Chương 111
Bên dưới không có hồi âm, Cận Thế Phong vẫn không từ bỏ ý định, rốt cuộc cũng truyền đến tiếng Yên Lam yếu ớt đáp lại, nàng không sao, Cận Thiếu Phong không khỏi thầm cảm thấy may mắn.
Vì thang máy rơi xuống, đầu Yên Lam đập mạnh vào vách, nhất thời có chút choáng váng.
Đúng lúc này, cô nghe được giọng nói của Cận Thế Phong từ phía trên gọi xuống: "Lam Lam, em ở đâu? Có nghe thấy anh nói không? Có bị làm sao không? Mau trả lời anh! Lam Lam!!"
Cô vội vàng đáp lại: "Em nghe được, Thế Phong, anh đừng lo lắng, em không sao."
Nghe được câu trả lời của Yên Lam, Cận Thế Phong quay đầu nhìn đội trưởng đội phòng cháy nói, " Anh thả tôi xuống", ngữ khí không phải thỉnh cầu mà là mệnh lệnh.
Đội trưởng khó xử nhìn hắn nói " Không được, quá nguy hiểm, thang máy đã không thể chịu nổi, không biết lúc nào sẽ rớt xuống, tôi xem anh hay là..."
Lời chưa nói xong đã bị Cận Thế Phong cắt đứt: "Tôi nói thả tôi xuống dưới, tôi có thể đem cô ấy trở về, tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ cứu cô ấy lên! Cô ấy còn đang ở dưới chờ tôi, xin anh!". Ngữ khí mệnh lệnh hóa thành khẩn cầu, pha thêm một chút đau thương. Nhìn một người như vậy hiện tại lại vì một người con gái mà cầu xin người khác, hẳn là hắn thật sự
rất yêu cô gái này.
"Anh, haiz, được rồi!" đội trưởng lắc đầu nói: "Vậy anh nhớ phải cẩn thận một chút".
Khi Cận Thế Phong thấy được Yên Lam lần nữa, nước mắt không kiềm chế được mà trài ra, cảm giác bị mất mát bỗng tìm lại được khiến hắn cảm thấy vui sướng, mạnh mẽ bao phủ
lấy hắn.
"Lam Lam ngốc, em đang suy nghĩ gì chứ, còn không mau đứng lên!" giọng nói của Cận Thế Phong vang lên trên đỉnh đầu, Yên Lam ngẩng đầu lên, thấy được khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen hơn của anh.
Nàng nở nụ cười, chậm rãi vươn tay hướng về Cận Thế Phong...
Vậy là tốt rồi, giống như một ác mộng, chính nàng bị nhốt trong một không gian lạnh như
băng, không ai có thể cứu nàng ra, nàng muốn chạy nhưng dù thế nào cũng không thể thoát ra được. Cuối cùng cảm nhận được đúng là Thế Phong ôm lấy mình, trong lòng hắn, Yên Lam như tìm được một vị trí an toàn, liền ngất đi.
Lam Lam, m biết không? Anh chưa bao giờ sợ hãi như thế, nghĩ đến thiếu chút nữa mất em, trái tim tức thì đau đến tột đỉnh. Anh không biết anh cũng có khoảnh khắc bất lực đến như
vậy. Khi biết em bị nhốt trong thang máy, đầu óc anh thoáng chốc trống rỗng, cũng không biết mình phải làm gì. Trong một giây anh cảm giác em sẽ rời bỏ anh, anh sợ, sợ phải mất em, sợ làm thế nào cũng không thể giữ được em...
Cận Thế Phong ngồi bên giường, nắm tay Yên Lam, nhẹ giọng nói.
Tình cảnh khi đó, vừa nghĩ đến đã khiến Cận Thế Phong run sợ, khi anh vừa đem Lam Lam từ trong thang máy ra, không đến một phút, thang máy mất đi chống đỡ rơi xuống phát ra tiếng nổ lớn.
Khi bọn họ thoát ra khỏi thang máy, mọi người cảm thấy họ thật may mắn mà vui mừng!
Chỉ có Cận Thế Phong sắc mặt trắng bệch, chỉ cần muộn một chút, Lam Lam sẽ...
Cúi xuống nhìn Yên Lam đang trong lòng mình, sắc mặt cũng trắng bệch, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy,. "Không có chuyện gì, Lam Lam, anh đã đưa em ra, không có việc gì, không phải sợ." Cận Thế Phong ở bên tai Yên Lam nhẹ nhàng nói.
Yên Lam ngẩng đầu nhìn Cận Thế Phong một chút, thân thể mềm nhũn, liền hôn mê. Cận Thế Phong ôm Yên Lam, đi đến trước mặt đội trưởng đội cứu hỏa, phi thường thành khẩn nói: "Cảm ơn anh".
"Không cần, vốn là nhiệm vụ của chúng tôi !"
Cận Thế Phong nhìn đội trưởng gật đầu rồi ôm Yên Lam rời khỏi khách sạn.
"Thiếu gia, tiểu thư Tiểu Lam thế nào rồi? Cô ấy đã tình chưa?" Bác Trương đi vào hỏi, cắt đứt dòng hồi tưởng của Cận Thế Phong, anh quay đầu lại, nhìn bác Trương lắc đầu, "Cô ấy chưa tỉnh, bác sĩ nói Lam Lam bị kinh hãi rất lớn cho nên mới mê man bất tỉnh, không có việc gì nghiêm trọng đâu."
"Vậy thì tôi an tâm rồi." Bác Trương lo lắng nói: "Thiếu gia, cậu có muốn ăn chút gì không!
Cả ngày nay cậu chưa ăn gì rồi."
"Không cần, tôi không đói." Cận Thế Phong nói: "Bác Trương, bác cũng đi nghỉ đi, bác cũng mệt mỏi cả đêm rồi."
"Thiếu gia, cậu, haiz!" bác Trương thở dài bước ra khỏi phòng Cận Thế Phong vẫn cứ như vậy ngồi bên giường canh giữ Yên Lam, nắm tay nàng, siết thật chặt, dường như nếu hắn buông lỏng tay, Yên Lam sẽ biến mất!
Lam lam, anh yêu em, anh thực sự rất yêu em, yêu đến mức chính anh cũng không thể tin được. Vốn dĩ anh cho rằng, anh sẽ không bao giờ yêu ai lần nữa, thế nhưng ai biết được, hiện tại trái lại yêu càng thêm sâu sắc. khi anh biết được em còn trong thang máy thì trái tim anh thiếu chút nữa ngừng đập, anh còn chưa nói cho em biết rằng anh rất yêu em, em làm sao có thể rời bỏ anh? Anh không thể mất em, anh biết rằng, nếu như em rời bỏ anh, từ Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
nay về sau cuộc sống của anh sẽ không còn ánh mặt trời nữa!"
Hắn tiếp tục nói, đúng lúc chú ý đến mí mát Yên Lam khẽ giật giật, thế nhưng cô vẫn không mở mắt. Cận Thế Phong nhẹ nở nụ cười, vậy ra Lam Lam đã tinh, là bởi vì muốn nghe hắn nói, cho nên mới tiếp tục giả vờ ngủ phải không?
Hắn hiện tại đã hiểu rõ, không thể chỉ vì một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Triệu Ngọc Vân là Triệu Ngọc Vân, Lam Lam là Lam Lam, hắn tin tưởng Lam Lam đúng là yêu hắn, cô sẽ không phản bội hắn. Y Lâm nói đúng, hắn không nên quá chấp nhất, sẽ chỉ làm cho hắn thống khổ, hắn hẳn là cần phải cố gắng tạo ra tương lai cho chính bản thân mình, khiến mình có một hạnh phúc mĩ mãn.
Một người khi mất đi mới biết được quý trọng, trong một giây, hắn thực sự cho rằng lam lam sẽ rời bỏ mình mà đi, đau đến tưởng như chết đi. Hắn còn chưa nói cho Lam Lam biết hắn có yêu nàng bao nhiêu, nàng làm sao có thể rời bỏ hắn! Cho nên, hắn hiện tại nhất định phải cho Lam Lam biết, mình yêu nàng nhiều như thế nào.
Bình luận truyện