Hợp Đồng Tình Nhân

Chương 121



"Anh muốn làm gì?" Yên Lam hoảng sợ hỏi, đồng thời liên tục lùi về phía sau.

"Em nói gì? Người phụ nữ của tôi......" Giọng nói của Cận Thế Phong lộ ra sự tĩnh lặng trước cơn mưa bão.

"Một người đã mất đi lý trí, em có thể hy vọng anh ta sẽ làm chuyện gì cơ chứ?" Cận Thế Phong nói chậm rãi, từ từ cởi áo khoác ngoài rồi vứt sang một bên trên sàn, tiếp đến tháo cà vạt rồi ném đi.

"Không, anh không thể......" Yên Lam nhìn động tác của Cận Thế Phong có chút thất kinh.

Nàng có thể cảm nhận được việc gì sẽ xảy ra tiếp theo, đó là điều mà nàng không thể chịu đựng được.

"Tôi không thể?" Cận Thế Phong lạnh lùng nói,"Vì sao tôi không thể? Đừng quên, em là người mà tôi mua về. Tôi muốn làm gì thì đều có thể làm cái đó, em không thể cự tuyệt tôi."

"Anh đang làm nhục tôi" Yên Lam nói.

"Đúng vậy, tôi đang trừng phạt, tôi muốn cho em biết uy quyền của tôi là không thể khiêu chiến được! Lần này, tôi muốn cho em nhớ rõ". Cận Thế Phong trả lời rất dứt khoát.

Cận Thế Phong từ từ đi lại phía Yên Lam. Giống như một con dã thú thủ thế chờ xuất phát đầy uy hiếp, ánh mắt vô cùng sắc bén.

"Không, anh đừng lại đây, anh tránh ra." Yên Lam hét lên thất kinh.

"Không ư?" Cận Thế Phong nhướng mày "Em không có quyền cự tuyệt" Nói rồi kéo Yên Lam về phía mình.

Yên Lam không ngừng giãy giụa trong lòng Cận Thế Phong. "Anh không được làm thế này, buông tôi ra!......"

Nhìn Yên Lam không ngừng vặn vẹo trong lòng mình, ngọn lửa tình trong mắt Cận Thế Phong càng rực cháy. "Em có phải là đang khiêu khích tôi sao?"

"Không, tôi không phải, ai nói vậy." Yên Lam hoảng sợ cứng đờ cả người, không dám động đậy nữa.

Cận Thế Phong đưa tay đi vuốt ve từ gáy Yên Lam, rồi dần dần trượt xuống dưới, từ từ cởi khuy áo của nàng ra.

"Không! Không được đụng vào tôi! Buông tôi ra!" Yên Lam kinh hoàng kêu to lên, giữ chặt cổ áo, bắt lấy áo, hai mắt tràn ngập sợ hãi chằm chằm nhìn Cận Thế Phong.

Cận Thế Phong nhếch miệng lên vẻ tà ác, "Việc này không do em làm chủ được, tôi không những muốn chạm vào em mà tôi còn muốn chạm thật sâu vào trong em nữa cơ"

Trong lúc Yên Lam giãy giụa, Cận Thế Phong xé bỏ hết quần áo của nàng, đè chặt nàng xuống giường. Toàn bộ thân thể trắng như tuyết của nàng phơi bày không che đậy trước mặt hắn..

"Không," Yên Lam kinh hoảng nhìn Cận Thế Phong, dòng nước mắt bất lực chảy tràn xuống.

"Khóc cái gì? Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên của em? " Cận Thế Phong châm chọc nói, ánh mắt Cận Thế Phong lóe lên sự phẫn nộ, càng ra sức vuốt ve nàng.

"Ừm." Yên Lam đau khổ rên lên, toàn thân đau đớn mồ hôi lạnh toát.

Cận Thế Phong buông lỏng tay ra, lạnh lùng nhìn Yên Lam nói "Đừng dùng nước mắt của em để mong làm tôi động lòng. Tôi không bị vào tròng đâu! Tất cả những điều này đều là do em tự gây ra!"

"Nếu đây là lý do anh tìm ra để bao biện cho hành vi của mình thì anh không cần phải nói gì cả!" Sắc mặt Yên Lam trắng bệch chỉ trích Cận Thế Phong.

"Hành vi của tôi? Hành vi gì nào? Là như thế này sao?" Cận Thế Phong vừa nói vừa bóp nhẹ ngực Yên Lam.

"Anh đây là xâm phạm!" Yên Lam mở miệng nói.

"Xâm phạm? Em cho rằng tôi đang xâm phạm em sao? Không, tôi chỉ là tiếp tục sử dụng quyền lợi của mình thôi" Cận Thế Phong lạnh nhạt cười nói, đưa tay vuốt ve khắp người Yên Lam.

"Ừm," Yên Lam cố gắng hết sức kìm nén tiếng rên muốn thoát ra khỏi miệng. "Không, đừng, buông tôi ra". Nàng không còn sức giằng co nữa.

Cận Thế Phong đè lên trên người Yên Lam, hai tay bắt đầu mặc ý vuốt ve khắp thân thể nàng, " Không cần ư? Em không phải cũng đang đáp ứng lại tôi hay sao? Tôi thấy em đang rất hưởng thụ đấy chứ"

"Không! Đừng như vậy......" Yên Lam ra sức đẩy hai tay của Cận Thế Phong ra, nhưng điều làm nàng càng thêm sợ hãi là chính trong cơ thể nàng lại đạng trào dâng lên khoái cảm.

Cận Thế Phong cố ý vuốt ve, Yên Lam không cách nào kìm nén được phản ứng sinh lý nữa.

"Thật sự là không cần sao?" Cận Thế Phong hỏi xong, liền tà ác phủ lên đỉnh mẫn cảm của Yên Lam.

"Ừhm," Yên Lam hít một hơi lạnh.

"Thế còn thế này? cũng không cần sao?" Nói xong, Cận Thế Phong càng cúi thấp đầu hơn cắn lên đỉnh mẫn cảm của nàng.

"Không. Đừng" Yên Lam giãy giụa đứt quãng, cắn chặt răng vào hai môi, kiềm chế từng đợt từng đợt run sợ kích động và khoái cảm truyền đến.

Thấy trên miệng Yên Lam có chút máu đỏ, Cận Thế Phong có chút phẫn nộ, "Ở cùng với ta mà lại làm ta không thể chịu đựng được thế này hay sao?" Nghĩ vậy, lại càng làm mạnh tay hơn.

"Không, đừng." Yên Lam khóc hét lên "Cận Thế Phong, anh đừng làm tôi hận anh, anh, anh nhất định sẽ phải hối hận !"

"Hận tôi? Vậy em cứ hận đi!" Cận Thế Phong lúc này đã bị lòng ghen tuông che mờ mắt.

Hắn phẫn nộ muốn chứng minh Yên Lam là của hắn, là ai cũng không thể cướp đi được, cho dù muốn hận, hắn cũng sẽ bất chấp mọi giá để giữ Yên Lam ở lại bên cạnh mình.

"A." Cận Thế Phong đột nhiên xâm nhập, làm cho Yên Lam đau đớn nhăn mày, thốt ra tiếng rên rỉ đau khổ. Nhưng sự xâm nhập này cũng đã đốt lên ngọn lửa trong cơ thể nàng.

"Dễ chịu không?" Cận Thế Phong tà ác hỏi, "Không, Anh. Đừng." Yên Lam đau khổ gần như nói không ra lời.

"Không cần, việc này không phải em nói là xong." Cận Thế Phong nói xong, dường như đã lên đỉnh một chút.

Hành động thô lỗ của hắn không chỉ làm đau Yên Lam, mà còn làm cho nàng chìm vào ngọn lửa dục vọng mê muội. Yên Lam cố gắng dùng chút tỉnh táo cắn chặt môi mình, không để cho mình chìm sâu hơn vào cơn mê muội.

Yên Lam rốt cục khóc lên "Cận Thế Phong, tôi rốt cuộc làm sai cái gì? Không phải là đưa anh Mậu Đức đi gặp Tiểu Triết sao? Vì sao anh nhất định phải tức giận như vậy! Giữa các người rốt cuộc có ân oán gì?! Vì sao phải trút lên người tôi???" Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ

"Việc chính em làm mà em lại còn hỏi tôi sao?" Cận Thế Phong trềm giọng nói. Nói xong, hắn bắt đầu chuyển động không ngừng.

"Tôi hận anh. Cận Thế Phong, tôi hận anh!!" Yên Lam mặt đẫm nước mắt nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện