Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!
Chương 95-2
“Nếu có một ngày, anh nhìn thấy dòng chữ trong con hạc này, xin anh nhớ trái tim em yêu anh, hãy bảo trọng vì em, mang theo tâm ý em yêu anh, sống thật tốt, chỉ cần thỉnh thoảng viếng mộ, nhớ mang cho em bó hoa ngải tiên dại, nói khẽ những nhớ nhung cất giấu sâu kín, như thế là được rồi.
Bảo trọng, anh trai, em yêu anh.”
Trích “Thất tịch không mưa” – Lâu Vũ Tình.
Đọc xong câu truyện ngôn tình này cũng đã là đêm muộn, gió đêm thổi vào cửa kính sát đất ở phòng làm cho không gian vốn tĩnh lặng lại vang lên những tiếng kêu nhè nhẹ. Ngoài trời, những hạt mưa mới lúc nãy chỉ còn li ti vài giọt giờ đã càng ngày càng nặng hạt, sấm chớp vạch một đường sáng như muốn xé toang cả bầu trời….
“Quả là một câu truyện hay, lấy đi bao nhiêu giọt nước mắt của mình rồi!”
Hạ Thi Văn đóng trang web truyện lại, tắt điện thoại, lau đi vài giọt nước mắt đã khô vương trên má, cô quay người nhìn người đàn ông ở bên cạnh, hôn lên môi anh một cái, ôm chặt lấy anh.
Trời mưa, càng khiến con người ta trở nên tâm trạng hơn. Nhìn bầu trời đen âm u đang bị những đường chớp vạch sáng, thoáng chút cô lại nhớ lại câu truyện vừa nãy, quả thật đau lòng vô cùng…
Trời ở bên ngoài cứ khóc, nhưng cũng không thể ảnh hưởng được đến không khí hạnh phúc bên trong căn phòng ngủ của đôi vợ chồng họ.
Sáng ngày hôm sau, khi Hạ Thi Văn tỉnh lại thì cơn mưa dai dẳng kia cũng vừa kết thúc, thời tiết không còn u ám nữa mà đã có sắc màu của bầu trời xanh. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống nhà, thấy trên bàn ăn đã có hai bát cháo đậu đỏ, Tư Hạo Hiên đang mặc tạp dề đi từ trong bếp ra.
“Dậy rồi à? Ra đây ăn sáng thôi nào!”
“A được.”
Cô chạy lại, ngồi xuống bên cạnh anh, trong lòng vẫn hoài nghi. Hôm nay là ngày gì, tại sao lại ăn cháo đậu đỏ?
“Ăn xong anh đưa em đi lễ được không?”
Tư Hạo Hiên xúc một thìa cháo, đưa vào miệng cho Hạ Thi Văn, nhìn cô mỉm cười.
“Sao lại đi lễ?”
“Cứ coi như cầu duyên đi”
Cô không nói gì nữa, chỉ gật đầu rồi cùng anh ăn hết bữa sáng. Ăn xong, anh lấy xe còn cô lên phòng thay đồ. Cô mặc một chiếc váy maxi hai dây màu xám, khoác ngoài là chiếc áo bò mỏng màu đen dài đến ngang eo. Cơn mưa ngâu vẫn chưa dứt, anh cầm ô che cho cô rồi mở cửa xe, đem cô nhét vào, cẩn thận cài dây an toàn sau đó mới di chuyển, Lúc cô lên xe, mở máy điện thoại ra mới thấy thông báo.
Hôm nay là ngày thất tịch*!
Quả nhiên đây là lý do vì sao mà anh bảo đi lễ, sáng ra còn ăn cháo đậu đỏ. Nhưng bình thường, anh đâu có tin vào mấy cái truyền thuyết này?
“Em tưởng, anh không có tin vào những ngày này chứ?”
“Đó là trước khi gặp em. Sau khi gặp một cô nàng mê tiểu thuyết mạng như em thì anh cũng phải đi tìm hiểu đôi chút chứ!”
“Vậy không có quà hả?”
Cô giở giọng nũng nịu, ngày thất tịch đương nhiên là phải có quà chứ!
“Không có!”
Chỉ một câu nói này của anh đã làm nụ cười trên môi cô dập tắt triệt để. Cô nhìn anh, vẻ mặt không tin được, nói:
“Anh cũng thật là. Thôi bỏ đi, dù sao anh cũng chịu đi lễ là em vui rồi!”
Anh không nói gì, chỉ mỉm cười.
Rất nhanh, hai người liền đến một ngôi chùa nổi tiếng, tiến hành lễ bái xong, anh lại dắt tay cô lên xe. Nhưng đường đi mỗi lúc lại một xa căn nhà của hai người họ, cô không khỏi ngạc nhiên lên tiếng:
“Không phải về nhà sao? Chúng ta đi đâu vậy?”
“Em đoán xem…”
“Em làm sao mà đoán được cơ chứ?”
“Vậy thì em ngồi im đi!”
Cô không nói gì nữa, lại quay ra nhìn đường đi ngày một heo hút, cuối cùng, xe dừng lại trước một ngọn núi cao. Anh đi xuống xe, cô thấy vậy cũng chạy xuống xe theo.
Bầu không khí núi rừng thoáng đãng, mùi hương thuần khiết của thiên nhiên làm trong người cô cảm thấy rất dễ chịu. Vươn tay lên hít thở bầu không khí thoáng đãng, anh từ đằng sau đi tới ôm lấy cô, hôn lên môi cô một cái, mỉm cười, giọng nói ngọt ngào cùng với vẻ mặt thâm tình của anh:
“Thất tịch vui vẻ, bà xã đại nhân!”
Cô không hiểu gì, đưa mắt nhìn lên đằng trước….
Trước mắt cô là một ngọn núi cao phải gần bằng hai mươi mấy tầng của một tòa nhà, trên sườn núi sỏi đá đó, có một dòng chữ được khắc ngay bên trên. Cô không nhịn được, nước mắt ứa ra nhìn anh, anh gạt khẽ những giọt nước trên mặt cô, lên tiếng:
“Anh tặng cái này cho em, đây là minh chứng cho việc dù có phải trải qua bao gian nan khổ sở, anh cũng sẽ giống như ngọn núi đó, vững chắc cho em tựa vào, bền bỉ mà yêu em!”
Cô nhảy cẫng lên, chủ động hôn vào môi anh. Hai người quấn quýt lấy nhau không rời, thể hiện tình yêu của họ trước dòng chữ: “Hạ Thi Văn là vợ của Tư Hạo Hiên” được khắc trên sườn núi…tình yêu của họ, sẽ mãi mãi bền vững như Ngưu Lang – Chúc Nữ vậy!
Có ngày thất tịch nào không mưa, có tình yêu nào không phải trải qua đau đớn. Quan trọng là, có thể cùng nhau vượt qua những thử thách đó hay không….
*: Mùng 7 tháng 7 âm lịch, chính là lễ Valentine của Trung Quốc.
Chúc các bạn nào có người yêu thì sẽ luôn luôn bền đẹp, bạn nào chưa có qua ngày hôm nay ăn đậu đỏ sẽ có! Tóm lại, chúc mỗi độc giả hôm nay đều đón thất tịch vui vẻ nha!
Question:
Hội giải ế đã đi ăn chè đậu đỏ chưa nào????
Bảo trọng, anh trai, em yêu anh.”
Trích “Thất tịch không mưa” – Lâu Vũ Tình.
Đọc xong câu truyện ngôn tình này cũng đã là đêm muộn, gió đêm thổi vào cửa kính sát đất ở phòng làm cho không gian vốn tĩnh lặng lại vang lên những tiếng kêu nhè nhẹ. Ngoài trời, những hạt mưa mới lúc nãy chỉ còn li ti vài giọt giờ đã càng ngày càng nặng hạt, sấm chớp vạch một đường sáng như muốn xé toang cả bầu trời….
“Quả là một câu truyện hay, lấy đi bao nhiêu giọt nước mắt của mình rồi!”
Hạ Thi Văn đóng trang web truyện lại, tắt điện thoại, lau đi vài giọt nước mắt đã khô vương trên má, cô quay người nhìn người đàn ông ở bên cạnh, hôn lên môi anh một cái, ôm chặt lấy anh.
Trời mưa, càng khiến con người ta trở nên tâm trạng hơn. Nhìn bầu trời đen âm u đang bị những đường chớp vạch sáng, thoáng chút cô lại nhớ lại câu truyện vừa nãy, quả thật đau lòng vô cùng…
Trời ở bên ngoài cứ khóc, nhưng cũng không thể ảnh hưởng được đến không khí hạnh phúc bên trong căn phòng ngủ của đôi vợ chồng họ.
Sáng ngày hôm sau, khi Hạ Thi Văn tỉnh lại thì cơn mưa dai dẳng kia cũng vừa kết thúc, thời tiết không còn u ám nữa mà đã có sắc màu của bầu trời xanh. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống nhà, thấy trên bàn ăn đã có hai bát cháo đậu đỏ, Tư Hạo Hiên đang mặc tạp dề đi từ trong bếp ra.
“Dậy rồi à? Ra đây ăn sáng thôi nào!”
“A được.”
Cô chạy lại, ngồi xuống bên cạnh anh, trong lòng vẫn hoài nghi. Hôm nay là ngày gì, tại sao lại ăn cháo đậu đỏ?
“Ăn xong anh đưa em đi lễ được không?”
Tư Hạo Hiên xúc một thìa cháo, đưa vào miệng cho Hạ Thi Văn, nhìn cô mỉm cười.
“Sao lại đi lễ?”
“Cứ coi như cầu duyên đi”
Cô không nói gì nữa, chỉ gật đầu rồi cùng anh ăn hết bữa sáng. Ăn xong, anh lấy xe còn cô lên phòng thay đồ. Cô mặc một chiếc váy maxi hai dây màu xám, khoác ngoài là chiếc áo bò mỏng màu đen dài đến ngang eo. Cơn mưa ngâu vẫn chưa dứt, anh cầm ô che cho cô rồi mở cửa xe, đem cô nhét vào, cẩn thận cài dây an toàn sau đó mới di chuyển, Lúc cô lên xe, mở máy điện thoại ra mới thấy thông báo.
Hôm nay là ngày thất tịch*!
Quả nhiên đây là lý do vì sao mà anh bảo đi lễ, sáng ra còn ăn cháo đậu đỏ. Nhưng bình thường, anh đâu có tin vào mấy cái truyền thuyết này?
“Em tưởng, anh không có tin vào những ngày này chứ?”
“Đó là trước khi gặp em. Sau khi gặp một cô nàng mê tiểu thuyết mạng như em thì anh cũng phải đi tìm hiểu đôi chút chứ!”
“Vậy không có quà hả?”
Cô giở giọng nũng nịu, ngày thất tịch đương nhiên là phải có quà chứ!
“Không có!”
Chỉ một câu nói này của anh đã làm nụ cười trên môi cô dập tắt triệt để. Cô nhìn anh, vẻ mặt không tin được, nói:
“Anh cũng thật là. Thôi bỏ đi, dù sao anh cũng chịu đi lễ là em vui rồi!”
Anh không nói gì, chỉ mỉm cười.
Rất nhanh, hai người liền đến một ngôi chùa nổi tiếng, tiến hành lễ bái xong, anh lại dắt tay cô lên xe. Nhưng đường đi mỗi lúc lại một xa căn nhà của hai người họ, cô không khỏi ngạc nhiên lên tiếng:
“Không phải về nhà sao? Chúng ta đi đâu vậy?”
“Em đoán xem…”
“Em làm sao mà đoán được cơ chứ?”
“Vậy thì em ngồi im đi!”
Cô không nói gì nữa, lại quay ra nhìn đường đi ngày một heo hút, cuối cùng, xe dừng lại trước một ngọn núi cao. Anh đi xuống xe, cô thấy vậy cũng chạy xuống xe theo.
Bầu không khí núi rừng thoáng đãng, mùi hương thuần khiết của thiên nhiên làm trong người cô cảm thấy rất dễ chịu. Vươn tay lên hít thở bầu không khí thoáng đãng, anh từ đằng sau đi tới ôm lấy cô, hôn lên môi cô một cái, mỉm cười, giọng nói ngọt ngào cùng với vẻ mặt thâm tình của anh:
“Thất tịch vui vẻ, bà xã đại nhân!”
Cô không hiểu gì, đưa mắt nhìn lên đằng trước….
Trước mắt cô là một ngọn núi cao phải gần bằng hai mươi mấy tầng của một tòa nhà, trên sườn núi sỏi đá đó, có một dòng chữ được khắc ngay bên trên. Cô không nhịn được, nước mắt ứa ra nhìn anh, anh gạt khẽ những giọt nước trên mặt cô, lên tiếng:
“Anh tặng cái này cho em, đây là minh chứng cho việc dù có phải trải qua bao gian nan khổ sở, anh cũng sẽ giống như ngọn núi đó, vững chắc cho em tựa vào, bền bỉ mà yêu em!”
Cô nhảy cẫng lên, chủ động hôn vào môi anh. Hai người quấn quýt lấy nhau không rời, thể hiện tình yêu của họ trước dòng chữ: “Hạ Thi Văn là vợ của Tư Hạo Hiên” được khắc trên sườn núi…tình yêu của họ, sẽ mãi mãi bền vững như Ngưu Lang – Chúc Nữ vậy!
Có ngày thất tịch nào không mưa, có tình yêu nào không phải trải qua đau đớn. Quan trọng là, có thể cùng nhau vượt qua những thử thách đó hay không….
*: Mùng 7 tháng 7 âm lịch, chính là lễ Valentine của Trung Quốc.
Chúc các bạn nào có người yêu thì sẽ luôn luôn bền đẹp, bạn nào chưa có qua ngày hôm nay ăn đậu đỏ sẽ có! Tóm lại, chúc mỗi độc giả hôm nay đều đón thất tịch vui vẻ nha!
Question:
Hội giải ế đã đi ăn chè đậu đỏ chưa nào????
Bình luận truyện