Chương 288
“Lệ Đình Phong anh nói xem, nếu để cấp dưới của anh nhìn thấy em sai khiến anh thế này, thì anh còn uy nghiêm trước mặt bọn họ nữa không?”
“Anh cam tâm tình nguyện.”
Trước đây Lệ Đình Phong đã từng tưởng tượng có một ngày như vậy, anh và Thẩm An Nhiên bình yên bên nhau như bao cặp vợ chồng khác, giữa bọn họ không hề có oán hận, không có số mệnh.
“Uống thuốc đi”
Thẩm An Nhiên vừa nhìn lấy Lệ Đình Phong lấy thuốc ra, mặt mày lập tức cau có, cô nắm lấy tay anh, giống như con mèo nhỏ mềm mại nằm trong lòng anh: “Không uống thuốc có được không?”
“Thuốc này phải uống, uống rồi em mới khỏi bệnh được, em không muốn nhanh chóng nhớ lại sao?”
“Nhưng uống thuốc này vào sẽ bị choáng đầu”
Ánh mắt Lệ Đình Phong khẽ động: “Ngủ một giấc dậy là hết rồi”
Thấy Thẩm An Nhiên ngoan ngoãn uống hết thuốc, Lệ Đình Phong cong khóe môi, xốc chăn lên nhìn cô nằm xuống, không cần phải dỗ, một lát sâu cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Thuốc của nhà thôi miên kê đương nhiên không phải là thuốc hồi phục trí nhớ, thuốc chỉ có thể khống chế tâm trí của Thẩm An Nhiên, để cô phản ứng chậm đối với bất cứ chuyện gì, không nghĩ ngợi được nhiều.
Đã là thuốc là có ba phần độc, càng chưa nói đến loại thuốc này gây nguy hại cho con người, sử dụng thời gian dài, sẽ khiến suy giảm trí nhớ.
Nhưng Lệ Đình Phong cũng không quan tâm đến điều đó nhiều.
.
Truyện mới cập nhật
Lệ Đình Phong hôn lên trán cô, nhìn cánh môi đỏ mọng của cô, lúc đang định làm bước tiếp theo thì chuông điện thoại vang lên cắt ngang hành động của anh.
Lệ Đình Phong chỉnh điện thoại sang chế độ yên lặng, rồi mới liếc cái tên đang hiển thị trên màn hình.
Là Hạ Minh Nguyệt.
Đã lâu rồi Lệ Đình Phong chưa gặp Hạ Minh Nguyệt, sau khi Thẩm An Nhiên tỉnh lại, Lệ Đình Phong đã bảo Triệu Việt đến “cảnh cáo” một trận, lúc đầu cô ta rất ngoan ngoãn nghe lời, không đến làm phiền anh.
Nếu như hôm nay không nhận được cuộc gọi này, anh đã nhanh chóng quên mất ở Sài Gòn còn có người tên Hạ Minh Nguyệt.
Từ trước đến nay Lệ Đình Phong đối với tình cảm luôn bạc bẽo, dường như bây giờ cả trái tim anh đã bị Thẩm An Nhiên chiếm giữ, đâu còn tâm trí để nghĩ đến người khác.
Lý do Hạ Minh Nguyệt gọi điện đến rất đơn giản, chỉ muốn hỏi vì sao Lệ Đình Phong rời khỏi Sài Gòn mà không nói với cô ta.
Vốn dĩ Thẩm An Nhiên đang là người thực vật sao có thể tỉnh lại nhanh như vậy, hơn nữa còn mất trí nhớ, chuyện Thẩm An Nhiên mất đi trí nhớ đối với Hạ Minh Nguyệt mà nói cũng không phải là một chuyện tốt gì.
Mất đi trí nhớ có thể xem như tất cả mọi chuyện đều chưa xảy ra sao?
Hạ Minh Nguyệt mua chuộc y tá ở trong bệnh viện, vốn định tìm cơ hội ra tay, nhưng Lệ Đình Phong túc trực trong phòng bệnh không rời.
Người cô ta mua chuộc đến cả phòng bệnh còn chưa vào được, đã báo rằng người bệnh xuất viện rồi.
Hạ Minh Nguyệt tức đến đau cả lồng ngực, cô ta không hiểu tại sao bản thân đã chấp nhận trả một cái giá lớn như vậy cuối cùng đổi lại là chuyện của Thẩm An Nhiên chẳng đi đến đâu.
Nhớ đến người đàn ông thủ đoạn kia, Hạ Minh Nguyệt không khỏi rùng mình.
Lúc trước vì sao “bọn bắt cóc” cứ khăng khăng muốn Thẩm An Nhiên, đa phần là vì mấy câu nói của cô ta.
Tên bắt cóc là kẻ thù của Lệ Đình Phong, anh ta sẽ cướp đi tất cả những thứ mà Lệ Đình Phong coi trọng, cướp không được thì sẽ phá hủy..
Bình luận truyện