Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!

Chương 22: Tiền



Hứa Nhan bị tiếng điện thoại làm tỉnh giấc, cô đưa tay cầm lên nhìn, thấy cái tên trên màn hình thì không bắt máy mà vội vàng tắt đi. Nhưng là người bên kia vẫn kiên trì gọi, gọi mãi, đến mức cô cảm thấy không chịu được nữa, đành nhấn nghe.

[Hứa Nhan, sao mày dám không bắt máy? Mày có còn biết tao là ai không hả?]

Đầu dây bên kia vang lên tiếng rống giận dữ của một người đàn ông, Hứa Nhan nghe xong nhăn mày:

"Có chuyện gì?"

[Mày... mày được lắm! Mau gửi tiền cho tao! Tao cần hai mươi ngàn đô!]

Hứa Nhan nghĩ lỗ tai mình có vấn đề, cô run rẩy hỏi lại: "Bao nhiêu? Ông nói bao nhiêu cơ?"

[Hai mươi ngàn đô! Chẳng phải mày có một thằng chồng rất giàu sao? Mày xin nó đi, nếu không được thì dùng cơ thể mày dụ dỗ nó, ngủ một đêm là được!]

"Tôi không có đồng nào cả! Đừng gọi nữa!"

Hứa Nhan lạnh lùng tắt máy, không thể tin được người bố này lại bắt đầu lên cơn, ngày trước mỗi lần gọi điện thoại cho cô cũng đều mở miệng xin tiền, nhưng còn biết kiềm chế, hiện tại giống như thật sự phát điên rồi! Trong khi tất cả chi phí ăn mặc ngủ nghỉ đều do Phỉ Ngạo lo, cô không thể đi làm, vậy tìm đâu ra mấy chục ngàn đô chứ?

Điện thoại lại tiếp tục rung lên, Hứa Nhan mở to mắt, giận dữ nói: "Ông điên rồi sao? Tôi đã bảo..."

[Bố, bố làm gì vậy? Buông con ra! Dì ơi, cứu con...]

Cả người Hứa Nhan lạnh toát, lập tức im lặng khi nghe được giọng nữ quen thuộc kia, đó không phải là Hứa Vân, em của cô sao?

[Hiện tại tao đang ở nhà dì mày, tao sẽ đem con Hứa Vân đi bán, mày không gửi tiền? Được, tao bắt nó đi lấy chồng như mày, như vậy sẽ có tiền!]

"Ông dám! Dừng lại! Đợi ở đó, tôi lập tức tới!"

[Hừ, nhanh lên!]

Hứa Nhan hoảng loạn, quơ đại túi xách ở trên bàn chạy vội ra ngoài, lúc thấy Chu quản gia cũng không kịp chào hỏi đã nói nhanh: "Chú, cháu có chuyện gấp phải làm, chú có thể cho cháu mượn xe không?"

Đây là lần đầu tiên Chu quản gia thấy Hứa Nhan như vậy, tay cô run lên bần bật, tóc hơi rối, ánh mắt lại có vẻ sợ hãi. Ông cũng không hỏi gì, lập tức đem chìa khóa xe ra cho cô.

"Cảm ơn chú, thật sự cảm ơn chú!"

Cô chạy xuống gara để xe, tay vẫn còn cầm điện thoại, không ngừng lẩm bẩm: "Tôi đang trên đường tới, ông đừng làm ra chuyện điên khùng gì!"

[Tao sẽ chờ.]

Hứa Nhan tắt máy, điên cuồng phóng xe hướng về nhà dì cô, vừa đi, cô vừa suy nghĩ, trong lòng không ngừng lo lắng. Làm sao đây? Hiện tại trong người cô không có nhiều tiền như vậy! Mượn Phỉ Ngạo sao? Mặt mũi nào mà đi mượn người đàn ông đó nữa? Ngày hôm trước cô còn to tiếng bảo sẽ trả nợ cho anh ta, dùng cả đời nhất định cũng sẽ trả hết, bây giờ lại muốn mượn thêm sao?

Không còn cách nào khác...

Thời điểm Hứa Nhan dừng lại ở nhà dì mình, hai dì cháu của Hứa Vân đang đứng ở trước cửa ôm nhau, mà bên cạnh là một người đàn ông trung niên khoảng trên dưới năm mươi tuổi đang ngồi hút thuốc. Làn khói mờ bốc lên, che đi đôi mắt đục ngầu của ông ta.

Thấy cô bước xuống xe, ông ta cười một tiếng:

"À, bảo không có tiền, nhưng lại chạy xe xịn như thế này? Cuộc sống của mày hiện tại quá sung sướng rồi thì quên luôn tao phải không? Mày nên nhớ là nhờ tao thì mày mới có thể bước chân vào căn biệt thự đó!"

Hứa Nhan không muốn nói chuyện với ông ta, trước tiên đi đến bên cạnh em gái và dì mình, nhìn một lượt từ trên xuống dưới:

"Em không sao chứ?"

Hứa Vân lắc đầu, nước mắt vẫn còn chưa khô, rõ ràng là bị bố mình dọa sợ. Hôm nay cô không phải đi học nên hai dì cháu ở nhà cùng nhau xem phim, đúng lúc ấy bố cô xuất hiện rồi kéo tay cô, nói là muốn đem cô bán đi. Đến giờ cô vẫn còn run, không tin được đây là lời nói thốt ra từ miệng của một người làm bố!

"Thế nào? Có đem tiền không?" Người đàn ông dụi tàn thuốc xuống bên cạnh, dùng chân day day rồi đứng lên.

Hứa Nhan nhìn ông ta, cắn răng nói:

"Ông không phải con người nữa rồi!"

"Tao mặc kệ, mày muốn nói gì thì nói. Tiền đâu?"

Người đàn ông không thèm quan tâm, chỉ muốn mau chóng cầm tiền rồi rời đi.

"Đợi một lát, tôi đang nhờ người đem tới."

Hứa Nhan khổ sở trong lòng, lần này lại làm phiền Lâm Dương. Nói thật, ngoài hắn ra, cô chẳng biết mình phải mượn ai một khoản tiền lớn đến như vậy...

Chừng hai mươi phút sau, khi người đàn ông đã mất hết kiên nhẫn bắt đầu chửi rủa, một chiếc xe khác dừng lại trước căn nhà nhỏ. Lâm Dương từ trên xe bước xuống, vội vàng đi đến, trên tay là một cái thẻ ngân hàng màu xanh nhạt.

Vừa nhìn thấy tấm thẻ kia, người đàn ông lập tức đi tới giật lấy. Mà Lâm Dương tất nhiên nhận thức được người này, cũng không né tránh.

"Có đúng là hai mươi ngàn đô không?"

"Chú có thể đi kiểm tra thử." Lâm Dương tuy chán ghét nhưng vẫn giữ lịch sự, nói xong lướt qua ông ta, nhìn về phía Hứa Nhan.

Cô khó xử cúi thấp đầu: "Xin lỗi, nhất định sẽ trả lại cho cậu."

"Không sao, tớ đã nói nếu cần giúp đỡ thì cứ gọi mà."

Lâm Dương không hề để ý, trước kia hắn không thể đem ra chừng ấy tiền cho cô mượn, có điều hiện tại thì khác. Hắn có sự nghiệp, tuy không so được với một công ty lớn như DINOZ, nhưng vẫn đủ để gây dựng gia đình của riêng mình, hơn nữa còn có thể đảm bảo cuộc sống luôn sung túc.

"Hứa Vân? Em càng lớn càng xinh ra nha, lâu không gặp, có còn nhớ anh không?"

Thấy người này cười với mình, Hứa Vân cũng kéo khóe miệng: "Dạ có chứ ạ."

Sao cô nhóc có thể không biết bạn thân của chị mình được chứ? Trước kia cũng từng gặp qua vài lần.

Nhìn bố mình đã đi xa, Hứa Nhan không khỏi đau đầu đưa tay day trán: "Vào trong lại nói."

Bọn họ mở cửa vào nhà, dì Hứa châm chút nước trà rồi bảo Hứa Vân về phòng cho người lớn nói chuyện. Biết việc quan trọng, cô gái nhỏ ngoan ngoãn rời đi.

Bầu không khí trong phòng khách thoáng chốc có chút ngột ngạt, Hứa Nhan là người đầu tiên mở miệng:

"Dì, con không thể chịu được nữa, nếu còn có lần sau, chúng ta phải làm sao? Con nghĩ hay là mình bí mật chuyển đi nơi khác?"

Lâm Dương thử hỏi: "Chúng ta không thể báo cảnh sát được sao?"

"Dù gì ông ấy cũng là bố của con, dì không nỡ."

Hứa Nhan còn chưa kịp giải thích, dì đã mở miệng. Bởi vì bọn họ không muốn thấy ông ấy ngồi tù, cho nên mấy lần trước mới nhân nhượng.

Lâm Dương nghĩ lại thấy cũng đúng, vì vậy nói với Hứa Nhan:

"Vậy chuyển nhà đi. Đến nơi khác làm ăn cũng tốt, tớ sẽ giúp đỡ dì Hứa và em cậu."

"Cảm ơn cậu." Hứa Nhan cắn môi, thật sự bị Lâm Dương làm cho cảm động. Phải biết số tiền ấy cũng không phải là nhỏ, mà cô vừa mới hỏi đến, hắn lập tức đồng ý. Phần ân tình này, cô sẽ nhớ kĩ không quên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện