Hư Lộ

Chương 193: Hạp cốc bí ẩn



"Grào"

Một tiếng gầm kinh khủng vang lên như xé nát cả chín tầng trời xanh làm cho yêu thú mấy trăm dặm xung quanh run rẩy nằm sát rạt xuống đất. Đây chính là uy quyền vương giả của yêu thú cao cấp, chỉ tiếng kêu của nó thôi cũng đủ khiến cho vạn thú thuần phục. Bên trong thế giới yêu thú, bên cạnh thực lực, huyết mạch chính là thứ quan trong nhất để phân chia cấp bậc. Nghe nói một con yêu thú có huyết mạch thượng cổ kỳ thú, cho dù tu vi còn non yếu nhưng những yêu thú mạnh mẽ hơn vẫn phải triều bái nó như hoàng đế.

"Xoẹt xoẹt"

Lúc nảy, bên cạnh một ao nước nhỏ, các loài yêu thú do sợ hãi nên đã tản đi hết nên không ai chú ý đến một cái xác người đang trôi lềnh bềnh. Kể ra thì số tên Nguyên Hạo này cũng còn may chán. Truyền tống phù này không phải loại quá cao minh, nên khi dịch chuyển không gian sẽ tạo ra chấn động khá mạnh. Hậu quả là Nguyên Hạo bên trong truyền tống bị quay như chong chóng, đầu óc hoa cả lên, va đập liên tục đến mặt mày sưng vù, ngất xỉu tại chỗ. Nếu như gặp phải yêu thú thì có lẽ hắn đã trở thành miếng thịt từ trên trời rơi xuống rồi, vậy mà ma xui quỷ khiến hắn ta cứ lững lở trôi trong ao mà vẫn chẳng bị gì.

- Hix, ọc ọc...ta đang ở đâu đây.

Cuối cùng thì nhân vật chính của chúng ta cũng tỉnh lại, hắn cảm giác đầu của mình nhức như búa bổ, toàn thân đau nhức như vừa đánh trận xong. Cố gắng lê lết ra khỏi ao nước, Nguyên Hạo cố gắng định thần, quan sát cảnh vật xung quanh. Ngay lập tức, ánh mắt của hắn sáng rực, miệng há to.

- Tuyết Linh Thảo, Băng Tuyền Quả, Cỏ Đinh Lan... Con mẹ nó, lão tử không nằm mơ chứ.

Nhìn thấy những thảo dược tứ phẩm quý hiếm, Nguyên Hạo có xúc động muốn cười lớn. Đúng là đại nạn không chết ắt có hậu phúc mà, mới mở mắt dậy đã thu hoạch được một rừng linh thảo. Dược thảo đạt đến tứ phẩm sẽ được mệnh danh là linh thảo, là thiên địa thảo dược quý hiếm vô cùng. Ở đây đâu chỉ vài cây, mà cả một vùng bát ngát thảo dược, nhiều đến nhìn cũng lóa mắt.

Hai tay nhanh như máy tuốt lúa, Nguyên Hạo không ngừng chuyển những linh thảo quý giá vào bên trong nhẫn vật riêng dành cho cất chứa nuôi trồng thảo dược. Nhẫn trữ vật không gian thì có hạn, nên hắn chỉ có thể lựa chọn những loại cực kỳ quý hiếm mới thu hoạch vào. Đang hăng say tác nghiệp. tiếng rống kinh thiên cái địa tựa như sát bên truyền tới làm cho hắn giật bắn người, linh hồn chấn động suýt tí hộc máu.

- Má nó, cái thứ gì mà lại phát ra âm thanh đáng sợ như vậy?

Vội vàng tìm một góc khuất núp vào, thu liễm khí tức không còn một dấu vết nào, Nguyên Hạo mới thả Phong Ảnh ra thám thính xung quanh. Hóa ra khu vực hắn đang đứng là một cái cốc được bao bọc bởi những bức tường đá cao vút. Khi vừa bay lên cao, Phong Ảnh còn chưa kịp nhìn rõ địa phương trong tầm mắt thì một tia sét không biết từ đâu đánh tới.

"Ầm ầm"

Cũng may tốc độ của Phong Ảnh thuộc vào hàng biến thái nên nó mới kịp thời tránh né. Đánh không trúng mục tiêu, con yêu thú kia tựa hồ tức giận, lần này bắn đến cả chục tia sét từ các hướng bao vây tới, thế như vũ bão.

- Không ổn rồi, mau trốn thôi.

"Uỳnh uỳnh"

Hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cả một mảng rừng bị những tia sét đánh trúng cháy rụi ra tro, đất cát bị xới tung lên trông rất thê thảm. Núp bên trong góc cây, Nguyên Hạo giơ bàn tay ra thu lấy một tia âm hồn mỏng manh vào tay mình. Đôi mắt của hắn đỏ lên, đau xót vô cùng.

Phong Ảnh bị thương tổn quá nặng, cũng may hồn phách vẫn chưa bị đánh nát hết, còn có thể tái tạo lại được. Sức mạnh của con yêu thú kia thật kinh người, chẳng những có thể phát hiện ẩn nặc thuật của Phong Ảnh mà còn dễ dàng đánh nó xém tiêu tan. Bản lĩnh cỡ này ngay cả Nguyên Anh kỳ bình thường không có khả năng làm được. Nghĩ đến con quái vật kia có thể tồn tại cao như Hóa Thần kỳ, Nguyên Hạo cảm thấy da đầu tê dại.

- Tuy công pháp ẩn giấu của mình cao cấp, nhưng không thể mãi ẩn nấp ở nơi này.

Xoa xoa thái dương, Nguyên Hạo cảm thấy tình huống hiện tại của mình thật tiến thoái lưỡng nan. Nếu liều mạng tìm đường đi ra, chẳng may đụng đầu phải con quái kia thì không phải chết nhanh hơn hay sao? Mà nếu cứ ở lì chỗ này cũng không phải là biện pháp tốt. Phân vân mãi không có sáng kiến đột phá nào khác, hắn thở dài ngồi xuống điều tức, từ từ suy ngẫm.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, ánh sáng le lói cuối ngày cũng vụt tắt. Bên trong bí cảnh này tuy không có mặt trời giống như ngoại giới nhưng lại có các ngôi sao tỏa sáng như các vệ tinh. Những ngôi sao này cũng hoạt động theo ngày và đêm, nửa ngày chiếu sáng, nửa ngày tắt lịm. Khi bóng đêm bao trùm lên cả Vân Liên Sơn Mạch, đây mới là lúc của những kẻ săn mồi trong bóng đêm bắt đầu công việc của mình.

Các tổ đội đều nghỉ ngơi và cử người luân phiên canh gác, một số kẻ khát máu thì lẫn vào đêm đen để tiện thể hành động. Có thể nói bên phía khu vực ngoài của bí cảnh, hoạt động của nhân loại tu sĩ lẩn yêu thú đều rất sôi nổi.

Trái ngược hoàn toàn với khung cảnh đó, Nguyên Hạo đang nằm ngửa mặt lên trời suy tư. Khung cảnh bên trong hạp cốc là vô cùng yên tĩnh, bình yên đến kỳ diệu, không có bất kỳ sinh vật nào sống sót trừ hắn ra. Một cơn gió lạnh thổi qua, cây cỏ run rẩy như gặp bão tố, một áp lực vô hình đè xuống khiến cho hắn phải giật mình. Cố gắng nép người hết sức có thể vào một gốc cây lớn, Nguyên Hạo nín thở chờ đợi một cái bóng đen khủng khiếp đang tới gần.

"Xột xoạt"

Hiện tại, mỗi âm thanh dù nhỏ nhất vọng lại cũng khiến cho thần kinh của Nguyên Hạo căng thẳng đến tột đỉnh. Ngay cả hô hấp hắn cũng dừng lại, tự thân mình hóa thành một tượng đá không có khí tức. Dù chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng áp lực vô hình vẫn đè nặng lên, cảm giác hắn lúc này cứ như con kiến bé nhỏ lo lắng mình bị dẫm đạp trúng.

- Cầu trời cho nó đừng phát hiện ra ta. Ta chưa muốn chết trẻ như vậy đâu, lão thiên à.

Nguyên Hạo không ngừng cầu nguyện. Không biết ông trời có nghe được lời của hắn không nhưng cái bóng đen kia sau khi đến gần chỗ hắn ẩn núp thì chợt đổi hướng. Cái bóng ung dung chậm rãi bước đến cái ao rồi cúi đầu xuống uống nước. Ánh sáng le lói của màn đêm đã giảm bớt, hình dạng thật sự của vị chúa tể bên trong bí cảnh từ từ hiện ra.

- Ơ???

Vừa thấy rõ dáng vẻ của yêu thú, Nguyên Hạo gần như chết đứng suốt mười phút đồng hồ. Dường như hắn không tin tưởng vào mắt mình nên sau đó còn dụi dụi mí mắt vài cái, tát vào má mình mấy lần. Cuối cùng, xác nhận là những gì mình nhìn thấy là chân thực, hắn mới thở ra một hơi.

Dưới ánh sáng le lói giống như ánh trăng, một con sói nhỏ, lông trắng như tuyết, nhìn hết sức đáng yêu và quý phái đang lặng lẽ uống nước. Trông nó còn vô hại hơn cả mấy con dã thú bình thường, Nguyên Hạo cũng không cảm nhận được thực lực nông sâu của nó. Cảm thấy mình quá nhát gan, hắn phủi bụi trên y phục rồi tiêu soái hiên ngang đi đến bên con vật dễ thương kia, ho nhẹ vài tiếng.

- Tiểu lang, ngươi cũng thật bạo gan. Ở gần đây có một con yêu thú vô cùng khủng bố, thân ngươi to bằng quả núi, hai hàm răng sắc bén có thể cắn nuốt vạn vật. Nhất là gai ngọn trên thân thể của nó, có thể xuyên ngươi lên để nướng vỹ đó. Haiz, cũng may ngươi gặp được ca ca đây, ca ca sẽ bảo vệ cho ngươi, cứ yên tâm đi hắc hắc.

Mỉm cười ấm áp, Nguyên Hạo càng nhìn con sói nhỏ tựa tựa hồ ly hay cáo gì đó trước mặt càng thấy yêu thích không thôi. Hắn quyết định sẽ thu dưỡng con vật này về nuôi để giải sầu, ít ra nó cũng xinh đẹp hơn con cóc ghẻ kia mấy trăm, mấy nghìn lần.

Con sói nhỏ khi thấy có kẻ lạ xâm nhập vào bên trong nơi ở của mình thì có hơi sững sờ. Từ trước đến giờ, mấy con yêu thú khác đừng nói đến gần hạp cốc, cho dù các xa mấy chục dặm cũng không được phép bén mảng, trừ khi được nó cho phép. Càng không nói đến nhân loại, từ lúc sinh ra đến giờ nó chưa từng thấy qua con người dù có được nghe nói đến nên con sói nhỏ nhìn Nguyên Hạo với vẻ hiếu kỳ.

Nghe giọng điệu của con người trước mặt hình như không nhận ra được thân phận chủ nhân của nó, con sói không biểu thị thái độ gì, chỉ đựa mắt nhìn đối phương với vẻ hứng thú.

- Ta có nhìn lầm không nhỉ? Sao con cún nhỏ này trông có vẻ đầy nhân tính, hình như nó còn cười giống như khinh bỉ ta?

Nhìn dáng vẻ biểu cảm như con người của con sói nhỏ, Nguyên Hạo trố mắt lên rồi lắc đầu liên tục.

- Không thể, ta chưa từng gặp yêu thú nào đáng yêu vậy. Bản tính của yêu thú cũng hung hãn dị thường, nào có khí chất cao quý, và hiền lành như thế.

Tội nghiệp cho Nguyên Hạo, từ lúc đặt chân đến Lạc Thần đại lục đến giờ, hắn chưa từng gặp qua yêu thú cao cấp mà toàn gặp những chủng loại phổ thông. Những mặt hàng này thì thường đầy dã tính, bề ngoài xấu xí, không có trí khôn cao. Do đó mới dẫn đến cái nhận định lệch lạc, sai cả vạn dặm là động vật xinh đẹp, nhìn vô hại thì không phải yêu thú.

Trong cái rủi có cái may, những lời của hắn nói ra làm cho con sói nhỏ lóe lên một tia dị sắc trong mắt.

"Tên nhân loại này cũng có vẻ thú vị đây. Dù gì thì dạo này ta cũng quá nhàm chán với cuộc sống này rồi, đùa chơi với hắn một chút để giải sầu cũng được."

Cảm thấy suy nghĩ của mình quả là cao kiến, con sói nhỏ vui vẻ híp mắt nhìn Nguyên Hạo rồi kêu lên từng tiếng chi chi cực đáng yêu, người thấy người thương. Thế nhưng khi Nguyên Hạo muốn đưa tay vuốt ve nó thì con sói tựa như làn gió tránh né rất nhanh. Điều này làm cho hắn tỏ ra kinh hãi, nhưng thấy con vật có vẻ không có ác ý thì cũng yên tâm phần nào. Tu vi của hắn là Trúc Cơ kỳ, vậy mà không chạm được cả cọng lông của một con thú, nghe có vẻ nực cười đến nhường nào.

Sau khi nhận ra được tốc độ đáng gờm của con sói, Nguyên Hạo cũng không có tâm tư bắt nó lại nữa. Hắn bắt tay vào thiết kế một cái động phủ nhỏ để tiện sinh hoạt. Để che giấu, Nguyên Hạo lựa một góc cực kỳ khó chú ý, rồi dựng thêm vài cái trận pháp che giấu nữa. Với khả năng hiện giờ của hắn, làm được đến mức này đã là tốt nhất rồi, chỉ mong sao con yêu thú bá đạo kia không có tiến vào hạp cốc là được.

Nằm duỗi người một bên, con sói nhỏ trừ quan sát ra cũng không có hành động gì. Cứ như thế, một đêm nhanh chóng qua đi, bình minh của ngày mới cũng nở rộ nơi chân trời.

- Mọi thứ xong xuôi, bây giờ cũng không có việc gì để làm, ta nghĩ nên tận dụng cơ hội để luyện tay nghề luyện dược mới được.

Không dám manh động rời khỏi hạp cốc để xem xét bên ngoài, Nguyên Hạo nảy ra ý định ở trong này tu luyện. Ở nơi linh thảo có thể sinh sôi nảy nở thì linh khí đương nhiên là phi thường nồng đậm rồi. Chuẩn bị một đống dược tài tam phẩm, Nguyên Hạo hứng chí bừng bừng tiến vào trong động phủ để chuẩn bị luyện đan. Hắn dự định phải trùng kích cho bằng được tam phẩm luyện dược sư thì mới xuất quan. Nguyên Hạo không chú ý rằng khi hắn tiến vào bên trong mật thất được thiết kế, có trận pháp phòng hộ mở ra thì có một ánh mắt lập lòe vẫn không ngừng quan sát theo dõi hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện