Chương 49: Nhưng mà...tôi đã rung động rồi.
Giờ này đại đa số nhân viên cũng đã tan tầm, toà nhà cũng chẳng còn lại bao nhiêu người. Từ Thiên Phương bước xuống xe, cô vội vàng đi nhanh vào trong, nhưng Alice lại không đi cùng cô.
" Tiểu thư, tôi đi mua chút thức ăn tối cho cô, cô vào trước đi!" Không chờ Từ Thiên Phương đồng ý, cô ấy đã xoay người đi thẳng.
Cô không hề suy nghĩ nhiều, mà vào thang máy nhấn nút lên tầng cao nhất." Ting!" Thang máy vừa mở ra, hành lang tối om khiến Từ Thiên Phương có chút sợ sệt, thu hết can đảm cô bước đi về phía văn phòng làm việc.
Cô vừa đưa tay mở cửa ra, bên trong đèn đã bật lên sáng rực, mọi người đã trang trí lại cả văn phòng làm việc của cô.
" Tiểu thư, chúc mừng sinh nhật!" Mọi người đồng thanh vang lên.
Từ Thiên Phương vô cùng bất ngờ, cô lại không ngờ bọn họ vì tổ chức sinh nhật cho cô mà đến đây, lại còn cẩn thận trang trí mọi thứ thế này. Xung quanh cô là hoa tươi và bóng bay, trên tường là dòng chữ Happy Birthday rất lớn.
Hốc mắt cô bỗng thấy cay, cô thật sự bị bọn họ làm cho xúc động muốn khóc luôn rồi.
"~ Happy birthday to you, happy birthday to you...~" Lúc này một giọng hát nhỏ vang lên, Từ Thiên Phương liền quay người lại.
Từ bên ngoài Hoàng Phủ Thiên Kỳ và Alice mang bánh kem vào cho cô, vừa đi hai người vừa hát. Cô đưa tay che lấy miệng đầy kinh ngạc, nước mắt từng giọt như thủy tinh trong suốt lăng dài trên má cô.
" Chúc mừng sinh nhật!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ đứng trước mặt cô, anh nở một nụ cười nhẹ cất lời, giọng nói tràn đầy ấm áp của ánh mặt trời dịu nhẹ.
" Anh...mọi người..." Cô ấp úng không nói thành lời, đôi mắt đã đỏ hoe.
" Tiểu thư, cô đừng khóc! Hôm nay là sinh nhật của cô mà, cô phải vui lên chứ!" Bọn họ đều lên tiếng.
" Tôi..." Từ Thiên Phương cổ họng như bị chặn lại, cô vẫn không thể nói thành lời.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ lúc này vẫn nhìn cô." Cô có thể buồn vì bên cạnh cô không có người thân, nhưng cô không hề cô đơn, bởi vì bên cạnh cô còn có họ!" Anh nói.
Từ Thiên Phương giờ phút này mới nhìn kỹ từng người, trong mắt bọn họ nhìn cô vô cùng ấm áp, lại chứ đựng đầy sự yêu thương. Anh nói đúng, bao lâu nay cô không hề chú ý đến tình yêu mà mọi người dành cho cô, cô chỉ mãi khao khát tình yêu của gia đình, cô quả đúng là ngu ngốc mà.
" Cảm ơn tất cả mọi người!" Từ Thiên Phương cúi đầu nói, thanh xuân của cô chính là nợ họ một lời cảm ơn chân thành.
Mọi người cũng không kìm chế được cảm xúc mà khóc nghẹn. Bọn họ bên cạnh cô từ nhỏ, vậy nên bọn họ từ lâu đều xem cô như người nhà của mình.
" Tiểu thư, chúng tôi lúc nào cũng ở bên cạnh cô!" Alice cong môi cười nói.
" Đừng khóc! Cô khóc không đẹp, hãy cười nhiều hơn!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhịn không được, anh đưa tay lau nước mắt cho cô.
Những người có mặt ở đó bắt đầu hát hò, bọn họ thắp nến lên, và kéo Từ Thiên Phương đến thổi nến. Sau đó mọi người thay phiên nhau dành những lời chúc tốt đẹp nhất cho cô, họ còn mua cho cô những món quà nhỏ.
Giá trị của chúng thật sự không bằng đồ vật của Từ Thiên Phương, nhưng với cô lúc này chúng là vô giá, và cô sẽ trân trọng nó.
Trời cũng đã khuya, sương bắt đầu xuống lạnh, mọi người đều chuẩn bị trở về Từ Gia. Alice và Ân Vệ tranh thủ đưa họ về, vì bây giờ cũng khá trễ.
Trong phòng phút chốc chỉ còn lại Từ Thiên Phương và Hoàng Phủ Thiên Kỳ, vì hôm nay rất vui, nên cô đã uống lên không ít rượu vang. Từ Thiên Phương mặt đã ửng đỏ, cô ngồi trên ghế sô pha nhưng cứ gục lên gục xuống.
" Uống chút trà gừng giải rượu đi, cô say rồi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ thấy cô như vậy, anh liền đi ra ngoài pha chút trà gừng cho cô.
Từ Thiên Phương lúc này mơ mơ màng màng, cô ngẩng đầu lên cao nhìn anh, gò má phiếm hồng trông rất đáng yêu." Tôi không say! Anh đừng đối xử tốt, đừng quan tâm tôi nhiều như vậy!" Cô lười biếng nói.
" Đừng nháo nữa, uống một chút thôi!" Anh vẫn kiên nhẫn đút trà cho cô uống.
Từ Thiên Phương sau một lúc vùng vẫy cô cũng chịu thua, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im uống từng ngụm trà.
Thấy cô đã uống xong rồi, Hoàng Phủ Thiên Kỳ liền đứng lên, anh muốn ra ngoài xem thử Alice và Ân Vệ đã quay lại hay chưa. Chỉ là anh còn chưa kịp đi, thì Từ Thiên Phương đã bất ngờ đứng dậy ôm anh từ phía sau.
" Anh có thể đừng đi hay không? Xin anh...đừng đi!" Cô thấp giọng nói.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ nội tâm chấn động, cả người anh như hoá thành một tượng đá, anh chầm chậm di chuyển mắt nhìn xuống, cô đang ôm anh rất chặt.
" Được rồi, tôi sẽ ở lại đây với cô không đi đâu hết, cô mau buông tay ra đi!" Anh đưa tay mở hai tay cô ra đáp.
" Không phải, ý của tôi là anh có thể không trở về nước Y hay không? Anh có thể ở lại bên cạnh tôi hay không?" Từ Thiên Phương lắc đầu hỏi, ý cô nói không phải như anh trả lời.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ mấp máy môi không nói thành lời, anh hít thở sâu một hơi, rồi mạnh mẽ quay lại nhìn cô trả lời.
" Không! Tôi và cô là người của hai thế giới, cho nên tôi không thể ở bên cạnh cô được! Chúng ta đơn giản chỉ là quan hệ giả, cô hiểu chứ?"
" Nhưng mà...tôi đã rung động rồi!" Từ Thiên Phương nước mắt ướt đẫm nói.
Bình luận truyện