Hồng Trần Vạn Kiếp

Chương 4: 4: Nhất Kiến Chung Tình




Thích Huyết Lang bắt Tử Vân chạy về phía rừng sâu cách con trấn mấy trăm dặm.

Chạy đến giữa khu rừng, hắn ta dừng lại thám thính xung quanh, sau đó quay qua nhìn nàng, lấy hồi chuông dẫn hồn và Tỏa Linh Nang ra."Bây giờ ta xem còn ai cứu được ngươi nữa.”Lúc hắn thi phép, hồi chuông phát ra luồng ánh sáng đen, hoa cỏ xung quanh tất thảy héo tàn.Dẫn Hồn Linh là một trong các bảo vật của ma tộc, từ khi Ma Vương diệt vong trong trận huyết chiến với thiên giới.

Mất đi thống lĩnh cai quản, ma giới dần trở thành một mớ hỗn độn.

Yêu ma quỷ quái trốn lui trốn thủi, một số ra ngoài tác oai tác quái gây hại người dân, một số lẩn trốn khắp nơi để né tránh sự truy sát của thiên binh.Thích Huyết Lang là một con sói tinh có đạo hạnh năm trăm năm, pháp lực không tệ, tính tình gian manh xảo trá.

Các tu sĩ tầm thường căn bản không phải đối thủ của hắn.Hắc quang của hồi chuông bay đến xung quanh Tử Vân.


Nhìn thấy con mồi sắp bị hạ gục, hắn liền nở ra nụ cười đắc chí.Tử Vân thay đổi sắc mặt, ánh mắt tràn đầy sát khí.“Bốn canh giờ đã qua, giờ là lúc bổn cô nương hồi phục mười phần pháp lực.”Tử Vân liếc nhìn Thích Huyết Lang, nàng thi phép triệu hồi mệnh kiếm, cây kiếm linh lực cao cường tỏa ra tử khí, hiện lên từ bàn tay nàng."Để ta cho ngươi xem lợi hại của Linh Lung Bảo Kiếm".Không nói nhiều lời, nàng bay thẳng vào giao đấu với Thích Huyết Lang.Tử Vân đánh ra hàng chục chiêu thức quái lạ chưa từng xuất hiện trên bất kỳ môn phái nào.

Động tác điêu luyện dứt khoát như thể đằng vân giá vũ, khoái bộ lưu tinh.Thích Huyết Lang chỉ có thể né chứ không kịp ra tay, vì chiêu thức của nàng quá nhanh, linh lực lại quá mạnh.

Một nhát kiếm chặt đứt cả cây, chém tung cả vách đá lớn, nếu hắn né không kịp thì ắt hẳn cánh tay sẽ bị đứt lìa khỏi cơ thể.Nàng đánh ra chiêu thức thứ năm trong bộ kiếm pháp có thể đả trọng thương nội lực."Linh lung phi đằng.”Thích Huyết Lang bị kiếm pháp đánh văng xa trăm trượng, nội lực bị tổn thương quá nặng, đan điền đảo ngược khiến hắn thổ huyết."Ngươi" Thích Huyết Lang ôm tim khổ sở."Rốt cuộc ngươi là ai, sao pháp lực của ngươi…”"Lại lợi hại như vậy" hắn cố gắng thốt ra một câu hoàn chỉnh.Tiểu cô nương vô dụng yếu ớt khi nãy bỗng chốc biến thành một ác nữ ra tay tàn độc, mỗi một chiêu thức đều muốn lấy mạng hắn.

Hàng trăm câu hỏi và thắc mắc hiện lên trong tâm trí của Thích Huyết Lang, hắn rất muốn biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì."Ta còn tưởng ngươi lợi hại lắm cơ.

Sớm biết như vậy thì ta đã không hạ độc thủ rồi.

Ta vốn rất yêu thương tiểu động vật mà.”Tử Vân thu hồi bảo kiếm, nàng thấy trên người Thích Huyết Lang có chiếc cẩm nang rung lay phát sáng, liền dùng pháp lực hút chiếc túi đó về tay.

Sau đó nàng lấy luôn hồi chuông dẫn hồn nằm dưới mặt đất.Cầm trong tay hai tà vật mà Tử Vân ngơ ngác không biết chúng là gì.

Nàng cảm thấy cái chuông quá thú vị nên cầm lắc qua lắc lại, tiếng chuông rung rinh vang khắp khu rừng."Cái này là gì thế?"Lạc Phong đang trên đường tìm nàng và Thích Huyết Lang thì nghe thấy tiếng chuông từ xa vọng lại.

Cộng thêm Hàng Ma kiếm cảm nhận được yêu khí suy yếu của hắn và tà âm phát ra từ tiếng chuông nên đã chỉ đường cho Lạc Phong đi tìm bọn họ.Tử Vân không ngừng lắc cái chuông làm hắn tức đến ói máu: "Ác nữ, trả lại đồ vật cho ta.”"Đánh thắng ta thì ta trả lại cho ngươi" Tử Vân lắc chuông mạnh hơn, lè lưỡi cười nhạo hắn.___"Cô nương" giọng nói của Lạc Phong từ xa vọng lại.Thích Huyết Lang lâm vào cảnh yếu thế, một ả nữ nhân còn đánh không lại, bây giờ còn đến thêm một người, hôm nay ra đường đúng là quên xem ngày hoàng đạo.Tử Vân quay đầu lắng nghe giọng nói của ai đó từ phía xa xôi, Thích Huyết Lang nhân lúc nàng lơ là, lập tức dùng thuật di dời biến mất khỏi hiện trường.“Nè…”Tử Vân trơ mắt bất ngờ, kêu gọi hắn khắp nơi.


Nàng chỉ định chơi một chút rồi trả lại cho hắn, nào ngờ hắn chạy mất tăm nhanh như vậy, thôi thì nàng sẽ tạm giữ giùm hắn.

Tử Vân ẩn hồi chuông vào bàn tay, buộc Tỏa Linh Nang vào dây thắt lưng.Phía sau vang lên tiếng gọi của Lạc Phong: "Cô nương, cô đang ở đâu vậy?""Ta ở bên đây" Nàng vẫy tay lên cao để Lạc Phong nhìn thấy.Chàng hối hả chạy lại: "Cô nương, cô không sao chứ.

Con sói tinh hiệp trì cô đâu rồi?"Tử Vân ấp a ấp úng không dám nói ra sự thật chính nàng đã đánh đến hắn ta chạy mất hút.

Nàng lúng túng gãi đầu, vắt óc nói bừa một câu chuyện nào đó."Đúng là tên đó bắt ta tới đây… Lúc hắn muốn tấn công ta, bỗng dưng trên trời có một vị tiên nhân tóc trắng bay xuống.

Lão ta đã dùng phép thuật đánh tên xấu đó chạy mất rồi.”Nàng khua chân múa tay diễn tả sống động như thể sự thật chính là như vậy.“Tiên nhân tóc trắng?” Lạc Phong mặt đầy nghi ngờ, rõ ràng chàng đâu cảm nhận được tiên khí.Dù Thích Huyết Lang không có ở đây nhưng Hàng Ma kiếm vẫn không ngừng rung chuyển.

Cây kiếm vừa rung vừa hướng về phía Tử Vân, nó xuất kiếm chặt đứt sợi dây cẩm nang khóa linh mà nàng đã buộc vào thắt lưng."Hồi kiếm" Chàng ra lệnh cho thanh kiếm đang muốn tấn công nàng.Lạc Phong nhặt chiếc túi lên, thấy rất nhiều linh hồn phát sáng bên trong: "Là Tỏa Linh Nang.”"Tỏa Linh Nang?" Tử Vân ngơ ngác hỏi."Không sai, đây chính là cẩm nang mà hắn dùng để trói giữ linh hồn của người dân.


Đúng là chẳng cần tốn công sức.”Lạc Phong đưa chiếc túi ra trước mặt Tử Vân, nhíu mày ra vẻ hỏi thăm: "Cô nương, làm sao cô có được chiếc túi này?""À… thì khi nãy hắn ta bị tiên nhân đánh trúng nên làm rơi chiếc túi này… ta thấy nó phát sáng trông rất ngộ nghĩnh nên ta đã nhặt lên xem."Tử Vân hơi chột dạ, nàng đảo mắt nhìn đây ngó đó, cố gắng không nhìn vào mắt chàng.Lạc Phong lắc đầu cười trừ, tiểu cô nương này đúng là nói dối không chớp mắt.

Nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp để dây dưa, các linh hồn trong chiếc túi đang ngày càng suy yếu, nếu không nhanh chóng trả chúng về thể xác thì chúng sẽ hoàn toàn tách ly khỏi con người, lúc đó sẽ không còn cách nào dung hợp lại.Chàng cất cẩm nang vào trong áo, xé lớp y phục dưới chân ra thành một mảnh vải, dùng nó quấn lại bàn tay trái của mình."Cô nương xin thứ lỗi, tại hạ đang có chuyện gấp phải xử lý."Chàng dùng tay đã quấn vải choàng qua vòng eo nhỏ nhắn của Tử Vân, ôm lấy cô nàng ngự kiếm bay lên trời."A…" Nàng sợ hãi la lên vì quá đột ngột, nàng còn chưa kịp định thần thì chàng đã phi thẳng lên trời rồi."Cô nương đừng sợ, ta ngự kiếm rất an toàn.”Chính vì nam nữ thọ thọ bất tương thân nhưng Lạc Phong cần phải lấy linh hồn về gấp để cứu tam sư muội và các nữ tử bị hại.

Chàng bất đắc dĩ phải dùng mưu kế này.Lạc Phong bay quá nhanh nên Tử Vân có chút mất thăng bằng, nàng sợ hãi ôm chặt người chàng.

Mặc dù kiếm pháp và linh lực xuất chúng nhưng phi thiên lại không phải sở trường của nàng, bởi từ nhỏ sống trên núi cao nên Tử Vân đã bỏ bê việc ngự kiếm.Trong lúc bay lượn trên không trung, nàng nép chặt vào người Lạc Phong, hương y phảng phất của chàng làm Tử Vân mỉm cười rung động.Chàng lo tập trung ngự kiếm nên không để ý gương mặt tâm hoa nộ phóng của nàng."Cô nương, ban nãy may mắn có tiên nhân ra tay giúp đỡ, nhưng ta tin chắc tên sói tinh đó sẽ không dễ dàng gì bỏ cuộc.

Ta nghĩ hắn quay về tìm cô nương đoạt lại Tỏa Linh Nang”, “Ta sẽ đưa cô nương đến khách quán dưới chân núi phái Tiêu Dao ở trọ một đêm, sáng mai ta sẽ hộ tống cô về nhà."Vừa dứt lời là hai người đã bay đến khách quán, Lạc Phong đặt nàng xuống trước cửa quán, sau đó liền ngự kiếm bay về môn phái.Tử Vân khai tâm vẫy tay, cong môi cười tít mắt: "Thiếu hiệp, chàng nhớ tìm ta đó nha.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện