Hứa Cùng Em Phù Sinh Nhược Mộng
Chương 66: Hôn lễ thế kỷ
Vàng bạc, châu báu, ngọc ngà, tơ lụa, da lông động vật quý hiếm, rương tủ gỗ lim… mỗi một món trong này đều đủ cho người bình thường ăn được một năm. Cứ vậy ba mươi sáu rương của hồi môn được khiêng từ Hồng phủ đến Hứa trạch, lại có ba mươi hai rương đồ cưới từ Hứa trạch đưa tới Lâm công quán. Toàn dân Bến Thượng Hải hôm nay chứng kiến ba nhà thông gia ra tay hào phóng.
Hồng Lan mặc áo cưới lặng lẽ ngồi trước gương, thừ người nhìn mình bên trong. Lâm Nhược Mộng ngồi bên cạnh cô giúp cô kéo lưới đội đầu, đôi mắt bên dưới tấm lưới giăng đầy ưu sầu.
– May mà hôn lễ của cô và Tinh Viện cử hành chung một ngày, nếu không tôi không biết phải làm phù dâu cho ai nữa.
– Anh Phù Sinh đâu? Anh ấy sẽ đến dự hôn lễ của tôi chứ?
Mặc dù La Phù Sinh đã bị trục xuất khỏi Hồng Bang, lại bị tố cáo đã giết chết Tam đương gia, xem như kết thù oán với Hồng Bang rồi, nhưng nể tình họ là thanh mai trúc mã, Hồng Chính Bảo không ngăn cản La Phù Sinh đến tham dự lễ cưới. Để tránh anh về Hồng gia bị khó xử, Lâm Khải Khải mời anh đến Lâm gia làm phù rể, còn bảo em gái mình đến Hồng gia cùng Hồng Lan.
– Giờ này chắc anh ấy theo anh trai tôi đến Hứa gia đón dâu rồi. Lát nữa Hứa gia sẽ phái xe đến đón chúng ta đến nhà thờ.
Hồng Lan mỉm cười miễn cưỡng, đây xem như là tin vui nhất hôm nay, tối thiểu cô đã có một mặt xinh đẹp nhất có thể biểu hiện ra ở trước mặt anh ấy.
Vừa lúc Hồng Chính Bảo bước vào.
Hồng Lan quay đầu gọi cha.
Hồng Chính Bảo cười ha ha đi tới ngắm Hồng Lan xinh đẹp trong gương:
– Lan Lan của cha mặc áo cưới vào đúng là cô dâu đẹp nhất Thượng Hải.
Hồng Lan kéo tay Hồng Chính Bảo, trong lòng đầy tiếc nuối, Hồng Chính Bảo khóe mắt cay cay, kìm chế không rơi nước mắt.
Lâm Nhược Mộng thấy hai cha con có lời muốn nói với nhau, bèn biết ý cáo từ rồi ra khỏi phòng.
Hồng Lan nhìn cha buồn, cố nén bi thương cực độ, bày ra vẻ mặt tươi cười:
– Cha… cha đừng buồn, con đi lấy chồng, cha nên vui mới đúng.
Hồng Chính Bảo vỗ vỗ mu bàn tay cô:
– Lan Lan, sở dĩ cha buồn, là cảm thấy con phải chịu thiệt, không thể lựa chọn người con yêu nhất. Thời buổi loạn lạc chính là như thế, phải sống sót trước mới có thể nói yêu hay không yêu. Nhưng cha vẫn thật tâm hy vọng cuộc hôn nhân của con được mỹ mãn. Cha biết Hứa Tinh Trình có rất nhiều khiếm khuyết, nhưng bản tính nó không xấu, sau khi con gả cho nó, bớt bốc đồng lại, cùng Hứa Tinh Trình giúp chồng dạy con, sống đến bạc đầu.
Hồng Lan rất muốn nói cho cha cô biết anh ta đã không còn là Hứa Tinh Trình của trước kia, nhưng thấy dáng vẻ già nua của Hồng Chính Bảo, không muốn để ông lo lắng thêm, nên ngoan ngoãn gật đầu.
– Con biết rồi cha, sau này con không ở bên cha, cha phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.
– Con cũng vậy, điều cha muốn thấy nhất chính là con được hạnh phúc.
– Cha yên tâm, con biết mà, cha, con không nỡ xa cha- Hồng Lan lần nữa chui vào lòng Hồng Chính Bảo nhõng nhẽo, Hồng Chính Bảo vỗ lưng cô, hai cha con lặng lẽ gặm nhấm nỗi lưu luyến này.
Bên kia, xe của Lâm Khải Khải đến Lâm công quán đón dâu. Hôm nay Hứa gia song hỷ lâm môn, con trai con gái hoàn thành chung thân đại sự trong một ngày, Hứa Thụy An đã sớm đến nhà thờ tiếp đãi khách khứa, người ra nghênh đón chính là bác Khánh quản gia.
Lâm Khải Khải quay kính xe xuống:
– Chú rể nhà bác đâu rồi?
– Cậu chủ đang ở trong phòng, sắp xuất phát đến Hồng gia đón dâu.
– Kêu cậu ta chớ nóng vội, đợi tôi đón Viện Viện rồi đi cùng chúng tôi luôn, phô trương thanh thế một chút.
– Vâng, cậu Lâm, để tôi đi nói một tiếng với cậu chủ- Bác Khánh kêu người hầu dẫn Lâm Khải Khải và đội phù rể đến phòng của cô ba, trước cửa phòng là đám bạn học của Hứa Tinh Viện, các cô hợp sức chặn cửa không cho vào.
Chú rể hiểu quy tắc, tặng mỗi người một phong bao lì xì lớn, nhưng các cô lại chưa hài lòng, lúc yêu cầu các phù rể đối thơ, lúc lại muốn họ hít đất, nói rằng phải văn võ song toàn, hành hạ cả buổi mới mở cửa cho họ.
Hứa Tinh Viện trang điểm kỹ càng, mặc áo cưới ngồi xếp chân trên giường, trên chân không có mang giày.
Lâm Khải Khải biết lại gặp nạn tới rồi, quả nhiên các cô bạn cười đùa:
– Tìm được giày mới có thể đón cô dâu nha!
– Viện Viện- Lâm Khải Khải gọi một tiếng, trong giọng nói đầy vẻ khẩn khoản xin tha, Hứa Tinh Viện mặt đỏ bừng.
– Không được mềm lòng- Đám bạn vây quanh Hứa Tinh Viện, không cho cô nhượng bộ.
Lâm Khải Khải nhận lệnh, kêu gọi đám phù rể bắt đầu hành động, anh mau chóng tìm được một chiếc trong chiếc bình Hứa Tinh Viên đựng tranh vẽ, chiếc còn lại không thấy đâu.
La Phù Sinh ngồi xổm xuống tìm giày dưới gầm giường, thấy Hứa Tinh Viện lén lút liếc ra ngoài với anh một cái, anh hiểu ý đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn xuống, hóa ra chiếc giày bị các cô phù dâu dùng dây thừng treo lủng lẳng bên ngoài.
– Không được kéo dây lấy giày, phải tự tay chạm vào mới tính.
– Các cô làm khó chúng tôi quá, chúng tôi nào biết khinh công, làm sao chạm tay vào giày treo giữa không trung thế này?- Lâm Khải Khải van nài các cô nương tay cho, Hứa Tinh Viện cũng vội phụ họa theo.
– Viện Viện không nỡ để chú rể đi lấy, vậy thì chọn phù rể đẹp trai nhất đi lấy đi- Thực ra đề khó này chính là thiết kế riêng cho La Phù Sinh, các cô vô cùng cảm mến vị Ngọc Diêm La này, nên rất muốn chứng kiến thân thủ của anh, trò chơi đón dâu chính là thời cơ tốt nhất.
Lâm Khải Khải đưa mắt nhìn La Phù Sinh để xin ý kiến, anh chỉ nhanh chóng gật đầu:
– Chút lòng thành, cho tôi hai phút.
Nói xong xoay người bay ra khỏi cửa sổ, cái trò trèo tường leo cửa sổ từ nhỏ đến lớn anh làm không ít, nếu như không phải mấy hôm trước bị đám người của Hầu Lực chém một nhát, anh còn có thể leo nhanh hơn.
Men theo dây từng, La Phù Sinh leo xuống xuống lấy chiếc giày cưới, rồi đưa lên lắc lắc, cửa sổ tầng một chật ních đầu người vỗ tay reo hò.
La Phù Sinh đang chuẩn bị leo lên, đột nhiên nhìn thấy bóng lưng xuất hiện ở đại sảnh tầng trệt. Bởi vì La Phù Sinh đang ở bên ngoài, cho nên người bên trong không phát hiện ra anh, mà đẩy bức họa ra rồi mở cơ quan ngầm, sau đó mau chóng lách người ra sau vách tường.
– Phù Sinh! Đang nhìn gì vậy, sao còn chưa lên?- Lâm Khải Khải thò đầu ra gọi.
Anh lấy lại tinh thần, theo dây thừng leo lên phòng Hứa Tinh Viện, giao giày cưới cho Lâm Khải Khải, trong lòng vẫn còn băn khoăn về cảnh tượng ban nãy nhìn thấy.
Hứa Tinh Trình theo cầu thang đi xuống tầng hầm, Lưu Thục Trinh thấy người đến không phải Hứa Thụy An mà là một thanh niên mặt mũi hiền lành:
– Cậu là ai?
– Mẹ!- Hứa Tinh Trình quỳ phịch xuống trước mặt bà.
– Con là Tinh Trình?
– Là con- Hai mẹ con cách song sắt ôm nhau khóc òa, Hứa Tinh Trình nói lần trước anh theo dõi cha mình say khướt rồi tìm đến nơi này cho nên anh mới phát hiện sự thật là mẹ anh chưa chết.
– Xin lỗi mẹ! Bây giờ con vẫn chưa có năng lực cứu mẹ ra ngoài, mẹ đợi một thời gian nữa thôi, con nhất định sẽ đến cứu mẹ, hôm nay là hôn lễ của con và Viện Viện, mẹ không thể chứng kiến, nên con đến đây dập đầu với mẹ.
– Con trai, con có lòng rồi. Viện Viện thì sao? Con bé gả cho người thế nào?
– Là Lâm đại ca, mẹ hãy yên tâm, tình cảm giữa họ rất tốt.
– À, là thằng bé Lâm Khải Khải đó, đúng là mối nhân duyên tốt đẹp- Lưu Thục Trình hài lòng dùng nước sạch vuốt lại tóc, hôn lễ lớn như thế bà không được tận mắt chứng kiến, ít nhất cũng phải sạch sẽ tươm tất một chút, mới có dáng vẻ của người làm mẹ.
Hứa Tinh Trình đau lòng không thôi, lại dập đầu ba cái với bà:
– Hôm khác, con nhất định sẽ nói Hồng Lan dâng trà cho mẹ. Ngày đó sẽ không xa đâu, mẹ bảo trọng.
Tiếng chuông giáo đường ngân vang, các tân khách lần lượt vào chỗ ngồi.
Lâm Nhược Mộng bước ra khỏi phòng nghỉ của Hồng Lan, đi vào phòng cô dâu của Hứa Tinh Viện, nhìn thấy anh trai và chị dâu đang ngồi trò chuyện với nhau, không có ai khác, liền đi vào.
– La Phù Sinh sao không ở chỗ anh chị vậy?
Hứa Tinh Viện biết tâm tư của cô, mỉm cười chọc ghẹo, là Lâm Khải Khải trả lời:
– Cậu ấy nói có chút chuyện, tạm thời rời đội, lát nữa sẽ đến. Em xem, đúng là không xứng chức phù rể.
Hứa Tinh Viện vỗ nhẹ lên vai anh:
– Nghĩ xem là ai giúp anh lấy giày cưới.
– Là cánh tay này của anh ra bên ngoài lừa được tân nương nha.
Lâm Nhược Mộng thấy Lâm Khải Khải và Hứa Tinh Viện ngày càng ăn ý, trong lòng tràn đầy chúc phúc, hy vọng anh trai có thể buông bỏ hoa hồng đỏ, mà thật lòng đối đãi với bông hoa hồng trắng này.
– Em ra ngoài tiếp đãi khách khứa- Lâm Nhược Mộng thức thời mượn cớ ra ngoài, không cản trở hai người họ anh anh em em nữa.
Thấy Lâm Nhược Mộng rời đi, vẻ mặt tươi cười của Hứa Tinh Viện chuyển thành ủ rũ.
– Sao vậy?
– Em đang lo lắng cho chị Hồng Lan, Trọng Cảnh, anh không biết đó thôi, từ lúc anh trai em từ quân doanh trở về, thì đã không còn là anh ấy của trước kia rồi. Bây giờ ngay cả em cũng sắp không nhận ra anh ấy nữa, anh ấy trở nên lạnh lùng, độc đoán, tôn sùng bạo lực, rập khuôn như cha. Còn có, anh ấy không yêu chị Hồng Lan, em sợ anh ấy sẽ tổn thương chị ấy.
– Viện Viện đừng lo, Mật Trúc tính tình lương thiện, cậu ấy sẽ không làm ra chuyện tổn thương Hồng Lan đâu. Lan Lan và Mật Trúc vốn đã có hôn ước từ trước, lại là thanh mai trúc mã. Cuối cùng họ đến được với nhau, chúng ta nên chúc phúc cho họ.
Hứa Tinh Viện gật đầu:
– Hy vọng được như vậy, em thật lòng mong muốn họ hạnh phúc. Lâm đại ca, chị Hồng Lan gả cho anh trai em, lòng anh không thấy đau khổ chút nào sao?
Lâm Khải Khải biết cô không có cảm giác an toàn, liền ôm đầu cô tựa vào ngực mình:
– Hôm nay Hồng Lan sắp trở thành vợ của anh em tốt của anh, từ nay về sau, anh đối với cô ấy chỉ có chúc phúc. Huồng hồ, hiện giờ trong tim anh đã có người khác rồi.
Hứa Tinh Viện không biết trong lời nói này có bao nhiều phần là thật, cho dù là nói dối, cũng cho cô được hạnh phúc ngày hôm nay đi. Cô lặng lẽ vùi đầu mình sâu hơn vào lòng anh.
Trong giáo đường, thánh ca vang lên.
Hứa Tinh Trình và Lâm Khải Khải đứng trên sân khấu trước vị linh mục, một đen một trắng, đều điển trai thu hút, phong thái hiên ngang.
Lâm Nhược Mộng ngồi bên dưới, nhìn Hứa Tinh Trình đứng trên kia, trong lòng đột nhiên xúc động, cô đã từng ảo tưởng người mặc áo cưới đứng cạnh anh là cô, thế nhưng thế sự đổi thay, cảnh còn người mất.
Cửa giáo đường bật mở, đi trước là Hứa Thụy An dắt tay Hứa Tinh Viện, vẻ mặt cô tràn đầy vui sướng, ngay cả bước chân cũng như nhảy nhót.
Hình thành nên bức tranh đối lập chính là Hồng Lan đi sau, cô khoác tay Hồng Chính Bảo, từng bước một tiến gần đến Hứa Tinh Trình, trên mặt không có nét vui cười.
Đến trước mặt Hứa Tinh Trình, Hồng Chính Bảo tự tay giao Hồng Lan cho Hứa Tinh Trình:
– Cha giao con gái cưng cho con, con phải đối xử thật tốt với nó.
– Cha hãy yên tâm.
Giây phút trao tay Hồng Lan vào tay Hứa Tinh Trình, cô có chút dùng dằng do dự, nhưng Hứa Tinh Trình dùng sức kéo chặt tay cô.
Bốn người đối mặt với linh mục, theo vai vế, vợ chồng Lâm Khải Khải tuyên thệ trước, sau đó đến vợ chồng Hứa Tinh Trình.
– Anh Hứa Tinh Trình, anh có đồng ý lấy chị Hồng Lan làm vợ, dù nghèo khó hay bệnh tật cũng sẽ không rời khỏi chị ấy, mãi mãi ở bên chị ấy không?- Linh mục hỏi.
– Con bằng lòng- Hứa Tinh Trình mặt không cảm xúc đáp.
– Chị Hồng Lan, chị có đồng ý lấy anh Hứa Tinh Trình làm chồng, dù nghèo khó hay bệnh tật cũng sẽ không rời khỏi anh ấy, mãi mãi ở bên anh ấy không?
– Con bằng lòng- Trong lòng Hồng Lan đấu tranh một hồi, cắn răng đáp.
– Khoan đã!- Ở cửa có tiếng quát lớn.
Đám đông kinh ngạc, quay đầu nhìn ra cửa lớn, Lâm Nhược Mộng đứng phắt dậy:
– Phù Sinh?
Trong mắt Hồng Lan đầy vẻ mừng rỡ:
– Anh Phù Sinh!
La Phù Sinh mặc comple đen, đẩy một người phụ nữ dáng hình tiều tụy đi vào giáo đường:
– Có phải còn thiếu sự chứng kiến của một nhân vật quan trọng không?
Hồng Chính Bảo đứng ra đầu tiên:
– Phù Sinh, con đang làm gì vậy?
La Phù Sinh cúi chào các vị đang ngồi đây:
– Lan nhi, Tinh Viện, xin lỗi hai em, anh vô ý phá rối hôn lễ của hai em. Nhưng hôm nay có một chuyện, nhân dịp mọi người đều có mặt đồng đủ ở đây, nhất định phải nói rõ ràng, xin toàn dân ở Bến Thượng Hải hãy làm chứng cho chúng tôi!
Hồng Chính Bảo rất bất mãn, hoàn toàn không chú ý đến mặt Hứa Thụy An tái xanh bên cạnh:
– Chuyện gì mà nhất định phải nói bây giờ?
Hứa Tinh Trình từ xa đã nhận ra người ngồi trên xe lăn chính là mẹ mình:
– Mẹ?
Khách khứa chỉ trỏ, bắt đầu bàn tán về người phụ nữ quần áo tả tơi này.
Hứa Thụy An không tiện nổi giận ở trước mặt nhiều người, tay run rẩy, đặt lên súng lục vắt bên hông.
– Vị phu nhân này chắc mọi người đều nhận ra đúng không? Bác Hứa, hôm nay là ngày vui trọng đại của Mật Trúc và Tinh Viện, sao bác lại không mời mẹ của họ đến dự lễ cưới vậy?
Hứa Thụy An nghiến răng:
– La Phù Sinh, mày!
Hứa Tinh Viện quá mức kinh ngạc với cục diện này:
– Mẹ?
– Chẳng phải Hứa phu nhân đã qua đời lâu rồi sao?
– Chẳng lẽ mọi người không hiếu kỳ là ai đã hại Hứa phu nhân ra nông nỗi này sao? Chẳng lẽ mọi người không muốn nghe chính miệng bác gái nói rõ nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của vợ bác Lâm à?
Lâm Nhược Mộng không ngờ chuyện này còn liên quan đến mẹ cô, lẩm bẩm:
– Nguyên nhân cái chết của mẹ…
Hồng Chính Bảo, Lâm đ*o Sơn và Lâm Khải Khải đều đi tới gần Lưu Thục Trinh, ngược lại, những người thân của bà lại đứng xa xa không dám đến gần.
– Cha nuôi, bác Lâm, dù chuyện đã qua rất lâu rồi, nhưng hai người chắc còn nhận ra bác gái chứ, bác ấy chính là vợ của Hứa Thụy An, Lưu Thục Trinh. Bởi vì bác gái biết toàn bộ chân tướng, cho nên Hứa Thụy An đã nhốt bác ấy trong tử lao, ngày ngày tra tấn.
La Phù Sinh ngồi xổm xuống, nói với Lưu Thục Trinh:
– Bác gái, xin bác hãy mang chân tướng vừa mới nói với cháu ở trong nhà lao, nói lại một lần với tất cả mọi người.
Hứa Thụy An hung tợn trừng mắt với Lưu Thục Trinh, bà nhìn Hứa Thụy An, hơi do dự.
Ngay lúc mấu chốt, Lâm Nhược Mộng ngồi xổm xuống, lấy dây chuyền đeo trước ngực ra, để Lưu Thục Trinh nhìn:
– Bác gái, bác còn nhớ sợi dây chuyền này chứ?
Lưu Thục Trinh nhìn thấy viên kim cương hình ngôi sao lấp lánh, hệt như rơi vào hồi ức:
– Hạ An Ny…
– Phải, Hạ An Ny là mẹ cháu. Xin bác kể với cháu, mẹ cháu tại sao lại qua đời được không?
Lưu Thục Trinh nhìn vào mắt Lâm Nhược Mộng, chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào Hứa Thụy An:
– Là ông ta! Tôi tận mắt nhìn thấy ông ta đứng trong bụi cỏ lau bắn chết Hạ An Ny!
Lưu Thục Trinh vừa dứt lời, toàn trường kinh hãi, đồng loạt nhìn về phía Hứa Thụy An.
– Câm miệng cho tôi! Bà điên này!- Nói xong định xông đến đánh bà, lại bị Hứa Tinh Trình ngăn cản.
– Tôi không cho ông đụng tới mẹ tôi nữa!
– Năm đó, sau khi Hứa Thụy An giết chết dì An, liền lén lút rời khỏi hiện trường. Bác Lâm nghe tiếng súng chạy đến, hiểu lầm vợ bác là do cha tôi giết chết, vì thế, dưới cơn nóng giận đã bắn chết cha tôi. Vì che giấu sự thật, ly gián quan hệ hai nhà Hồng-Lâm, ông ta thậm chí còn giam giữ vợ mình nhiều năm vì bác ấy đã tận mắt chứng kiến. Ông ta là đầu sỏ tạo nên tấn bi kịch này, chính là ông ta! Hứa Thụy An!- La Phù Sinh trừng mắt chỉ thẳng vào Hứa Thụy An.
Cho dù Lâm đ*o Sơn tâm tư kín đáo, cũng không khống chế nổi toàn thân phát run, hỏi Hứa Thụy An:
– Họ nói có đúng không?
– Có thật vậy không!- Hồng Chính Bảo cũng gặng hỏi.
Thực ra trong lòng họ đã lờ mờ có được đáp án.
Hứa Thụy An vẫn cố chối cãi:
– Hai anh đừng nghe bà ấy nói bậy, bà ta bị điên, là mày, nhất định là mày âm mưu gây rối. Người đâu, người đâu, giết chết tên La Phù Sinh và mụ điên này ngay! Bụng dạ bọn chúng khó lường, muốn khuấy động gió tanh mưa máu ở Bến Thượng Hải mà!
Quân lính xung quanh giáo đường đồng loạt xông đến, Hứa Thụy An cũng rút súng ra, nòng súng nhắm thẳng Lưu Thục Trinh.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Tinh Trình nghĩ nhanh rồi rút súng nhắm vào Hứa Thụy An.
Tiếng súng vang lên, Hứa Thụy An theo tiếng ngã xuống.
Lưu Thục Trinh hoảng sợ gào lên, Hứa Tinh Trình ôm chặt lấy mẹ mình:
– Mẹ, đừng sợ, sẽ không còn ai tổn thương đến mẹ nữa!
Hứa Tinh Trình đi về phía Hồng Chính Bảo và Lâm đ*o Sơn, tỉnh bơ nói:
– Tên sát nhân Hứa Thụy An, ý đồ che giấu sự thật giết người, còn muốn giết luôn vợ mình, đã bị con dùng quân pháp không nể tình thân. Bác Lâm, cha vợ, Hứa Tinh Trình con, hôm nay xem như đã cho hai người một câu trả lời thỏa đáng!
Tất cả mọi người đều không ngờ anh sẽ có hành động này, toàn trường im phăng phắc như tờ.
Hồng Lan hoảng hốt nhìn Hứa Tinh Trình, La Phù Sinh và Lâm Nhược Mộng hai mắt nhìn nhau, trong lòng có muôn vàn lời muốn nói.
– Cha…- Hứa Tinh Viện ngồi rạp xuống bên cạnh thi thể của Hứa Thụy An, máu tươi thấm đỏ áo cưới trắng tinh của cô. Người này vừa chính tay giao cô cho chồng cô, bây giờ lại âm dương cách biệt.
Hình ảnh dừng lại trên xác chết không nhắm mắt của Hứa Thụy An.
Hồng Lan mặc áo cưới lặng lẽ ngồi trước gương, thừ người nhìn mình bên trong. Lâm Nhược Mộng ngồi bên cạnh cô giúp cô kéo lưới đội đầu, đôi mắt bên dưới tấm lưới giăng đầy ưu sầu.
– May mà hôn lễ của cô và Tinh Viện cử hành chung một ngày, nếu không tôi không biết phải làm phù dâu cho ai nữa.
– Anh Phù Sinh đâu? Anh ấy sẽ đến dự hôn lễ của tôi chứ?
Mặc dù La Phù Sinh đã bị trục xuất khỏi Hồng Bang, lại bị tố cáo đã giết chết Tam đương gia, xem như kết thù oán với Hồng Bang rồi, nhưng nể tình họ là thanh mai trúc mã, Hồng Chính Bảo không ngăn cản La Phù Sinh đến tham dự lễ cưới. Để tránh anh về Hồng gia bị khó xử, Lâm Khải Khải mời anh đến Lâm gia làm phù rể, còn bảo em gái mình đến Hồng gia cùng Hồng Lan.
– Giờ này chắc anh ấy theo anh trai tôi đến Hứa gia đón dâu rồi. Lát nữa Hứa gia sẽ phái xe đến đón chúng ta đến nhà thờ.
Hồng Lan mỉm cười miễn cưỡng, đây xem như là tin vui nhất hôm nay, tối thiểu cô đã có một mặt xinh đẹp nhất có thể biểu hiện ra ở trước mặt anh ấy.
Vừa lúc Hồng Chính Bảo bước vào.
Hồng Lan quay đầu gọi cha.
Hồng Chính Bảo cười ha ha đi tới ngắm Hồng Lan xinh đẹp trong gương:
– Lan Lan của cha mặc áo cưới vào đúng là cô dâu đẹp nhất Thượng Hải.
Hồng Lan kéo tay Hồng Chính Bảo, trong lòng đầy tiếc nuối, Hồng Chính Bảo khóe mắt cay cay, kìm chế không rơi nước mắt.
Lâm Nhược Mộng thấy hai cha con có lời muốn nói với nhau, bèn biết ý cáo từ rồi ra khỏi phòng.
Hồng Lan nhìn cha buồn, cố nén bi thương cực độ, bày ra vẻ mặt tươi cười:
– Cha… cha đừng buồn, con đi lấy chồng, cha nên vui mới đúng.
Hồng Chính Bảo vỗ vỗ mu bàn tay cô:
– Lan Lan, sở dĩ cha buồn, là cảm thấy con phải chịu thiệt, không thể lựa chọn người con yêu nhất. Thời buổi loạn lạc chính là như thế, phải sống sót trước mới có thể nói yêu hay không yêu. Nhưng cha vẫn thật tâm hy vọng cuộc hôn nhân của con được mỹ mãn. Cha biết Hứa Tinh Trình có rất nhiều khiếm khuyết, nhưng bản tính nó không xấu, sau khi con gả cho nó, bớt bốc đồng lại, cùng Hứa Tinh Trình giúp chồng dạy con, sống đến bạc đầu.
Hồng Lan rất muốn nói cho cha cô biết anh ta đã không còn là Hứa Tinh Trình của trước kia, nhưng thấy dáng vẻ già nua của Hồng Chính Bảo, không muốn để ông lo lắng thêm, nên ngoan ngoãn gật đầu.
– Con biết rồi cha, sau này con không ở bên cha, cha phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.
– Con cũng vậy, điều cha muốn thấy nhất chính là con được hạnh phúc.
– Cha yên tâm, con biết mà, cha, con không nỡ xa cha- Hồng Lan lần nữa chui vào lòng Hồng Chính Bảo nhõng nhẽo, Hồng Chính Bảo vỗ lưng cô, hai cha con lặng lẽ gặm nhấm nỗi lưu luyến này.
Bên kia, xe của Lâm Khải Khải đến Lâm công quán đón dâu. Hôm nay Hứa gia song hỷ lâm môn, con trai con gái hoàn thành chung thân đại sự trong một ngày, Hứa Thụy An đã sớm đến nhà thờ tiếp đãi khách khứa, người ra nghênh đón chính là bác Khánh quản gia.
Lâm Khải Khải quay kính xe xuống:
– Chú rể nhà bác đâu rồi?
– Cậu chủ đang ở trong phòng, sắp xuất phát đến Hồng gia đón dâu.
– Kêu cậu ta chớ nóng vội, đợi tôi đón Viện Viện rồi đi cùng chúng tôi luôn, phô trương thanh thế một chút.
– Vâng, cậu Lâm, để tôi đi nói một tiếng với cậu chủ- Bác Khánh kêu người hầu dẫn Lâm Khải Khải và đội phù rể đến phòng của cô ba, trước cửa phòng là đám bạn học của Hứa Tinh Viện, các cô hợp sức chặn cửa không cho vào.
Chú rể hiểu quy tắc, tặng mỗi người một phong bao lì xì lớn, nhưng các cô lại chưa hài lòng, lúc yêu cầu các phù rể đối thơ, lúc lại muốn họ hít đất, nói rằng phải văn võ song toàn, hành hạ cả buổi mới mở cửa cho họ.
Hứa Tinh Viện trang điểm kỹ càng, mặc áo cưới ngồi xếp chân trên giường, trên chân không có mang giày.
Lâm Khải Khải biết lại gặp nạn tới rồi, quả nhiên các cô bạn cười đùa:
– Tìm được giày mới có thể đón cô dâu nha!
– Viện Viện- Lâm Khải Khải gọi một tiếng, trong giọng nói đầy vẻ khẩn khoản xin tha, Hứa Tinh Viện mặt đỏ bừng.
– Không được mềm lòng- Đám bạn vây quanh Hứa Tinh Viện, không cho cô nhượng bộ.
Lâm Khải Khải nhận lệnh, kêu gọi đám phù rể bắt đầu hành động, anh mau chóng tìm được một chiếc trong chiếc bình Hứa Tinh Viên đựng tranh vẽ, chiếc còn lại không thấy đâu.
La Phù Sinh ngồi xổm xuống tìm giày dưới gầm giường, thấy Hứa Tinh Viện lén lút liếc ra ngoài với anh một cái, anh hiểu ý đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn xuống, hóa ra chiếc giày bị các cô phù dâu dùng dây thừng treo lủng lẳng bên ngoài.
– Không được kéo dây lấy giày, phải tự tay chạm vào mới tính.
– Các cô làm khó chúng tôi quá, chúng tôi nào biết khinh công, làm sao chạm tay vào giày treo giữa không trung thế này?- Lâm Khải Khải van nài các cô nương tay cho, Hứa Tinh Viện cũng vội phụ họa theo.
– Viện Viện không nỡ để chú rể đi lấy, vậy thì chọn phù rể đẹp trai nhất đi lấy đi- Thực ra đề khó này chính là thiết kế riêng cho La Phù Sinh, các cô vô cùng cảm mến vị Ngọc Diêm La này, nên rất muốn chứng kiến thân thủ của anh, trò chơi đón dâu chính là thời cơ tốt nhất.
Lâm Khải Khải đưa mắt nhìn La Phù Sinh để xin ý kiến, anh chỉ nhanh chóng gật đầu:
– Chút lòng thành, cho tôi hai phút.
Nói xong xoay người bay ra khỏi cửa sổ, cái trò trèo tường leo cửa sổ từ nhỏ đến lớn anh làm không ít, nếu như không phải mấy hôm trước bị đám người của Hầu Lực chém một nhát, anh còn có thể leo nhanh hơn.
Men theo dây từng, La Phù Sinh leo xuống xuống lấy chiếc giày cưới, rồi đưa lên lắc lắc, cửa sổ tầng một chật ních đầu người vỗ tay reo hò.
La Phù Sinh đang chuẩn bị leo lên, đột nhiên nhìn thấy bóng lưng xuất hiện ở đại sảnh tầng trệt. Bởi vì La Phù Sinh đang ở bên ngoài, cho nên người bên trong không phát hiện ra anh, mà đẩy bức họa ra rồi mở cơ quan ngầm, sau đó mau chóng lách người ra sau vách tường.
– Phù Sinh! Đang nhìn gì vậy, sao còn chưa lên?- Lâm Khải Khải thò đầu ra gọi.
Anh lấy lại tinh thần, theo dây thừng leo lên phòng Hứa Tinh Viện, giao giày cưới cho Lâm Khải Khải, trong lòng vẫn còn băn khoăn về cảnh tượng ban nãy nhìn thấy.
Hứa Tinh Trình theo cầu thang đi xuống tầng hầm, Lưu Thục Trinh thấy người đến không phải Hứa Thụy An mà là một thanh niên mặt mũi hiền lành:
– Cậu là ai?
– Mẹ!- Hứa Tinh Trình quỳ phịch xuống trước mặt bà.
– Con là Tinh Trình?
– Là con- Hai mẹ con cách song sắt ôm nhau khóc òa, Hứa Tinh Trình nói lần trước anh theo dõi cha mình say khướt rồi tìm đến nơi này cho nên anh mới phát hiện sự thật là mẹ anh chưa chết.
– Xin lỗi mẹ! Bây giờ con vẫn chưa có năng lực cứu mẹ ra ngoài, mẹ đợi một thời gian nữa thôi, con nhất định sẽ đến cứu mẹ, hôm nay là hôn lễ của con và Viện Viện, mẹ không thể chứng kiến, nên con đến đây dập đầu với mẹ.
– Con trai, con có lòng rồi. Viện Viện thì sao? Con bé gả cho người thế nào?
– Là Lâm đại ca, mẹ hãy yên tâm, tình cảm giữa họ rất tốt.
– À, là thằng bé Lâm Khải Khải đó, đúng là mối nhân duyên tốt đẹp- Lưu Thục Trình hài lòng dùng nước sạch vuốt lại tóc, hôn lễ lớn như thế bà không được tận mắt chứng kiến, ít nhất cũng phải sạch sẽ tươm tất một chút, mới có dáng vẻ của người làm mẹ.
Hứa Tinh Trình đau lòng không thôi, lại dập đầu ba cái với bà:
– Hôm khác, con nhất định sẽ nói Hồng Lan dâng trà cho mẹ. Ngày đó sẽ không xa đâu, mẹ bảo trọng.
Tiếng chuông giáo đường ngân vang, các tân khách lần lượt vào chỗ ngồi.
Lâm Nhược Mộng bước ra khỏi phòng nghỉ của Hồng Lan, đi vào phòng cô dâu của Hứa Tinh Viện, nhìn thấy anh trai và chị dâu đang ngồi trò chuyện với nhau, không có ai khác, liền đi vào.
– La Phù Sinh sao không ở chỗ anh chị vậy?
Hứa Tinh Viện biết tâm tư của cô, mỉm cười chọc ghẹo, là Lâm Khải Khải trả lời:
– Cậu ấy nói có chút chuyện, tạm thời rời đội, lát nữa sẽ đến. Em xem, đúng là không xứng chức phù rể.
Hứa Tinh Viện vỗ nhẹ lên vai anh:
– Nghĩ xem là ai giúp anh lấy giày cưới.
– Là cánh tay này của anh ra bên ngoài lừa được tân nương nha.
Lâm Nhược Mộng thấy Lâm Khải Khải và Hứa Tinh Viện ngày càng ăn ý, trong lòng tràn đầy chúc phúc, hy vọng anh trai có thể buông bỏ hoa hồng đỏ, mà thật lòng đối đãi với bông hoa hồng trắng này.
– Em ra ngoài tiếp đãi khách khứa- Lâm Nhược Mộng thức thời mượn cớ ra ngoài, không cản trở hai người họ anh anh em em nữa.
Thấy Lâm Nhược Mộng rời đi, vẻ mặt tươi cười của Hứa Tinh Viện chuyển thành ủ rũ.
– Sao vậy?
– Em đang lo lắng cho chị Hồng Lan, Trọng Cảnh, anh không biết đó thôi, từ lúc anh trai em từ quân doanh trở về, thì đã không còn là anh ấy của trước kia rồi. Bây giờ ngay cả em cũng sắp không nhận ra anh ấy nữa, anh ấy trở nên lạnh lùng, độc đoán, tôn sùng bạo lực, rập khuôn như cha. Còn có, anh ấy không yêu chị Hồng Lan, em sợ anh ấy sẽ tổn thương chị ấy.
– Viện Viện đừng lo, Mật Trúc tính tình lương thiện, cậu ấy sẽ không làm ra chuyện tổn thương Hồng Lan đâu. Lan Lan và Mật Trúc vốn đã có hôn ước từ trước, lại là thanh mai trúc mã. Cuối cùng họ đến được với nhau, chúng ta nên chúc phúc cho họ.
Hứa Tinh Viện gật đầu:
– Hy vọng được như vậy, em thật lòng mong muốn họ hạnh phúc. Lâm đại ca, chị Hồng Lan gả cho anh trai em, lòng anh không thấy đau khổ chút nào sao?
Lâm Khải Khải biết cô không có cảm giác an toàn, liền ôm đầu cô tựa vào ngực mình:
– Hôm nay Hồng Lan sắp trở thành vợ của anh em tốt của anh, từ nay về sau, anh đối với cô ấy chỉ có chúc phúc. Huồng hồ, hiện giờ trong tim anh đã có người khác rồi.
Hứa Tinh Viện không biết trong lời nói này có bao nhiều phần là thật, cho dù là nói dối, cũng cho cô được hạnh phúc ngày hôm nay đi. Cô lặng lẽ vùi đầu mình sâu hơn vào lòng anh.
Trong giáo đường, thánh ca vang lên.
Hứa Tinh Trình và Lâm Khải Khải đứng trên sân khấu trước vị linh mục, một đen một trắng, đều điển trai thu hút, phong thái hiên ngang.
Lâm Nhược Mộng ngồi bên dưới, nhìn Hứa Tinh Trình đứng trên kia, trong lòng đột nhiên xúc động, cô đã từng ảo tưởng người mặc áo cưới đứng cạnh anh là cô, thế nhưng thế sự đổi thay, cảnh còn người mất.
Cửa giáo đường bật mở, đi trước là Hứa Thụy An dắt tay Hứa Tinh Viện, vẻ mặt cô tràn đầy vui sướng, ngay cả bước chân cũng như nhảy nhót.
Hình thành nên bức tranh đối lập chính là Hồng Lan đi sau, cô khoác tay Hồng Chính Bảo, từng bước một tiến gần đến Hứa Tinh Trình, trên mặt không có nét vui cười.
Đến trước mặt Hứa Tinh Trình, Hồng Chính Bảo tự tay giao Hồng Lan cho Hứa Tinh Trình:
– Cha giao con gái cưng cho con, con phải đối xử thật tốt với nó.
– Cha hãy yên tâm.
Giây phút trao tay Hồng Lan vào tay Hứa Tinh Trình, cô có chút dùng dằng do dự, nhưng Hứa Tinh Trình dùng sức kéo chặt tay cô.
Bốn người đối mặt với linh mục, theo vai vế, vợ chồng Lâm Khải Khải tuyên thệ trước, sau đó đến vợ chồng Hứa Tinh Trình.
– Anh Hứa Tinh Trình, anh có đồng ý lấy chị Hồng Lan làm vợ, dù nghèo khó hay bệnh tật cũng sẽ không rời khỏi chị ấy, mãi mãi ở bên chị ấy không?- Linh mục hỏi.
– Con bằng lòng- Hứa Tinh Trình mặt không cảm xúc đáp.
– Chị Hồng Lan, chị có đồng ý lấy anh Hứa Tinh Trình làm chồng, dù nghèo khó hay bệnh tật cũng sẽ không rời khỏi anh ấy, mãi mãi ở bên anh ấy không?
– Con bằng lòng- Trong lòng Hồng Lan đấu tranh một hồi, cắn răng đáp.
– Khoan đã!- Ở cửa có tiếng quát lớn.
Đám đông kinh ngạc, quay đầu nhìn ra cửa lớn, Lâm Nhược Mộng đứng phắt dậy:
– Phù Sinh?
Trong mắt Hồng Lan đầy vẻ mừng rỡ:
– Anh Phù Sinh!
La Phù Sinh mặc comple đen, đẩy một người phụ nữ dáng hình tiều tụy đi vào giáo đường:
– Có phải còn thiếu sự chứng kiến của một nhân vật quan trọng không?
Hồng Chính Bảo đứng ra đầu tiên:
– Phù Sinh, con đang làm gì vậy?
La Phù Sinh cúi chào các vị đang ngồi đây:
– Lan nhi, Tinh Viện, xin lỗi hai em, anh vô ý phá rối hôn lễ của hai em. Nhưng hôm nay có một chuyện, nhân dịp mọi người đều có mặt đồng đủ ở đây, nhất định phải nói rõ ràng, xin toàn dân ở Bến Thượng Hải hãy làm chứng cho chúng tôi!
Hồng Chính Bảo rất bất mãn, hoàn toàn không chú ý đến mặt Hứa Thụy An tái xanh bên cạnh:
– Chuyện gì mà nhất định phải nói bây giờ?
Hứa Tinh Trình từ xa đã nhận ra người ngồi trên xe lăn chính là mẹ mình:
– Mẹ?
Khách khứa chỉ trỏ, bắt đầu bàn tán về người phụ nữ quần áo tả tơi này.
Hứa Thụy An không tiện nổi giận ở trước mặt nhiều người, tay run rẩy, đặt lên súng lục vắt bên hông.
– Vị phu nhân này chắc mọi người đều nhận ra đúng không? Bác Hứa, hôm nay là ngày vui trọng đại của Mật Trúc và Tinh Viện, sao bác lại không mời mẹ của họ đến dự lễ cưới vậy?
Hứa Thụy An nghiến răng:
– La Phù Sinh, mày!
Hứa Tinh Viện quá mức kinh ngạc với cục diện này:
– Mẹ?
– Chẳng phải Hứa phu nhân đã qua đời lâu rồi sao?
– Chẳng lẽ mọi người không hiếu kỳ là ai đã hại Hứa phu nhân ra nông nỗi này sao? Chẳng lẽ mọi người không muốn nghe chính miệng bác gái nói rõ nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của vợ bác Lâm à?
Lâm Nhược Mộng không ngờ chuyện này còn liên quan đến mẹ cô, lẩm bẩm:
– Nguyên nhân cái chết của mẹ…
Hồng Chính Bảo, Lâm đ*o Sơn và Lâm Khải Khải đều đi tới gần Lưu Thục Trinh, ngược lại, những người thân của bà lại đứng xa xa không dám đến gần.
– Cha nuôi, bác Lâm, dù chuyện đã qua rất lâu rồi, nhưng hai người chắc còn nhận ra bác gái chứ, bác ấy chính là vợ của Hứa Thụy An, Lưu Thục Trinh. Bởi vì bác gái biết toàn bộ chân tướng, cho nên Hứa Thụy An đã nhốt bác ấy trong tử lao, ngày ngày tra tấn.
La Phù Sinh ngồi xổm xuống, nói với Lưu Thục Trinh:
– Bác gái, xin bác hãy mang chân tướng vừa mới nói với cháu ở trong nhà lao, nói lại một lần với tất cả mọi người.
Hứa Thụy An hung tợn trừng mắt với Lưu Thục Trinh, bà nhìn Hứa Thụy An, hơi do dự.
Ngay lúc mấu chốt, Lâm Nhược Mộng ngồi xổm xuống, lấy dây chuyền đeo trước ngực ra, để Lưu Thục Trinh nhìn:
– Bác gái, bác còn nhớ sợi dây chuyền này chứ?
Lưu Thục Trinh nhìn thấy viên kim cương hình ngôi sao lấp lánh, hệt như rơi vào hồi ức:
– Hạ An Ny…
– Phải, Hạ An Ny là mẹ cháu. Xin bác kể với cháu, mẹ cháu tại sao lại qua đời được không?
Lưu Thục Trinh nhìn vào mắt Lâm Nhược Mộng, chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào Hứa Thụy An:
– Là ông ta! Tôi tận mắt nhìn thấy ông ta đứng trong bụi cỏ lau bắn chết Hạ An Ny!
Lưu Thục Trinh vừa dứt lời, toàn trường kinh hãi, đồng loạt nhìn về phía Hứa Thụy An.
– Câm miệng cho tôi! Bà điên này!- Nói xong định xông đến đánh bà, lại bị Hứa Tinh Trình ngăn cản.
– Tôi không cho ông đụng tới mẹ tôi nữa!
– Năm đó, sau khi Hứa Thụy An giết chết dì An, liền lén lút rời khỏi hiện trường. Bác Lâm nghe tiếng súng chạy đến, hiểu lầm vợ bác là do cha tôi giết chết, vì thế, dưới cơn nóng giận đã bắn chết cha tôi. Vì che giấu sự thật, ly gián quan hệ hai nhà Hồng-Lâm, ông ta thậm chí còn giam giữ vợ mình nhiều năm vì bác ấy đã tận mắt chứng kiến. Ông ta là đầu sỏ tạo nên tấn bi kịch này, chính là ông ta! Hứa Thụy An!- La Phù Sinh trừng mắt chỉ thẳng vào Hứa Thụy An.
Cho dù Lâm đ*o Sơn tâm tư kín đáo, cũng không khống chế nổi toàn thân phát run, hỏi Hứa Thụy An:
– Họ nói có đúng không?
– Có thật vậy không!- Hồng Chính Bảo cũng gặng hỏi.
Thực ra trong lòng họ đã lờ mờ có được đáp án.
Hứa Thụy An vẫn cố chối cãi:
– Hai anh đừng nghe bà ấy nói bậy, bà ta bị điên, là mày, nhất định là mày âm mưu gây rối. Người đâu, người đâu, giết chết tên La Phù Sinh và mụ điên này ngay! Bụng dạ bọn chúng khó lường, muốn khuấy động gió tanh mưa máu ở Bến Thượng Hải mà!
Quân lính xung quanh giáo đường đồng loạt xông đến, Hứa Thụy An cũng rút súng ra, nòng súng nhắm thẳng Lưu Thục Trinh.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Tinh Trình nghĩ nhanh rồi rút súng nhắm vào Hứa Thụy An.
Tiếng súng vang lên, Hứa Thụy An theo tiếng ngã xuống.
Lưu Thục Trinh hoảng sợ gào lên, Hứa Tinh Trình ôm chặt lấy mẹ mình:
– Mẹ, đừng sợ, sẽ không còn ai tổn thương đến mẹ nữa!
Hứa Tinh Trình đi về phía Hồng Chính Bảo và Lâm đ*o Sơn, tỉnh bơ nói:
– Tên sát nhân Hứa Thụy An, ý đồ che giấu sự thật giết người, còn muốn giết luôn vợ mình, đã bị con dùng quân pháp không nể tình thân. Bác Lâm, cha vợ, Hứa Tinh Trình con, hôm nay xem như đã cho hai người một câu trả lời thỏa đáng!
Tất cả mọi người đều không ngờ anh sẽ có hành động này, toàn trường im phăng phắc như tờ.
Hồng Lan hoảng hốt nhìn Hứa Tinh Trình, La Phù Sinh và Lâm Nhược Mộng hai mắt nhìn nhau, trong lòng có muôn vàn lời muốn nói.
– Cha…- Hứa Tinh Viện ngồi rạp xuống bên cạnh thi thể của Hứa Thụy An, máu tươi thấm đỏ áo cưới trắng tinh của cô. Người này vừa chính tay giao cô cho chồng cô, bây giờ lại âm dương cách biệt.
Hình ảnh dừng lại trên xác chết không nhắm mắt của Hứa Thụy An.
Bình luận truyện