Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 249: Quả Xoài Có Độc (17)



"Người uống rượu đều cảm thấy uống một chút không có việc gì, sau đó uống say. Say rượu rất khó chịu." Cẩm Dương liếc nhìn Lâm Thâm Thâm, nét mặt tỉnh táo, đáy mắt vô cùng sáng chói dưới ánh đèn, hồi lâu, anh mới chớp chớp mắt, qua vài giây đồng hồ, anh lại bổ sung một câu: "Huống chi, trước khi buổi tiệc bắt đầu, cô đã uống không ít."

Anh đến hiện trường tiệc sinh nhật của Lâm Viễn Ái sớm hơn cô một chút, lúc cô và Lâm Viễn Ái đưa Lâm lão phu nhân đi vào, lập tức bị đêm nay quý khách vây quanh, dù anh đứng hơi xa, thế nhưng sự chú ý luôn đặt ở trên người cô. 

Cô đối với những khách khứa qua đó chào hỏi, ai đến cũng không từ chối, cầm rượu vang, hào phóng uống hết ly này đến ly khác.

Cụ thể uống bao nhiêu ly, anh cũng không đếm kĩ được.

Thế nhưng, thứ như rượu, uống nhiều quá, sẽ không tốt cho cơ thể.

Hai chân Lâm Thâm Thâm cách mặt đất ngồi ở trên nhánh cây, hai chân lay lay, thoạt nhìn như là thiếu nữ trẻ trung hoạt bát, có điều khi cô nghe thấy Cẩm Dương nói câu này, hai chân bỗng dưng dừng lại, cả người cứng ở trên nhánh cây.

Lời này của anh có ý là... trước khi cô lên sân khấu nhảy, anh vẫn luôn chú ý cô sao? Ngay cả cô uống nhiều rượu cũng biết?

Một việc nhỏ như thế mà anh cũng chú ý tới?

Là cố ý, hay là vô tình?

Lâm Thâm Thâm không nói rõ được đáy lòng mình tràn ngập cảm giác như thế nào, thật sự ấm áp, tê dại, những tia yếu ớt dần dần lan ra, về sau, trở nên giương nanh múa vuốt, chi chít khắp nơi, thậm chí phô thiên cái địa, khiến cô cảm thấy ngồi không vững trên cảnh cây.

Đã rất nhiều năm, không được cảm nhận cảm giác được một người quan tâm đến thế.

Lâm Thâm Thâm trong quá khứ, lúc nào cũng có vô số người vây quanh, nhưng bây giờ, đột nhiên lại có cảm giác như vậy, Lâm Thâm Thâm phát hiện, đáy lòng của mình, dâng lên sự... Cảm động?

Đây là cảm xúc Lâm Thâm Thâm chưa từng có trong cuộc đời này,.

Lâm Thâm Thâm không nhịn được nghiêng đầu, nhìn thấy dưới ánh đèn đủ mọi màu sắc, Cẩm Dương vẫn nhàn nhã đứng dựa vào gốc cây, mặc tây trang màu đen áo sơ mi trắng đơn giản hào phóng, một tay tùy ý đút túi, một tay ưu nhã cầm ly thủy tinh, đỉnh đầu là ánh đèn màu đỏ hồng, khiến người đàn ông càng thêm nổi bật, tựa như bước ra từ trong tranh. 

Lâm Thâm Thâm nhìn lên cảnh đẹp trước mắt này, đáy lòng chợt có ảo giác như đang chìm trong giấc mơ.

Còn nhớ khi bản thân ở nước ngoài, để ý đến người "Cẩm Dương" này, đã suy nghĩ, người đàn ông này sẽ là một người như thế nào, chờ đến khi về nước tìm anh, anh không nói hai lời đã ăn xong lau sạch cô, lúc ấy cô cảm thấy người đàn ông này đúng là không tôn trọng người khác, về sau bởi vì Lâm thị xí nghiệp, bởi vì thâm cừu đại hận của mình, cô không thể không ủy khúc cầu toàn, cố chịu đựng.

Nhưng bây giờ, cẩn thận hồi tưởng lại, có lẽ Cẩm Dương ngoại trừ có lúc tính cách hơi lạ ra, con người rất không tệ.

Tối thiểu, anh có thể khi xí nghiệp Lâm thị nguy nan nhất, lựa chọn đi ăn máng khác đến xí nghiệp Lâm thị giúp cô một tay, cô biết điều này đại biểu cho điều gì, Cẩm Dương dùng tất cả thành tựu anh chiến đấu ở Bắc Kinh mấy năm nay làm tiền đặt cược, một khi bại, không đơn thuần là Lâm thị xí nghiệp xong, ngay cả tương lai và cuộc đời của anh cũng sẽ bị cuốn vào.

Cho tới nay, Lâm Thâm Thâm chỉ lo cho thành công của mình, mục tiêu của mình, chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh người khác đặt mình vào vị trí của Cẩm Dương, suy nghĩ thay anh.

Một thiên tài điều hành công ty của giới thương nghiệp Bắc Kinh, khi đang phong sinh thủy khởi, ai sẽ bằng lòng lội vào vũng nước đục như xí nghiệp Lâm thị đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện