Hợp Đồng Tình Nhân

Chương 136



Yên Lam cảm giác chân đã đi vào dép, khóe miệng lộ ra nụ cười, rốt cục cũng đi được dép.

Cảm giác thật ấm áp khi được Cận Thế Phong ôm ấp, Yên Lam thuận thế dựa sát vào vào người hắn. "Ưm... Thật thoải mái quá! Em lại muốn ngủ." Yên Lam thì thào nói.

Cận Thế Phong buồn cười nhìn Yên Lam cố gắng tìm dép của mình, kết quả lại lấy nhầm dép của hắn, chậm rãi đem nó đi vào đôi chân ngọc ngà kia nhưng Yên Lam cũng không phát hiện có chút gì khác thường, dù cho đôi dép kia rõ ràng rộng hơn chân nàng rất nhiều, chỉ là ở khóe miệng trên mặt lộ ra nụ cười thành công, giống như là hoàn tất được một việc rất trọng đại.

"Lam Lam!" Cận Thế Phong nhẹ nhàng kêu Yên Lam, "Lam Lam, mau tỉnh lại! em xem, em đi nhầm dép của anh rồi kìa." Nhìn bộ dạng tham ngủ của Yên Lam, Cận Thế Phong cười cười lắc đầu.

Đem thân hình yêu kiều nhỏ nhắn của nàng dựa vào trong lòng, vươn một tay nắm lấy thắt lưng, đem đầu của nàng đặt trên vai mình, tay kia thì cởi dép trên chân, đi vào đúng đôi dép của nàng.

Cận Thế Phong ôm Yên Lam vẫn còn mê man đi vào toilet, dùng khăn ấm áp lên mặt, nhẹ nhàng lau, "Lam Lam, tỉnh đi thôi! Lam Lam..."

Cận Thế Phong nhẹ nhàng gọi Yên Lam, hắn sợ không gọi Yên Lam tỉnh thì chút nữa đánh răng không cẩn thận nàng sẽ nuốt cả kem đánh răng xuống bụng mất.

"Lam Lam, tỉnh lại nào!!" Cận Thế Phong không thấy phiền hà, một lần lại một lần gọi Yên Lam, nhìn nàng bộ dáng yêu kiều, Cận Thế Phong cảm thấy hạnh phúc nho nhỏ nảy sinh.

Hắn càng ngày càng cảm thấy người trước mắt cực kì kiều mỵ, đã không còn biết kiên trì hay cứng đầu như ngày thường mà ngược lại đem sự hồn nhiên, dịu dàng hoàn toàn bày ra cho hắn, hắn cảm thấy thực hưng phấn.

Nhìn Yên Lam vẫn chưa tỉnh lại, Cận Thế Phong nghĩ ngợi liền lộ ra nụ cười quỷ dị. Hắn lấy nước lạnh làm ướt tay, lại đặt ở trong đó đến nửa ngày, sau đó lau khô, chậm rãi đưa tay vào bên trong cổ áo của Yên Lam.

"A!" Yên Lam sợ hãi kêu một tiếng, giật mình vì bị cảm giác lạnh lẽo kích thích.

"Ưm!! Là đá hay cái gì vậy!" Yên Lam rốt cục cũng thanh tỉnh lại, mờ mịt nhìn ra bốn phía.

"Em rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi." Cận Thế Phong cười hì hì nói.

Lúc này Yên Lam mới phát hiện mình bị Cận Thế Phong ôm vào trong ngực, hơn nữa bọn họ

lại không ở một nơi lãng mạn mà lại đang ở trong toilet.

Yên Lam kinh ngạc chuyển sang hỏi Cận Thế Phong : "Thế Phong , sao em lại ở trong toilet thế này, còn nữa, anh sao lại ôm em?"

"Em không nhớ gì sao?" Cận Thế Phong nhìn Yên Lam, nghĩ cho cùng cũng là nàng vừa rồi còn đang trong trạng thái mê ngủ, có chút hỗn loạn, không nhớ rõ là đương nhiên.

"Là anh ôm em vào trong này, bởi vì có gọi như thế nào em cũng không chịu tỉnh!!" Cận Thế Phong cưng chiều nhéo cái mũi của Yên Lam nói, "Từ hôm nay trở đi, em không được ham ngủ như vậy nữa biết không, em còn phải làm thần chạy nữa. Còn nữa, hôm nay chúng ta không phải còn muốn đi Đài Nam thăm ông ngoại cùng tiểu Triết sao? Phải chuẩn bị

nhanh một chút mới được!"

"A! Đúng rồi!" Yên Lam ngượng ngùng cười, "Em quên mất, được rồi, để em rửa mặt trước, sau đó đi thay đồ rồi chúng ta cùng chạy nhé!" Yên Lam nói xong liền ra khỏi vòng ôm ấp của Cận Thế Phong .

"Không cần đâu, anh đã rửa mặt cho em rồi." Cận Thế Phong nói rồi ôm Yên Lam ra khỏi toilet.

"Hư!! Sao có thể chứ?" Yên Lam không hiểu gì cả, "Anh rửa mặt cho em thì sao em lại có thể không biết gì cơ chứ? Có phải là ngủ say quá không?".

Nhìn Yên Lam mờ mịt không hiểu, Cận Thế Phong buồn cười nói: "Vừa nãy anh có đánh thức em nhưng em cớ mơ mơ màng màng làm theo chỉ thị của anh, cũng có rửa mặt sạch nhưng sau đó thì em lại mơ ngủ."

"Hì...." Yên Lam ngượng ngùng đỏ mặt, không biết nên nói gì cho nên cũng chỉ biết cười ngây ngô.

"Được rồi!" Cận Thế Phong cưng chiều nói, "Đừng ở đây ngây người nữa, em mau đi mặc quần áo để đi chạy bộ, khi nào trở về sẽ ăn bữa sáng."

"Vâng!" Yên Lam gật đầu nói. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ

"Oa! Sáng sớm không khí thật trong lành, thoải mái!" Yên Lam hít một hơi thật sâu, khoa trương nói.

"Được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi, nên chạy thôi." Cận Thế Phong ở một bên nói, thật sự là không có biện pháp với Lam Lam, nói là muốn làm thần chạy, nhưng chưa chạy đủ một vòng liền kêu mỏi.

"Nhưng Thế Phong , anh không cảm thấy không khí hôm nay thực sự rất trong lành sao?

Chúng ta lại nghỉ ngơi một chút!" Yên Lam nói, chính là lấy cớ không chịu chạy.

"Lam Lam không cần lấy cớ, em căn bản là chạy chưa được bao nhiêu, thời gian nghỉ ngơi cũng đủ lắm rồi."

"Nhưng em thực sự mệt lắm! Lâu rồi không có chạy, nghỉ ngơi một chút được không? Tất nhiên, nếu không cần chạy nữa là tốt nhất."

Câu nói cuối cùng kia, Yên Lam nói giọng cực kỳ nhỏ, Cận Thế Phong không nghe rõ. "Cái gì? Em nói cái gì? Lam Lam, anh nghe không rõ, em nói lại xem nào?"

"A! Không có gì, em không có nói gì cả." Yên Lam vội vàng giải thích.

"Vậy chúng ta chạỵ thôi!" Cận Thế Phong nói.

"Ừ!" Yên Lam uể oải nói, Chậm rãi đứng lên.

Nhìn Yên Lam ngoan ngoãn chạy về phía trước, Cận Thế Phong lắc đầu nở một nụ cười, lập tức cũng theo sau. Lớn như thế này mà cũng chẳng khác gì một đứa bé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện