Hư Lộ

Chương 63: Khương Thiên bị bắt cóc



- Thiết ca, huynh mau ra xem ông già và Nguyên Hạo ca. Bọn họ đang gặp chuyện gì rất kỳ lạ á.

Khương Thiên và Bạch Liên hấp tấp chạy vào hét toáng lên. Đứng bật dậy nhanh như chớp, Thiết Tử hướng cửa tự viện phóng đi. Vừa ra đến, gã đã thấy lão sư họ Lý đứng sẵn kế bên Bạch Vũ từ khi nào rồi.

- Lý tiền bối, hai người họ...

- Cứ quan sát trước đi.

Gã vừa lên tiếng định hỏi thì Lý Mạc phất tay ngăn lại. Hiện tại, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào hai thiếu niên đang đứng trước cổng tự viện. Khi Thiết Tử quan sát đến thì toàn bộ thân thể Nguyên Hạo và Khương Thượng lúc này đã nhạt đi khá nhiều nhưng lại mang đến cho người đứng gần một cảm giác thuần khiết tự tại. Vung tay tạo ra một vòng bảo xung quanh hai người, lúc này Lý lão mới khẽ gật đầu một cái rồi nhàn nhạt nói:

- "Tĩnh Tâm"! Ý ở đây chính là có thể đưa tâm cảnh của mình trở nên tĩnh lặng như gương, hòa vào thiên địa. Tu vi cao không có nghĩa tâm không gợn sóng, vì vậy dù là cường giả cũng chưa chắc ngộ ra được hai chữ này. Các ngươi nghĩ vì sao Ám Dạ sát thủ nổi tiếng lại vô cùng đáng sợ? Bởi vì không ai cảm nhận được sự tồn tại của họ dù đang đứng ngay bên cạnh ngươi. Tư chất càng cao thì sau này thành tựu càng lớn. Hai tên này đã vượt qua được một ngày rồi, hi vọng chúng có thể chịu đựng đến ngày thứ ba. Thời gian càng lâu thì "tâm" họ càng được thanh lọc, rất có lợi cho việc tu luyện sau này. Chỉ cần một trong hai thành công thôi, Ám Dạ môn chúng ta coi như đã tìm được người kế tục rồi. Tất cả đành trông chờ vào ý trời vậy.

Giảng giải sơ lược về bí mật của tấm biển treo trước tự viện, Lý lão thở dài rồi biến mất. Tuy không ở lại quan sát nhưng ai cũng hiểu được trong lòng lão vô cùng coi trọng kết quả của hai thiếu niên này. Lại nửa ngày nữa trôi qua, hình dáng của Nguyên Hạo và Khương Thượng lại càng mờ ảo hơn nữa. Do được Lý lão giải thích từ trước nên mọi người khá bình tĩnh quan sát chờ đợi. Bỗng nhiên một tiếng dã thú gầm lên rung chuyển mặt đất khiến sinh vật cả một vùng hốt hoảng. Khương Thiên sắc mặt tái nhợt quay sang Bạch Vũ hỏi:

- Bạch thúc thúc, tiếng kêu đáng sợ kia là của con gì vậy?

- Ta cũng không biết nữa. Bạch Liên, con hãy đưa tiểu Thiên vào trong tự viện tạm lánh đi. Ta có cảm giác thứ gì đó nguy hiểm đang đến rất gần.

Bạch Vũ sắc mặt ngưng trọng thúc giục. Lão từng được đối mặt với yêu thú cấp một vài lần nhưng chưa từng thấy qua con nào khủng bố như vậy. Tiếng kêu của nó có thể trấn áp cả mấy chục dặm, đây là thứ tồn tại gì vậy chứ. Ngay lúc lão còn đang thất thố suy nghĩ thì hai bóng người đã hiện ra.

- Dạ Xoa, ngươi hãy nhanh chóng đưa mọi người rút lui vào chính điện, nơi đó có trận pháp bảo hộ của ta. Không còn thời gian nữa đâu! Quỷ quái thật, tại sao ở ngoại vi Địa Ám Sâm Lâm lại có yêu thú cỡ này xuất hiện cơ chứ?

Vừa dứt lời, lão liền phóng ra một tấm phiên màu đen chắn phía trước tất cả mọi người.

- Không kịp nữa rồi, tất cả mau chạy đi.

Một cái trảo khổng lồ từ trên không trung từ đâu xuất hiện vỗ mạnh xuống tấm phiên khiến nó nứt toát ra thành nhiều mảnh. Ngay lập tức Lý Mạc lại lấy ra một cây trường thương có nạm ngọc sau đó vung lên lao thẳng đến con quái vật vừa xuất hiện. Thiết Tử vừa nhìn rõ tình huống sắc mặt tái nhợt vội vàng la lên:

- Đây là yêu thú cấp bốn, mọi người mau chạy vào bên trong tự viện.

Cả đám người rồi loạn cả lên, Bạch vũ và con gái vội vàng ôm lấy Khương Thiên bỏ chạy. Trên không trung, con quái thú khổng lồ đã hiện rõ ràng bản thể chính là con báo mắt xanh. Nó tỏ ra thờ ơ trước những đòn tấn công của lão Lý mà chỉ quan tâm quan sát những người đang chạy toán loạn phía xa kia. Ánh mắt của nó chợt lóe lên rốt đột ngột tăng tốc vọt về phía Bạch Vũ.

- Nghiệt súc, đứng lại cho ta.

Lý Mạc hét lớn một tiếng rồi dồn linh lực vào cây trường thương của mình khiến nó biến lớn lên gấp trăm lần.

- Liệt Kim Thương, hãy tiêu diệt con súc sinh này.

Vung tay một cái, Lý lão huy động cây thương to tướng đâm thẳng xuống lưng con báo. Cứ tưởng rằng nó sẽ phải tránh né đòn tấn công của lão nhưng con báo mắt xanh lại thản nhiên như không có chuyện gì mà vẫn tăng tốc băng băng về phía trước. Chỉ vài hơi thở nó đã tiến sát Bạch Vũ khiến lão cảm giác cái chết đến rất gần. Không suy nghĩ nhiều lão liền ném Khương Thiên ra xa rồi nhắm mắt chờ đợi kết thúc của mình. Thế nhưng con báo không đếm xỉa đến lão mà vồ một cái chụp lấy tiểu Thiên. Nó đưa cậu lên mũi ngửi ngửi rồi gầm lên hứng khởi. Lúc này cây thương cũng lao thẳng đến sau lưng của nó và đâm thật mạnh vào khiến cho nổ mạnh, bụi đất mịt mù.

- Thành công rồi sao?

Thiết Tử đứng gần đó thì thào. Tốc độ con yêu thú này quá khủng khiếp khiến gã không kịp làm gì cả. Rất may là linh bảo của Lý tiền bối đã liệt sát được con quái vật này rồi. Khói bụi bắt đầu tản ra, hiện ra trước mắt mọi người là một cây thương đang bị rất nhiều dây leo mọc từ dưới đất quấn chặt lấy. Con yêu báo thì vẫn bình yên đứng kế bên ánh mắt trào phúng nhìn về phía Lý Mạc.

- Thần thông mộc hệ? Thế nào con báo này lại là yêu thú có mang huyết thống đặc biệt?

Lý lão cảm thấy miệng mình đắng chát. Tu vi lão chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, dù có linh bảo trong tay cũng chỉ có thể gây khó dễ cho con yêu thú này thôi. Không ngờ bây giờ còn phát hiện ra nó là yêu thú có mang thần thông thì đánh đấm gì nữa bây giờ. Nhất thời lão cũng không biết nên làm gì tiếp theo, nên liều mạng hay bỏ chạy để giữ lấy truyền thừa thông môn đây? Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi con báo ra tay thế nhưng bất ngờ là nó bỗng dưng gầm lên giọng nói của con người rồi mang theo Khương Thiên phóng mất.

- Lũ nhân loại hạ tiện, bổn yêu gia không rảnh chơi với các ngươi. Lần sau gặp lại ta sẽ xé xác từng tên một hắc hắc.

- Nó nói được tiếng người? Không phải chỉ có yêu thú hóa hình mới có thể nói chuyện sao? Lý tiền bối, chuyện này là thế nào vậy?

Thiết Tử trợn mắt há hốc ra hỏi Lý Mạc nhưng lão chỉ im lặng đứng đó. Thật ra trong lòng lão cũng đang thắc mắc đủ thứ chứ có hơn gì kẻ khác đâu. Cứ tưởng con quái này sẽ thẳng tay đồ sát cả đám không ngờ nó lại phẩy đuôi rời đi nhẹ nhàng như thế.

- Thôi, nó bỏ đi là tốt rồi, it ra không có ai phải tử thương cả. Ta xem chừng mục tiêu của nó chính là thằng nhóc lúc nãy mà thôi. Kỳ lạ thật, một con yêu thú cấp bốn lại chạy đến đây chỉ vì một thằng bé phàm nhân thôi sao hừm. Bỏ đi, bảo hộ hai tiểu tử này cảm ngộ quan trọng hơn.

Trong mắt Lý Mạc cho dù tất cả người ở đây có chết hết lão cũng không mảy may để tâm. Chỉ cần hai thiếu niên kia có thể thành công vượt qua ba ngày cảm ngộ thì dù giết hết người đông đại lục lão cũng đồng ý. Lão sống ngần ấy năm chỉ vì chấp niệm duy trì truyền thừa của Ám Dạ Môn mà thôi. Lo sợ lại có yêu thú đến phá rối, lần này Lý lão đích thân thủ hộ tại chổ cho Nguyên Hạo và Khương Thượng. Bạch Liên và Bạch Vũ nhìn nhau rồi cũng thở dài, họ không biết khi đoàn trưởng tỉnh lại phải ăn nói thế nào về chuyện của tiểu Thiên đây.

Bản thân Nguyên Hạo đang bị vây trong một trạng thái hết sức kỳ diệu như đang du ngoạn trong giấc mơ vậy. Hắn thấy mình đang ngồi trên một thảo nguyên xanh bát kéo dài vô tận. Cảm giác thật tư thái trống rỗng, gần như mọi buồn phiền trong ký ức đều không tồn tại. Hắn cứ ngồi như vậy không cảm nhận được thời gian trôi qua, không muốn thức tỉnh dậy nữa. Cứ như thế ngày thứ ba cũng đến trong sự chờ đợi và lo lắng của tất cả mọi người.

- Sắp đến rồi, chỉ còn vài khắc nữa thôi, các người phải vượt qua được bằng mọi giá. Ám Dạ tông sắp phục hưng rồi.

Hai bàn tay già nua của Lý Mạc năm chặt, lão đã chờ đợi giây phút này quá lâu rồi. Cuối cùng thì thời điểm ba ngày cũng đã đến, tất cả nín thở chờ đợi cũng được buông lỏng một chút. Bạch Vũ ôm quyền hỏi thăm Lý lão:

- Thưa Lý tiền bối, đã qua ba ngày thời gian rồi. Không biết khi nào thì đoàn trưởng và quân sư của chúng ta sẽ tỉnh lại vậy?

- Có thể lập tức tỉnh lại hoặc vài canh giờ, thậm chí vài ngày nữa. Cũng có thể không bao giờ tỉnh lại.

Lý Mạc lạnh lẽo trả lời. Bây giờ mới đến cửa ải cuối cùng nguy hiểm nhất. Nếu như hai tên này tỉnh lại thì sẽ phá kén thành bướm, thành tưu tương lai sáng rạng. Nhưng nếu không thể tỉnh lại thì bọn họ sẽ... mãi mãi tan biến vào hư không.

- Không bao giờ? Sao lại như vậy?

Bạch Vũ sửng sốt hỏi. Lão cứ nghĩ cái việc cảm ngộ này không có nguy hiểm cả, chỉ đơn thuần là xem ai có thể chịu đựng được lâu hơn thôi. Nhưng bây giờ lại có thể mất luôn cả cái mạng nhỏ nữa chứ, phải làm sao bây giờ? Lý Mạc vô cảm không buồn trả lời lão mà nhắm mắt dưỡng thần. Thiết Tử thở dài đi đến vỗ vai Bạch lão an ủi:

- Con đường tiên đạo là nghịch thiên mà đi, cơ duyên luôn đồng hành với nguy hiểm. Lần này phải xem tạo hóa của hai tên nhóc này rồi, bản thân ta cũng không giúp gì được cả. Ài...

Bạch Liên hai mắt ửng đỏ chạy đến dìu phụ thân mình. Hi vọng đổi đời mới nhen nhóm với phi Ưng Đoàn của họ bây giờ giống như ngọn đèn cầy trước gió, có thể vụt tắt bất cứ lúc nào. Cứ như vậy, mọi người mang tâm trạng càng lúc càng nặng nề khi thời gian cứ trôi đi. Chẳng mấy chốc đã đến ngày thứ sáu, bây giờ thì ngay cả Lý Mạc cũng không thể ngồi yên được nữa. Lão cứ đi qua đi lại, chốc chốc lại nhìn sang hai người Nguyên Hạo rồi ngao ngán thở dài.

- Đã sáu ngày rồi, lão thiên à. Không lẽ nào một ám dạ vương khác ra đời hay sao?

Trong lòng lão bây giờ sự tuyệt vọng đang dần dần lớn lên. Ám Dạ vương là thần thoại cả ngàn năm qua của đông đại lục. Tư chất của người tuyệt đối là thế nhân khó tìm, hai tên nhóc này làm sao có thể so bì chứ. Cuối cùng thì ngày thứ bảy cũng đến, khuôn mặt của Lý lão và mọi người đều như tro tàn. Đến lúc này, hai người Nguyên Hạo và Khương Thượng cứ như hai hư ảnh, nhìn cực kỳ mờ ảo giống như linh hồn vậy. Thiết Tử bước đến định an ủi động viên lão vài câu nhưng Lý lão đã khoát tay chặn lại:

- Không cần nói gì cả. Họ chưa biến mất nghĩa là hi vọng chưa kết thúc.

Trông thấy cảnh này, Thiết Tử gã cũng đành lắc đầu rồi yên lặng rời đi. Ngày thứ tám, thứ chín, thứ mười...đến ngày thứ hai mươi chín cũng gần trôi qua mà không có dấu hiệu gì của sự hồi sinh của cả hai nữa cả. Lý Mạc vẫn không rời khỏi, tơ máu tràn khắp hai mắt lão. Bóng dáng gầy trơ xương, cô tịch của lão khiến ai nhìn thấy cũng đau lòng. Một vị trưởng lão trung thành với tông môn suốt cuộc đời, một ngàn năm ôm một hi vọng, mang theo ánh hào quang đã lụi tàn của Ám Dạ môn đến hơi thở cuối cùng. Ngày thứ ba mươi, một tháng thời gian, điều kỳ diệu lão chờ đợi đã xuất hiện. Mây đen kéo vần vũ khắp bầu trời, sấm chớp vang dội. Một ánh sáng như từ thiên đường tách mây chiếu thẳng xuống Khương Thượng. Chứng kiến cảnh này, Lý Mạc lệ nóng chảy dài, quỳ hai gối ngửa mặt lên trời cười như điên dại.

- Nhân định thắng thiên, Ám Dạ bất diệt hahaha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện