Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 121: quyễn 3 : Anh cái đồ tình thú



Chú thích: Tình thú có thể hiểu là có cảm xúc giống như một mãnh thú, có chút quái lạ so với người khác.

_________________________

Nhìn thấy cả người Uất Noãn Tâm nóng hổi, bởi vì khó chịu nên không ngừng rên rỉ, lòng Ngũ Liên như bị một con dao cứa vào. “Đem thêm mấy cái chăn đến đây đi!”

“Vâng, thiếu gia!”

“Rất khó chịu….rất lạnh….rất nóng….lạnh….” Hơi thở của Uất Noãn Tâm nóng bỏng, cơ thể lúc thì lạnh lúc lại nóng, chịu dày vò bởi hai luồng nóng lạnh bên trong.

Ngũ Liên cởi áo khoát ra lên giường, kéo cả người cô vào trong lòng mình, chà sát cánh tay của cô từ trên xuống dưới. “Không lạnh nữa, có anh ở đây, không lạnh nữa đây….ngoan một chút….” Anh hôn nhẹ lên trán cô, như đang đối xử với một đứa trẻ.

Quản gia ôm mấy cái chăn chạy vào, nhìn thấy Ngũ Liên ôm chặt Uất Noãn Tâm, vội vàng khuyên ngăn. “Thiếu gia, như vậy không được, cậu cũng sẽ bị cảm đó! Cậu mau buông vị tiểu thư này ra…..”

“Có cái gì không được chứ, đừng cằn nhằn nữa, mau mang chăn đắp lên đi!”

“Nhưng mà….”

“Mau lên!”

Nhìn thấy anh quả quyết, quản gia không dám tiếp tục khuyên ngăn, đắp từng tấm chăn một lên, ép đến người khác gần như thở không nổi, vậy mà Uất Noãn Tâm vẫn cứ than lạnh, giống như chìm trong băng tuyết của trời đất, run rẩy khắp người.

“Ở đây không cần ông đâu, ông ra ngoài gọi điện thoại, tiếp tục liên hệ với bác sĩ đi!”

Quản gia ra ngoài khóa cửa lại, Ngũ Liêm càng ôm Uất Noãn Tâm chặt hơn, hai người dán vào nhau rất thân mật, kín khôn có một khe hở. Nhưng cô vẫn lạnh đến mức chui rút vào trong lòng anh, anh bất đắc dĩ nói: “Bây giờ biết bị bệnh khó chịu rồi phải không? Lúc nãy còn kiêu ngạo, anh còn tưởng em là sắt thép đó!”

“Lạnh….ôm tôi….ôm tôi….”

“Không phải đang ôm em sao? Vật nhỏ, anh thực sự rất muốn đem em nhập vào người đó!” Ngũ Liên nói không thương tiếc. Lúc trước anh từng nghe qua một câu, nói rằng yêu một ai đó đến giây phút cuối cùng, thực sự không biết nên đưa cho nhau cái gì, chỉ muốn đem đối phương dung nạp vào cơ thể mình. Anh nghĩ rằng điều này quá ghê tởm, khinh miệt. Nhưng ở giây phút này, anh lại có khát vọng này.

Mặc dù anh đối với Uất Noãn Tâm không coi là yêu, nhưng thực sự rất thương xót. Nhìn thấy cô khó chịu vì bệnh, thậm chí anh hy vọng chính mình có thể thay cô chịu đựng tất cả.

Anh không biết bản thân nhập phải cái quỷ gì, một chút lý trí cũng không có.

Không lẽ cô chính là khắc tinh trong truyền thuyết nói đến sao? Ngày trước anh bội bạc phụ nữ nhiều như vậy, bây giờ phái cô đến tính sổ với anh sao?

Muốn phái cũng nên phái người xinh đẹp một chút, thông minh một tí chứ, thua trong tay kẻ ngu ngốc nhất thế giới này, mặt mũi của Ngũ thiếu anh biết để ở đâu.

Cơ thể của Uất Noãn Tâm không vì thế mà ấm lên được, Ngũ Liên đơn giản cởi sạch hết, sau đó cởi áo ngoài của cô, chỉ để lại nội y trên người, dính sát nhau không có cái gì ngăn cách, da thịt dính vào da thịt, có thể cảm nhận được dòng máu của nhau.

Anh thừa nhận bản thân đối với cơ thể mềm mại này tràn đầy khát vọng, song hiện tại một ý nghĩ xấu trong đầu cũng không có, chỉ muốn làm cho cô ấm lên.

Uất Noãn Tâm cảm nhận được nhiệt độ của anh, từ từ ôm chặt anh, giống như một con bạch tuộc tám tua, siết chặt đến mức anh không thở được.

Tuy nhiên Ngũ Liên vẫn không kéo tay của cô ra, cứ mặc cô dán chặt vào người mình như vậy. Rút một cánh tay ra, lau mồ hôi giúp cô. Không biết trôi qua bao lâu, anh cũng mệt mỏi, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

…………….

Trải qua một đêm dày vò, buổi sáng bình minh của ngày hôm sau, Uất Noãn Tâm tỉnh dậy. Đầu rất nặng, rất đau, cứ như vừa đánh một trận chiến vậy, cả người vô cùng ê ẩm. Cô mở mí nặng ngàn cân, chuyển động hai con ngươi. Đây là đâu? Mặc dù rất xa hoa, nhưng không phải phòng của cô.

Tại sao thắt lưng của cô lại nặng như vậy?

Cô kéo một lúc mới phát hiện trên eo có một cánh tay lớn, quay đầu nhìn, thấy Ngũ Liên đang ngủ bên cạnh cô.

Bọn họ tại sao lại ngủ cùng với nhau?

Cô nơm nớp lo sợ sờ soạn trong chăn, trên người anh….trần trụi….bên dưới….cũng không mặc quần lót!

Còn cô….trên người chỉ còn lại một bộ nội y!

Ngay lập tức máu từ trong người xông thẳng lên não, đầu không đau nữa, bởi vì đã bị dọa đến sợ hãi. Hai mắt của Uất Noãn Tâm mở to, không lẽ đêm qua bọn họ….xảy ra chuyện gì sao?

Ngũ Liên bị cảm giác ngưa ngứa trên người làm cho thức tỉnh, mở một con mắt, lẩm bẩm. “Em tỉnh rồi….”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng thét chói tai muốn thủng màng nhĩ. “A….cầm thú!”

Tiếp theo đó bị ăn một bạt tai trên mặt. Lực rất mạnh, suýt chút nữa đẩy cả người anh xuống giường, một lát sau anh mới phản ứng lại, tức giận. “Chết tiệt! Em phát điên gì vậy!”

“Anh là đồ cầm thú, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn! Đê tiện vô lại!” Uất Noãn Tâm vừa mắng vừa dùng tay chân đánh đấm loạn xạ. “Cút ra….”

“Chết tiệt! Dừng lại! Dừng lại! Em điên rồi sao?” Ngũ Liên khó khăn mới từ trong những nấm đấm tới tấp như mưa rơi giữ chặt hay tay của cô lại, ép cô xuống dười. “Anh bảo em dừng lại, có nghe không!”

“Đồ khốn, buông tôi ra!”

“Em cái người đàn bà điên này, anh khốn khiếp như vậy đó!”

“Anh….anh…..” Mặt của Uất Noãn Tâm đỏ lên, ghét bỏ nên không nói tiếp.

Nhìn dáng vẻ của cô, Ngũ Liên đã đoán ra được chút ít, cực kỳ im lặng. “Hẳn em sẽ không cho rằng, tối hôm qua anh làm gì với em chứ? Bổn thiếu đói khát đến vậy sao?”

“Chẳng lẽ không phải vậy sao?” Anh không đói khát, đàn ông trên cả thế giới này đều là hòa thượng, nhân loại không còn cách nào sinh sản duy trì nòi giống rồi!

“Đúng cái đầu em! Em muốn anh cũng không muốn đâu! Tối hôm qua không biết ai sốt đến ba mươi chín độ, lạnh đến run lập cập, anh miễn cưỡng ôm lấy em, còn đánh anh, đồ không có lương tâm!”

Hả…..là vậy sao? Mơ màng nhớ hình như có chuyện như vậy.

Nhưng mà……

“Tôi bệnh phải nên gọi bác sĩ chứ, như vậy không phải chiếm tiện nghi là gì?”

“Mưa to gió lớn, em muốn bác sĩ lên núi mới chịu!”

“……….”

Nhìn thấy cô như vậy, không có ý định xin lỗi rồi, Ngũ Liên cũng không tính toán. Mặc dù, đây đã là lần thứ hai cô đẩy tay anh ra. Dự theo tính cách của anh, sẽ có án mạng từ sớm rồi!

Cái mạng nhỏ này, giữ lại đã, sau này sẽ tính sổ với cô.

Anh sờ trán cô. “Bớt sốt rồi!” Lúc này mới yên tâm, buông tay cô ra xuống giường, dày vò cả một đêm, anh mệt đến xương cốt rã rời.

Uất Noãn Tâm cảm thấy mình hơi sai, nhưng không có thói quen chịu thua thiệt ở trước mặt anh, vẫn bày ra bộ mặt thối đó. “Quần áo của tôi đâu?”

“Vứt rồi!” Ngũ Liên trả lời một cách rõ ráng dứt khoát, xốc chăn lên xuống giường.

Như một bức tượng điên khắc ở Hy Lạp không che chắn gì bại lộ trong không khí, tắm rửa dưới ánh mặt trời, hào quang kiêu ngạo, không ngừng tỏa sáng, đường cong cơ bắp trẻ trung mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.

Nhưng đối tượng ‘thưởng thức’ là Uất Noãn Tâm, ngược lại biến thành…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện