Hồng Trần Viễn Tại Thiên Biên Ngoại

Chương 5



Giang Hàn Yên bàn tay mềm mại thon dài lần thứ hai cầm lấy phía trước(chắc ai cũng biết là cái gì rồi^^) của Triệu Trường Thanh, y không khỏi hít vào hơi. Y khó khăn quay đầu không nhìn tới, vẫn là cảm thấy bàn tay trắng nõn tin tế của Giang Hàn Yên ở tại cái địa phương kia từ từ khơi màu dục vọng của y. Y không chịu nổi mà thở dốc, lập tức nhịn xuống, lại bị Giang Hàn Yên nghe được, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Hắn lên tiếng ngoại trừ trêu tức, còn lại là không hề có chút hờn giận: “Trường Thanh, ngươi sao có thể biến ra nhiều nước thế này, thế nhưng ngươi không thể lớn thế này, không phải là thân thể hội bất hảo chứ.”(*)(ta vẫn thấy được là em Yên càng ngày càng lộ rõ bản chất a= =)

Nếu như không phải là Giang Hàn Yên sờ tới sờ lui, Triệu Trường Thanh cũng sẽ không lâm vào hoàn cảnh bi thảm như thế. Kỳ thực tại buổi tối hôm đó, hắn trên cơ bản cũng xem như là một thanh niên tốt của triều đại này, nếu như không phải là trang chủ quá mức ưu tú, có thể hắn đã sớm cưới 1 nha hoàn trong trang làm vợ, sinh mấy tiểu tử béo béo tròn tròn.

Lúc này nghe ngôn ngữ *** loạn của Giang Hàn Yên, Triệu Trường Thanh cũng thập phần xấu hổ, Giang Hàn Yên đối với y cũng không quan tâm thăm dò kỹ lưỡng, chỉ 1 lát, là đã khiến hắn dục hỏa đại phát đáo khó lòng nhẫn nại.

Triệu Trường Thanh cũng bất chấp bản thân cảm thấy thẹn, nhịn không được nhẹ giọng thở dốc. Ngay lúc này, Giang Hàn Yên lại một lần nữa thả tay ra.

Thấy Giang Hàn Yên cứ như vậy mà bỡn cợt y, y giật mình kêu lên: “Ngươi... Ngươi...”

Giang Hàn Yên vẻ mặt thập phần vô tội: “Trường Thanh, ta không phải nói rồi sao? Trở nên to như thế, không tốt cho thân thể.”(cái gì to ta nghĩ là mọi chắc cũng đoán ra phải không a^^, chỗ này là ta lại chém). Hắn nghiêng đầu một chút, nói: “Thấy ngươi thống khổ như thế, ta sẽ giúp ngươi cảm thấy thoải mái a.”Hắn từ quần áo trên người xé xuống một mảnh tơ lụa màu trắng, tại dục vọng đã ngẩn đầu của Triệu Trường Thanh chậm rãi mà quấn vào. (trời cái này gọi là SM thời cổ sao?= =)

Mảnh tơ lụa vừa trắng lại cực kỳ mềm mại, quấn một tầng, vẫn có thề nhìn thấy dục vọng nóng rực ướt át lộ ra, Giang Hàn Yên cuốn lấy thật chặt, tơ lụa hầu như khảm nhập(1) vào thịt, quấn đến cuối cùng, Giang Hàn Yên tại đỉnh ngọc hành đánh một cái kết. (em Yên đúng là không phải biến thái thường a= =)

Triệu Trường Thanh cảm thấy muốn phát tiết ra nhưng lại bị chặt chẽ chặn lại, như là sóng lớn dâng trào mãnh liệt đổ vào sông, nhưng lại bị một cái đập rắn chắc ngăn chặn, dòng thác cuồn cuộn, tạo thành dục vọng điên cuồng, y cả người chịu không nổi, vô thức mà ở trên chăng đơn bạch sắc rên rỉ.

Triệu Trường Thanh trên da thịt màu mật ong lại hiện ra một loại màu sắc kỳ lạ. Giang Hàn Yên cười hì hì, kéo lấy thắt lưng mềm dẻo, ôm lấy y.

Triệu Trường Thanh cảm thấy hạ thể bỗng nhiên một trận đau đớn, đầu óc nhất thời trống rỗng, đang đau đớn, cảm thấy thứ cứng rắn(tự hiểu a^^, ta là ta ngại) của Giang Hàn Yên ma sát vào nơi muốn vỡ ra kia của y, Triệu Trường Thanh cả người hơi phiếm hồng, dòng thác dục vọng trong nháy mắt bắt đầu xuất ra, tơ lụa trắng noãn đã bị thấm ướt.

Triệu Trường Thanh có chút mờ mịt, không biết bản thân đang ở nơi nào, mở mắt nhìn thật lâu, mới phát hiện Giang Hàn Yên đang ân cần nhìn mình. Y trong lòng không khỏi có chút cảm động, lúc này xích bạc trên cổ tay đã gở xuống, vô cùng buồn ngủ, toàn thân trên dưới động một tấc đều đau nhức không chịu nổi. Liền khàn khàn nói: “Giang công tử, có thể giúp ta rót chén nước không?”

Giang Hàn Yên rót một ly trà, uy y uống, lại thập phần ôn nhu. Triệu Trường Thanh thấy tuyệt sắc thiếu niên trước mặt lộ ra biểu tình vô cùng ôn nhu, trong lòng không khỏi khẽ động.(em Thanh bị lừa hoài mà vẫn chưa tởn a= =, cái mặt nó đẹp chứ bên trong có đẹp đâu= =)

Giang Hàn Yên nói rằng: “Trường Thanh, ta có việc ra ngoài ít ngày, hảo hảo ở đây chờ ta.”

Triệu Trường Thanh đang muốn hỏi 1 chút, Giang Hàn Yên đã lập tức xuất môn.

Từ sau khi, Giang Hàn Yên đi, đã cho một ách phó(2) tới hầu hạ hắn, vô cùng tận tâm tận lực. Thế nhưng hắn ngay cả muốn vẽ tranh, ách phó kia cũng không cho, tại cổ tay tay trái của y khóa 1 cái xích sắt thật dài, xích kia mặc dù dài, nhưng so với xích bạc thì thô to hơn rất nhiều, y có thể tự do đi lại, nhưng không có khả năng ly khai. Mà ách phó này võ công cũng thập phần cao cường, Triệu Trường Thanh dù sao cũng chân chính luyện qua vài chiêu, nhưng đối với ách phó này thật đánh không lại.

Có lẽ Giang Hàn Yên đã đùa bỡn y vài ngày, cũng mất đi hứng thú. Thế nhưng bỏ y phóng ở chỗ này rồi cứ như vậy mà về sao? Chẳng lẽ là giúp y chạy trốn ma chưởng(3) Lạc Vân Phi?(ta thích chữ ma chưởng a^^)

Y nghĩ đến nổi nhức đầu cũng không biết Giang Hàn Yên rốt cuộc muốn bắt y ở đây bao lâu, Giang Hàn Yên cuối cùng cũng xuất hiện.

Triệu Trường Thanh mang xích sắt thật dài, đang ở trên án thư chỉnh lý Giang Hàn Yên. Tổng quản chính là chịu không nổi hổn độn, Giang Hàn Yên lại đông một quyển tây một quyển lung tung.

Sở thích đọc sách của Giang Hàn Yên cư nhiên lại giống với Lạc Vân Phi, thích ở bên cạnh mà phê phán, nhưng bất đồng chính là Lạc Vân Phi lời nói sắc bén, cực kỳ gay gắt, Giang Hàn Yên lại uyển chuyển hàm súc, nhưng xảo quyệt nham hiểm.(xem ra em Thanh cũng chưa tới nổi hết cứu, nhưng sao cứ thấy cái mặt của thèng công là lại ngu ra không biết= =, cái này đúng là phải nói là dại trai a) Triệu Trường Thanh thuở nhỏ đọc sách, vốn cho rằng Lạc Vân Phi đã là tốt nhất, ai ngờ lại có thêm một Giang Hàn Yên. Nhưng giọng điệu hai đại khái đều làm thánh nhân tức chết.

Triệu Trường Thanh đang mỉm cười, không ngờ cổ tay tay trái bị siết chặt, xích sắt bị hung hăng kéo một chút, quyển sách trên tay y rơi xuống đất, kinh hô một tiếng, nhưng đã bị ôm vào trong ngực mềm mại của người kia.

Giang Hàn Yên nắm cằm y, lộ ra dáng vẻ tươi cười đáng ghét: “Thời gian ta không ở đây, ngươi có ngoan hay không?”

Triệu Trường Thanh cằm bị đau, vốn có chút tức giận, nhưng thấy Giang Hàn Yên gương mặt trẻ con, lại không tức giận được, ôn hòa nhã nhặn nói: “Giang công tử, ngươi đã trở về.”

Giang Hàn Yên vô cùng mất hứng, buông cằm y ra, ánh mắt trong suốt như nước mỉm cười nhìn hắn, nói: “Ta có thứ tốt muốn tặng cho ngươi.”

Triệu Trường Thanh sắc mặt tựa hồ không hề vui mừng, thần tình nhàn nhạt nói: “Giang công tử nếu có thể thả tiểu nhân, tiểu nhân sẽ ghi lòng tạc dạ, đại lễ của Giang công tử ta không xứng để nhận.”

Giang Hàn Yên vốn có ý định trêu cợt y một chút, ai ngờ y lại bình tĩnh như thế, vài ngày không gặp, Triệu Trường Thanh đã trở lại là Triệu tổng quản bình thường không gì thú vị, không hề có nửa điểm mỹ lệ đáng yêu. Giang Hàn Yên có điểm thấp thỏm nóng nảy, nắm lấy vai Triệu Trường Thanh, liền lột y phục của y.

“Ngươi làm gì vây?!”Triệu trường thanh kêu to lên, y sắc mặt tuy rằng vẫn bình tĩnh, nhưng lúc nào cũng phòng bị Giang Hàn Yên, Giang Hàn Yên không nói tiếng nào, lập tức liền muốn động chân động tay, y vô cùng hoảng hốt, liền ra sức giãy dụa.

Giang Hàn Yên nắm bắt thời cơ, lập tức đem tay y trói ở phía sau, cười hì hì nhìn y biểu tình xấu hổ không chịu nổi, nói rằng: “Trường Thanh, ngươi càng giãy dụa, ta càng cao hứng, ngươi là cố ý muốn ta vui vẻ phải không?”

Triệu Trường Thanh cảm thấy choáng váng, cũng không cãi lại, y đích xác đánh không lại Giang Hàn Yên, nếu lại giãy dụa cũng chỉ làm vừa lòng Giang Hàn Yên mà thôi, liền bất động, lạnh lùng nhìn Giang Hàn Yên.

Giang Hàn Yên cũng không tức giận, khéo léo 1 tay chế trụ cổ tay y, tay kia hướng tới bao quần áo mà lục lọi, lấy ra 1 bộ tinh cương(4) còng tay, đem tay y còng về phía sau.

Triệu Trường Thanh sắc mặt không khỏi trắng bệch. Y cho rằng Giang Hàn Yên đối với y không còn hứng thú, ai ngờ qua vài ngày, đã trở lại như cũ.

Giang Hàn Yên đem y phục của y từng mảnh xé xuống, lại cười tủm tỉm: “Trường Thanh, ngươi chính là cũng không nhìn xem.”

Triệu Trường Thanh quay mặt qua một bên. Chỉ nghe tiếng tơ lụa bị rách liên tiếp vang lên, chỉ một lúc sau, y đã cả người xích lõa. Giang Hàn Yên một tay chậm rãi hướng tới tinh khí mềm mại, y không khỏi cả người run lên.

Giang Hàn Yên cũng không có làm gì, chỉ là từ bao quần áo lấy ra một hộp gấm, trong hộp chứa khuyên nhỏ có tam bạch sắc kim chúc(5). Trong đó hai quả nhỏ, một quả lớn, trên mặt đều khắc hoa văn phức tạp.

Giang Hàn Yên lấy ra quả lớn nhất, ở nơi cuối cùng trên tinh khí của Triệu Trường Thanh, đoạn dính sát với song cầu, nhẹ nhàng chế trụ. Triệu Trường Thanh chỉ cảm thấy hạ thể mát lạnh, chính là tinh khí đã bị bao bởi một tiểu khuyên, cảm giác có chút nặng, cũng rất vừa vặn, hầu như là từ thịt mà sinh ra.(thấy chưa độ biến thái của em Yên so với Phi ca chỉ có hơn chứ không kém= =, mà xem ra em Thanh cũng bắt đầu bị dạy “hư” rồi= =)

Triệu Trường Thanh cảm thấy bộ phận mềm rũ kia như là đeo phải gông xiềng nặng, liền cúi xuống nhìn, không khỏi có chút kinh hoảng, định vươn tay cởi ra, nhưng tay lại bị còng ra phía sau,liền run giọng nói: “Đây là cái gì?”

Giang Hàn Yên mỉm cười nói: “Này là khuyên có chốt cài(ta chém a), một khi cài vào, liền không bao giờ …có khả năng gở xuống, nhưng có khả năng giãn ra, cũng có thể co rút lại, Trường Thanh không cần lo lắng sẽ tổn hại thân thể. Chỉ là kích cỡ cũng có hạn, muốn nại ra, ngoại trừ phải chịu đau đớn, còn lại chỉ là mơ tưởng.”

Hắn lấy ra hai quả khác, nhéo thù du trên ngực Triệu Trường Thanh, y lúc này mới biết là cái gì, không khỏi từng bước lùi ra sau, động thắt lưng 1 chút, đã bị Giang Hàn Yên gắt gao chế trụ, không thể động đậy.

Giang Hàn Yên cúi đầu, tại 2 khỏa thù du nhẹ nhàng cắn một trận, Triệu Trường Thanh cảm thấy khoái cảm tê dại, vừa đau đớn, vừa kỳ lạ, đang giật mình, Giang Hàn Yên đã nhanh chóng, đem tiểu khuyên bằng bạc đâm vào thù du, cài lại. Triệu Trường Thanh hai thù du đau nhức, hoảng hốt kêu một tiếng, không khỏi thở dốc, chỉ thấy hai hàng huyết châu, từ nhũ tiêm chảy xuống. Thù du chịu đựng bị chà đạp, vẫn run nhè nhẹ, càng làm nổi bật tiểu khuyên nho nhỏ, lại thêm có vẻ thập phần mềm mại thương cảm.(trời, cái này đúng là S&M rùi a= =, em Yên tân tiến kinh nhỉ)

Giang Hàn yên lộ ra dáng vẻ tươi cười thoả mãn: “Trường Thanh, ngươi thật xinh đẹp.”Hắn dùng lụa tơ tằm nhẹ nhàng lau đi huyết châu, liền lấy tay sờ soạn hạ thể của y.

Giang Hàn Yên trong lòng, chỉ là đem y trở thành đồ chơi, tùy ý đùa bỡn.(thằng công nào lúc đầu đa số đều là đểu như thế, thật cảm khái cho em Thanh)

Triệu Trường Thanh tầm nhìn rơi vào sách ở 1 bên, trang sách tán loạn, bên trong là nét chữ thanh tú cuồng loạn của Giang Hàn Yên ở trong mắt khó phân biệt, y trong lòng cực kỳ đau xót, mạnh mẽ giãy giụa, xoay người muốn chạy đi.

Ngay lập tức, đã bị Giang Hàn Yên nắm chặt lấy, đưa y áp trên mặt đất, đích ngón tay tinh tế mà hữu lực vỗ về hạ thể y.

Hắn dùng hết khí lực giãy lung tung, vẫn là bị Giang Hàn Yên dễ dàng chế trụ, đem thiết liên thô to quấn trên người y, siết chặt da thịt màu mật ong, thân thể cứng cỏi thon dài, kim chúc hoàn(6) trên nhũ tiêm nhẹ nhàng rung động, trên mặt là biểu đầy dục vọng, bi thương cùng phẫn nộ, một màn như thế, đúng là cảnh tượng vô cùng hoa lệ mà *** mỹ.

Giang Hàn Yên hạ thân liền lập tức nóng lên. Hắn nhờ người chế tạo thất xảo đồng tâm tỏa đích tạo ra cái khuyên này, (Lời tác giả:= =|||| bất quá đây là cái mà thợ thủ công bình thường đều làm sao...) vì thấy Triệu Trường Thanh *** khó nhịn, nhưng không thể xóa đi tình trạng bình thường. Cũng chỉ có lúc này, Triệu Trường Thanh vô cùng bình thường kia mới bày ra biểu tình nhục nhã cùng khổ sở, nhưng lại xinh đẹp không chịu được.

Triệu Trường Thanh lập tức liền biết thân thể đã bị tác dụng của tiểu khuyên ảnh hưởng. Dục vọng dâng lên, hắn chỉ có thể nằm trên mặt đất thở dốc rên rỉ, nhưng dục vọng không hề giảm bớt chút nào.

Mà trước mắt là Giang Hàn Yên bộ dạng hiếu kỳ cùng say mê.

Triệu Trường Thanh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy ra. Thế nhưng trong mắt Giang Hàn Yên, cũng là cảnh tượng cực kỳ mỹ lệ.

Nếu như chỉ có chết, mới có khả năng làm cho số phận bi thảm của mình lập tức kết thúc, vậy thì còn lý do gì mà muốn đối mặt với nhân sinh tàn khốc(7)?

Triệu Trường Thanh trên mặt đất xoay trở rên rỉ, liền muốn đập mạnh đầu xuống đất.

Giang Hàn Yên thất kinh, vội vã ngăn cản, hai người dây dưa ngã nhào trên đất, lúc này, một thanh âm sắc xảo thanh thúy vang lên, chính là 1 cái lục lạc của thất xảo đồng tâm tỏa ở mắt cá chân Triệu Trường Thanh kêu lên, do trong lúc giãy giụa vải bông bị tuột mà lộ ra ngoài, phát ra thanh âm.

Giang Hàn Yên ôm chặt lấy Triệu Trường Thanh, cau mày nói: “Triệu Trường Thanh, ngươi đừng quên, phụ thân ngươi còn sống.”

Triệu Trường Thanh cả người chấn động, khó tin nhìn Giang Hàn Yên, chỉ thấy Giang Hàn Yên thờ ơ nói: “Yên tâm đi, hắn hiện tại rất tốt, bất quá nếu như ngươi chết thì rất khó nói a.”

Triệu Trường Thanh cảm thấy một trận tuyệt vọng.

Đồng tâm tỏa thanh âm còn đang vang lên.

Đồng thanh cộng hưởng, đồng khí hỗ tương. Thế nhưng, rõ rang là không đồng tâm, cái khóa này sao còn có thể rung a?

Triệu Trường Thanh vẫn còn đang rơi lệ, nhưng đều là nuốt vào trong bụng. Thần tình một mảnh *** mê loạn.

Giang Hàn Yên bỗng nhiên nói: “Lạc Vân Phi sắp tới rồi, đi thôi!”

Hắn dùng kiếm chém đứt xích sắt trên cổ tay Triệu Trường Thanh, xé chăn đơn, đem bao Triệu Trường Thanh lại, ôm ngang thắt lưng, liền đẩy cửa sổ đi.

Chú giải:

(*) ta lại chém a ^ ^”, nguyên văn nó thế này: “长青, 你的水变淡了喔, 可是人不能太色, 不然会对身体不好的.” Xin các nàng chỉ giáo thêm a, chứ ta là ta bó tay

(1)Khảm nhập: xiết chặt vào

(2)Ách phó: nô bộc bị câm

(3)Ma chưởng: thế lực hung ác

(4) tinh cương: bằng thép(càng ngày phong cách SM càng rõ a= =, chỉ tội em Thanh)

(5)Bạch sắc kim chúc: chuông màu trắng hay bạc(là muốn em Thanh đeo, cũng giống thất xảo đồng tâm tỏa của Phi ca a= =, bất quá chỗ đeo thì…)

(6)Hoàn: khuyên

(7)Nhân sinh tàn khốc: đại khái là cuộc đời tàn nhẫn hay là con người tàn nhẫn a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện