Hợp Đồng Hôn Nhân Thời Cổ Đại

Chương 32: 32: Cuối Cùng Cũng Được Nhìn Thấy Người




Nghe vậy Minh Đức Đế đã hiểu, thì ra Hữu Hòa lo lắng cho Tiêu Trực nên nói tình huống của Tiêu Trực cho nàng.
Biết được Tiêu Trực chỉ bị vết thương nhẹ, không có gì trở ngại, Hữu Hòa bình tĩnh lại nhưng vẫn cảm thấy sợ, trong lòng rất lo lắng, muốn nhanh được gặp Tiêu Trực.
Minh Đức Đế nhìn thấu tâm tư nàng, an ủi nói: “Việc ở Dĩnh Địa đã kết thúc, bọn họ cũng đã lên đường trở về kinh, muội không cần quá lo lắng”.
Hữu Hòa đỏ mặt, lau nước mắt, bỗng nghĩ đến cái gì đó, hơi nhíu mày: “Hoàng huynh, Huệ thái phi…”
Vừa nhấc mắt, trông thấy sắc mặt Minh Đức Đế nghiêm túc, nàng cân nhắc chút, cẩn thận nói: “Khác hoàng huynh làm sai, Huệ thái phi hẳn cũng rất khổ sở, hơn nữa người cũng không có liên quan, vả lại… vả lại… Huệ thái phi mất đi nhi tử, chịu đả kích không nhỏ, hoàng huynh, huynh có thể…”
“Hữu Hòa nói xem hoàng huynh nên làm thế nào mới phải?” Minh Đức Đế nghiêm túc nhìn nàng, cắt đứt câu chuyện.
“Chuyện này…” Hữu Hòa nghẹn lời, chớp đôi mắt ướt, lâu sau mới nói, “Huệ thái phi tính tình rất tốt, Hoàng huynh đừng vì Khác hoàng huynh mà giận chó đánh mèo, còn chuyện định đoạt, tất nhiên đều do Hoàng huynh định đoạt, muội chỉ… chỉ là có chút đau lòng thôi”.
Minh Đức Đế không nói gì, trầm mặc nhìn Hữu Hòa, lát sau thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ta muốn làm cái gì, đều băn khoăn rất nhiều, ý chỉ của Phụ hoàng ta không dám làm trái, Phụ hoàng giao giang sơn cho ta, chư hầu an bài đều vì ta, ta từng đáp ứng Phụ hoàng, sẽ không động đến Ân Húc và Huệ thái phi, nhưng Hữu Hòa à, muội nhìn Ân Húc xem…” Giọng nói Minh Đức Đế nhỏ dần, cuối cùng còn một tiếng thở dài.
Hữu Hòa cũng không biết nói gì, yên lặng nhìn huynh trưởng thân yêu của mình, trong mắt mang theo sầu lo, sau cùng chỉ nói một câu: “Hoàng huynh là minh quân, Phụ hoàng quyết định không sai, Hoàng huynh muốn làm gì, Hữu Hòa đều ủng hộ”.
Ánh mắt Minh Đức Đế ôn hòa hơn, vuốt mái tóc đen của nàng, nhoẻn miệng cười: “Vẫn là muội muội tốt nhất”.
Hữu Hòa cũng cười, hai huynh muội không nói gì nữa.
Không nghĩ tới chính là, Minh Đức Đế còn chưa biết xử trí Huệ thái phi thế nào, thì Huệ thái phi lại kiên quyết muốn đi chùa Từ Vân tu hành.
Hữu Hòa biết tin, chạy đến Vĩnh Tụy Cung khuyên can hai lần, đáng tiếc không có hiệu quả, cuối cùng Minh Đức Đế đành chấp thuận ý Huệ thái phi, phái người đưa người đến chùa Từ Vân.
Lại qua một ngày, Dĩnh Địa truyền đến tin tức, nói Khác Vương rơi xuống vách đá, thi thể bị nước cuốn trôi đi, khi tìm được đã bị dã thú cắn nghiêm trọng.


Minh Đức Đế ra ý chỉ, lệnh mang thi cốt của Khác Vương hoả táng, tro cốt dùng Tướng quân vại mang về, trực tiếp đưa đến Từ Vân tự giao cho Huệ thái phi.
Chuyện của Khác Vương đến là kết thúc.

Sau Hữu Hòa muốn đến chùa Từ Vân an ủi Huệ thái phi, đáng tiếc tang tử đau đớn khó mà bình phục, tinh thần Huệ thái phi không được tốt, từ đầu đến cuối cũng không nói được mấy câu, ngược lại là Hữu Hòa gánh vác trách nhiệm giải thích nhưng thấp thỏm không yên nói một đống lời, đầu tiên là nhẹ nhàng an ủi, nói một hồi biến thành Minh Đức Đế giải thích thay.
Đó dù sao cũng là hoàng huynh nàng, nàng muốn đứng ở bên cạnh hắn.

Hơn nữa, cũng không thể tính là hoàng huynh nàng sai.

Tuy đau xót cho Huệ thái phi phải chịu đả kích quá lớn nhưng tư tâm vẫn không thể không vì huynh trưởng mà nói chuyện.

Nói xong lời cuối cùng, đến bản thân mình còn nghe không nổi nữa, cảm thấy quá ích kỷ tàn nhẫn, đành phải qua loa cáo từ.
Nàng nhanh chóng rời đi, không để ý Huệ thái phi đứng ở sau lưng nàng, im lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng, không che giấu hận ý trong mắt.
Mùng bốn tháng chạp, Hữu Hòa nhận được tin do Minh Đức Đế phái người đưa tới, nói ngày mai Tiêu Trực về đến kinh thành, vì thế sáng sớm hôm sau trước cửa phủ Hộ Quốc tướng quân có thêm một bóng dáng dịu dàng.
Ngoài cửa phủ, tuy cấm vệ quân sớm đã rút lui, nhưng thủ vệ binh phủ vẫn còn ở đây, mấy binh phủ cố chút kinh hách nhìn thiếu nữ đang đứng trước cửa phủ ―― Tiểu công chúa tôn quý nhất Đại Thịnh.
Hôm nay thời tiết lạnh hơn mấy ngày rất nhiều, Hữu Hòa đứng dưới ánh trăng mùa đông, y phục bên ngoài là bạch cẩm y còn khoác thêm áo lông cừu nên dày hơn bình thường rất nhiều, nhưng trông dáng người nàng vẫn tinh tế mảnh khảnh lộ vẻ yếu ớt.


Thu Đàm thấy xung quanh nhiều đôi mắt ngạc nhiên, mày hơi nhíu, tiến đến nói nhỏ vào tai Hữu Hòa: “Không biết khi nào phò mã mới có thể hồi phủ, công chúa chờ ở cửa như vậy e là không được tốt lắm?”
“Hoàng huynh nói hôm nay Tiêu Trực sẽ trở về”.

Hữu Hòa đầu cũng không thèm quay, ánh mắt cắm trên đường.
“Công chúa…” Thu Đàm cắn nhẹ môi, có chút bất lực, trước kia công chúa hoàn toàn không để phò mã trong lòng, giờ lại quay ngoắt, vô cùng quan tâm.

Đây là chuyện tốt nhưng sao có thể nóng vội đến mức không chút rụt rè như này! Nhìn đi bên ngoài nhiều người như vậy, còn đều là nam nhân, công chúa cứ đứng ở đây để mọi người nhìn, không chút thích hợp.
Thu Đàm đang muốn nhắc nhở, lại thấy Triệu Tùng đang đi tới.
Lúc trước Thu Đàm từng đến Đông Uyển, gặp Triệu Tùng không ít lần, cũng có nói qua lại đôi câu, nay thấy hắn ta thì gật đầu nhìn hắn ta cười chào hỏi.
Triệu Tùng sửng sốt, lỗ tai hơi nóng, một lát sau mới nhếnh miệng cười đáp.
“Công chúa”, Triệu Tùng đi đến bên cạnh Hữu Hòa, gọi một tiếng muốn hành lễ, Hữu Hòa liếc mắt, miễn hắn ta hành lễ.
Triệu Tùng khom người cảm tạ, mới nói: “Bên ngoài rất lạnh, không bằng Công chúa đến sảnh ngoài đợi chốc lát?”
Thu Đàm vội gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, công chúa, sảnh ngoài gần đây lắm, nếu phò mã trở về, công chúa sẽ biết ngay thôi!”
Hữu Hòa lắc đầu, cố chấp nói: “Ở đây nhìn rõ rồi, ta ở đây chờ hắn”.
“Công chúa…” Thu Đàm bất đắc dĩ, hung hăng nói, “Thân thể công chúa công chúa cũng biết mình căn bản không chịu nổi kiểu thời tiết này, nếu chờ lâu rồi nhiễm phong hàn, chẳng phải lại chịu giày vò sao? Phò mã trở về nhìn thấy người bị bệnh, không chừng rất lo lắng, người đây là muốn làm cho phò mã áy náy tự trách ạ?”
“Ta…” Mi tâm Hữu Hòa đông cứng, không nói nên lời.


Nàng không thể phủ nhận, lời Thu Đàm nói rất có đạo lý, sức khỏe nàng không tốt, nếu bị bệnh lại tốn thời gian lăn lộn, Tiêu Trực sắp quay về, nàng đợi lâu như vậy, là vì có nhiều lời nói muốn nói với hắn, không thể phát bệnh được.
“Vậy được rồi, ta đến đại sảnh đợi”.

Hữu Hòa chán nản rũ xuống đầu, xoay người nói với lính canh Chu Hà, “Tướng quân trở về, lập tức bẩm báo cho ta”.
“Vâng”.

Chu Hà chắp tay đáp.
Hữu Hòa đang nghi ngờ Hoàng huynh cho tin tức giả, từ sáng sớm nàng đã ngồi ở sân trước uống không ít trà, điểm tâm ăn rất nhiều, cả cơm trưa cũng dùng ở đó, bây giờ đã là buổi tối, đến cái bóng Tiêu Trực cũng chẳng thấy đâu.
Thu Đàm thấy vẻ mặt mất mát của Hữu Hòa công chúa nhìn ra cửa chính, lên tiếng an ủi: “Tin tức của Hoàng Thượng sẽ không sai đâu, Dĩnh Địa cách kinh thành quá xa, có lẽ hơi chậm trễ, công chúa đừng nóng vội, chắc chắn hôm nay Phò mã sẽ trở về”.
“Nhưng đã trễ thế này…” Hữu Hòa mong chờ nhìn ra bên ngoài, kiên nhẫn sắp cạn rồi.
“Công chúa…” Thu Đàm đang muốn trấn an, chợt thấy một lính canh chạy vào.
“Bẩm công chúa, Tướng quân về đến rồi!”
“Tiêu Trực…” Hữu Hòa vui vẻ, đôi mắt ảm đạm trở nên sáng bừng, không đợi Thu Đàm phản ứng, kéo váy chạy ra ngoài.
Bên ngoài phủ Tướng quân.
Một người cưỡi con mặc câu* dừng ở trước bậc thang, thủ vệ hai bên lập tức chỉnh tề hành lễ: “Tướng quân!”
*Ngựa có lông màu đen.
Tiêu Trực mặc y phục xanh mực ngồi trên lưng ngựa, bên ngoài khoác áo choàng mỏng, tóc hắn bị gió lạnh thổi có chút loạn, dung nhan tiều tụy đi nhiều, vừa thấy là biết bôn ba vất vả ngoài trời.

Tiêu Trực đặt dây cương trong tay lên trên cổ ngựa, định nhảy xuống, nhưng vừa ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua bóng người nhỏ bé đang chạy đến, hắn lập tức dừng động tác, tầm mắt thẳng tắp nhìn bóng người.
Bắt gặp ánh mắt của Tiêu Trực, hai chân Hữu Hòa bất giác dừng lại.
Bởi vì trời lạnh nàng lại chạy nhanh, nên gương mặt trắng nõn đỏ ửng giống như rửa nước sông ra màu phù dung hồng nhạt, cái mũi nhỏ cũng có chút đỏ lên, chỉ có hai cánh môi mỏng tái nhợt làm cho người ta đau lòng, nhưng đôi mắt long lanh của nàng không giấu được sự vui mừng.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh.
Tất cả mọi người vừa tò mò vừa hưng phấn nhìn hai vị chủ tử đang trầm mặc nhìn nhau.
Triệu Tùng chạy tới, đang muốn gọi Tướng quân nhưng bị Thu Đàm kéo nhẹ, trong thấy Thu Đàm nở nụ cười nháy mắt với hắn ta, khiến cho hai tai Triệu Tùng nóng lên đồng thời cũng hiểu ý Thu Đàm, lặng lẽ ngậm miệng, lui đến một góc nhỏ.
Hữu Hòa đứng ở kia, hai chân như mọc rễ, muốn động cũng không nhúc nhích nổi.
Ánh mắt nàng giờ phút này bị một người chiếm lấy hết.
Người nàng nhung nhớ cuối cùng cũng đã trở lại, đang ở trước mắt nàng.
Nam nhân ngồi trên lưng ngựa gầy đi một chút, sắc mặt cũng tiều tụy đi, tóc có chút loạn, bên trái áo khoác trên người còn bị hỏng rồi một mảng, thoạt nhìn… Có chút nghèo túng.

Thế nhưng vẫn đẹp như thường làm nàng không dời mắt được.
Hắn lẳng lặng chăm chú nhìn nàng không chớp mắt, đôi mắt đen u trầm, không biết là nhìn đến ngây người hay nhìn đến choáng váng.
Hắn định nhìn đến khi nào vậy?
Vành tai Hữu Hòa nhiễm hồng nhạt, đỏ ửng dần lan ra hợp với hai gò má phù dung, vì thế nên nhiệt độ cả khuôn mặt dần dần tăng lên, tốc độ tim đập cũng tăng theo.
Người trên lưng ngựa cuối cùng cũng chịu động.
Tiêu Trực lưu loát nhảy xuống lưng ngựa, bước nhanh lên trên thềm đá, bước đến trước mặt Hữu Hòa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện