Chương 27: Người tính, trời tính
“Thảo dân tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế.”
“Miễn lễ, ngươi tới cũng thực xảo, ít hôm nữa ta phải trở về cung rồi.”
“…” Đám Tiểu Hạo hoàn toàn chưa nghe nói qua cho nên dùng ánh mắt hoài nghi trộm nhìn chủ tử nhà mình.
“…” Trình Tiền đã nghe nói qua tin tức cho nên dùng ánh mắt hồ nghi không dấu vết đánh giá hoàng hậu.
“…” Ảnh Vệ cùng Vệ Ảnh đã quen nghi ngờ tất cả mọi lời nói của hoàng hậu cho nên quang minh chính đại ở nóc nhà nhìn chằm chằm Phượng Tê.
“Ngươi hôm nay tới là có chuyện gì?”
“Thảo dân là đến bồi lễ (péilǐ – nhận lỗi) với vị huynh đệ ảnh vệ ngày hôm đó.”
[Phụt!] Âm thanh này là tiếng phun trong lòng Phượng Tê mà thôi, nếu vừa rồi trong tay có trà nàng tuyệt đối sẽ nhắm mặt Trình Tiền diễn một hồi thiên nữ vung hoa.
“A…Nhanh như vậy? Không tốt lắm đâu…Mọi người cũng cần rụt rè một chút.”
“Sao?” Trình Tiền nghi hoặc chớp chớp mắt: “Chuyện xin lỗi, tâm thành sở trí, tự nhiên là càng sớm càng tốt, cái đó cùng rụt rè có quan hệ gì?”
“A…Là xin lỗi a ~” Phượng Tê nửa điểm cũng không che dấu sự thất vọng của mình (này này, là bồi lễ, không phải sính lễ (pìnlǐ)!)
Chờ đã: “Xin lỗi cái gì?”
“…” Trình Tiền khóe miệng co giật, hóa ra là mình tự đưa lên cửa: “Khụ khụ, vị huynh đệ ảnh vệ kia đâu?”
“Ảnh Vệ ~ tìm ngươi này, ra tiếp khách ~”
“…” Nương nương, lời này người học được ở nơi nào…
“Kỳ quái…Người đâu? Ảnh Vệ, người ta là tới tìm ngươi, không ra thực không lễ phép!”
[Không ra chính là không ra, thân là ảnh vệ nhất định phải đứng ở nơi âm u… Ai ô!]
“Không phải ta nói ngươi đâu Ảnh Vệ, nhưng trừ bỏ lần đầu tiên ngươi cùng Vệ Ảnh vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng ta, từ đó về sau cách xuất hiện của ngươi thật sự là…càng ngày càng đặc biệt…”
Phượng Tê mắt thấy Ảnh Vệ lần này lấy tư thế nằm úp sấp bị đạp xuống dưới, trước khi rơi xuống đất khó khăn lắm mới đình ổn lại được.
Ảnh Vệ không phản bác Phượng Tê, mà là hung tợn trừng một thanh xà nhà vô cùng tiêu chuẩn vô cùng bình thường vô cùng rắn chắc nào đó.
“Khụ khụ…Này, huynh đệ, đừng để ý, chỗ trên kia của các ngươi có lẽ là hơi chen chúc một chút…” Trình Tiền, cái này gọi là vui sướng khi người gặp họa.
“Chuyện gì?” Xuống cũng xuống rồi, đương nhiên là hỏi sự tình xong rồi trở về, đợi lát nữa sẽ tìm Vệ Ảnh tính sổ.
“Ta…”
“Ảnh Vệ, lễ phép một chút, lúc nói chuyện với người ta thì tháo mặt nạ xuống, ta cũng không rõ vì sao các ngươi làm ảnh vệ mà hóa trang lại chẳng khác kẻ trộm là mấy như vậy.” Áo đen quần đen mũ đen mặt nạ đen, còn chuyên leo xà nhà.
Tuy rằng biết động cơ của Phượng Tê khẳng định không thuần khiết, nhưng là lời này nói ra Trình Tiền cùng Tiểu Ny Tiểu Hạo bên cạnh đều không tự chủ gật đầu, bọn họ cũng cho là như thế.
“Đây là quy củ, không thể tháo…” Ánh mắt mọi người nhìn hắn đã đủ này nọ kia rồi.
“Ảnh vệ phải bảo trì cảm giác thần bí…” Giải thích như không, nhưng đây lại không phải lỗi của hắn, sư phụ với sư phụ của sư phụ đều là mặc như vậy cả đời.
“Tháo xuống.”
“…” Đây đã tính là kháng chỉ, bất quá ảnh vệ có quyền không nghe theo yêu cầu vô lễ, chức trách của bọn họ chỉ là bảo hộ an toàn của chủ nhân, hắn trước kia vẫn cho rằng quy củ này hơi bị dư thừa, hiện tại đã hiểu rồi, đây quả thực là quy định chuẩn bị sẵn cho kiểu chủ nhân như Phượng Tê.
(Du: hoặc là chuẩn bị cho một vị chủ nhân tính toán bá vương ngạnh thượng cung nào đó, nói không chừng là quy củ mà một tiền bối ảnh vệ từng thâm thụ tai hại này đặt ra…)
Giằng co rồi, lúc giằng co phải trông cậy vào cái gì? Vào nội gian a ~
Thủ pháp ám khí thần kỳ của Vệ Ảnh lần thứ hai lập công, vẫn là đồng xu nho nhỏ đó, mặt nạ trên mặt Ảnh Vệ theo tiếng mà rơi.
“Vệ Ảnh!” Ảnh Vệ nổi giận, xông lên đánh người, ngành nghề này của bọn họ không phân biệt nam nữ, hắn đánh chính là đồng sự quấy rối.
“Không sai, không sai, diện mạo tốt.” Phượng Tê thực sự vừa lòng.
“Tốt sao? Thực bình thường a.”
“Ngươi cho là người người đều có thể diễm quan quần phương tựa như cha ta a?”
“…” Diễm quan quần phương mới không phải dùng như vậy…
“Tuy rằng bình thường một chút, ít nhất cũng không xấu, cởi thân y phục đó đổi bộ được hơn, tuyệt đối thượng đẳng không đủ trung thượng có dư, ngươi không thấy là ngũ quan của hắn rất có hương vị sao? Chính là cái loại hương vị đó đó…” Hương vị công ấy, mặt mày của Ảnh Vệ vừa thấy chính là lường trước làm công được, đây đối với Phượng Tê luôn ưu tiên chiếu cố người bên cạnh mà nói, khá là vừa lòng.
“Bưu hãn?”
“Ảnh Vệ nhà chúng ta làm sao có thể dùng một từ hình dung thô lỗ như vậy được?”
“…” Ngươi thật khó hầu hạ.
“Ảnh Vệ, đừng đánh nữa, xuống đi, Trình Tiền còn chưa nói tìm ngươi để làm chi đâu.”
[Kỳ thực tất cả mọi người bởi vì ngươi hai lần ngắt lời đều đã quên không sai biệt lắm.]
Rốt cuộc Ảnh Vệ cũng chịu xuống dưới, đoan đoan chính chính đứng trước mặt mọi người, không hổ là nghiêm chỉnh huấn luyện ra, bị vây xem như khỉ cũng mặt không đổi sắc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
“Ta đến là muốn chính thức gặp huynh đệ ảnh vệ…à, không biết huynh đệ xưng hô như thế nào?”
“Họ Ảnh tên Vệ.” Kỳ thật Ảnh Vệ đối với tên của mình vẫn là thực sự vừa lòng, về phần đối phương hết nói nổi…bọn họ quen là tốt rồi.
“Khụ khụ, Ảnh Vệ huynh đệ, ngày đó có nhiều lỗ mãng, tạo thành bất tiện cho ngươi, có tổn hại danh dự, đặc biệt đến bồi thường, rồi lại không biết nên biểu đạt tâm ý như thế nào…”
“Chờ đã, có tổn hại danh dự là chuyện gì xảy ra?”
Thân là ảnh vệ thực sự có thể bắt được trọng điểm trong lời người khác.
“Ngươi không biết?” Trình Tiền kinh ngạc, sau đó hắn cùng Ảnh Vệ chỉnh tề đồng loạt nhìn về phía Phượng Tê đang đoan trang uống trà.
[Nga ha ha ha ~ Ăn ý thật tốt.]
Trình Tiền cảm thấy không bình thường, không thể tiếp tục lộn xộn như vậy nữa: “Hoàng hậu, có thể mượn ảnh vệ của người nói chuyện một chút được không?”
“Có thể, không cần trả cũng không sao.” Dùng quạt che cái miệng đang cười đến quá mức khoa trương của mình, ừ…nàng đúng là thục nữ.
Ảnh Vệ cũng không cần tuân thủ nghiêm tắc thủ tục gì, dù sao Vệ Ảnh đã ở đây, làm ảnh vệ của hoàng hậu nhiều năm như vậy…chuẩn xác mà nói nhất là hơn nửa năm gần đây, nếu hắn còn không có một chút tính cảnh giác mới là kỳ quái.
Nhất là hai chữ ‘danh dự’ này, thực TMD quá vi diệu rồi.
“Ai ~ nhi lớn giữ không được a ~” Đừng nhìn nàng như vậy, nàng chỉ là hùng hồn một chút, Ảnh Vệ cùng Trình Tiền đúng là rất hợp ý nhau thôi.
…
“Ngươi thật không biết hay là giả không biết? Ngươi không phải vẫn luôn ở bên cạnh hoàng hậu sao?”
“Ngươi không phải không biết ảnh vệ cũng cần thay ca, chúng ta cũng không phải thần.”
“Ta nói, ngươi không có nhũ danh?” Ảnh vệ đến ảnh vệ đi, vừa là chức danh vừa là tên.
“Nhũ danh…” Hồi tưởng, hình như trước ba tuổi gọi là Cẩu Tử…Ác, không, hắn không có tên: “Trước kia có danh hiệu 23.”
“…”
Tác giả thuyết minh bổ sung, đây không phải là Trình Tiền đồng tình Ảnh Vệ hay thế nào, mà là hắn đang khinh bỉ chính mình, vừa nghe đến 23, thiếu chút nữa theo bản năng muốn hỏi là 23 lượng vàng hay bạc…
“Vậy…Ảnh Tử, gọi như vậy được không? Nếu không Tiểu Ảnh hoặc là Tiểu Vệ, ta đã nghe hoàng hậu gọi như vậy, nói thật, trình độ đặt tên không tốt lắm.”
“Trình độ đặt tên của ngươi với nương nương chúng ta tám lạng nửa cân.”
Lại nghĩ đến một xâu người tên lót chữ Tiểu bên cạnh Phượng Tê, gật đầu nhận nhũ danh ‘Ảnh Tử’ này: “Xem như có đặc sắc cá nhân.” Đúng là tham tiền, ‘Ảnh Tử’ (yǐngzi) nghe hệt như đang gọi bạc (ngân tử – yínzi), thôi vậy, dù sao tên của hắn cơ bản cũng chẳng có ai kêu.
“Xong! Ảnh Tử, chuyện liên quan đến trong sạch của hai người bị hại chúng ta, ta phải xem xét sự việc cho kỹ lại từ đầu. Đầu tiên là ngày đó trên người ta mang theo ám khí, ngươi ngăn cản ta, sau đó nhảy trở về.”
Ảnh vệ gật đầu, đúng vậy.
“Sau lại ta oán giận vấn đề cưới hỏi, hoàng hậu đề nghị tìm một nam nhân.” Nói đi nói lại vẫn thấy bi phẫn.
“Nén bi thương, nương nương chúng ta gần đây thích thứ này.” Tạm dừng một chút: “Giữa đó còn chen vào lời chúc phúc của ngươi đến Ninh vương cùng Lâm thị lang, cùng với sự khinh bỉ của bọn họ đối với quà tặng.”
“Thiết ~ trí nhớ tốt như vậy để làm chi.” Trình Tiền hít sâu một hơi: “Tiếp đó chính là hoàng hậu dùng thể diện hoàng gia ép ta theo đuổi ngươi.”
“…” Ảnh vệ đã hóa đá.
“Ngươi quả nhiên không biết, hoàng hậu nói, ta mang theo ám khí tiếp cận thành viên hoàng thất đương triều, rất không xảo nơi đó trừ bỏ nàng còn có quốc trượng, vương gia, vương phi một đống, ta tội danh lớn, nếu chịu theo đuổi ngươi thì miễn cho ta tội tru di cửu tộc. Cho dù có người chịu biện bạch giải vây cho ta, ta cũng phải chịu trách nhiệm về trong sạch của ngươi…”
“Rõ ràng là ta đè ngươi!” Hai người các ngươi thực sự là có ăn ý, đều phản bác ở cùng một chỗ.
“Ta cũng nói như vậy, nhưng mà hoàng hậu bức ngươi chịu trách nhiệm tựa hồ so với bức ta chịu trách nhiệm càng thêm dễ dàng.”
“…” Ảnh Vệ đã kiến thức qua rất nhiều thủ đoạn của hoàng hậu.
“Vậy làm sao bây giờ?” Bình thường hắn có chuyện gì cũng đều tìm Vệ Ảnh thương lượng, hiện tại rõ ràng chính là trong tổ chức đã xuất hiện phản đồ. Hắn tứ cố vô thân rồi.
“Muội muội của ta ra một chủ ý, ta cảm thấy cũng tạm dùng được, cái tội danh bất lợi với thành viên hoàng thất có thể không cần đi quản nó, nhưng thật ra cái tội trong sạch với không trong sạch kia…ngươi cũng biết, nếu hoàng hậu lại bắt đầu càn quấy…”
“Cho nên ngươi hôm nay đến nhận lỗi?”
“Đúng vậy, nói đi, ca môn, nể tình chúng ta không phải huynh cũng chẳng phải đệ, ngươi muốn gì ta cũng đều chuẩn bị cho ngươi, nhưng đừng quá đáng. Đúng rồi, cho ngươi một thanh bảo kiếm thế nào? Trong tiệm cầm đồ nhà ta có một thanh đã sắp tới kỳ hạn, phỏng chừng cũng sẽ không ai đến chuộc, ta chính là đã mời chuyên gia nghiệm chứng qua, quả thật là hàng tốt.”
Vẫn là mượn hoa hiến Phật, quỷ hẹp hòi.
“Ta một ảnh vệ muốn bảo kiếm để làm gì?” Đừng quên hắn chính là chuyên leo xà nhà.
“Cũng phải, vậy thuốc trị thương thượng phẩm?”
“Thái bình thịnh thế, cơ hội để chúng ta bị thương không nhiều lắm, hơn nữa dược phẩm ngự dụng trong cung cũng không kém.” Bọn họ là công sai cấp cao nhất, được đảm bảo chữa trị toàn định mức.
“Nếu không…cho ngươi mấy bộ y phục?” Hỏi câu này xem như Trình Tiền công khai khinh bỉ cái vỏ bọc kẻ trộm của Ảnh Vệ.
“Muốn ta lúc leo xà nhà ăn mặc bạc lóng lánh chiếu sáng cho mọi người?” Ảnh Vệ cũng khinh bỉ thưởng thức của Trình Tiền, hơn nữa, hắn một thân này xem như y phục công tác, có thể cởi sao?
“Vậy ngươi muốn cái gì? Ta có thể nói cho ngươi biết, lễ này là ta hiếm hoi lắm mới tặng cho người khác đó.”
“Ừm…Chủy thủ.”
“Gì?”
“Chúng ta thường dùng chủy thủ, phải chế bằng hàn thiết, kích thước dài ngắn tiêu chuẩn, vỏ đao gỗ không khắc hoa, chuôi đao quấn băng tàm ti mảnh, sắc bén, tẩm độc.”
“Ngươi yêu cầu cũng thật cao ~” Nghiến răng nghiến lợi, hàn thiết, băng tàm ti đều không rẻ. Độc có thể dùng trên binh khí đương nhiên cũng không phải thuốc diệt chuột mà cứ vào dược *** bình thường là có thể mua được.
“Chủy thủ, lại không phải trảm mã đao.” Quỷ keo kiệt chính là quỷ keo kiệt, Ảnh Vệ quyết không thủ hạ lưu tình.
“Thiết ~” Trình Tiền bị ánh mắt thẳng thắn khinh bỉ của Ảnh Vệ trừng có chút tỉnh táo lại, thôi vậy, hắn vốn chính là định phá tài tiêu tai: “Ta sẽ tận lực chuẩn bị xong, sau đó tặng cho ngươi, tốt nhất là chính thức một chút, để cho hoàng hậu không lời nào có thể nói nữa, như vậy hai chúng ta thì đều an toàn.”
“Tốt nhất là viết chứng từ rõ ràng, tỏ vẻ đã thanh toán xong, miễn cho hoàng hậu nói cái chủy thủ kia là tín vật đính ước.”
“Huynh đệ, ủy khuất ngươi…” Có thể nghĩ đến rõ ràng như vậy phải cần bao nhiêu rèn luyện về mặt tinh thần a ~
“Cũng thường.”
“Đúng rồi, hoàng hậu khi nào thì hồi cung?” Có nội tình sao?
“Chỉ cần nàng đừng cứ mãi nhắc đến lần đại tuyển sau sẽ chọn nam phi vào cung, hoàng thượng vẫn là rất hoan nghênh hoàng hậu tùy thời trở về.”
Xem ra người vất vả nhất quả nhiên là ngôi cửu ngũ a, đúng là quyền lực càng lớn chịu tội cũng càng nhiều.
“Tiểu Ny, ngươi sao lại nhanh như vậy đã trở lại?” Xem sắc mặt của nha đầu kia là biết nàng cái gì cũng chưa nghe được.
“Trình thiếu gia ở ngay góc rẽ chờ ta, ta vừa ló đầu đã bị phát hiện.” Là người ta quá tinh minh thôi.
“Tiểu Hạo, ngươi cũng quá có lỗi với gia học của mình rồi.” Phượng Tê đấm ngực dậm chân.
“Nương nương, Ảnh Vệ nếu ngay cả ta cũng phát hiện không được, hắn cũng khỏi bảo hộ an toàn của người luôn.”
“Vệ Ảnh…”
“Ta không thể rời khỏi người, nhất là lúc Ảnh Vệ không có mặt.” Điểm ấy không thể qua loa: “Hơn nữa, lúc tốt nghiệp thành tích của Ảnh Vệ xếp trên ta.” Ta đi cũng vô ích.
“Quá đáng giận!” Có đôi khi giá trị vũ lực của đối tượng muốn tác hợp quá cao cũng không phải là chuyện tốt…
(P.S: chuyện lão ca nhà mình lúc ấy là đại ca mở một con mắt nhắm một con mắt mới dễ làm như vậy)
Bất quá Phượng Tê, có đôi khi người định không bằng trời định…Ý là có đôi khi lúc người ta mắc kẹt, ông trời cũng sẽ ra tay hỗ trợ một phen…
…
Lúc đang chờ chủy thủ tạ lỗi chế tạo ra, Trình Tiền lại phải đón nhận một hồi khiêu chiến ở độ khó đã bay lên một tầng cao mới.
“Cha ~ Đây…đây là cái gì…” Trình Tiền nhìn một đám oanh oanh yến yến trước mặt, kẻ cầm đầu chính là bảo bối muội muội của mình, một đám nữ nhân đang hoặc vui sướng khi người gặp họa hoặc tao thủ lộng tư ném mị nhãn về phía hắn.
Tiểu muội nhà mình còn cầm khăn tay vung a vung, hệt như tú bà.
“Ta chính là vì tốt cho ngươi, Bối Bối đã nói với ta rất nhiều, ngươi có chủ kiến của ngươi, ta không trách, thế nhưng ngươi đã chừng này tuổi…Khụ khụ, chủ yếu là, nan giải của Lâm gia nhà bên đã tống đi được, không có lý do gì mà nhi tử của ta không ai muốn!”
Trình lão cha vẻ mặt căm phẫn sục sôi, thua người không thua trận, Trình gia hắn tuyệt đối không thể thua kém Lâm gia: “Đến, nhi a, ngươi có thể trước nhìn một chút. Bối Bối, đừng quấy rối, nữ hài tử gia đoan trang một chút. Nhìn xem, nơi này Hoàn phì Yến sấu cái dạng gì cũng có, cao ngạo, tài tình, lạnh lùng, dịu dàng, khêu gợi, xinh đẹp, thanh thuần, đáng yêu, thậm chí nếu ngươi có thưởng thức đặc thù gì, một loạt phía sau kia là thành thục, bình thường, khác thường, cùng khụ khụ…vị thành niên…” Cũng chính là ngang cấp với mụ mụ, mặt hình bánh nướng, kiểu Phù Dung tỷ tỷ cùng với chưa tốt nghiệp tiểu học.
“…”
“Các tỷ tỷ muội muội, bày ra cho ca ca ta xem tư thái xinh đẹp nhất của các ngươi, nếu ca ta coi trọng, các ngươi sẽ chính là trưởng tức của Trình gia giàu có nhất Cẩm quốc, hưởng vinh hoa phú quý vô cùng vô tận.” Trình Bối Bối những lời này thuần túy là quấy rối, ánh mắt của tất cả nữ nhân nơi này trong nháy mắt đều toát ra tinh quang, sau đó oanh oanh yến yến nhích sát lại, ngay cả hai người thuộc loại hình cao ngạo lạnh lùng cũng không tự chủ bước đến gần thêm vài bước.
Trình Tiền mồ hôi lạnh túa ra nhìn mấy người càng lúc càng lớn mật tay đã vói vào áo hắn, cái người cấp bậc mụ mụ thậm chí còn trực tiếp nhắm vào quần…
Một phen đẩy ra mọi người, chạy thẳng đến Lý phủ…
“Hoàng hậu nương nương, ảnh vệ của người có thể cho ta mượn dùng ít hôm không?
Bình luận truyện