Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên
Chương 53: Cầu xin anh cho em làm bạn gái của anh (7)
Doãn Văn Trụ nhìn Phương Thê, khóe miệng tươi cười chưa biến mất, nhưng nụ cười kia vẫn chưa chạm đến đáy mắt.
Nói rồi.
Tần Tiêu Nhiên quan trọng đến vậy sao?
Lòng càng khó chịu hơn, dường như mình đã thua bởi cái người tên Tần Tiêu Nhiên.
Vì vậy cơ hồ anh cũng từng câu từng chữ nói: "Làm bạn gái tôi thì miễn đi, chỉ là chuyện về Tần thị tôi có thể bàn với cô, năm phút đã hết, thư ký Phương, chiều mai có thể đến lần nữa." (NH: Sao ghét anh này quá, hành hạ PT thấy sợ, tính tình như con nít ấy)
Doãn Văn Trụ nói xong, liền xoay người đi về xe mình.
Mà đám người xung quanh cũng giải tán, cũng là không để ý đến lời nói của Phương Thê, lúc đi ngang qua bên người cô, còn che miệng cười nhạo.
Cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Bên trong một mảnh cười vang, Phương Thê nhưng không có trốn, vẫn đứng đó, lưng so bình thường còn thẳng hơn.
Cái anh muốn không phải là cái này sao?
Được, cô chịu đựng.
Nếu như điều này có thể khiến anh vui vẻ, có thể làm cho anh đáp ứng cứu Tần thị.
Thật ra thì cũng không có gì, chẳng qua chỉ một câu nói, mấy câu chê cười thôi?
Cô sớm đã thành thói quen, lời nói của người xa lạ căn bản không thể tổn thương đến cô.
Mặc dù cô tự nhủ với chình mình, nhưng vẫn cảm thấy thê lương.
"Chị thật đúng là không biết xấu hổ, bây giờ có thể hết hy vọng chứ, hừ."
Cô tiếp tân khẽ hừ một tiếng, sau đó cũng rời đi.
Bảo vệ cũng về tới vị trí của mình.
Mới vừa rồi trước cửa còn ầm ầm, lập tức chỉ còn sót lại một người Phương Thê.
Rõ ràng mới vừa rồi còn náo nhiệt như vậy, bây giờ chỉ cảm thấy một mảnh đau thương lạnh lẽo.
Phương Thê lại đứng một tý, lúc này mới tính rời đi.
Nhưng mà đứng quá lâu rồi, ngay cả chân cũng chết lặng đi, thiếu chút nữa ngã xuống, may được người đỡ lại.
"Cô không sao chứ?" Một tiếng dịu dàng dễ nghe vang bên tai cô.
Phương Thê ngẩng đầu, thấy một người đàn ông ôn hòa lo lắng nhìn về phía cô.
Thì ra vẫn còn có người tốt.
"Tôi không sao, cám ơn." Cô lắc đầu một cái, lại nói tiếng cám ơn, lúc này mới một mình rời đi.
Nói rồi.
Tần Tiêu Nhiên quan trọng đến vậy sao?
Lòng càng khó chịu hơn, dường như mình đã thua bởi cái người tên Tần Tiêu Nhiên.
Vì vậy cơ hồ anh cũng từng câu từng chữ nói: "Làm bạn gái tôi thì miễn đi, chỉ là chuyện về Tần thị tôi có thể bàn với cô, năm phút đã hết, thư ký Phương, chiều mai có thể đến lần nữa." (NH: Sao ghét anh này quá, hành hạ PT thấy sợ, tính tình như con nít ấy)
Doãn Văn Trụ nói xong, liền xoay người đi về xe mình.
Mà đám người xung quanh cũng giải tán, cũng là không để ý đến lời nói của Phương Thê, lúc đi ngang qua bên người cô, còn che miệng cười nhạo.
Cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Bên trong một mảnh cười vang, Phương Thê nhưng không có trốn, vẫn đứng đó, lưng so bình thường còn thẳng hơn.
Cái anh muốn không phải là cái này sao?
Được, cô chịu đựng.
Nếu như điều này có thể khiến anh vui vẻ, có thể làm cho anh đáp ứng cứu Tần thị.
Thật ra thì cũng không có gì, chẳng qua chỉ một câu nói, mấy câu chê cười thôi?
Cô sớm đã thành thói quen, lời nói của người xa lạ căn bản không thể tổn thương đến cô.
Mặc dù cô tự nhủ với chình mình, nhưng vẫn cảm thấy thê lương.
"Chị thật đúng là không biết xấu hổ, bây giờ có thể hết hy vọng chứ, hừ."
Cô tiếp tân khẽ hừ một tiếng, sau đó cũng rời đi.
Bảo vệ cũng về tới vị trí của mình.
Mới vừa rồi trước cửa còn ầm ầm, lập tức chỉ còn sót lại một người Phương Thê.
Rõ ràng mới vừa rồi còn náo nhiệt như vậy, bây giờ chỉ cảm thấy một mảnh đau thương lạnh lẽo.
Phương Thê lại đứng một tý, lúc này mới tính rời đi.
Nhưng mà đứng quá lâu rồi, ngay cả chân cũng chết lặng đi, thiếu chút nữa ngã xuống, may được người đỡ lại.
"Cô không sao chứ?" Một tiếng dịu dàng dễ nghe vang bên tai cô.
Phương Thê ngẩng đầu, thấy một người đàn ông ôn hòa lo lắng nhìn về phía cô.
Thì ra vẫn còn có người tốt.
"Tôi không sao, cám ơn." Cô lắc đầu một cái, lại nói tiếng cám ơn, lúc này mới một mình rời đi.
Bình luận truyện