Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên
Chương 260: Lừa gạt, là vì làm cho anh hạnh phúc (4)
Tương kiến không tương thức. (gặp lại không quen biết)
Cô cũng không muốn cùng cô ta nói thêm gì.
Mà tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ cũng không ngờ khéo léo vậy.
"Chồng bạn làm gì?"
Chỉ là Cô ta vẫn còn có chút không cam lòng.
"Mở công ty nhỏ mà thôi."
Tư Mị trong khi nói chuyện, đồng thời đưa danh thiếp ra, cho cô ta.
Đàm Tiểu Yến nhận lấy danh thiếp, sắc mặt không khỏi đổi một cái, rồi sau đó lúng túng nói: "Tư Thị ở thành phố A làm sao tính là công ty nhỏ, Tư tiên sinh thật biết nói đùa."
"Mẹ, con đói bụng."
Tiểu Dạ lôi kéo tay Phương Thê, đúng lúc mở miệng.
Người đàn bà kia thật đáng ghét.
"Thật ngại, xin cho một phòng riêng."
Tư Mị cũng tiếp lời nói.
Đàm Tiểu Yến vội vàng gọi nhân viên phục vụ lại, làm cho cô nhân viên dẫn tới chỗ ngồi.
Lúc rời đi, Tiểu Dạ người thật ngọt với cô, sau đó vẫy tay nói: "Bác, tạm biệt."
Tiểu Lạc Lạc cũng học anh trai, cũng tay tay nói: "Bác, Lạc Lạc cũng tạm biệt thím."
Đàm Tiểu Yến bị làm cho tức giận, nhưng lại vô pháp phát tác.
Chỉ có thể gật đầu cười.
Chờ vào chỗ ngồi, Tư Mị mới đưa một ngón tay cái cho Tiểu Dạ, "Làm tốt lắm, Tiểu Dạ."
Người đàn bà này thật đúng là đáng ghét.
Lạc Lạc kéo kéo ống tay áo Tư Mị "Lạc Lạc đâu?"
Tư Mị sờ sờ đầu tiểu Lạc Lạc, cười nói: "Lạc Lạc cũng làm giỏi làm."
"Mấy người thiệt là, cái này có gì phải so đo?"
Phương Thê từ trước đến giờ không quá để ý lời nói của người xa lạ.
"Dĩ nhiên không được, bởi vì cô ta (bà ta) khi dễ em ( mẹ)"
Lần này, Tư Mị và Tiểu Dạ không ngờ tới lại trăm miệng một lời như vậy.
Tiểu Dạ trợn mắt nhìn Tư Mị một cái, "Lần này xem như chú có chút thông minh."
"Thật ra thì chú vẫn thông minh như vậy."
Tư Mị nói có chút vô lại.
"Tự luyến."
Tiểu Dạ lại trợn mắt nhìn Tư Mị một cái.
"Chú, tự luyến."
Tiểu Lạc Lạc đi tham gia náo nhiệt.
"Được rồi, chọn món ăn thôi."
Phương Thê nhìn nhân viên phục vụ đứng trước cửa, liền vội vàng mở miệng nói.
Nhân viên phục vụ đi vào, chờ bọn họ gọi món lại lui ra ngoài.
Lúc đi qua bên cạnh đàm tiểu Yến, cô ta có chút lấy lòng nói: "Bà chủ nhỏ, em nghe thấy đứa bé kia gọi người đàn ông kia là chú."
Đàm tiểu Yến vỗ vỗ bả vai của cô ta nói: "Ừ, làm rất tốt."
Cô đã nói rồi, Phương Thê tại sao có thể tìm được loại đàn ông tốt vậy?
Cô cảm thấy mình có thể đem cái ngụm ác khí mới vừa rồi chịu tìm trở về.
Có vài người chính là như vậy, người khác rõ ràng không có liên quan gì tới cô ta, nhưng cô ta cố tình chính là muốn ganh đua so sánh cùng người khác.
Đàm tiểu Yến chính là cái loại người này.
Tự cho là gia thế rất tốt, tài trí hơn người.
Nhưng gia thế như cô ta cùng Tư gia, Phương gia, Doãn Văn gia lại có thể nào so sánh với, chẳng qua chỉ là một nhà giàu mới nổi thôi.
Nhưng mà Đàm Tiểu Yến cũng không cái loại ý tưởng đó.
Cô đi tới trước cửa phòng ăn của Phương Thê, kéo thẳng cửa ra, cười nói: "Phương Thê, nói thế nào chúng mình cũng là bạn học cũ, làm sao bạn có thể gạt mình?"
"Gạt bạn?"
Phương Thê có chút kỳ quái nhìn về cô ta.
"Tư tiên sinh không phải chồng bạn đi, cái người này nói gì không phải muốn cho mình chút mặt mũi chứ?"
Mặc dù đối với Tư Mị có chút kiêng kỵ, nhưng trong lời nói của cô còn là mang theo giễu cợt.
"Vị tiểu thư này, vậy cô cho rằng tôi đang nói láo sao?"
Tư Mị hơi tức giận, vốn cho rằng chuyện này cứ kết thúc như vậy, nhưng cố tình người đàn bà này không biết điều.
"Tư tiên sinh muốn giúp người khác tôi hiểu, chỉ là đứa nhỏ này giống như không phải gọi ngài là cha."
Cô tự nhận là dung mạo của mình không thể so với Phương Thê kém, đang nói những lời này, thậm chí còn mang theo vài phần quyến rũ đắc ý.
"Vậy thì thế nào? Hai đứa bé này chính xác không phải của tôi, nhưng như vậy tôi liền không phải chồng cô ấy sao?"
Tư Mị nhìn cô ta một cái, nụ cười mang theo chút giễu cợt, "Còn có tôi nên nói cô quản được nhiều chuyện quá đi. Bây giờ chúng tôi muốn ăn cơm, cô có thể ra ngoài không?"
Anh cũng lười cùng cô ta nói thêm cái gì.
Phương Thê từ đầu đến cuối cũng không nói chuyện.
Có vài người, Cô không thèm để ý, cho nên những lời đó căn bản đả thương không được cô.
Đàm Tiểu Yến dậm chân một cái, cuối cùng vẫn xoay người đi, đáy lòng cũng là nghĩ tới nếu đều ở thành phố C này, tổng vẫn sẽ có lúc gặp lại.
Bốn người ăn cơm xong, Tư Mị đưa bọn họ trở về.
Đợi đến dàn xếp đứa bé ngoan ngủ, lúc trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, Tư Mị mới mở miệng nói: "Phương Thê, những lời anh nói có thể suy nghĩ chút không?"
"Nói cái gì?"
Phương Thê ngẩng đầu nhìn về Tư Mị, trong con ngươi có chút không hiểu.
"Cho anh là ứng cử viên vào vị trí chồng em."
Tư Mị cười với cô, giống nhau ban đầu sáng sủa như vậy, thời gian tựa hồ cũng không có ở trên người anh hằn lại dấu vết gì.
Phương Thê không khỏi dừng lại, không biết nên mở miệng làm sao.
Cô đã không muốn đụng đến gì có liên quan đến tình yêu nữa, cảm giác bình thản trôi qua như vậy là tốt rồi.
Cô chỉ đem Tư Mị làm bạn bè.
Ba năm trước đây là như thế, ba năm sau vẫn là như vậy.
Ban đầu rất muốn nói rõ, nhưng Tư Mị cũng không nói những chuyện kia.
Lúc này Tư Mị nói ra, Cô lại không biết mình nên nói làm sao mới không làm thương tổn đến anh.
Tư Mị nhìn Phương thê không nói lời nào, đáy lòng cũng hiểu.
Cô ngoài mặt không ra vẻ cái gì, nhưng là trái tim vẫn là phong bế.
Vì vậy cười cười nói: "Giỡn thôi, về sau nếu như có loại chuyện như vậy, tìm anh được rồi,anh nhất định sẽ giả trang rất hoàn mỹ."
Lời như vậy, khiến lẫn nhau cũng sẽ không quá lúng túng.
Phương Thê gật đầu một cái, "Ừ."
Dừng một chút, mới lại nói: "Tư Mị, cám ơn anh."
Cô thật ra đều hiểu, nhưng thực xin lỗi, có ít thứ cô không cách nào tiếp nhận.
"Chúng mình là bạn bè."
Tư Mị nhếch miệng cười với cô rất rực rỡ, anh biết có một số việc không cách nào miễn cưỡng.
Có lẽ cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
"Ừ."
Cô có thể cho anh rất nhiều thứ, nhưng duy nhất không cách nào cho anh tình yêu.
Cả đời, Có lẽ chỉ có một lần sẽ có dũng khí lớn như vậy, tất cả nhiệt tình bốc cháy đi truy đuổi một tình yêu, nhưng sau khi cháy hết, liền sẽ chỉ là tro bụi.
Tim đã thành bụi, không còn có loại nhiệt tình đó, cũng không còn có dũng khí lớn như vậy.
Cô cũng không muốn cùng cô ta nói thêm gì.
Mà tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ cũng không ngờ khéo léo vậy.
"Chồng bạn làm gì?"
Chỉ là Cô ta vẫn còn có chút không cam lòng.
"Mở công ty nhỏ mà thôi."
Tư Mị trong khi nói chuyện, đồng thời đưa danh thiếp ra, cho cô ta.
Đàm Tiểu Yến nhận lấy danh thiếp, sắc mặt không khỏi đổi một cái, rồi sau đó lúng túng nói: "Tư Thị ở thành phố A làm sao tính là công ty nhỏ, Tư tiên sinh thật biết nói đùa."
"Mẹ, con đói bụng."
Tiểu Dạ lôi kéo tay Phương Thê, đúng lúc mở miệng.
Người đàn bà kia thật đáng ghét.
"Thật ngại, xin cho một phòng riêng."
Tư Mị cũng tiếp lời nói.
Đàm Tiểu Yến vội vàng gọi nhân viên phục vụ lại, làm cho cô nhân viên dẫn tới chỗ ngồi.
Lúc rời đi, Tiểu Dạ người thật ngọt với cô, sau đó vẫy tay nói: "Bác, tạm biệt."
Tiểu Lạc Lạc cũng học anh trai, cũng tay tay nói: "Bác, Lạc Lạc cũng tạm biệt thím."
Đàm Tiểu Yến bị làm cho tức giận, nhưng lại vô pháp phát tác.
Chỉ có thể gật đầu cười.
Chờ vào chỗ ngồi, Tư Mị mới đưa một ngón tay cái cho Tiểu Dạ, "Làm tốt lắm, Tiểu Dạ."
Người đàn bà này thật đúng là đáng ghét.
Lạc Lạc kéo kéo ống tay áo Tư Mị "Lạc Lạc đâu?"
Tư Mị sờ sờ đầu tiểu Lạc Lạc, cười nói: "Lạc Lạc cũng làm giỏi làm."
"Mấy người thiệt là, cái này có gì phải so đo?"
Phương Thê từ trước đến giờ không quá để ý lời nói của người xa lạ.
"Dĩ nhiên không được, bởi vì cô ta (bà ta) khi dễ em ( mẹ)"
Lần này, Tư Mị và Tiểu Dạ không ngờ tới lại trăm miệng một lời như vậy.
Tiểu Dạ trợn mắt nhìn Tư Mị một cái, "Lần này xem như chú có chút thông minh."
"Thật ra thì chú vẫn thông minh như vậy."
Tư Mị nói có chút vô lại.
"Tự luyến."
Tiểu Dạ lại trợn mắt nhìn Tư Mị một cái.
"Chú, tự luyến."
Tiểu Lạc Lạc đi tham gia náo nhiệt.
"Được rồi, chọn món ăn thôi."
Phương Thê nhìn nhân viên phục vụ đứng trước cửa, liền vội vàng mở miệng nói.
Nhân viên phục vụ đi vào, chờ bọn họ gọi món lại lui ra ngoài.
Lúc đi qua bên cạnh đàm tiểu Yến, cô ta có chút lấy lòng nói: "Bà chủ nhỏ, em nghe thấy đứa bé kia gọi người đàn ông kia là chú."
Đàm tiểu Yến vỗ vỗ bả vai của cô ta nói: "Ừ, làm rất tốt."
Cô đã nói rồi, Phương Thê tại sao có thể tìm được loại đàn ông tốt vậy?
Cô cảm thấy mình có thể đem cái ngụm ác khí mới vừa rồi chịu tìm trở về.
Có vài người chính là như vậy, người khác rõ ràng không có liên quan gì tới cô ta, nhưng cô ta cố tình chính là muốn ganh đua so sánh cùng người khác.
Đàm tiểu Yến chính là cái loại người này.
Tự cho là gia thế rất tốt, tài trí hơn người.
Nhưng gia thế như cô ta cùng Tư gia, Phương gia, Doãn Văn gia lại có thể nào so sánh với, chẳng qua chỉ là một nhà giàu mới nổi thôi.
Nhưng mà Đàm Tiểu Yến cũng không cái loại ý tưởng đó.
Cô đi tới trước cửa phòng ăn của Phương Thê, kéo thẳng cửa ra, cười nói: "Phương Thê, nói thế nào chúng mình cũng là bạn học cũ, làm sao bạn có thể gạt mình?"
"Gạt bạn?"
Phương Thê có chút kỳ quái nhìn về cô ta.
"Tư tiên sinh không phải chồng bạn đi, cái người này nói gì không phải muốn cho mình chút mặt mũi chứ?"
Mặc dù đối với Tư Mị có chút kiêng kỵ, nhưng trong lời nói của cô còn là mang theo giễu cợt.
"Vị tiểu thư này, vậy cô cho rằng tôi đang nói láo sao?"
Tư Mị hơi tức giận, vốn cho rằng chuyện này cứ kết thúc như vậy, nhưng cố tình người đàn bà này không biết điều.
"Tư tiên sinh muốn giúp người khác tôi hiểu, chỉ là đứa nhỏ này giống như không phải gọi ngài là cha."
Cô tự nhận là dung mạo của mình không thể so với Phương Thê kém, đang nói những lời này, thậm chí còn mang theo vài phần quyến rũ đắc ý.
"Vậy thì thế nào? Hai đứa bé này chính xác không phải của tôi, nhưng như vậy tôi liền không phải chồng cô ấy sao?"
Tư Mị nhìn cô ta một cái, nụ cười mang theo chút giễu cợt, "Còn có tôi nên nói cô quản được nhiều chuyện quá đi. Bây giờ chúng tôi muốn ăn cơm, cô có thể ra ngoài không?"
Anh cũng lười cùng cô ta nói thêm cái gì.
Phương Thê từ đầu đến cuối cũng không nói chuyện.
Có vài người, Cô không thèm để ý, cho nên những lời đó căn bản đả thương không được cô.
Đàm Tiểu Yến dậm chân một cái, cuối cùng vẫn xoay người đi, đáy lòng cũng là nghĩ tới nếu đều ở thành phố C này, tổng vẫn sẽ có lúc gặp lại.
Bốn người ăn cơm xong, Tư Mị đưa bọn họ trở về.
Đợi đến dàn xếp đứa bé ngoan ngủ, lúc trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, Tư Mị mới mở miệng nói: "Phương Thê, những lời anh nói có thể suy nghĩ chút không?"
"Nói cái gì?"
Phương Thê ngẩng đầu nhìn về Tư Mị, trong con ngươi có chút không hiểu.
"Cho anh là ứng cử viên vào vị trí chồng em."
Tư Mị cười với cô, giống nhau ban đầu sáng sủa như vậy, thời gian tựa hồ cũng không có ở trên người anh hằn lại dấu vết gì.
Phương Thê không khỏi dừng lại, không biết nên mở miệng làm sao.
Cô đã không muốn đụng đến gì có liên quan đến tình yêu nữa, cảm giác bình thản trôi qua như vậy là tốt rồi.
Cô chỉ đem Tư Mị làm bạn bè.
Ba năm trước đây là như thế, ba năm sau vẫn là như vậy.
Ban đầu rất muốn nói rõ, nhưng Tư Mị cũng không nói những chuyện kia.
Lúc này Tư Mị nói ra, Cô lại không biết mình nên nói làm sao mới không làm thương tổn đến anh.
Tư Mị nhìn Phương thê không nói lời nào, đáy lòng cũng hiểu.
Cô ngoài mặt không ra vẻ cái gì, nhưng là trái tim vẫn là phong bế.
Vì vậy cười cười nói: "Giỡn thôi, về sau nếu như có loại chuyện như vậy, tìm anh được rồi,anh nhất định sẽ giả trang rất hoàn mỹ."
Lời như vậy, khiến lẫn nhau cũng sẽ không quá lúng túng.
Phương Thê gật đầu một cái, "Ừ."
Dừng một chút, mới lại nói: "Tư Mị, cám ơn anh."
Cô thật ra đều hiểu, nhưng thực xin lỗi, có ít thứ cô không cách nào tiếp nhận.
"Chúng mình là bạn bè."
Tư Mị nhếch miệng cười với cô rất rực rỡ, anh biết có một số việc không cách nào miễn cưỡng.
Có lẽ cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
"Ừ."
Cô có thể cho anh rất nhiều thứ, nhưng duy nhất không cách nào cho anh tình yêu.
Cả đời, Có lẽ chỉ có một lần sẽ có dũng khí lớn như vậy, tất cả nhiệt tình bốc cháy đi truy đuổi một tình yêu, nhưng sau khi cháy hết, liền sẽ chỉ là tro bụi.
Tim đã thành bụi, không còn có loại nhiệt tình đó, cũng không còn có dũng khí lớn như vậy.
Bình luận truyện