Chương 272
Vài ngày tiếp theo, Thẩm An Nhiên nhốt mình trong chiếc chăn, chỉ cần nghe thấy âm thanh gì, cô sẽ giống như một chú mèo nhỏ nhảy từ trên giường xuống nhìn ngó khắp nơi.
Cô sợ tất cả những người ở đây, càng sợ Lệ Đình Phong, trí nhớ của cô không tốt lắm nhưng cô nhớ tất cả những tổn thương Lệ Đình Phong mang lại cho mình.
Lệ Đình Phong đứng bên ngoài cửa trộm nhìn vào phòng qua cánh cửa kính.
Thẩm An Nhiên đang ngủ, cằm cúi xuống ngực, toàn thân run nhẹ.
Nhìn thấy Thẩm An Nhiên như vậy, Lệ Đình Phong cảm giác như ai đó đang khoét lấy da thịt anh.
Mỗi ngày bác sỹ tâm lý sẽ tiến hành hai lần trị liệu cho.
Thẩm An Nhiên, sáng một lần chiều một lần.
Sau vài ngày trị liệu, Thẩm An Nhiên không còn sợ hãi bác sỹ tâm lý như trước nữa, có điều ôm tâm lý lo lắng một thời gian dài khiến cho cơ thể vốn dĩ gầy gò của Thẩm An Nhiên càng trở nên gầy yếu.
Dưới sự dẫn dắt của bác sỹ tâm lý, Thẩm An Nhiên bắt đâu nói chuyện, cô nhìn khắp mọi nơi, sau khi nhìn thấy chiếc đèn treo ở trên tường, cô chỉ vào nó và nói: “Đó là camera, hắn ở trong đó nhìn tôi.”
“Hắn là ai?” Bác sỹ hỏi.
Thẩm An Nhiên thu người vào đầu giường, sau lưng tì vào đầu giường, hai mắt không tự chủ nhìn xuống sàn nhà, cô ôm lấy đầu gối, đưa ngón trỏ lên miệng nhẹ nhàng nói một chữ: “Quỷ”
“Hắn đã làm gì cô rồi?” bác sỹ muốn cô nhìn vào quá khứ, muốn làm cô biết quá khứ đã qua rồi, đừng luôn chìm đắm vào nó nữa.
Cả người Thẩm An Nhiên cứng lại, sau đó cúi đầu nhìn tay mình: “Tay tôi, hắn dùng kim đâm vào móng tay tôi, còn dùng kim tiêm đâm tôi.”
“Tay của cô khỏi rồi, cũng sẽ không bị kim đâm nữa”
Thẩm An Nhiên lắc đầu, sắc mặt trở nên cuồng dại, cô ôm lấy cổ mình, cảm giác có binh sĩ lại xé cổ áo, trên xương quai xanh có một vết sẹo rất rõ ràng.
Thẩm An Nhiên chỉ vào xương quai xanh mình nói: “Chỗ này đã từng bị đâm xuyên qua”
Bác sỹ nghe đến đây trong lòng cũng cảm thấy đau đớn, khi anh ta được mời đến đây để trị tâm lý cho Thẩm An Nhiên đã được nhắc nhở bệnh nhân đã từng chịu đựng tổn thương nặng nề.
Anh ta đã nghĩ đến rất nhiều trường hợp, nhưng những gì bệnh nhân này đã trải qua vượt ngoài sức tưởng tượng của anh ta, anh ta không dám động vào Thẩm An Nhiên, chỉ có thể ngồi xuống đối mắt với cô, dịu dàng nói: “Thứ ở xương quai xanh đã được lấy ra rồi, vết thương cũng lành Thẩm An Nhiên lắc đầu, một hàng nước mắt rơi xuống: “Không lành được đâu, mãi mãi không bao giờ lành được”
Vết thương chỉ ở bên ngoài nhưng cảm giác đau đớn lại ở trong tim, cô đã quên rất nhiều chuyện, ngoại trừ đau đớn cô còn cảm giác như bản thân đã mất đi ều gì rất quan trọng, cô không bao giờ tìm lại được nữa”
Trái tim như bị ai đó gặm nhấm một nửa, trở nên trống rỗng, cô cực kì sợ hãi.
Thẩm An Nhiên cô đừng khóc, tôi có thể giúp cô”
Nghe thấy chữ giúp này Thẩm An Nhiên bỗng dưng thẳng người dậy, cô ôm chặt đầu gối, lông mi run rẩy nhìn bác sỹ ngồi trước mặt.
“Anh có thể đưa tôi một con dao không?” Thẩm An Nhiên hỏi một cách cẩn thận.
“Cô muốn dao làm gì?”
Thẩm An Nhiên nói: “Có dao rồi tôi có thể tự sát, hắn không muốn tôi chết, muốn tôi chịu dày vò sống không bằng chết, tôi xin anh hãy giúp tôi, tôi muốn giải thoát…”
Bác sỹ mở miệng nhưng không biết phải nói gì nữa rồi.
Sau đó Thẩm An Nhiên lại phát điên như trước, cô sợ kim tiêm, bác sỹ cũng không dám tiêm thuốc an thần cho cô nữa chỉ có thể dỗ cô uống thuốc.
Thẩm An Nhiên giống như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn thu người lại trên giường, cô cảm thấy có chút lạnh, nằm trong chăn ôm lấy bản thân mình, đến cả đau đớn cũng không lên tiếng.
Cô nhìn thấy vóc dáng quen thuộc bên ngoài cửa sổ, mệt mỏi nhắm mắt..
Bình luận truyện