Hồng Trần Viễn Tại Thiên Biên Ngoại
Chương 1
Thiên Phong sơn trang chốn Giang Nam là một nơi yên bình, cách xa giang hồ, không màng ân oán sát phạt cùng thị phi, mưa bụi cũng thổi không tới, thật là một nơi tốt để đi. Nhưng không ai biết, đây chính là một trong những biệt uyển của Đình Vân công tử.
Đình vân công tử là một trong giang hồ đệ nhất tứ đại công tử, phong lưu đa tình, tuấn mỹ vô song. Được giang hồ xưng danh “Đình Vân” chính bởi nghe đồn rằng người ấy vô cùng tuấn mỹ đến nỗi mây cũng phải lưu lại nhìn.
Thiên phong sơn trang là một trong những nơi Đình Vân công tử dùng để hoan tràng (1). Nhưng ngoại trừ người của sơn trang, giang hồ lại hoàn toàn không hề biết gì cả.
Buổi tối, vừa mới canh đầu, tổng quản Triệu Trường Thanh ở phòng thu chi cùng Trương tiên sinh hàn huyên vài câu, đang chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe nói trang chủ đột nhiên trở về. Triệu Trường Thanh vội vàng gọi nha hoàn Khả Nhân, Minh Ngọc đến dưới chân núi hầu hạ. Khả Nhân, Minh Ngọc vừa nghe nói là trang chủ đã trở về liền vui sướng ra mặt. Triệu trường Thanh không khỏi âm thầm lắc đầu, biết rằng dù khuyên bảo cũng vô dụng.Đối với người như Đình Vân công tử, yêu căn bản là quá dễ dàng.
Đáng tiếc danh tiếng Đình Vân công tử chơi bời trăng hoa cùng vẻ tuấn mỹ của hắn đều đã vang danh khắp chốn giang hồ không ai là không biết. Đồn rằng hắn nếu đã muốn một nữ tử nào đó yêu hắn, tối đa chỉ cần ba ngày, mà tình nhân cùng hắn hoan hảo cũng hội không quá ba tháng. Sau ba tháng, cho dù là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hắn cũng sẽ phất tay áo mà đi.
Triệu Trường Thanh gọi nô bộc đi đun nước, lại bảo đầu bếp Vương Nghi làm vài món ăn ngon. Vương nghi biết rõ trang chủ ban đêm trở về thể nào cũng muốn ăn một chút gì đó liền vội vàng đến cuống cả lên. Triệu Trường Thanh thì dẫn theo hạ nhân đến đại sảnh nghênh đón.
Triệu Trường Thanh giữ vị trí quan trọng tại Thiên Phong sơn trang cũng đã là sự tình của hai năm trước. Từ khi phụ thân y lúc ấy là đương nhiệm tổng quản của Thiên Phong sơn trang lâm trọng bệnh, y đã dần dần bắt đầu quản lý Thiên Phong sơn trang, Đình Vân công tử ở sơn trang cũng không lâu, một tháng hắn ở đây cũng không quá bốn năm ngày, sau đó liền mang theo tình nhân đi du sơn ngoạn thủy.
Triệu Trường Thanh đem chuyện sơn trang hảo hảo xử lý, Đình Vân công tử liền để y kế nhiệm chức tổng quản. Triệu Luân vốn không hy vọng nhi tử ở lại sơn trang làm việc, nhưng hai năm này bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, tiêu cũng không ít tiền, liền không thể làm gì khác hơn là để nhi tử đến sơn trang làm nô bộc, kiếm chút ngân lượng.
Triệu Trường Thanh vừa đến đại sảnh, một tuấn mỹ nam tử mặc trường y nho nhã đang ngồi trong sảnh uống trà. Bên cạnh hắn là một thiếu niên, mắt ngọc mày ngài, mặt như quan ngọc, đúng là một thiếu niên thập phần tuấn mỹ, so với Đình Vân công tử cũng chẳng hề thua kém. Chỉ là trên mặt lại đầy vẻ giận dử, chắc là bị trang chủ điểm á huyệt. Hầu hạ bên cạnh là hai nha hoàn Minh Ngọc, Khả Nhân, trên gương mặt xinh đẹp đã phát sinh vài tia đố kị. Trên đầu, một bức hoành được treo ngay ngắn giữa sảnh, chính là đương kim võ lâm minh chủ Nùng Mặc tự tay viết bốn chữ – “ hiệp can nghĩa đảm”.
Triệu Trường Thanh trong lòng rất muốn cười, nhưng trên mặt vẫn mang nét thản nhiên, tiến lên quỳ xuống thỉnh an.
Nho sam nam tử kia chính là Đình Vân công tử, Lạc Vân Phi. Lạc Vân Phi hôm qua khi nhìn thấy Lưu Thủy Kiếm Khách Giang Hàn Yên tinh tế mỹ lệ, xinh đẹp khả ái, nhịn không được liền theo đến bờ sông Hoài rồi bắt cóc hắn, dự định đến Thiên Phong sơn trang tịnh dưỡng nghỉ ngơi ít ngày. Nhưng thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi này lại đối hắn không hề khách khí, cho dù bị hắn điểm á huyệt, vẫn dùng mắt phượng mà trừng hắn, hắn cũng không tức giận, đối Triệu Trường Thanh nói:
“Triệu tổng quản, ngươi đưa Giang công tử tới Thính Phong tiểu trúc, hầu hạ Giang công tử tắm rửa thay y phục, rửa mặt chải đầu, ta nghỉ ngơi một lát sẽ qua”.
Triệu Trường Thanh đáp lời tuân mệnh, liền khéo léo ôm lấy Giang công tử lui xuống. Tôi tớ Thiên Phong sơn trang cũng có một ít công phu thô thiển, Triệu Trường Thanh thuở nhỏ cũng theo phụ thân luyện một ít. Tuy võ công của tổng quản cao, nhưng so với võ lâm nhân sỹ, hội vẫn còn kém xa. Nếu có người tới cửa khiêu chiến, cùng lắm cũng đỡ được vài chiêu.
Biệt uyển này của Đình Vân công tử vốn ít người biết đến, tôi tớ theo hầu ở đây cũng chỉ nhằm phục vụ mục đích “phong lưu” của hắn mà thôi, nên vốn không cần võ công cao làm gì.
Á huyệt vốn điểm không sâu, rất nhanh liền tự giải, Giang Hàn Yên ngay khi mở được miệng nói chuyện, liền chửi ầm lên:
“Ngươi, tên Vương bát đản xấu xí kia, mau thả ta xuống! Vô liêm sỉ, ta há là người ngươi nói muốn bính là bính? Nếu ngươi không buông ra, đừng trách lão tử không khách khí với ngươi!”
Hắn bắt đầu uy hiếp đe dọa, nhưng khí thế dần dần giảm đi, thanh âm cũng bắt đầu suy yếu.
Triệu Trường Thanh không hề hé môi, đem Giang Hàng Yên ôm tới Thính Phong tiểu trúc, sai người đun nước hầu hạ hắn tắm rửa, thấy hắn ngọc chi ôn cơ (2), so với nữ tử, thật không hề thua kém, cũng không dám nhìn nhiều, chỉ căn dặn tôi tớ hảo hảo hầu hạ, liền lập tức lui ra.
Giang Hàn Yên nhịn không được liền khóc lên, khóc đến thập phần thương tâm:
“Ta là người, lại sắp bị kẻ khác xỉ nhục như vậy, ngươi lại giúp người xấu làm điều xằng bậy, một điểm thương cảm cho ta cũng không có, lương tâm ngươi đúng là cho chó ăn rồi mà….”
Triệu Trường Thanh từng thấy qua nhiều nữ tử lúc đầu thì khóc lóc thê thảm, sau lại liền đối Lạc Vân Phi một lòng một dạ, yêu đến chết đi sống lại. Do đó chứng kiến một màn thế này, Y cũng không lấy đó làm lạ. Đình Vân công tử song đao phong duệ (3), nổi tiếng thiên hạ, Triệu Trường Thanh chính là lần đầu tiên thấy hắn mang một nam tử về sơn trang. Tiểu công tử mới mười lăm mười sáu tuổi này, nếu như vô ý yêu thượng Đình Vân công tử, chính là cả đời sẽ bị hủy.
Triệu Trường Thanh trong lòng không khỏi cảm thấy rầu rĩ, lên tiếng:
“Giang công tử, tiểu nhân chỉ là hạ nhân, không thể làm chủ, Giang công tử, thứ lỗi”.
Bên ngoài còn có người canh gác, nếu như để hắn ngang nhiên chạy thoát nhất định sẽ bị trang chủ nghiêm phạt. Nếu như hắn thực sự không thích trang chủ, cũng chỉ có thể tùy thời cơ mà hành sự, có thể cứu tất cứu. Bằng không cả y lẫn Giang công tử kia cũng trốn không thoát.
Giang Hàn Yên khóc to nói:
“Nếu đã như vậy, thật cũng không có biện pháp. Ta không thích người khác đụng chạm, ngươi đã chạm vào ta, ta cũng không muốn người khác giúp ta tắm, ngươi tới giúp ta đi”.
Triệu tường Thanh thở dài, tuy rằng y là tổng quản, nhưng dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, Giang công tử kia trong hai, ba tháng này sẽ được trang chủ sủng ái, cũng tựa như là chủ tử, không thể đắc tội a. Nghĩ thế y liền cho hạ nhân lui xuống, tự mình hầu hạ hắn tắm rửa, rồi rửa mặt chải đầu.
Triệu Trường Thanh quỳ xuống, vốn định giúp Giang Hàn Yên cởi hài tất, bỗng nhiên hắn nói rằng:
“Ngươi giải huyệt đạo nữa thân trên cho ta, ta muốn tự cởi y phục”.
Triệu Trường Thanh có chút do dự, nhưng Giang Hàn Yên lại bài ra dáng vẻ giống hệt đang khóc nháo:
“Ngươi giải huyệt đạo nửa thân trên cho ta, ta hội cũng trốn không thoát, ngươi chỉ biết giúp kẻ xấu làm bậy, ta đây chỉ có một yêu cầu nho nhỏ ngươi cũng không giúp….”
Triệu Trường Thanh thấy hắn rơi nước mắt, cũng cảm thấy động lòng, không khỏi nhẹ dạ cúi xuống, nhưng chính là bản thân chỉ biết một ít kỹ năng thô thiển, nên cái gì gọi là điểm huyệt giải huyệt, y hoàn toàn không biết, liền nói rằng:
“Giang công tử, tiểu nhân không thể giải huyệt….”
Giang Hàn Yên nói: “ Vậy thì thôi. Chỉ là ta bị điểm huyệt quá lâu, trên người có chút đau nhức khó chịu. Ca ca, hay ngươi giúp ta, dưới vai trái năm phân giúp ta ấn vài cái….”. Triệu Trường Thanh là người thành thật không hề đa nghi, lại thêm trước thấy thiếu niên này thập phần thương cảm, nghĩ rằng ấn ấn vài cái chắc cũng không có việc gì, liền nhất nhất làm theo.
Ngay lúc này, Giang Hàn Yên đột nhiên xuất thủ ở trên người y điểm vài cái, y liền vô phương nhúc nhích, miệng muốn nói, cũng không tài nào phát ra thanh âm. Triệu Trường Thanh vô cùng kinh sợ, thấy Giang Hàn Yên cười hì hì, mở miệng đối y nói: “Giang công tử, ngươi đáng yêu như thế, trang chủ nhất định sẽ rất thương ngươi”. Từ trong miệng Giang Hàn Yên nói ra lại là thanh âm của y.
Triệu Trường Thanh tuy rằng cho hạ nhân lui ra, thế nhưng bên ngoài cửa vẫn có người canh gác. Thời gian y bị điểm huyệt đạo, không thể phát ra tiếng, nhưng Giang công tử có thể dùng giọng của y nói ra những lời vừa rồi, chắc chắn sẽ làm những người bên ngoài đợi mệnh không hề nghi ngờ bất cứ thứ gì.
Nếu như Giang Hàn Yên có thể thể trốn thoát, chỉ e là cái mạng này của y thật sự là khó giữ!
Triệu Trường Thanh trong lòng e ngại, không khỏi lộ ra thần sắc lo sợ.
Giang Hàn Yên nhẹ giọng cười nhạt, hạ thanh âm ghé vào lỗ tai hắn nói rằng: “ Ngươi sợ a? Tên ác nhân mặt người dạ thú như ngươi, giúp đỡ kẻ xấu làm bậy, cũng biết sợ hãi sao?”
Triệu Trường Thanh dường như muốn nói gì đó, y há miệng, nhưng chỉ có thể phát ra vài tiếng thở dốc nho nhỏ. Giang Hàn Yên cực kỳ đắc ý đứng lên nói: “ Đồ ngốc nhà ngươi cứ ở lại đây đi, ta đi đây”. Hắn cởi ngoại sam của Triệu Trường Thanh, mặc lên người, lại đem cây trâm trên đầu y tháo xuống, cởi bỏ hài mạo, đem toàn bộ quần áo từ đầu đến chân của y khoát lên người. Hắn nghiễm nhiên trờ thành bộ dáng của phó tổng quản.
Đáng thương cho Triệu Trường Thanh bị lột ngoại sam, tóc dài rối tung, cả người không thể cử động, chỉ có thể mở trừng mắt nhìn Giang Hàn Yên đang muốn ly khai. Giang Hàn Yên đi tới cạnh cửa, bỗng nhiên xoay người lại nói: “ Cũng không thể cứ thế này mà đi, chi bằng ta cho ngươi một phen giáo huấn, ta chính là không phải dễ chọc”.
Hắn thoát bỏ quần dài của Triệu Trường Thanh, cách một mớp tiết khố cầm lấy tinh khí của y, Triệu Trường Thanh chỉ cảm thấy bàn tay mềm mại của thiếu niên tuyệt sắc bỗng nhiên nắm lấy địa phương cực kỳ yếu đuối kia của mình, trong đầu nổ ầm một tiếng, hoàn toàn đánh mất khả năng suy nghĩ, trong lòng hội vừa lo lắng vừa sợ, y không khỏi càng khẩn trương, Giang Hàn Yên chỉ mới vuốt ve vài cái, y đã phát tiết ra.
Giang Hàn Yên hừ lạnh một tiếng: “ Cách một lớp quần mà cũng có thể bắn, ngươi thật là đầy đủ hương vị, không hổ là đồng lõa của ác nhân, thôi vậy, ta thành toàn cho ngươi, hội cho ngươi hưởng khoái hoạt.”
Triệu Trường Thanh cả người run rẩy, vừa xấu hổ vừa thẹn. Hắn mặc dù có vị trí quan trọng ở Thiên Phong sơn trang, thế nhưng chưa bao giờ theo hầu cận trang chủ. Đình Vân công tử trước mặt người ngoài thập phần nhã nhặn, hắn cũng chưa từng hung dữ với những tình nhân trước đây, hắn kỳ thực cũng không phải là người tao nhã gì, như khi hắn ở kỹ viện hoan hảo cùng các nữ tử, thế nhưng cũng chưa từng làm ra hành động *** loạn quá mức. Lúc này Triệu Trường Thanh cư nhiên bị thiếu niên mỹ này tùy tiện vuốt ve, tùy hắn sờ soạn, y cảm thấy như bị chà đạp tôn nghiêm, trong lòng đầy xấu hổ cùng tuyệt vọng, hận không thể lập tức ngất đi.
Giang Hàn Yên thấy y bị mình nói vài câu, liền nhục nhã không thể ngẩn đầu, nên vô cùng đắc ý, hắn trước nay vốn là người trong giang hồ, nên ăn nói cũng ngày càng hạ lưu. Giang Hàn Yên thân là Lưu Thủy kiếm khách, hành tẩu giang hồ đã lâu, chỉ là chưa từng gặp qua Lạc Vân Phi, hôm trước gặp phải hắn nhất thời vô ý, bị hắn dùng mê dược nên mới bị điểm huyệt đạo. Lạc Vân Phi tuy rằng võ công cao cường, thế nhưng với mỹ nhân lại đối đãi thập phần cẩn thận tỉ mỉ, quyết không để mỹ nhân giãy dụa để tránh tổn hại đến cơ thể, do đó từ trước đến này chỉ dùng mê dược.
Giang Hàn Yên tỉnh lại thì đã ở Thiên Phong sơn trang, không cũng biết đại danh của Lạc Vân Phi là gì, chỉ biết hắn đã bị 1 tên *** tặc bắt mà thôi, đương nhiên cũng sẽ đối với thủ hạ của *** tặc không chút khách khí. Lúc này thấy Triệu Trường Thanh vốn hình dạng bình thường, khi nhiễm tình lộ ra hai gò má hồng sắc, trên mặt là sắc thái cực kỳ mê người, không khỏi ngây người, thầm chửi trong lòng. Đúng là trong hang ổ của kẻ *** loạn không một ai tốt, ngay cả một tổng quản hình dạng thập phần bình thường cũng câu dẫn được người khác.
Giang Hàn Yên nộ khí chưa tan, trái lại còn tăng thêm mấy phần. Hắn đem tiết khố bị chơi đùa đến ẩm ướt của Triệu Trường Thanh toàn bộ cởi xuống, vo thành viên tròn, hướng tới miệng y mà nhét vào, không thể nhét vào hết còn lộ phân nữa bên ngoài, che đi biểu cảm trên gương mặt y. Triệu Trường Thanh chỉ cảm thấy một cổ mùi vị tanh nồng tràn ra trong mũi, trong miệng đã bị nhét vào tiết khố của chính mình, ý há miệng định nôn ra, nhưng động không không động đậy được. Thân dưới lại một trận lạnh lẽo, nhưng lại cảm thấy thân cận, Giang Hàn Yên đã đem tinh khí không bị ngăn cách của hắn nắm trong tay mà ác ý đùa bỡn.
Chơi đùa không bao lâu tinh khí trong tay lại ngẩn đầu lên. Triệu Trường Thanh mặc dù đã làm tổng quản, nhưng kỳ thực y tuổi còn rất trẻ, chính là khí huyết phương cương, lại bị đôi tay đẹp như thế âu yếm, tất không chống cự nổi, chỉ cảm thấy muốn lập tức phát tiết, nhưng lại thiếu đi một chút trợ lực nữa. Lúc này Giang Hàn Yên đã buông tay ra, mặc y ngọc hành giơ thẳng lên trời.
Triệu Trường Thanh vô cùng xấu hổ, lại nghĩ đến trang chủ chẳng bao lâu nữa sẽ tới đây, trong lòng càng lo sợ. Bỗng nhiên, y cảm thấy mật huyệt phía dưới bị một ngón tay lạnh lẽo tiến vào. Cảm giác bị dị vật xâm phạm làm y cả người cứng còng, đầu óc lại càng thêm hỗn loạn, trong lòng sợ hãi lại tăng thêm một tầng, nháy mắt chiếm trọn cả người hắn.
Giang Hàn Yên nhỏ giọng cười rộ lên: “ Ngươi nhất định đã ôm qua không ít người, hôm nay ta cho ngươi nếm thử tư vị bị người khác tiến nhập” Hắn nói những lời này thực oan uổng cho Triệu Trường Thanh y, ngoại trừ có vài lần đi kỹ viện ra, y cũng xem như là giữ thân trong sạch a.
Giang Hàn Yên động tác thập phần thô lỗ, dùng tay chỉ là để tiện cho việc tiến vào mà thôi, Triệu Trường Thanh cảm thấy ngón tay hắn ở trong cơ thể mình loạn động lung tung, như là người Giang Nam đang giã gạo. Một lát sau, Triệu Trường Thanh cảm thấy có dịch thể ấm áp chảy ra. Y trong đầu trống rỗng, vô thức cảm giác có người đem hai chân y nhấc lên, áp lên đến eo. Lập tức cảm đau nhức truyền đến.
Hạ thể một trận đau nhức, Triệu Trường Thanh suýt nữa đã kêu kêu lên sợ hãi, nhưng lại không phát ra được âm thanh. Giang Hàn Yên liền lập tức trừu sáp, dưới ánh nến lay động, hiện ra cảnh tượng một thân ảnh mảnh khảnh đang áp trên người một nam tử tóc dài rối tung, vô cùng diễm tình yêu mị không nói nên lời.
Triệu Trường Thanh mong rằng những người bên ngoài không chú ý tới cảnh tượng bên trong phòng, trong lòng vô cùng khẩn trương sợ hãi, chỉ cảm thấy dục vọng tựa hồ cũng tới cực hạn.
Cự vật trừu tống trong cơ thể y chạm vào 1 điểm mẫn cảm, y cảm thấy cả người dần dần phát nhiệt, mơ mơ màng màng, chỉ muốn nhượng Giang Hàn Yên mau một chút, trong lòng bỗng nhiên cả kinh, vừa cực độ hổ thẹn, nếu có một cái hố to, y hận không thể lập tức chui xuống.
Thính Phong tiểu trúc chính là nơi trang chủ thích nhất, nếu như bị trang chủ phát hiện y là hạ nhân lại ở chỗ này... ở chỗ này cùng người khác mập hợp, thế nào cũng sẽ bị nghiêm phạt. Y nếu chỉ chết 1 mình thì không sao, thế nhưng phụ thân bệnh nặng ở nhà, toàn bộ đều trông cậy vào tiền công mỗi tháng của y mà mua thuốc.
Triệu Trường Thanh trong lòng căng thẳng, muốn mở miệng khẩn cầu Giang Hàn Yên buông tha y, mở miệng, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh thở dốc đáng hổ thẹn.
Chỉ 1 lát sau, Triệu Trường Thanh cảm thấy gần đến cực hạn, không thể kiềm chế, mạnh mẽ phát tiết. Giang Hàn Yên vẫn trừu sáp 1 lúc lâu sau, mới rút ra cự vật, chỉnh trang quần áo, nhẹ nhàng nở nụ cười: ” Thật nghĩ không ra ngươi cư nhiên vừa chặt vừa sảng khoái như vậy, ta đi a, lần sau gặp lại sẽ thưởng cho ngươi.”
Hắn lấy tiết khố dùng để bịt miệng Triệu Trường Thanh ra, giúp y lau qua hạ thể, rồi ném qua 1 bên. Triệu Trường Thanh thấy hắn khả ái diện mạo tuy rằng xinh đẹp tuyệt trần, nhưng bên trong lại không như vậy, như là chuyện vừa rồi đối với hắn chỉ là chút chuyện nhỏ, không khỏi trong lòng cảm thấy 1 trận lạnh lẽo.
Giang Hàn Yên đem chăn phủ lên người Triệu Trường Thanh. Bản thân lại dùng tro bụi trong lư hương bôi sơ qua trên mặt, thổi tắt nến, đi ra cửa, còn dùng thanh âm của Triệu Trường Thanh đối diện thủ vệ ngoài cửa bắt chuyện, nói rằng: “Giang công tử không thích bị người khác quấy rối, cũng không thích người khác đốt huân hương, nếu trang chủ đến, các ngươi nhớ cẩn cẩn hồi báo.”
Triệu Trường Thanh vô cùng kinh sợ, suýt nữa là ngất đi.
Chỉ một lúc sau, liền nghe được bước chân chậm rãi của trang chủ.
Lúc này đã là canh ba, người bên ngoài y theo Giang Hàn Yên nói cứ như vậy mà cẩn thận bẩm báo Lạc Vân Phi, gã đuổi hạ nhân đi, liền đẩy cửa tiến vào trong. Ngồi xuống mép giường, qua 1 lúc, mở miệng nói rằng: “Giang công tử, hôm trước là ta đã đắc tội, thỉnh ngươi bao dung lượng thứ. Kỳ thực lòng ta không thể nào quên được ngươi, lại sợ ngươi cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là mạo muội làm thế, ngươi sẽ không trách ta chứ.”
Lạc Vân Phi thở dài một tiếng, nói: “Ta nghĩ á huyệt của ngươi hội cũng đã giải, sao lại không để ý tới ta? Là giận ta sao? Ngươi không muốn đốt đèn, chúng ta liền không đốt đèn. Nói chung, đêm nay là ta sơ suất, tại hạ là Đình Vân Lạc Vân Phi, vừa thấy khuôn mặt xinh đẹp của Giang công tử, liền lạc mất tam hồn thất phách, vô cùng yêu thương nhung nhớ.”
Lạc Vân Phi võ công cao cường, nhưng tối nay lại không trăng, chỉ có thể nhìn thấy một người nằm ở trên giường, trên người là cẩm bị (4) mềm mại, trong lòng đắc ý không nói nên lời, cho dù có chút khác thường cũng để ý tới. Lấy tay thâm nhập cẩm bị, nắm lấy mắt cá chân Triệu Trường Thanh, vuốt ve nhẹ nhàng, mỉm cười nói: “Giang công tử, lòng ta đối với ngươi thập phần yêu thích, có một bảo vật muốn tặng cho ngươi. Đây là chính tay Tiết phu nhân làm ra vô cùng tinh xảo, Thất xảo đồng tâm tỏa (5), chỉ cần trong phạm vi mười dặm, nếu ta làm cái chuông này rung 1 cái, cái tỏa này gặp tiếng chuông cũng sẽ vang lên, đồng thanh cộng hưởng, đồng khí hợp nhau, chính là một chút tâm ý của ta. Giang công tử, tại hạ đã tìm kiếm, nay tìm được tri âm Giang công tử đây, cái này tỏa liền tặng cho ngươi, ổ khóa này chính là dùng sắt thượng cổ chế tạo, cho dù là bảo kiếm cũng không thể chặt đứt, chỉ có chìa khóa trên tay ta đây mới có thể cởi ra, ngươi nói có phải là hảo ngoạn không?”
Triệu Trường Thanh nhịn không được trên đầu 1 trận tê dại. Lạc Vân Phi nếu như muốn làm vui lòng người khác, rất khó có người không bị lấy lòng, huống chi lại là đệ nhất tuấn mỹ công tử mềm giọng dỗ dành. Thế nhưng nếu như Lạc Vân Phi phát hiện y không phải Giang công tử, mà là “Triệu tổng quản”, chỉ sợ không phải “Hảo ngoạn ” thông thường. Triệu Trường Thanh trong lòng sợ hãi, cả người run rẩy.
Lạc Vân Phi thấy cẩm bị run rẩy, còn tưởng rằng Giang Hàn Yên đang phi thường vui vẻ, càng hoan hỉ, nói rằng: “Nếu ngươi thích, ta liền giúp ngươi mang vào. “Triệu Trường Thanh cảm thấy mắt cá chân có chút cảm giác lạnh lẽo, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, chắc là tỏa kia đã khóa lại, cảm thấy đã cầm chắc cửa tử, tâm cũng như đã chết, thà nguyện lập tức chịu một đao, cũng đỡ phải chịu nhiều giày vò.
Lạc Vân Phi sờ soạng một trận mắt cá chân y, luồn tay lên cao hơn, hướng đến bên thắt lưng y mà ve vuốt, cảm thấy da thịt nhẵn nhụi sờ mãi không chán, vô cùng mềm dẻo thon dài, nhịn không được thở dài nói: “Hàn Yên, nghĩ không ra ngươi so với nữ tử còn mê người hơn, ta còn nghĩ ngươi tựa nữ tử giống nhau, chịu không nổi xóc nảy hoan hảo.”
Triệu Trường Thanh đang không ngừng run rẩy, lỡ như Lạc Vân Phi lát nữa phát hiện thái tử hóa thành linh miêu, trong cơn giận dữ một chưởng đem hắn đánh chết cũng không biết chừng, cảm giác Lạc Vân Phi sờ tới sờ lui, cuối cùng cũng hướng hậu đình y thăm dò. Y tối nay đã chịu đủ xâm phạm, nếu lại tái “mây mưa” sợ là chịu không nổi. Huống chi đựng bị lăng nhục như vậy, còn không bằng một đao chém chết y.
Lúc này Lạc Vân Phi tại hậu đình y bôi thuốc mỡ gì đó, lúc đầu lạnh lẽo, sau lại có cảm giác tê dại, lập tức cảm giác đau đớn cũng ập đến, lại thêm cảm giác ngứa ngáy, đúng là tê ngứa không chịu nổi, hận không thể cho thứ gì lập tức đi vào.
Triệu Trường Thanh lúc này liền biết đây là xuân dược, không khỏi thầm than bản thân xúi quẩy.
Lạc Vân Phi lật thân người y lại, cư nhiên càng không thấy dung mạo y. Triệu Trường Thanh cảm thấy Lạc Vân Phi lau đi một chút dược, cũng không hiểu thế nào, chính là đã chịu không nổi, dục vọng nóng rực giống như nhiệt hỏa, bất quá không hề phát ra tiếng nào. Nhưng cự vật của Lạc Vân Phi cự vật chính là thanh thanh sở sở, Giang Hàn Yên lúc nãy đã lộng y một lần, huyệt khẩu ở hậu đình còn chưa co rút lại, tiến nhập hẳn cũng thập phần dễ dàng, rốt cuộc cũng tiến vào, Triệu Trường Thanh lục phủ ngũ tạng một trận co rút, không khỏi toàn thân co quắp, Lạc Vân Phi thế nhưng không hề phát giác.
Giang Hàn Yên hấp tấp mà gấp gáp, Lạc Vân Phi lại mãnh liệt cường ngạnh, Triệu Trường Thanh hậu đình lần đầu bị xâm phạm, lại bị hai người luân phiên tiến nhập, qua một lúc, cũng chịu không nổi, liền ngất đi.
Lạc Vân Phi như còn chưa có ý buông tha, cảm thấy dưới thân là thân thể khỏe mạnh thon dài, bên trong vừa chặt lại vừa nóng, trước nay chưa từng thoải mái khoái hoạt đến vậy, cực độ hưng phấn, liên tục làm vài lần. Triệu Trường Thanh liên tiếp vì đau nhức mà tỉnh, lại vì đau ngất đi.
Thẳng đến bình minh, Lạc Vân Phi cuối cùng cũng có chút buồn ngủ, trầm trầm ngủ. Hắn đem Giang Hàn Yên lên núi, vốn đã có chút mệt mỏi, lúc này ngủ lại có phần thêm sâu, huyệt đạo của Triệu Trường Thanh chẳng bao lâu đã tự động giải, nhặt quần áo qua loa mặc vào, liền tông cửa xông ra. Hạ thể y bị người luân phiên chà đạp, bên trong thế nào cũng đã huyết nhục không rõ, mỗi bước là lại đau đến tận xương tủy.
Lạc Vân Phi mơ mơ màng màng, cũng biết người bên cạnh đã ly khai, nhưng thứ nhất nghĩ đến hắn sẽ trốn không thoát khỏi sơn trang, thứ hai chìa khóa thất xảo đồng tâm tỏa còn đang nằm trong tay, muốn tìm người cũng hội vô cùng dễ dàng, dù sao đây cũng là nhà mình, há có thể không có phong độ như thế, nghĩ thế liền an tâm tiếp tục ngủ.
Triệu Trường Thanh từ Thính Phong tiểu trúc đi ra, bọn hạ nhân nhìn thấy y quần áo có chút bất chỉnh, mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cũng không ai dám tiến lên hỏi.
Chú giải:
(1): làm chuyện “mây mưa”, “vui vẻ”.
(2): da thịt trắng trẻo như ngọc.
(3): cằm song đao múa như gió xoáy.
(4) Cẩm bị: mền bằng tơ tằm rất mềm mại
(5) Thất xảo đồng tâm tỏa: tỏa là cái khóa, còn thất xào là gì thì ta chịu a>””
Đình vân công tử là một trong giang hồ đệ nhất tứ đại công tử, phong lưu đa tình, tuấn mỹ vô song. Được giang hồ xưng danh “Đình Vân” chính bởi nghe đồn rằng người ấy vô cùng tuấn mỹ đến nỗi mây cũng phải lưu lại nhìn.
Thiên phong sơn trang là một trong những nơi Đình Vân công tử dùng để hoan tràng (1). Nhưng ngoại trừ người của sơn trang, giang hồ lại hoàn toàn không hề biết gì cả.
Buổi tối, vừa mới canh đầu, tổng quản Triệu Trường Thanh ở phòng thu chi cùng Trương tiên sinh hàn huyên vài câu, đang chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe nói trang chủ đột nhiên trở về. Triệu Trường Thanh vội vàng gọi nha hoàn Khả Nhân, Minh Ngọc đến dưới chân núi hầu hạ. Khả Nhân, Minh Ngọc vừa nghe nói là trang chủ đã trở về liền vui sướng ra mặt. Triệu trường Thanh không khỏi âm thầm lắc đầu, biết rằng dù khuyên bảo cũng vô dụng.Đối với người như Đình Vân công tử, yêu căn bản là quá dễ dàng.
Đáng tiếc danh tiếng Đình Vân công tử chơi bời trăng hoa cùng vẻ tuấn mỹ của hắn đều đã vang danh khắp chốn giang hồ không ai là không biết. Đồn rằng hắn nếu đã muốn một nữ tử nào đó yêu hắn, tối đa chỉ cần ba ngày, mà tình nhân cùng hắn hoan hảo cũng hội không quá ba tháng. Sau ba tháng, cho dù là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hắn cũng sẽ phất tay áo mà đi.
Triệu Trường Thanh gọi nô bộc đi đun nước, lại bảo đầu bếp Vương Nghi làm vài món ăn ngon. Vương nghi biết rõ trang chủ ban đêm trở về thể nào cũng muốn ăn một chút gì đó liền vội vàng đến cuống cả lên. Triệu Trường Thanh thì dẫn theo hạ nhân đến đại sảnh nghênh đón.
Triệu Trường Thanh giữ vị trí quan trọng tại Thiên Phong sơn trang cũng đã là sự tình của hai năm trước. Từ khi phụ thân y lúc ấy là đương nhiệm tổng quản của Thiên Phong sơn trang lâm trọng bệnh, y đã dần dần bắt đầu quản lý Thiên Phong sơn trang, Đình Vân công tử ở sơn trang cũng không lâu, một tháng hắn ở đây cũng không quá bốn năm ngày, sau đó liền mang theo tình nhân đi du sơn ngoạn thủy.
Triệu Trường Thanh đem chuyện sơn trang hảo hảo xử lý, Đình Vân công tử liền để y kế nhiệm chức tổng quản. Triệu Luân vốn không hy vọng nhi tử ở lại sơn trang làm việc, nhưng hai năm này bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, tiêu cũng không ít tiền, liền không thể làm gì khác hơn là để nhi tử đến sơn trang làm nô bộc, kiếm chút ngân lượng.
Triệu Trường Thanh vừa đến đại sảnh, một tuấn mỹ nam tử mặc trường y nho nhã đang ngồi trong sảnh uống trà. Bên cạnh hắn là một thiếu niên, mắt ngọc mày ngài, mặt như quan ngọc, đúng là một thiếu niên thập phần tuấn mỹ, so với Đình Vân công tử cũng chẳng hề thua kém. Chỉ là trên mặt lại đầy vẻ giận dử, chắc là bị trang chủ điểm á huyệt. Hầu hạ bên cạnh là hai nha hoàn Minh Ngọc, Khả Nhân, trên gương mặt xinh đẹp đã phát sinh vài tia đố kị. Trên đầu, một bức hoành được treo ngay ngắn giữa sảnh, chính là đương kim võ lâm minh chủ Nùng Mặc tự tay viết bốn chữ – “ hiệp can nghĩa đảm”.
Triệu Trường Thanh trong lòng rất muốn cười, nhưng trên mặt vẫn mang nét thản nhiên, tiến lên quỳ xuống thỉnh an.
Nho sam nam tử kia chính là Đình Vân công tử, Lạc Vân Phi. Lạc Vân Phi hôm qua khi nhìn thấy Lưu Thủy Kiếm Khách Giang Hàn Yên tinh tế mỹ lệ, xinh đẹp khả ái, nhịn không được liền theo đến bờ sông Hoài rồi bắt cóc hắn, dự định đến Thiên Phong sơn trang tịnh dưỡng nghỉ ngơi ít ngày. Nhưng thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi này lại đối hắn không hề khách khí, cho dù bị hắn điểm á huyệt, vẫn dùng mắt phượng mà trừng hắn, hắn cũng không tức giận, đối Triệu Trường Thanh nói:
“Triệu tổng quản, ngươi đưa Giang công tử tới Thính Phong tiểu trúc, hầu hạ Giang công tử tắm rửa thay y phục, rửa mặt chải đầu, ta nghỉ ngơi một lát sẽ qua”.
Triệu Trường Thanh đáp lời tuân mệnh, liền khéo léo ôm lấy Giang công tử lui xuống. Tôi tớ Thiên Phong sơn trang cũng có một ít công phu thô thiển, Triệu Trường Thanh thuở nhỏ cũng theo phụ thân luyện một ít. Tuy võ công của tổng quản cao, nhưng so với võ lâm nhân sỹ, hội vẫn còn kém xa. Nếu có người tới cửa khiêu chiến, cùng lắm cũng đỡ được vài chiêu.
Biệt uyển này của Đình Vân công tử vốn ít người biết đến, tôi tớ theo hầu ở đây cũng chỉ nhằm phục vụ mục đích “phong lưu” của hắn mà thôi, nên vốn không cần võ công cao làm gì.
Á huyệt vốn điểm không sâu, rất nhanh liền tự giải, Giang Hàn Yên ngay khi mở được miệng nói chuyện, liền chửi ầm lên:
“Ngươi, tên Vương bát đản xấu xí kia, mau thả ta xuống! Vô liêm sỉ, ta há là người ngươi nói muốn bính là bính? Nếu ngươi không buông ra, đừng trách lão tử không khách khí với ngươi!”
Hắn bắt đầu uy hiếp đe dọa, nhưng khí thế dần dần giảm đi, thanh âm cũng bắt đầu suy yếu.
Triệu Trường Thanh không hề hé môi, đem Giang Hàng Yên ôm tới Thính Phong tiểu trúc, sai người đun nước hầu hạ hắn tắm rửa, thấy hắn ngọc chi ôn cơ (2), so với nữ tử, thật không hề thua kém, cũng không dám nhìn nhiều, chỉ căn dặn tôi tớ hảo hảo hầu hạ, liền lập tức lui ra.
Giang Hàn Yên nhịn không được liền khóc lên, khóc đến thập phần thương tâm:
“Ta là người, lại sắp bị kẻ khác xỉ nhục như vậy, ngươi lại giúp người xấu làm điều xằng bậy, một điểm thương cảm cho ta cũng không có, lương tâm ngươi đúng là cho chó ăn rồi mà….”
Triệu Trường Thanh từng thấy qua nhiều nữ tử lúc đầu thì khóc lóc thê thảm, sau lại liền đối Lạc Vân Phi một lòng một dạ, yêu đến chết đi sống lại. Do đó chứng kiến một màn thế này, Y cũng không lấy đó làm lạ. Đình Vân công tử song đao phong duệ (3), nổi tiếng thiên hạ, Triệu Trường Thanh chính là lần đầu tiên thấy hắn mang một nam tử về sơn trang. Tiểu công tử mới mười lăm mười sáu tuổi này, nếu như vô ý yêu thượng Đình Vân công tử, chính là cả đời sẽ bị hủy.
Triệu Trường Thanh trong lòng không khỏi cảm thấy rầu rĩ, lên tiếng:
“Giang công tử, tiểu nhân chỉ là hạ nhân, không thể làm chủ, Giang công tử, thứ lỗi”.
Bên ngoài còn có người canh gác, nếu như để hắn ngang nhiên chạy thoát nhất định sẽ bị trang chủ nghiêm phạt. Nếu như hắn thực sự không thích trang chủ, cũng chỉ có thể tùy thời cơ mà hành sự, có thể cứu tất cứu. Bằng không cả y lẫn Giang công tử kia cũng trốn không thoát.
Giang Hàn Yên khóc to nói:
“Nếu đã như vậy, thật cũng không có biện pháp. Ta không thích người khác đụng chạm, ngươi đã chạm vào ta, ta cũng không muốn người khác giúp ta tắm, ngươi tới giúp ta đi”.
Triệu tường Thanh thở dài, tuy rằng y là tổng quản, nhưng dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, Giang công tử kia trong hai, ba tháng này sẽ được trang chủ sủng ái, cũng tựa như là chủ tử, không thể đắc tội a. Nghĩ thế y liền cho hạ nhân lui xuống, tự mình hầu hạ hắn tắm rửa, rồi rửa mặt chải đầu.
Triệu Trường Thanh quỳ xuống, vốn định giúp Giang Hàn Yên cởi hài tất, bỗng nhiên hắn nói rằng:
“Ngươi giải huyệt đạo nữa thân trên cho ta, ta muốn tự cởi y phục”.
Triệu Trường Thanh có chút do dự, nhưng Giang Hàn Yên lại bài ra dáng vẻ giống hệt đang khóc nháo:
“Ngươi giải huyệt đạo nửa thân trên cho ta, ta hội cũng trốn không thoát, ngươi chỉ biết giúp kẻ xấu làm bậy, ta đây chỉ có một yêu cầu nho nhỏ ngươi cũng không giúp….”
Triệu Trường Thanh thấy hắn rơi nước mắt, cũng cảm thấy động lòng, không khỏi nhẹ dạ cúi xuống, nhưng chính là bản thân chỉ biết một ít kỹ năng thô thiển, nên cái gì gọi là điểm huyệt giải huyệt, y hoàn toàn không biết, liền nói rằng:
“Giang công tử, tiểu nhân không thể giải huyệt….”
Giang Hàn Yên nói: “ Vậy thì thôi. Chỉ là ta bị điểm huyệt quá lâu, trên người có chút đau nhức khó chịu. Ca ca, hay ngươi giúp ta, dưới vai trái năm phân giúp ta ấn vài cái….”. Triệu Trường Thanh là người thành thật không hề đa nghi, lại thêm trước thấy thiếu niên này thập phần thương cảm, nghĩ rằng ấn ấn vài cái chắc cũng không có việc gì, liền nhất nhất làm theo.
Ngay lúc này, Giang Hàn Yên đột nhiên xuất thủ ở trên người y điểm vài cái, y liền vô phương nhúc nhích, miệng muốn nói, cũng không tài nào phát ra thanh âm. Triệu Trường Thanh vô cùng kinh sợ, thấy Giang Hàn Yên cười hì hì, mở miệng đối y nói: “Giang công tử, ngươi đáng yêu như thế, trang chủ nhất định sẽ rất thương ngươi”. Từ trong miệng Giang Hàn Yên nói ra lại là thanh âm của y.
Triệu Trường Thanh tuy rằng cho hạ nhân lui ra, thế nhưng bên ngoài cửa vẫn có người canh gác. Thời gian y bị điểm huyệt đạo, không thể phát ra tiếng, nhưng Giang công tử có thể dùng giọng của y nói ra những lời vừa rồi, chắc chắn sẽ làm những người bên ngoài đợi mệnh không hề nghi ngờ bất cứ thứ gì.
Nếu như Giang Hàn Yên có thể thể trốn thoát, chỉ e là cái mạng này của y thật sự là khó giữ!
Triệu Trường Thanh trong lòng e ngại, không khỏi lộ ra thần sắc lo sợ.
Giang Hàn Yên nhẹ giọng cười nhạt, hạ thanh âm ghé vào lỗ tai hắn nói rằng: “ Ngươi sợ a? Tên ác nhân mặt người dạ thú như ngươi, giúp đỡ kẻ xấu làm bậy, cũng biết sợ hãi sao?”
Triệu Trường Thanh dường như muốn nói gì đó, y há miệng, nhưng chỉ có thể phát ra vài tiếng thở dốc nho nhỏ. Giang Hàn Yên cực kỳ đắc ý đứng lên nói: “ Đồ ngốc nhà ngươi cứ ở lại đây đi, ta đi đây”. Hắn cởi ngoại sam của Triệu Trường Thanh, mặc lên người, lại đem cây trâm trên đầu y tháo xuống, cởi bỏ hài mạo, đem toàn bộ quần áo từ đầu đến chân của y khoát lên người. Hắn nghiễm nhiên trờ thành bộ dáng của phó tổng quản.
Đáng thương cho Triệu Trường Thanh bị lột ngoại sam, tóc dài rối tung, cả người không thể cử động, chỉ có thể mở trừng mắt nhìn Giang Hàn Yên đang muốn ly khai. Giang Hàn Yên đi tới cạnh cửa, bỗng nhiên xoay người lại nói: “ Cũng không thể cứ thế này mà đi, chi bằng ta cho ngươi một phen giáo huấn, ta chính là không phải dễ chọc”.
Hắn thoát bỏ quần dài của Triệu Trường Thanh, cách một mớp tiết khố cầm lấy tinh khí của y, Triệu Trường Thanh chỉ cảm thấy bàn tay mềm mại của thiếu niên tuyệt sắc bỗng nhiên nắm lấy địa phương cực kỳ yếu đuối kia của mình, trong đầu nổ ầm một tiếng, hoàn toàn đánh mất khả năng suy nghĩ, trong lòng hội vừa lo lắng vừa sợ, y không khỏi càng khẩn trương, Giang Hàn Yên chỉ mới vuốt ve vài cái, y đã phát tiết ra.
Giang Hàn Yên hừ lạnh một tiếng: “ Cách một lớp quần mà cũng có thể bắn, ngươi thật là đầy đủ hương vị, không hổ là đồng lõa của ác nhân, thôi vậy, ta thành toàn cho ngươi, hội cho ngươi hưởng khoái hoạt.”
Triệu Trường Thanh cả người run rẩy, vừa xấu hổ vừa thẹn. Hắn mặc dù có vị trí quan trọng ở Thiên Phong sơn trang, thế nhưng chưa bao giờ theo hầu cận trang chủ. Đình Vân công tử trước mặt người ngoài thập phần nhã nhặn, hắn cũng chưa từng hung dữ với những tình nhân trước đây, hắn kỳ thực cũng không phải là người tao nhã gì, như khi hắn ở kỹ viện hoan hảo cùng các nữ tử, thế nhưng cũng chưa từng làm ra hành động *** loạn quá mức. Lúc này Triệu Trường Thanh cư nhiên bị thiếu niên mỹ này tùy tiện vuốt ve, tùy hắn sờ soạn, y cảm thấy như bị chà đạp tôn nghiêm, trong lòng đầy xấu hổ cùng tuyệt vọng, hận không thể lập tức ngất đi.
Giang Hàn Yên thấy y bị mình nói vài câu, liền nhục nhã không thể ngẩn đầu, nên vô cùng đắc ý, hắn trước nay vốn là người trong giang hồ, nên ăn nói cũng ngày càng hạ lưu. Giang Hàn Yên thân là Lưu Thủy kiếm khách, hành tẩu giang hồ đã lâu, chỉ là chưa từng gặp qua Lạc Vân Phi, hôm trước gặp phải hắn nhất thời vô ý, bị hắn dùng mê dược nên mới bị điểm huyệt đạo. Lạc Vân Phi tuy rằng võ công cao cường, thế nhưng với mỹ nhân lại đối đãi thập phần cẩn thận tỉ mỉ, quyết không để mỹ nhân giãy dụa để tránh tổn hại đến cơ thể, do đó từ trước đến này chỉ dùng mê dược.
Giang Hàn Yên tỉnh lại thì đã ở Thiên Phong sơn trang, không cũng biết đại danh của Lạc Vân Phi là gì, chỉ biết hắn đã bị 1 tên *** tặc bắt mà thôi, đương nhiên cũng sẽ đối với thủ hạ của *** tặc không chút khách khí. Lúc này thấy Triệu Trường Thanh vốn hình dạng bình thường, khi nhiễm tình lộ ra hai gò má hồng sắc, trên mặt là sắc thái cực kỳ mê người, không khỏi ngây người, thầm chửi trong lòng. Đúng là trong hang ổ của kẻ *** loạn không một ai tốt, ngay cả một tổng quản hình dạng thập phần bình thường cũng câu dẫn được người khác.
Giang Hàn Yên nộ khí chưa tan, trái lại còn tăng thêm mấy phần. Hắn đem tiết khố bị chơi đùa đến ẩm ướt của Triệu Trường Thanh toàn bộ cởi xuống, vo thành viên tròn, hướng tới miệng y mà nhét vào, không thể nhét vào hết còn lộ phân nữa bên ngoài, che đi biểu cảm trên gương mặt y. Triệu Trường Thanh chỉ cảm thấy một cổ mùi vị tanh nồng tràn ra trong mũi, trong miệng đã bị nhét vào tiết khố của chính mình, ý há miệng định nôn ra, nhưng động không không động đậy được. Thân dưới lại một trận lạnh lẽo, nhưng lại cảm thấy thân cận, Giang Hàn Yên đã đem tinh khí không bị ngăn cách của hắn nắm trong tay mà ác ý đùa bỡn.
Chơi đùa không bao lâu tinh khí trong tay lại ngẩn đầu lên. Triệu Trường Thanh mặc dù đã làm tổng quản, nhưng kỳ thực y tuổi còn rất trẻ, chính là khí huyết phương cương, lại bị đôi tay đẹp như thế âu yếm, tất không chống cự nổi, chỉ cảm thấy muốn lập tức phát tiết, nhưng lại thiếu đi một chút trợ lực nữa. Lúc này Giang Hàn Yên đã buông tay ra, mặc y ngọc hành giơ thẳng lên trời.
Triệu Trường Thanh vô cùng xấu hổ, lại nghĩ đến trang chủ chẳng bao lâu nữa sẽ tới đây, trong lòng càng lo sợ. Bỗng nhiên, y cảm thấy mật huyệt phía dưới bị một ngón tay lạnh lẽo tiến vào. Cảm giác bị dị vật xâm phạm làm y cả người cứng còng, đầu óc lại càng thêm hỗn loạn, trong lòng sợ hãi lại tăng thêm một tầng, nháy mắt chiếm trọn cả người hắn.
Giang Hàn Yên nhỏ giọng cười rộ lên: “ Ngươi nhất định đã ôm qua không ít người, hôm nay ta cho ngươi nếm thử tư vị bị người khác tiến nhập” Hắn nói những lời này thực oan uổng cho Triệu Trường Thanh y, ngoại trừ có vài lần đi kỹ viện ra, y cũng xem như là giữ thân trong sạch a.
Giang Hàn Yên động tác thập phần thô lỗ, dùng tay chỉ là để tiện cho việc tiến vào mà thôi, Triệu Trường Thanh cảm thấy ngón tay hắn ở trong cơ thể mình loạn động lung tung, như là người Giang Nam đang giã gạo. Một lát sau, Triệu Trường Thanh cảm thấy có dịch thể ấm áp chảy ra. Y trong đầu trống rỗng, vô thức cảm giác có người đem hai chân y nhấc lên, áp lên đến eo. Lập tức cảm đau nhức truyền đến.
Hạ thể một trận đau nhức, Triệu Trường Thanh suýt nữa đã kêu kêu lên sợ hãi, nhưng lại không phát ra được âm thanh. Giang Hàn Yên liền lập tức trừu sáp, dưới ánh nến lay động, hiện ra cảnh tượng một thân ảnh mảnh khảnh đang áp trên người một nam tử tóc dài rối tung, vô cùng diễm tình yêu mị không nói nên lời.
Triệu Trường Thanh mong rằng những người bên ngoài không chú ý tới cảnh tượng bên trong phòng, trong lòng vô cùng khẩn trương sợ hãi, chỉ cảm thấy dục vọng tựa hồ cũng tới cực hạn.
Cự vật trừu tống trong cơ thể y chạm vào 1 điểm mẫn cảm, y cảm thấy cả người dần dần phát nhiệt, mơ mơ màng màng, chỉ muốn nhượng Giang Hàn Yên mau một chút, trong lòng bỗng nhiên cả kinh, vừa cực độ hổ thẹn, nếu có một cái hố to, y hận không thể lập tức chui xuống.
Thính Phong tiểu trúc chính là nơi trang chủ thích nhất, nếu như bị trang chủ phát hiện y là hạ nhân lại ở chỗ này... ở chỗ này cùng người khác mập hợp, thế nào cũng sẽ bị nghiêm phạt. Y nếu chỉ chết 1 mình thì không sao, thế nhưng phụ thân bệnh nặng ở nhà, toàn bộ đều trông cậy vào tiền công mỗi tháng của y mà mua thuốc.
Triệu Trường Thanh trong lòng căng thẳng, muốn mở miệng khẩn cầu Giang Hàn Yên buông tha y, mở miệng, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh thở dốc đáng hổ thẹn.
Chỉ 1 lát sau, Triệu Trường Thanh cảm thấy gần đến cực hạn, không thể kiềm chế, mạnh mẽ phát tiết. Giang Hàn Yên vẫn trừu sáp 1 lúc lâu sau, mới rút ra cự vật, chỉnh trang quần áo, nhẹ nhàng nở nụ cười: ” Thật nghĩ không ra ngươi cư nhiên vừa chặt vừa sảng khoái như vậy, ta đi a, lần sau gặp lại sẽ thưởng cho ngươi.”
Hắn lấy tiết khố dùng để bịt miệng Triệu Trường Thanh ra, giúp y lau qua hạ thể, rồi ném qua 1 bên. Triệu Trường Thanh thấy hắn khả ái diện mạo tuy rằng xinh đẹp tuyệt trần, nhưng bên trong lại không như vậy, như là chuyện vừa rồi đối với hắn chỉ là chút chuyện nhỏ, không khỏi trong lòng cảm thấy 1 trận lạnh lẽo.
Giang Hàn Yên đem chăn phủ lên người Triệu Trường Thanh. Bản thân lại dùng tro bụi trong lư hương bôi sơ qua trên mặt, thổi tắt nến, đi ra cửa, còn dùng thanh âm của Triệu Trường Thanh đối diện thủ vệ ngoài cửa bắt chuyện, nói rằng: “Giang công tử không thích bị người khác quấy rối, cũng không thích người khác đốt huân hương, nếu trang chủ đến, các ngươi nhớ cẩn cẩn hồi báo.”
Triệu Trường Thanh vô cùng kinh sợ, suýt nữa là ngất đi.
Chỉ một lúc sau, liền nghe được bước chân chậm rãi của trang chủ.
Lúc này đã là canh ba, người bên ngoài y theo Giang Hàn Yên nói cứ như vậy mà cẩn thận bẩm báo Lạc Vân Phi, gã đuổi hạ nhân đi, liền đẩy cửa tiến vào trong. Ngồi xuống mép giường, qua 1 lúc, mở miệng nói rằng: “Giang công tử, hôm trước là ta đã đắc tội, thỉnh ngươi bao dung lượng thứ. Kỳ thực lòng ta không thể nào quên được ngươi, lại sợ ngươi cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là mạo muội làm thế, ngươi sẽ không trách ta chứ.”
Lạc Vân Phi thở dài một tiếng, nói: “Ta nghĩ á huyệt của ngươi hội cũng đã giải, sao lại không để ý tới ta? Là giận ta sao? Ngươi không muốn đốt đèn, chúng ta liền không đốt đèn. Nói chung, đêm nay là ta sơ suất, tại hạ là Đình Vân Lạc Vân Phi, vừa thấy khuôn mặt xinh đẹp của Giang công tử, liền lạc mất tam hồn thất phách, vô cùng yêu thương nhung nhớ.”
Lạc Vân Phi võ công cao cường, nhưng tối nay lại không trăng, chỉ có thể nhìn thấy một người nằm ở trên giường, trên người là cẩm bị (4) mềm mại, trong lòng đắc ý không nói nên lời, cho dù có chút khác thường cũng để ý tới. Lấy tay thâm nhập cẩm bị, nắm lấy mắt cá chân Triệu Trường Thanh, vuốt ve nhẹ nhàng, mỉm cười nói: “Giang công tử, lòng ta đối với ngươi thập phần yêu thích, có một bảo vật muốn tặng cho ngươi. Đây là chính tay Tiết phu nhân làm ra vô cùng tinh xảo, Thất xảo đồng tâm tỏa (5), chỉ cần trong phạm vi mười dặm, nếu ta làm cái chuông này rung 1 cái, cái tỏa này gặp tiếng chuông cũng sẽ vang lên, đồng thanh cộng hưởng, đồng khí hợp nhau, chính là một chút tâm ý của ta. Giang công tử, tại hạ đã tìm kiếm, nay tìm được tri âm Giang công tử đây, cái này tỏa liền tặng cho ngươi, ổ khóa này chính là dùng sắt thượng cổ chế tạo, cho dù là bảo kiếm cũng không thể chặt đứt, chỉ có chìa khóa trên tay ta đây mới có thể cởi ra, ngươi nói có phải là hảo ngoạn không?”
Triệu Trường Thanh nhịn không được trên đầu 1 trận tê dại. Lạc Vân Phi nếu như muốn làm vui lòng người khác, rất khó có người không bị lấy lòng, huống chi lại là đệ nhất tuấn mỹ công tử mềm giọng dỗ dành. Thế nhưng nếu như Lạc Vân Phi phát hiện y không phải Giang công tử, mà là “Triệu tổng quản”, chỉ sợ không phải “Hảo ngoạn ” thông thường. Triệu Trường Thanh trong lòng sợ hãi, cả người run rẩy.
Lạc Vân Phi thấy cẩm bị run rẩy, còn tưởng rằng Giang Hàn Yên đang phi thường vui vẻ, càng hoan hỉ, nói rằng: “Nếu ngươi thích, ta liền giúp ngươi mang vào. “Triệu Trường Thanh cảm thấy mắt cá chân có chút cảm giác lạnh lẽo, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, chắc là tỏa kia đã khóa lại, cảm thấy đã cầm chắc cửa tử, tâm cũng như đã chết, thà nguyện lập tức chịu một đao, cũng đỡ phải chịu nhiều giày vò.
Lạc Vân Phi sờ soạng một trận mắt cá chân y, luồn tay lên cao hơn, hướng đến bên thắt lưng y mà ve vuốt, cảm thấy da thịt nhẵn nhụi sờ mãi không chán, vô cùng mềm dẻo thon dài, nhịn không được thở dài nói: “Hàn Yên, nghĩ không ra ngươi so với nữ tử còn mê người hơn, ta còn nghĩ ngươi tựa nữ tử giống nhau, chịu không nổi xóc nảy hoan hảo.”
Triệu Trường Thanh đang không ngừng run rẩy, lỡ như Lạc Vân Phi lát nữa phát hiện thái tử hóa thành linh miêu, trong cơn giận dữ một chưởng đem hắn đánh chết cũng không biết chừng, cảm giác Lạc Vân Phi sờ tới sờ lui, cuối cùng cũng hướng hậu đình y thăm dò. Y tối nay đã chịu đủ xâm phạm, nếu lại tái “mây mưa” sợ là chịu không nổi. Huống chi đựng bị lăng nhục như vậy, còn không bằng một đao chém chết y.
Lúc này Lạc Vân Phi tại hậu đình y bôi thuốc mỡ gì đó, lúc đầu lạnh lẽo, sau lại có cảm giác tê dại, lập tức cảm giác đau đớn cũng ập đến, lại thêm cảm giác ngứa ngáy, đúng là tê ngứa không chịu nổi, hận không thể cho thứ gì lập tức đi vào.
Triệu Trường Thanh lúc này liền biết đây là xuân dược, không khỏi thầm than bản thân xúi quẩy.
Lạc Vân Phi lật thân người y lại, cư nhiên càng không thấy dung mạo y. Triệu Trường Thanh cảm thấy Lạc Vân Phi lau đi một chút dược, cũng không hiểu thế nào, chính là đã chịu không nổi, dục vọng nóng rực giống như nhiệt hỏa, bất quá không hề phát ra tiếng nào. Nhưng cự vật của Lạc Vân Phi cự vật chính là thanh thanh sở sở, Giang Hàn Yên lúc nãy đã lộng y một lần, huyệt khẩu ở hậu đình còn chưa co rút lại, tiến nhập hẳn cũng thập phần dễ dàng, rốt cuộc cũng tiến vào, Triệu Trường Thanh lục phủ ngũ tạng một trận co rút, không khỏi toàn thân co quắp, Lạc Vân Phi thế nhưng không hề phát giác.
Giang Hàn Yên hấp tấp mà gấp gáp, Lạc Vân Phi lại mãnh liệt cường ngạnh, Triệu Trường Thanh hậu đình lần đầu bị xâm phạm, lại bị hai người luân phiên tiến nhập, qua một lúc, cũng chịu không nổi, liền ngất đi.
Lạc Vân Phi như còn chưa có ý buông tha, cảm thấy dưới thân là thân thể khỏe mạnh thon dài, bên trong vừa chặt lại vừa nóng, trước nay chưa từng thoải mái khoái hoạt đến vậy, cực độ hưng phấn, liên tục làm vài lần. Triệu Trường Thanh liên tiếp vì đau nhức mà tỉnh, lại vì đau ngất đi.
Thẳng đến bình minh, Lạc Vân Phi cuối cùng cũng có chút buồn ngủ, trầm trầm ngủ. Hắn đem Giang Hàn Yên lên núi, vốn đã có chút mệt mỏi, lúc này ngủ lại có phần thêm sâu, huyệt đạo của Triệu Trường Thanh chẳng bao lâu đã tự động giải, nhặt quần áo qua loa mặc vào, liền tông cửa xông ra. Hạ thể y bị người luân phiên chà đạp, bên trong thế nào cũng đã huyết nhục không rõ, mỗi bước là lại đau đến tận xương tủy.
Lạc Vân Phi mơ mơ màng màng, cũng biết người bên cạnh đã ly khai, nhưng thứ nhất nghĩ đến hắn sẽ trốn không thoát khỏi sơn trang, thứ hai chìa khóa thất xảo đồng tâm tỏa còn đang nằm trong tay, muốn tìm người cũng hội vô cùng dễ dàng, dù sao đây cũng là nhà mình, há có thể không có phong độ như thế, nghĩ thế liền an tâm tiếp tục ngủ.
Triệu Trường Thanh từ Thính Phong tiểu trúc đi ra, bọn hạ nhân nhìn thấy y quần áo có chút bất chỉnh, mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cũng không ai dám tiến lên hỏi.
Chú giải:
(1): làm chuyện “mây mưa”, “vui vẻ”.
(2): da thịt trắng trẻo như ngọc.
(3): cằm song đao múa như gió xoáy.
(4) Cẩm bị: mền bằng tơ tằm rất mềm mại
(5) Thất xảo đồng tâm tỏa: tỏa là cái khóa, còn thất xào là gì thì ta chịu a>””
Bình luận truyện