Chương 227
Lệ Đình Phong buông điện thoại xuống, nhớ lại buổi tối của sáu năm trước, lúc anh bị rơi xuống nước sắp chết, là Hạ Minh Nguyệt không ngại nguy hiểm nhảy xuống nước cứu anh, lúc đó anh liền thề rằng anh sẽ kết hôn với cô.
Cho nên…anh không thể để Hạ Minh Nguyệt chết được, để Thẩm An Nhiên đi trao đổi người có thể sẽ kéo dài thêm chút ít thời gian thực hiện kế hoạch, anh nhất định lại có thể mang Thẩm An Nhiên quay trở về.
Cả người dựa vào phía sau, ánh mắt tối tăm nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, Lệ Đình Phong cúi đầu đốt một điếu thuốc lá, anh nhẹ nhàng hít vào một hơi, chất độc ni cô tin chiếm hết cả vị giác, làm tê liệt cả suy nghĩ của anh, ẩn hiện trong làn khói mờ ảo là khuôn mặt lạnh lùng.
Lệ Đình Phong ở bên ngoài đợi đến khi rạng sáng mới trở về, anh phủi phủi lớp bụi trên người sau đó bước lên lầu.
Lúc này ngoài những vệ sĩ ở bên ngoài, người ở bên trong toàn bộ đã đi nghỉ ngơi, cả ngôi nhà to như vậy nhưng chỉ toàn là im lặng.
Lệ Đình Phong đi thang máy lên lầu ba, đến bên ngoài phòng dùng vân tay mở khóa sau đó không chút tiếng động nào mà mở cửa bước vào.
Chân dãm lên thảm mềm trên mặt đất nên không phát ra tiếng động gì, nhưng Thẩm An Nhiên vẫn bị tỉnh cô quay đầu lại nhìn Lệ Đình Phong, giọng nói có chút yếu ớt: “Anh đã trở về?”
“Ừm, em còn chưa ngủ sao?” Lệ Đình Phong ngồi ở bên giường, nhìn vẻ mặt lười biếng của Thẩm An Nhiên không nhịn được đưa tay xoa lên mặt cô.
Anh ở bên ngoài hứng gió thổi gần hai tiếng đồng hồ, hai bàn tay lạnh như băng, Thẩm An Nhiên bị bàn tay lạnh lẽo của anh chạm vào liền rùng mình một chút, yếu ớt hô lên một tiếng “Lạnh”
Hạ Minh Nguyệt “Em vẫn luôn không ngủ?” Lệ Đình Phong giọng hơi khàn hỏi một câu, mùi thuốc lá bên miệng vẫn còn chưa biến mất, khi nói chuyện mùi hương phả ra nhưng cũng không hề khó ngửi.
Thẩm An Nhiên vô tình ngước mắt lên, phát hiện hai mắt Lệ Đình Phong đầy tơ máu, vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng như thường ngày, nhưng lúc này dường như đang gặp vấn đề gì đó khó khăn, trên hàng lông mày nhíu lại hiện lên vẻ u ám.
“Đang chuẩn bị ngủ chứ còn chưa ngủ” Cô bị mất ngủ, phải nằm lăn lộn vài giờ mới có thể từ từ vào giấc, hiện giờ lại bị Lệ Đình Phong đánh thức nên không biết khi nào thì mới ngủ lại được.
Thẩm An Nhiên thuận miệng hỏi: “Anh hôm nay sao trễ như vậy mới về nhà?”
“Trong công ty có việc.”
Hai người sau đó không nói gì thêm, không khí căng lúc càng kì quái, trước đây ánh mắt Lệ Đình Phong nhìn cô không phải ác liệt thì chính là lãnh đạm, mà ánh mắt hôm nay chỉ toàn không nở, áy náy, rối rằm, thống khổ, tựa hồ như có việc gì đó rất khó lựa chọn.
“Tài khoản mười năm tỷ của em đâu rồi?”
Thẩm An Nhiên giật mình, rất nhanh phản ứng lại: “Đưa Trần Hâm Bằng rồi”
Sau khi nói xong những lời này, cô rõ ràng cảm nhận được hơi thở trên người Lệ Đình Phong càng lạnh thêm nhiều hơn, khiến cô càng không hiểu Lệ Đình Phong.
“Ngày đó đến sòng bạc ngâm để cứu Thẩm An Phú sau đó trả nợ cho nó, đã đem hết tiền trên người đưa cho nó rồi”
Lệ Đình Phong siếc chặt sợi dây để chơi, sợi dây chuyền phát ra âm thanh khe khẽ khiến người ta dễ gợn tóc gáy.
“Anh đã xem thỏa thuận mà Trần Hâm Bằng bắt em ký, cũng không phải muốn em trả lại tiền chỉ là muốn em cùng ông ta ngủ một đêm là có thể trừ nợ, mà lúc đó em cũng đúng thực là ở trên giường ông ta”
Vẻ mặt Thẩm An Nhiên biến sắc, Lệ Đình Phong rốt cuộc muốn nói cái gì?
Lệ Đình Phong tiếp tục nói: “Huống chi anh đã từng dạy dỗ ông ta, ông ta chắc là sẽ không lấy tiền trong thẻ của em, nhưng tại sao trước khi ly hôn một ngày số tiền đó lại nằm trong tài khoản của ông ta?”
Cho dù là người ngu ngốc cũng nghe ra Lệ Đình Phong hiện tại đang hoài nghi điều gì về cô, nhưng cô cái gì cũng không làm, cô thật sự là không đoán ra được xuất phát điểm là gì.
Thẩm An Nhiên lười biếng nghe xong, cảm giác trên người có chút lạnh nên cô kéo chăn đắp qua canh tay: “Cho nên?”.
Bình luận truyện