tiếp nhận thôi miên của hắn….
Khi đem thần chí khôi phục thanh tỉnh, ta vẫn giữ nguyên tư thái ban đầu, giống như chưa từng có cái gì phát sinh.
“Ta đã làm theo như lời ngươi ám thị. Nếu như không chuyện gì khác thì đi xem xem.” Họa gia mở miệng đánh vỡ cơn tỉnh ngủ của ta, sau đó tín hiệu liền bị cắt đứt.
Tuy là không chỉ một lần bị Họa gia thôi miên, nhưng không thể không nói, thôi miên, thực sự là loại vũ khí tối hữu dụng cũng đáng sợ nhất. Nhất là luyện đến như Họa gia cái loại trình độ này.
——————————————————————–Lại một tuần trôi đi……Hồi thương huyễn lệ thân….Ta là rất thích LOVELESS, chỉ có điều ta chỉ thích Katsuyuki ….(đây là người ***g tiếng cho nhân vật Agatsuma Soubi trong anime Loveless)
(6) Lập kế hoạch
Ba ngày sau “sự kiện thôi miên”, Thất Nguyệt để ta xâm nhập vào hệ thống mạng của tổ chức “Hưu miên” một tổ chức Hoa kiều ngầm lớn nhất nước Mĩ,đi thăm dò tìm kiếm toàn bộ ghi chép nhiệm vụ hai năm trước.
Không rõ nguyên nhân lắm. Ta chỉ cần đem hồ sơ ghi chép sao chép lại sau đó đưa cho hắn là được.
Một ngày sau, Thất Nguyệt hỏi ta trong trò chơi có chỗ nào cho dù có phát sinh chuyện gì cũng không bị hệ thống ghi lại hay không.
“Nếu như cần sử dụng vũ lực, vậy đi Thẩm phán chi sơn; nếu như ôn hòa mà xử lý , vậy đi Thiên Tề tửu lâu.”
Thiên Tề tửu lâu nằm ở Kinh đào thành Đông phương đại lục. Phố buôn bán của Kinh đào thành là nơi hệ thống an toàn yếu kém nhất Đông phương đại lục. Thiên Tề tửu lâu là ta mượn danh nghĩa Thất Nguyệt lập nên , đã thoát khỏi khống chế của hệ thống, là nơi có thể mặc cho ta muốn làm gì thì làm.
Đương nhiên, Thất Nguyệt lựa chọn tửu lâu.
Ngày thứ năm, là ngày Thất Nguyệt hẹn người gặp mặt, cũng là ngày Á đặc lan đế tư trung thành với chỉ thị mà đi đến Tửu lâu.
Không tốn bao nhiêu sức lực để lại lần nữa gặp mặt ta, Á đặc lan đế tư lại lâm vào hôn mê. Ta theo kế hoạch đưa hắn cởi đến sạch sẽ.
Rất mê người.
Cố gắng đè xuống dục vọng cường liệt bị “mỹ thực” trước mắt dẫn ra,ta nửa chăm chú nửa đùa giỡn mà bắt đầu ở trên da thịt trắng nõn của hắn “trồng ô mai”.
Không ngờ tới kế hoạch tiến hành được một nửa thì Dạ Vãn Ca lại chạy vào, thấy biểu tình hắn vô cùng kinh ngạc, ta liền minh bạch hắn không phải cố ý, hắn nhất định không biết gian tửu lâu này đối với Thất Nguyệt và hắn đều không bố trí phòng ngự, có điều hắn cũng không phải là người hiền lành gì, cho nên ta không có một chút hoảng loạn.
Quả nhiên hắn tùy ý qua quýt hai câu liền chuẩn bị chạy trốn, ta gọi hắn lại, nói cho hắn biết chuyện cửa ngầm.
Kỳ thực cửa ngầm kia nguyên là ta tự mình chuẩn bị. Ta đối với Thất Nguyệt ở dưới tình huống người yêu không biết, như thế nào sạch sẽ lưu loát đem tình địch triệt để mà xử lý rất là hiếu kỳ, cho nên định bụng thu lại tìm thời gian rảnh rỗi sẽ nghiên cứu.
Ta nghĩ Thất Nguyệt hẳn là sẽ không trách ta, dù sao thì Dạ Vãn Ca cũng có quyền được biết, hơn nữa dựa vào cái loại tính cách đà điểu về mặt tình cảm này của hắn, hắn hẳn là chỉ mong sao Thất Nguyệt đem hai người kia dọn dẹp sạch sẽ. Đương nhiên đây là dưới điều kiện tiên quyết hắn hiểu rõ bản thân chỉ thích Thất Nguyệt.
Sau khi Dạ Vãn Ca tiến vào cửa ngầm, ta lại tiếp tục ở trên người Á đặc lan đế tư gặm một trận, sau đó làm chút vết tích khác, tiếp đó liền vẻ mặt tươi cười mà rời khỏi trò chơi.
Xách theo vali da đã chuẩn bị tốt từ trước, ta lặng lẽ mà nhớ lại tư liệu thật của Á đặc lan đế tư điều tra vài ngày trước, mở cửa phòng ra,bắt xe taxi,đi hướng sân bay…..
————————————————Phiên ngoại về Quân vương đến đây kết thúc, về chuyện hắn và tiểu Á trong hiện thực….Này liền không phải phạm vi viết thử….Dù sao thì đây cũng là tiểu thuyết võng du a…..Phần cuối cùng chính là Thất Nguyệt nga…..
Ta là một cô nhi.Từ khi có ý thức liền bắt đầu lang thang lưu lạc. 4 tuổi thì vào cô nhi viện. Cô nhi viện do một nhà thờ Tây ban nha tài trợ. Tôn chỉ là “Thần ái thế nhân” (Thần yêu thương con người trần thế), viện trưởng chỉ cần nhìn thấy trẻ em lang thang vừa mắt liền mang về, cho nên trong cô nhi viện này có trẻ em đủ loại màu da.
Trong cô nhi viện, ta có kết giao hai người bạn, bạn tốt vĩnh viễn— một búp bê Trung quốc đôi mắt đen như mực, thanh thanh tú tú như bầu trời đêm đầy sương mù lúc vào đông; một cậu bé Scotland đầu óc nhạy bén nhìn xa trông rộng,với một trí tuệ vô cùng to lớn giống như biển cả.
Chúng ta cùng nhau ngày ngày cầu nguyện và hát thánh ca mà lớn lên, kết quả — búp bê Trung quốc trở thành một thôi miên vương giả (ông chúa thôi miên) trong lĩnh vực tinh thần, yêu thích thi thể còn hơn cả vật còn sống — “Họa gia”; cậu bé Scotland lớn lên, hứng thú bình thường nhưng toàn bộ tâm trí đều liên quan đến việc dồn người vào chỗ chết, là một sát thủ toàn năng — “Thất Nguyệt”; thiếu niên hoa tu-líp — ta, trở thành một vị thần mạng internet yêu thích phá hoại và xâm lược– “Quân vương”.
Nếu như năm đó viện trưởng biết được “nghề nghiệp” của bọn ta bây giờ,không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
(2) Trò chơi
Khi “Hồng trần online” còn đang trong giai đoạn test thử nghiệm, ta liền xâm nhập vào hệ thống. So với trong tưởng tượng khó khăn hơn. Hơi ngạc nhiên vì hệ thống an toàn trò chơi từ lúc nào lại vững chắc như thế, ta nghiêm túc hẳn lên. Nhiều lần trắc trở mới xâm nhập được vào kho dữ liệu của một NPC, sau khi hao phí rất nhiều thời gian, phát hiện mắt xích hệ thống an toàn yếu kém nằm ở Thẩm phán chi sơn trong trò chơi, thế là ta sửa chữa một ít số liệu của NPC kia, ở trong trò chơi, sử dụng hắn ở Thẩm phán chi sơn tìm kiếm lỗ hổng của hệ thống.
Trò chơi mở cửa được vài ngày, T hất Nguyệt hỏi ta có biết điều kiện gây ra chức nghiệp ẩn dấu ở Tây phương hay không, hắn muốn thăng cấp nhanh một chút.
Vong linh vu sư (phù thủy linh hồn người chết), quỷ hút máu — đây là một trong những thu hoạch của ta khi test thử nghiệm.
Thất Nguyệt chọn quỷ hút máu, lý do là Vong linh vu sư thăng cấp so với Quỷ hút máu chậm hơn một chút.
Kỳ thật hai cái này đều tương đương nhau,chỉ là Vong linh vu sư chỉ có bộ xương. Nguyên nhân Thất Nguyệt để mắt tới quỷ hút máu hẳn là bởi điều này — ngoại trừ Họa gia, không ai nguyện ý cùng một bộ xương khô ngốc ở cùng một chỗ. Huống hồ Thất Nguyệt còn muốn ở trong trò chơi bảo vệ một người, hẳn là không ai hy vọng bản thân trong lòng người mình yêu lại lấy một hình tượng bộ xương khô làm bạn.
Người Thất Nguyệt yêu ta chỉ gặp qua một lần. Hai năm trước hắn bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Ta chỉ liếc mắt một cái đã bị Thất Nguyệt đá ra ngoài. Ấn tượng duy nhất là — thanh lệ tinh tế, so với Thất Nguyệt còn không giống như một sát thủ.
Kết thúc trò chuyện cùng Thất Nguyệt, ta lại nhiều chuyện mà liên lạc với Họa gia, hỏi hắn có hứng thú đi vào trong trò chơi, chơi một bộ xương khô hay không. Nhận được câu trả lời là —
“Thi thể biến mất quá nhanh,chỉ có độc mỗi một kiểu chết này, không có giá trị nghiên cứu.”
Kỳ thực lý do cự tuyệt của Họa gia chỉ là lấy cớ mà thôi. Họa gia cũng có người muốn bảo vệ, có điều không giống như Thất Nguyệt, Họa gia chỉ là muốn bảo vệ hắn, chưa từng có tình cảm khác.
Hắn có bệnh — cơ quan trong cơ thể suy yếu gấp ba lần người bình thường, nguyên nhân sinh bệnh không biết. Họa gia không ngừng dùng cơ thể sống thậm chí thân thể của chính mình làm thí nghiệm, mong muốn tìm được phương pháp trị liệu, nhưng đến nay không hề có bất cứ đột phá gì. Mà nội tạng của Họa gia lại bị chính hắn hành hạ đến rách nát không chịu nổi. Thuộc tính ban đầu của người chơi trong “hồng trần online” là do hệ thống đối với cơ thể người chơi tiến hành chụp quét mà đạt được phản ánh chân thực. Bằng cơ thể nát vụn kia của Họa gia, cho dù chơi cái gì cũng không có tiền đồ.
Búp bê Trung quốc và cậu bé Scotland ngày trước đều đã tìm được mục đích nỗ lực của mình, chỉ có thiếu niên hoa tu-líp vẫn càng ngày càng lún sâu vào trong buồn tẻ vô vị….
(3) Mị dược
Bối bá đặc, tên của NPC kia.
Bối bá đặc là một luyện hồn sư, sở thích là phối chế đủ loại dược vật hiếm lạ cổ quái. Phạm vi quan hệ chật hẹp, chỉ cùng pháp sư Ngả Nhĩ phụ trách truyền tống trận lục giới của Tây phương đại lục, kỵ sĩ Lai Tây,và nữ hoàng săn bắn Lilith ở đầm lầy Mộ Vũ có chút quen biết.
Bởi vì không có người biết, không có người quấy rối, ta dễ dàng không hề cố kỵ mà sử dụng hắn cả ngày ở Thầm phán chi sơn đi loanh quanh, buồn chán thì tùy tiện làm chút dược vật không biết tên loạn thất bát tao cổ quái đến cực điểm,ngày ngày trải qua đến tiêu diêu tự tại.
Gợn sóng duy nhất trong cuộc sống yên ả là từ một nhiệm vụ dẫn tới.
Cái nhiệm vụ kia rất phức tạp, ta phụ trách chỉ là giao xong nhiệm vụ cùng quyết định nghiêm phạt. Thông thường, nhiệm vụ này thích hợp để người chơi trên 30 cấp làm, nhưng người chơi tìm được ta kia mới có 12 cấp.
Như dự đoán, hắn đã thất bại.Vật thí nghiệm đưa đến cửa,ngu mới không cần. Vì vậy ta đem chất lỏng trong lúc vô ý đã chế ra được hai ngày trước đổ vào hai cái bình, nói cho hắn, ” Dù sao thì ngươi cũng là người chơi đầu tiên tiếp nhận nhiệm vụ của ta, tuy rằng thất bại, nhưng dũng khí cũng đáng khen ngợi, ta cho ngươi một cơ hội nữa. Ở đây có hai cái bình, trong một bình là kịch độc khiến cho người ta lập tức mất mạng, một bình khác không phải độc dược, ngươi chọn một cái uống đi. Thử xem vận khí của ngươi như thế nào.” Thực ra cái chất lỏng kia có độc hay không ta cũng không biết.
Kết quả là hắn cảm kích cẩn thận lựa chọn một bình, uống.
Không nghĩ tới mấy thứ hỗn tạp đó lại có thể chế thành mị dược, chính là dược hiệu phát tác chậm a.
Dược hiệu giằng co một giờ đồng hồ, ta từ đầu đến cuối đứng ở một bên bình tĩnh mà nhìn hắn khổ sở mà giãy dụa trong bể dục, quật cường mà không rên rỉ một tiếng, chỉ là cắn chặt môi dưới gắt gao nhìn chằm chằm ta, trong mắt xanh biếc khi thì ý xuân dập dờn, khi thì hận ý liên miên.
“Ta nhất định sẽ giết ngươi.” Thoát khỏi dược hiệu phát tác, hắn suy yếu mà nằm sấp trên mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo khiến ta không chút nào nghi ngờ quyết tâm của hắn.
“Tùy ngươi.” Ta mặt không biểu tình mà nhìn hắn logout.
Á đặc lan đế tư — từ ngày ấy trở đi, ta liền nhớ kỹ cái tên này.
——————————————————-kiểm tra học kỳ rốt cục cũng xong rồi…..lập tức sẽ được giải thoát rồi….Trước đăng lên phiên ngoại về “Quân vương”, mong mọi người sẽ thích.
(4) Vãn Ca
“Bối bá đặc thúc thúc.” Đón lấy ánh mắt thoáng kinh ngạc của ta, nam nhân trước mặt một thân lục bào thanh nhã, vẻ mặt lễ phép mỉm cười, chỉ là ở sâu trong đáy mắt mị hoặc, ẩn giấu vô tình trời sinh che lấp ánh sáng mặt trời.
Không nghĩ tới hắn sẽ là song chức nghiệp ẩn dấu, hơn nữa còn là người chơi duy nhất trong “Hồng trần” có một “Thân phận” đặc biệt.
NPC Bối bá đặc này có một đoạn ký ức ban đầu: ta có hai bằng hữu, một là Ngôn linh sư, một là Vũ nương. Phu thê bọn họ hiện tại đang ngao du sơn thủy. Bọn họ có một hài tử, gọi là Bảo bảo. Ta rất yêu quý hài tử kia, tuy là chỉ ở khi uống rượu đầy tháng gặp qua hắn một chút, nhưng đem hắn yêu quý giống như người thân. Hiện tại hài tử kia cũng đã trưởng thành, thực sự rất muốn nhìn thấy hắn.
Đoạn ký ức này rất kỳ quái, càng khiến cho ta cảm thấy kì quái chính là toàn bộ NPC đã từng cùng Bối bá đặc tiếp xúc qua,bản thân cũng đều có một đoạn ký ức như vậy.Hệ thống không hiểu sao lại đặt ra cái loại thiết đặt khó hiểu này,ngoại trừ có thể do nhân viên thiết kế quá nhàm chán mà đặt ra thì ta cũng không nghĩ ra cái gì khác có thể giải thích được, chung quy không có khả năng là do máy chủ của hệ thống nảy sinh ý thức tự chủ mà cố tình đặt ra đi?
Nhưng lo nghĩ trong lòng rất nhanh bị quét sạch không còn tí gì, khi ta thấy hắn vì nghe thấy thanh âm cùng bản thân không tương xứng chút nào của ta mà nhếch lên khóe môi, vô tình trong mắt cũng đã lui đi phân nửa — có thể bởi vì một việc nhỏ như vậy cũng khiến cho ngươi cười, chí ít là phi thường dễ thỏa mãn. Khi ở cùng Thất Nguyệt,vô tình ẩn sâu trong mắt hắn, nhất định sẽ hoàn toàn biến mất đi.
“Vì cái gì phải hối hận?” Hắn hỏi lại, trong đôi mắt yêu mị, là một mạt đơn thuần đương nhiên, phảng phất như câu hỏi của ta là ngu xuẩn cỡ nào.
“Không hổ là người Thất Nguyệt yêu thương, ngay cả phản ứng cũng giống nhau như vậy….” Ta khe khẽ cảm khái.
Nhớ lại khi Thất Nguyệt bước lên con đường sát thủ đầy máu tanh, ta từng hỏi qua hắn câu hỏi giống như vậy, kết quả là hắn thờ ơ mà hỏi lại, “Ngươi hối hận sao?”
Ta lập tức hiểu được câu hỏi của bản thân có bao nhiêu ngu xuẩn — nếu đã lựa chọn rồi, không bị quy luật thế gian trói buộc, chúng ta lại làm sao có thể hối hận.
“Bối bá đặc thúc thúc, ngài hẳn là nên làm giáo hoàng, có điều nhất định phải nhắm mắt lại.” Hắn cười khẽ trêu chọc khiến ta biết một việc — Thất Nguyệt nhất định không nói cho hắn biết ta là người thù dai cỡ nào.
Thừa dịp hắn lơ đãng , ta liền đưa hắn ném tới Dạ mị sâm lâm, sau đó rời khỏi trò chơi liên lạc với Thất Nguyệt, nói cho hắn biết người yêu thân ái của hắn hiện tại ở nơi nào, tiện thể đối với ánh mắt của hắn bày tỏ chấp nhận và tán thưởng. Thất Nguyệt giống như đã bị kích thích, đơn giản mà nói một câu “Nếu như ngươi dám thích Dạ thì ta đập bể máy tính bảo bối của ngươi!”sau đó liền cắt điện thoại.
Ta làm sao dám thích loại người thông minh như thế này, ta thích người ngu ngốc một chút, chẳng hạn như…..
(5) Tái kiến (gặp lại)
Một ngày nào đó sau khi hệ thống nâng cấp, Thất Nguyệt liên lạc với ta muốn ta ở trong trò chơi giúp hắn một chuyện.
“Ta và Dạ đã từng xuất hiện ở Thú liệp thành, chỗ đó là đại bản doanh của “Sát thủ đường”, Hưu Tư nhất định sẽ phái người tới tìm chúng ta. Ta hiện tại ở trong Huyễn cảnh làm nhiệm vụ, Dạ ở đầm lầy Mộ Vũ. Ngươi đi xung quanh đầm lầy Mộ Vũ nằm vùng,nhất thiết phải đem Hưu Tư ngăn lại, đừng cho hắn gặp được Dạ.”
Về tình hình gút mắc tình cảm của mấy người bọn họ, Thất Nguyệt cũng từng hướng ta tiết lộ một ít. Hưu Tư cái người này, quả thực không thể đánh giá là tốt. Dù sao ta chưa bao giờ ở vào vị trí kia của hắn, bởi vậy cũng không đánh giá tốt được. Có điều Thất Nguyệt hiện tại rất hạnh phúc, ta không hy vọng người khác đi phá hư, cho nên, ta sẽ giúp hắn.
Bởi vì một sự tình mà trì hoãn một chút thời gian, khi ta đến đầm lầy Mộ Vũ, thì Dạ Vãn Ca đã không còn ở đó nữa. Chỉ có điều đụng phải Á đặc lan đế tư khiến cho tâm tình ta vốn có chút uể oải, liền biến mất không dấu vết.
Hắn vừa thấy ta liền vung quyền trượng kim loại, một tia sấm sét cắn nuốt linh hồn hướng ta ầm ầm hạ xuống, trong mắt xanh đối với ta tràn đầy thù hận và hy vọng mối thù lớn được báo.
Thực là ngu ngốc. Ta là luyện hồn sư, ngươi dùng cái gì không dùng lại dùng chiêu này a.
Cấp tốc phóng ra một linh hồn vốn bị giam giữ dẫn sấm sét rời đi, ta đơn giản mà đem một cái bình ném đến bên chân hắn, sau khi bình vỡ bụi phấn lan ra có thể xuyên thấu tất cả mọi yêu ma quỷ quái cản đường, rất nhanh khiến hắn mất đi cảm giác.
Thực sự không muốn thả ngươi đi a.
Ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, đầu ngón tay ta khẽ vuốt lên mí mắt hắn, che khuất đi tất cả thù hận.
Tiếc là ta hiện tại không có thời gian cùng ngươi chơi đùa. Lần sau nếu như còn gặp ngươi, sẽ không dễ dàng như vậy đâu.
Ta có chút khổ não mà nhìn hắn, cho dù đang mê man cũng cắn chặt môi, đột nhiên nghĩ tới một chủ kiến tuyệt hay.
Lập tức rời khỏi trò chơi liên lạc với Họa gia, ta hướng hắn xin viện trợ, “Có phương pháp học thôi miên cấp tốc hay không? Ta muốn thôi miên ám thị một người đến một chỗ vài ngày.”
Sau khi Họa gia trầm mặc 5 giây cho ta đáp án, “Không có. Có điều ta có thể thôi miên ngươi, để ngươi đi thôi miên hắn.”
Sau khi đáp ứng Họa gia cũng nói cho hắn nội dung muốn thôi miên ám thị, ta bắt đầu tiếp nhận thôi miên của hắn….
Khi đem thần chí khôi phục thanh tỉnh, ta vẫn giữ nguyên tư thái ban đầu, giống như chưa từng có cái gì phát sinh.
“Ta đã làm theo như lời ngươi ám thị. Nếu như không chuyện gì khác thì đi xem xem.” Họa gia mở miệng đánh vỡ cơn tỉnh ngủ của ta, sau đó tín hiệu liền bị cắt đứt.
Tuy là không chỉ một lần bị Họa gia thôi miên, nhưng không thể không nói, thôi miên, thực sự là loại vũ khí tối hữu dụng cũng đáng sợ nhất. Nhất là luyện đến như Họa gia cái loại trình độ này.
——————————————————————–Lại một tuần trôi đi……Hồi thương huyễn lệ thân….Ta là rất thích LOVELESS, chỉ có điều ta chỉ thích Katsuyuki ….(đây là người ***g tiếng cho nhân vật Agatsuma Soubi trong anime Loveless)
(6) Lập kế hoạch
Ba ngày sau “sự kiện thôi miên”, Thất Nguyệt để ta xâm nhập vào hệ thống mạng của tổ chức “Hưu miên” một tổ chức Hoa kiều ngầm lớn nhất nước Mĩ,đi thăm dò tìm kiếm toàn bộ ghi chép nhiệm vụ hai năm trước.
Không rõ nguyên nhân lắm. Ta chỉ cần đem hồ sơ ghi chép sao chép lại sau đó đưa cho hắn là được.
Một ngày sau, Thất Nguyệt hỏi ta trong trò chơi có chỗ nào cho dù có phát sinh chuyện gì cũng không bị hệ thống ghi lại hay không.
“Nếu như cần sử dụng vũ lực, vậy đi Thẩm phán chi sơn; nếu như ôn hòa mà xử lý , vậy đi Thiên Tề tửu lâu.”
Thiên Tề tửu lâu nằm ở Kinh đào thành Đông phương đại lục. Phố buôn bán của Kinh đào thành là nơi hệ thống an toàn yếu kém nhất Đông phương đại lục. Thiên Tề tửu lâu là ta mượn danh nghĩa Thất Nguyệt lập nên , đã thoát khỏi khống chế của hệ thống, là nơi có thể mặc cho ta muốn làm gì thì làm.
Đương nhiên, Thất Nguyệt lựa chọn tửu lâu.
Ngày thứ năm, là ngày Thất Nguyệt hẹn người gặp mặt, cũng là ngày Á đặc lan đế tư trung thành với chỉ thị mà đi đến Tửu lâu.
Không tốn bao nhiêu sức lực để lại lần nữa gặp mặt ta, Á đặc lan đế tư lại lâm vào hôn mê. Ta theo kế hoạch đưa hắn cởi đến sạch sẽ.
Rất mê người.
Cố gắng đè xuống dục vọng cường liệt bị “mỹ thực” trước mắt dẫn ra,ta nửa chăm chú nửa đùa giỡn mà bắt đầu ở trên da thịt trắng nõn của hắn “trồng ô mai”.
Không ngờ tới kế hoạch tiến hành được một nửa thì Dạ Vãn Ca lại chạy vào, thấy biểu tình hắn vô cùng kinh ngạc, ta liền minh bạch hắn không phải cố ý, hắn nhất định không biết gian tửu lâu này đối với Thất Nguyệt và hắn đều không bố trí phòng ngự, có điều hắn cũng không phải là người hiền lành gì, cho nên ta không có một chút hoảng loạn.
Quả nhiên hắn tùy ý qua quýt hai câu liền chuẩn bị chạy trốn, ta gọi hắn lại, nói cho hắn biết chuyện cửa ngầm.
Kỳ thực cửa ngầm kia nguyên là ta tự mình chuẩn bị. Ta đối với Thất Nguyệt ở dưới tình huống người yêu không biết, như thế nào sạch sẽ lưu loát đem tình địch triệt để mà xử lý rất là hiếu kỳ, cho nên định bụng thu lại tìm thời gian rảnh rỗi sẽ nghiên cứu.
Ta nghĩ Thất Nguyệt hẳn là sẽ không trách ta, dù sao thì Dạ Vãn Ca cũng có quyền được biết, hơn nữa dựa vào cái loại tính cách đà điểu về mặt tình cảm này của hắn, hắn hẳn là chỉ mong sao Thất Nguyệt đem hai người kia dọn dẹp sạch sẽ. Đương nhiên đây là dưới điều kiện tiên quyết hắn hiểu rõ bản thân chỉ thích Thất Nguyệt.
Sau khi Dạ Vãn Ca tiến vào cửa ngầm, ta lại tiếp tục ở trên người Á đặc lan đế tư gặm một trận, sau đó làm chút vết tích khác, tiếp đó liền vẻ mặt tươi cười mà rời khỏi trò chơi.
Xách theo vali da đã chuẩn bị tốt từ trước, ta lặng lẽ mà nhớ lại tư liệu thật của Á đặc lan đế tư điều tra vài ngày trước, mở cửa phòng ra,bắt xe taxi,đi hướng sân bay…..
————————————————Phiên ngoại về Quân vương đến đây kết thúc, về chuyện hắn và tiểu Á trong hiện thực….Này liền không phải phạm vi viết thử….Dù sao thì đây cũng là tiểu thuyết võng du a…..Phần cuối cùng chính là Thất Nguyệt nga…..
Bình luận truyện