Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên
Chương 267: Cả đời chỉ yêu một mình em (3)
Bạch Hinh gật đầu một cái, đột nhiên lại nghĩ đến Doãn Văn Trụ không thấy được, lại vội vàng mở miệng nói: "Được."
Doãn Văn Trụ từ bên người cô đi qua, từ từ đi về căn phòng trên lầu.
Mà Doãn Văn Thận cũng vào lúc này đi ra, vỗ vỗ vai Bạch Hinh nói: "Tiểu Hinh, cho tiểu trụ một ít thời gian tiếp nhận, con phải tin hai con trong ba năm này cũng không phải là không có tình cảm."
"Bác Doãn Văn, con xem con vẫn nên đi thôi."
Bạch Hinh cảm thấy cô bây giờ đã không có lý do gì nương nhờ Doãn Văn gia nữa rồi.
"Nói gì vậy, Doãn Văn gia cũng không phải không có chỗ ở. Có một số việc, con cũng nên chủ động chút biết không? Tiểu trụ không biết tình cảm con đối với nó, tự nhiên sẽ không nghĩ tới mặt này."
Mọi người là ích kỷ, ông cũng thế.
Ông không muốn con trai của mình bị tổn thương gì nữa, cho nên không muốn nó mạo hiểm nữa.
Phương Thê rất tốt, nhưng có lẽ bọn họ thật bỏ lỡ.
"Bác Doãn Văn, bác đừng nói bậy."
Gò má của Bạch Hinh đỏ lên.
Chính cô cũng mới vừa xác định tình cảm của mình, tại sao bác Doãn Văn lại biết?
Chẳng lẽ cô có biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
"Thẹn thùng gì, thích cũng không phải là chuyện gì xấu."
Cảm nhận yêu một người ông cũng hiểu.
Ông thậm chí cũng biết cái loại cảm giác cả đời chỉ thích một người đó.
Chẳng qua là ——
Trời cao chắc là sẽ không khiến số mạng quá mức hoàn mỹ.
"Con ——"
Bạch Hinh muốn nói, lại dừng lại.
"Tiểu Hinh, đi xem tiểu trụ một chút đi, nó bây giờ có lẽ cần an ủi."
Doãn Văn Thận đẩy cô một cái nói.
Bạch Hinh gật đầu một cái, cũng đi lên lầu.
Đi tới trước cửa phòng Doãn Văn Trụ, cô nhẹ nhàng gõ cửa.
Nhưng bên trong không có tiếng động gì.
Cô đợi một hồi, vẫn là nhẹ nhàng đẩy, cửa không khóa, Cô mở cửa đi vào.
Căn phòng không mở đèn, rèm cửa sổ cũng không có kéo ra, tối tăm một mảnh, mà Doãn Văn Trụ ngồi ở bên kia, trong tay còn cầm một điếu thuốc.
Về điểm này ánh lửa lúc sáng lúc tối, lộ ra một loại hương vị tịch mịch.
Cô chưa bao giờ gặp qua Doãn Văn Trụ như vậy, thế nhưng chính anh như cũ làm cho lòng người sợ hãi.
Anh rất ít hút thuốc, có lẽ nên nói sau khi bị thương liền từ bỏ đi.
"Trụ."
Bạch Hinh ở cửa đứng một lúc, mới đi tới bên cạnh anh.
Cô kêu anh một tiếng, nhưng anh lại không có phản ứng gì, tựa hồ hoàn toàn đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình.
Cô đột nhiên phát giác mình căn bản không biết làm sao để an ủi anh.
Trước kia lấy tên của Phương Thê, như vậy làm sao cũng có thể an ủi anh.
Bây giờ cô cái gì cũng không phải rồi, lại nên lấy tư cách gì xuất hiện ở trước mặt anh.
Cô có chút mờ mịt.
Vì vậy cũng chỉ là đứng cùng với anh, không dám mở miệng.
Ít nhất như vậy, sẽ không khiến anh cảm thấy chỉ có một mình anh.
Doãn Văn Trụ rất phiền, anh cũng không phải thật sự không có chú ý tới Bạch Hinh bước vào, chẳng qua là anh không muốn nói gì thôi.
Lòng anh đều chỉ nghĩ về chuyện Phương Thê, còn có chuyện mới vừa rồi biết được.
Nếu là lúc trước chính anh, anh mới mặc kệ chuyện của tổ tiên, nhất định sẽ không bỏ qua, chỉ cần đem cô vững vàng khóa ở bên người là tốt rồi.
Nhưng bây giờ, anh bắt đầu suy tính cảm nhận của người khác.
Cha anh, Phương Thê.
Nếu để cho Phương Thê biết những chuyện này, có phải sẽ cảm thấy bị thương không?
Nếu để cho cô kẹp giữa người của Tư Đồ gia và anh, có phải thật khó khăn không?
Nhưng mà đây đều là lấy cô còn thích anh là điều kiện tiên quyết.
Nhưng nếu như cô thật sự căn bản không thương anh nữa, như vậy anh càng không nên kiên trì?
Nhưng anh thật không bỏ được.
Mình làm không tới tiêu sái như vậy, thì ra cũng không thể vô tư như vậy.
Anh vẫn muốn thấy cô, dù chỉ là xa xa nhìn xem.
Cho nên anh vẫn muốn đi thành phố C.
Đáy lòng ý tưởng kia vô cùng rõ ràng, cho nên anh không muốn nghĩ nhiều nữa.
Sẽ để cho anh tùy hứng một lần nữa đi.
Nếu như anh buông tay, như vậy giữa anh và cô lại thật sự không có khả năng gì.
Mà nghĩ đến đây anh sẽ không nén được thống khổ.
Cho nên Thê Thê, thật xin lỗi.
Anh vẫn ích kỷ như vậy.
Tình nguyện lôi kéo em cùng nhau xuống địa ngục, cũng muốn ở chung một chỗ với em.
Nghĩ tới nơi này, Doãn Văn Trụ thản nhiên mở miệng nói: "Bạch Hinh, cám ơn em đã chăm sóc anh ba năm qua."
"Không có gì."
Cô thật ra thì không chịu nổi tiếng cám ơn này.
Cô cầm tiền, hơn nữa cô cũng lấy được rất nhiều thứ.
Ấm áp, còn có anh đối cô sủng ái.
Dù anh bởi vì Phương Thê mà đối với cô, nhưng cô cũng cảm nhận được cực kỳ rõ ràng.
"Anh sẽ đi thành phố C."
Một câu nói, rốt cuộc không cần nói nhiều cũng hiểu được.
Bọn họ đều hiểu bên trong ý tứ gì.
Doãn Văn Trụ từ bên người cô đi qua, từ từ đi về căn phòng trên lầu.
Mà Doãn Văn Thận cũng vào lúc này đi ra, vỗ vỗ vai Bạch Hinh nói: "Tiểu Hinh, cho tiểu trụ một ít thời gian tiếp nhận, con phải tin hai con trong ba năm này cũng không phải là không có tình cảm."
"Bác Doãn Văn, con xem con vẫn nên đi thôi."
Bạch Hinh cảm thấy cô bây giờ đã không có lý do gì nương nhờ Doãn Văn gia nữa rồi.
"Nói gì vậy, Doãn Văn gia cũng không phải không có chỗ ở. Có một số việc, con cũng nên chủ động chút biết không? Tiểu trụ không biết tình cảm con đối với nó, tự nhiên sẽ không nghĩ tới mặt này."
Mọi người là ích kỷ, ông cũng thế.
Ông không muốn con trai của mình bị tổn thương gì nữa, cho nên không muốn nó mạo hiểm nữa.
Phương Thê rất tốt, nhưng có lẽ bọn họ thật bỏ lỡ.
"Bác Doãn Văn, bác đừng nói bậy."
Gò má của Bạch Hinh đỏ lên.
Chính cô cũng mới vừa xác định tình cảm của mình, tại sao bác Doãn Văn lại biết?
Chẳng lẽ cô có biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
"Thẹn thùng gì, thích cũng không phải là chuyện gì xấu."
Cảm nhận yêu một người ông cũng hiểu.
Ông thậm chí cũng biết cái loại cảm giác cả đời chỉ thích một người đó.
Chẳng qua là ——
Trời cao chắc là sẽ không khiến số mạng quá mức hoàn mỹ.
"Con ——"
Bạch Hinh muốn nói, lại dừng lại.
"Tiểu Hinh, đi xem tiểu trụ một chút đi, nó bây giờ có lẽ cần an ủi."
Doãn Văn Thận đẩy cô một cái nói.
Bạch Hinh gật đầu một cái, cũng đi lên lầu.
Đi tới trước cửa phòng Doãn Văn Trụ, cô nhẹ nhàng gõ cửa.
Nhưng bên trong không có tiếng động gì.
Cô đợi một hồi, vẫn là nhẹ nhàng đẩy, cửa không khóa, Cô mở cửa đi vào.
Căn phòng không mở đèn, rèm cửa sổ cũng không có kéo ra, tối tăm một mảnh, mà Doãn Văn Trụ ngồi ở bên kia, trong tay còn cầm một điếu thuốc.
Về điểm này ánh lửa lúc sáng lúc tối, lộ ra một loại hương vị tịch mịch.
Cô chưa bao giờ gặp qua Doãn Văn Trụ như vậy, thế nhưng chính anh như cũ làm cho lòng người sợ hãi.
Anh rất ít hút thuốc, có lẽ nên nói sau khi bị thương liền từ bỏ đi.
"Trụ."
Bạch Hinh ở cửa đứng một lúc, mới đi tới bên cạnh anh.
Cô kêu anh một tiếng, nhưng anh lại không có phản ứng gì, tựa hồ hoàn toàn đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình.
Cô đột nhiên phát giác mình căn bản không biết làm sao để an ủi anh.
Trước kia lấy tên của Phương Thê, như vậy làm sao cũng có thể an ủi anh.
Bây giờ cô cái gì cũng không phải rồi, lại nên lấy tư cách gì xuất hiện ở trước mặt anh.
Cô có chút mờ mịt.
Vì vậy cũng chỉ là đứng cùng với anh, không dám mở miệng.
Ít nhất như vậy, sẽ không khiến anh cảm thấy chỉ có một mình anh.
Doãn Văn Trụ rất phiền, anh cũng không phải thật sự không có chú ý tới Bạch Hinh bước vào, chẳng qua là anh không muốn nói gì thôi.
Lòng anh đều chỉ nghĩ về chuyện Phương Thê, còn có chuyện mới vừa rồi biết được.
Nếu là lúc trước chính anh, anh mới mặc kệ chuyện của tổ tiên, nhất định sẽ không bỏ qua, chỉ cần đem cô vững vàng khóa ở bên người là tốt rồi.
Nhưng bây giờ, anh bắt đầu suy tính cảm nhận của người khác.
Cha anh, Phương Thê.
Nếu để cho Phương Thê biết những chuyện này, có phải sẽ cảm thấy bị thương không?
Nếu để cho cô kẹp giữa người của Tư Đồ gia và anh, có phải thật khó khăn không?
Nhưng mà đây đều là lấy cô còn thích anh là điều kiện tiên quyết.
Nhưng nếu như cô thật sự căn bản không thương anh nữa, như vậy anh càng không nên kiên trì?
Nhưng anh thật không bỏ được.
Mình làm không tới tiêu sái như vậy, thì ra cũng không thể vô tư như vậy.
Anh vẫn muốn thấy cô, dù chỉ là xa xa nhìn xem.
Cho nên anh vẫn muốn đi thành phố C.
Đáy lòng ý tưởng kia vô cùng rõ ràng, cho nên anh không muốn nghĩ nhiều nữa.
Sẽ để cho anh tùy hứng một lần nữa đi.
Nếu như anh buông tay, như vậy giữa anh và cô lại thật sự không có khả năng gì.
Mà nghĩ đến đây anh sẽ không nén được thống khổ.
Cho nên Thê Thê, thật xin lỗi.
Anh vẫn ích kỷ như vậy.
Tình nguyện lôi kéo em cùng nhau xuống địa ngục, cũng muốn ở chung một chỗ với em.
Nghĩ tới nơi này, Doãn Văn Trụ thản nhiên mở miệng nói: "Bạch Hinh, cám ơn em đã chăm sóc anh ba năm qua."
"Không có gì."
Cô thật ra thì không chịu nổi tiếng cám ơn này.
Cô cầm tiền, hơn nữa cô cũng lấy được rất nhiều thứ.
Ấm áp, còn có anh đối cô sủng ái.
Dù anh bởi vì Phương Thê mà đối với cô, nhưng cô cũng cảm nhận được cực kỳ rõ ràng.
"Anh sẽ đi thành phố C."
Một câu nói, rốt cuộc không cần nói nhiều cũng hiểu được.
Bọn họ đều hiểu bên trong ý tứ gì.
Bình luận truyện