Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 247: Quả Xoài Có Độc (15)
Lâm Thâm Thâm lại chỉ cảm thấy Lục Tương Nghi như này đúng là giả tạo đến buồn cười, Lâm Thâm Thâm không yên lòng quét một vòng trong đám người, nhìn thấy Cẩm Dương vốn đã bị người vây quanh, chẳng biết lúc nào đã thoát thân khỏi đám người, đứng dưới một tán cây, đang nói chuyện với một người đàn ông trẻ.
Lâm Thâm Thâm cúi đầu, nhẹ giọng nói một câu bên tai Lâm lão phu nhân, rồi cầm một ly rượu vang, chậm rãi bước chân, đi về phía Cẩm Dương. xa xa Cẩm Dương đã thấy Lâm Thâm Thâm đi về phía mình, anh thoảng qua người đàn ông bên cạnh nói hai câu nói, người đàn ông đó liền gật đầu rời đi.
Cẩm Dương cầm ly rượu, tư thái thanh thản dựa vào thân cây, thỉnh thoảng cổ tay lay lay, khiến rượu vang trong ly sóng sánh rất đẹp.
Không biết là do ánh đèn đủ màu chiếu xuống, hay là do người đàn ông uống rượu, đáy mắt đen nhánh, hiện lên ánh sáng.
Anh không hề nhúc nhích, duy trì tư thái vừa mới nói chuyện với người đàn ông đó, ánh mắt sáng chói nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm từng bước từng bước đi đến trước mặt mình.
Lúc Lâm Thâm Thâm đi được nửa đường, còn cầm lấy ly rượu vang từ trong khay người phục vụ, khi đứng vững ở trước mặt Cẩm Dương, trực tiếp giơ lên, chạm nhẹ vào ly của anh, trên mặt nở nụ cười, lên tiếng, nói: "Đêm nay cám ơn anh."
Nói xong, Lâm Thâm Thâm giơ ly rượu lên, ngửa đầu lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Cẩm Dương không nói gì, chỉ là ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm uống hết ly rượu, anh mới chậm rãi giơ ly rượu lên, cũng học dáng vẻ của cô, uống cạn rượu trong ly, sau đó chậm rãi để ly xuống, chậm rãi cong môi với Lâm Thâm Thâm, nở nụ cười vô cùng đẹp, âm thanh bởi vì uống rượu, mang theo lấy khàn khàn từ tính, rất dễ nghe, cũng rất mê người: "Không cần cám ơn, Thâm Thâm."
Không biết có phải là nguyên nhân Cẩm Dương cố ý hay không, Lâm Thâm Thâm cứ cảm thấy hai chữ cuối trong tên cô "Thâm Thâm" được nói ra từ trong miệng của anh, mang theo sức hút thần kỳ, khiến trái tim cô, đột nhiên đập thình thịch.
Vừa rồi Lâm Thâm Thâm đứng môt mình trên sân khấu chờ mãi không thấy Lâm Viễn Ái, đáy lòng bất an và lo nghĩ như thế nào, người bên ngoài có lẽ không hiểu rõ, dù sao cô ngụy trang bình tĩnh thong dong như vậy, thật ra lúc ấy cô cực sợ, sợ trường hợp như vậy không có cách nào xử lý, cũng sợ phá hỏng buổi tiệc sinh nhật của Lâm Viễn Ái.
Cả đời cô chưa từng mất mặt xấu hổ như vậy, tối nay là lần đầu tiên, ngay trước mặt mọi người, suýt chút nữa đã trở thành trò cười.
Lúc ấy cô cũng cảm thấy khẳng định mình xong rồi...
Thế nhưng, đúng lúc nước sôi lửa bỏng, Cẩm Dương lại ưu nhã cất bước, xuất hiện ở trên sân khấu, dẫn cô nhảy một điệu nhảy kinh diễm toàn hội trường, biến cô sắp thành trò cười được mọi người ngưỡng mộ thán phục!
Lâm Thâm Thâm không phải không biết ơn, thậm chí không biết là do cô đang cảm động, hay là ánh đèn đêm nay được Lục Đình Phương bố trí quá mê ly, cô cứ cảm thấy người đàn ông trước mặt không còn khiến cô cảm ấy có áp lực, có khoảng cách như lúc trước nữa.
Thậm chí, cô còn có một suy nghĩ muốn ngồi ở chỗ này, trò chuyện cùng với Cẩm Dương thật lâu.
Lâm Thâm Thâm cúi đầu, nhẹ giọng nói một câu bên tai Lâm lão phu nhân, rồi cầm một ly rượu vang, chậm rãi bước chân, đi về phía Cẩm Dương. xa xa Cẩm Dương đã thấy Lâm Thâm Thâm đi về phía mình, anh thoảng qua người đàn ông bên cạnh nói hai câu nói, người đàn ông đó liền gật đầu rời đi.
Cẩm Dương cầm ly rượu, tư thái thanh thản dựa vào thân cây, thỉnh thoảng cổ tay lay lay, khiến rượu vang trong ly sóng sánh rất đẹp.
Không biết là do ánh đèn đủ màu chiếu xuống, hay là do người đàn ông uống rượu, đáy mắt đen nhánh, hiện lên ánh sáng.
Anh không hề nhúc nhích, duy trì tư thái vừa mới nói chuyện với người đàn ông đó, ánh mắt sáng chói nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm từng bước từng bước đi đến trước mặt mình.
Lúc Lâm Thâm Thâm đi được nửa đường, còn cầm lấy ly rượu vang từ trong khay người phục vụ, khi đứng vững ở trước mặt Cẩm Dương, trực tiếp giơ lên, chạm nhẹ vào ly của anh, trên mặt nở nụ cười, lên tiếng, nói: "Đêm nay cám ơn anh."
Nói xong, Lâm Thâm Thâm giơ ly rượu lên, ngửa đầu lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Cẩm Dương không nói gì, chỉ là ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm uống hết ly rượu, anh mới chậm rãi giơ ly rượu lên, cũng học dáng vẻ của cô, uống cạn rượu trong ly, sau đó chậm rãi để ly xuống, chậm rãi cong môi với Lâm Thâm Thâm, nở nụ cười vô cùng đẹp, âm thanh bởi vì uống rượu, mang theo lấy khàn khàn từ tính, rất dễ nghe, cũng rất mê người: "Không cần cám ơn, Thâm Thâm."
Không biết có phải là nguyên nhân Cẩm Dương cố ý hay không, Lâm Thâm Thâm cứ cảm thấy hai chữ cuối trong tên cô "Thâm Thâm" được nói ra từ trong miệng của anh, mang theo sức hút thần kỳ, khiến trái tim cô, đột nhiên đập thình thịch.
Vừa rồi Lâm Thâm Thâm đứng môt mình trên sân khấu chờ mãi không thấy Lâm Viễn Ái, đáy lòng bất an và lo nghĩ như thế nào, người bên ngoài có lẽ không hiểu rõ, dù sao cô ngụy trang bình tĩnh thong dong như vậy, thật ra lúc ấy cô cực sợ, sợ trường hợp như vậy không có cách nào xử lý, cũng sợ phá hỏng buổi tiệc sinh nhật của Lâm Viễn Ái.
Cả đời cô chưa từng mất mặt xấu hổ như vậy, tối nay là lần đầu tiên, ngay trước mặt mọi người, suýt chút nữa đã trở thành trò cười.
Lúc ấy cô cũng cảm thấy khẳng định mình xong rồi...
Thế nhưng, đúng lúc nước sôi lửa bỏng, Cẩm Dương lại ưu nhã cất bước, xuất hiện ở trên sân khấu, dẫn cô nhảy một điệu nhảy kinh diễm toàn hội trường, biến cô sắp thành trò cười được mọi người ngưỡng mộ thán phục!
Lâm Thâm Thâm không phải không biết ơn, thậm chí không biết là do cô đang cảm động, hay là ánh đèn đêm nay được Lục Đình Phương bố trí quá mê ly, cô cứ cảm thấy người đàn ông trước mặt không còn khiến cô cảm ấy có áp lực, có khoảng cách như lúc trước nữa.
Thậm chí, cô còn có một suy nghĩ muốn ngồi ở chỗ này, trò chuyện cùng với Cẩm Dương thật lâu.
Bình luận truyện