Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!

Chương 32: Không có sự nhầm lẫn nào



Hôm nay Hứa Nhan được cho phép ở nhà nghỉ ngơi, vốn dĩ định ngủ cả ngày, nhưng cô lại bị đau bụng đột xuất, vẫn phải ra ngoài một chuyến. Lúc đầu cơn đau cũng không nghiêm trọng lắm, vì vậy cô chỉ mua thuốc về uống, nhưng càng ngày càng cảm thấy khó chịu, mồ hôi bắt đầu thấm ra, cả người lạnh toát. Cô cầm túi xách lên, loạng choạng đi ra ngoài rồi một mình lái xe đến bệnh viện kiểm tra thử.

Bác sĩ trước cho cô truyền chút nước biển, sau đó lại đưa thuốc cho cô uống, khiến cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Thời điểm cô tỉnh dậy lần nữa, nghe y tá nói một câu như sấm sét giữa trời quang.

"Cô Hứa, bởi vì trước kia cô từng sử dụng chất kích thích dẫn đến dị ứng, sau đó lại không chú ý điều tiết chuyện phòng the, sợ rằng sau này, cô sẽ không mang thai được."

Không mang thai được? Hứa Nhan không thể tin nổi nhìn vào tờ giấy khám sức khỏe của mình, cả người giống như bị búa tạ nên trúng, đau nhức không chịu nổi. Trái tim trong lồng ngực điên cuồng nhảy lên, hô hấp cũng không thông thuận. Cô... cô từng sử dụng chất kích thích sao? Không, hoàn toàn không có! Cô chưa từng chạm đến những thứ đó, ngay cả bia rượu cũng rất ít khi uống, làm sao có thể? Chắc chắn là nhầm lẫn!

Hứa Nhan như người mất hồn rời khỏi bệnh viện, cô ngồi bên trong xe ngây người thật lâu, trong đầu không ngừng vang vọng bốn chữ "không mang thai được" của nữ y tá kia. Run rẩy lật xem mấy lần tờ giấy khám bệnh, thế nhưng đúng là tên của cô! Không! Nhầm lẫn! Đây là nhầm lẫn!

Cô mở cửa xe, lần nữa trở lại bệnh viện, sau đó trực tiếp đi tìm vị bác sĩ kia để hỏi chuyện.

Bác sĩ Tô không nói gì, sau khi kiểm tra cho cô lần nữa, mới dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô:

"Cô Hứa, mặc dù chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng quả thật không có sự nhầm lẫn nào ở đây cả."

"Bác sĩ, tôi thật sự chưa từng sử dụng chất kích thích, làm sao có thể như vị y tá kia nói?"

Hứa Nhan nhăn mày nhìn ông, lại nhận được một câu:

"Tôi kiểm tra lại rồi, đúng là không phải do chất kích thích. Là do rối loạn nội tiết tố dẫn đến vô sinh. Nếu không tin tưởng, tôi có thể gọi người khác tới kiểm tra, hoặc cô đến bệnh viện này một lần xem sao."

Bác sĩ Tô ghi địa chỉ lên một tờ giấy đưa cho cô, dáng vẻ thương tiếc, sau đó mới giải thích:

"Thật ra cũng có thể dùng thuốc, chậm rãi điều trị, nhưng sợ là không dễ dàng."

Hứa Nhan cảm thấy đầu đau quá, không cách nào tiếp nhận được sự thật đáng sợ này. Trước kia cô từng mơ ước sinh được một nam một nữ, thậm chí ngay cả tên của hai đứa nhỏ cô cũng đã từng nhiều lần nghĩ đến. Tin tức này làm cho cô nhất thời không biết phải làm sao. Người ta là bác sĩ trong nghề bao nhiêu năm, kiểm tra hai lần, đều cho ra một kết quả vô sinh.

Cô rũ mí mắt, vẫn cảm thấy không cam lòng, vì vậy lái xe đến địa chỉ mà vị bác sĩ Tô kia đưa cho. Đây là bệnh viện tư nhân, nhưng người ra vào rất đông, hẳn là cũng không tồi.

Hứa Nhan đứng trước cửa rất lâu, đầu ngón tay co duỗi nhiều lần vẫn không dám đi vào, cứng đờ chẳng khác gì tượng sáp cả. Có người tốt bụng thấy cô như vậy nên đến bắt chuyện:

"Cô gái, có chuyện gì sao?"

Hứa Nhan ngẩng đầu lên, ánh mắt vô hồn lướt qua khuôn mặt của người phụ nữ trước mắt.

"Cháu không sao."

"Tôi thấy cô đứng đây nãy giờ, cô không vào khám à?"

"Dạ? Cảm ơn dì đã quan tâm, cháu vào đây."

Hứa Nhan sực tỉnh nhìn đồng hồ, vậy mà đã qua nửa tiếng rồi. Cô siết chặt nắm tay bước vào trong, sau khi lấy số liền ngồi ở một bên chờ đợi. Cô rất sợ, thật sự rất sợ, chỉ hi vọng có thể xảy ra kì tích, hi vọng bác sĩ sẽ nói vô hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng là... kì tích không đến.

Kết quả cũng tương tự như trước, rối loạn nội tiết tố!

Hứa Nhan tựa đầu lên vô lăng, cả người không còn chút sức sống nào, nước mắt cũng không kiềm được chảy xuống.

Tinh thần của cô không ổn định, cứ ngơ ngơ ngác ngác, về đến biệt thự rồi vẫn còn bị vây trong trạng thái xuất thần. Chu quản gia gọi cô mấy tiếng, nhưng người trong phòng không trả lời.

Chính bản thân Hứa Nhan còn không chấp nhận nổi, vậy nếu Phỉ Ngạo biết, anh sẽ phản ứng thế nào? Lập tức ly hôn sao? Cô biết anh cũng thích cô, nhưng cho dù vậy thì một người phụ nữ cũng không quan trọng bằng con nối dõi. Huống chi, ở phía trên còn có một Phỉ Hoài luôn mong ngóng được ôm cháu?

Nằm trong phòng cả nửa ngày, cô mới lê thân mình dậy đi tắm. Tối nay sẽ đi dự tiệc sinh nhật cùng Phỉ Ngạo, trước tiên vẫn phải tỏ ra bình thường nhất có thể, hiện tại cô không muốn để anh biết chút nào.

Có lẽ, kiếp này cô không có duyên với con cái...

Phỉ Ngạo trở về sớm, lúc đi vào phòng liền nhìn thấy Hứa Nhan đang ngồi sấy tóc bên bàn. Anh nhìn đôi mắt có chút đỏ lên của cô, đi đến cạnh cô rồi đưa tay xoa lên gò má trắng mềm:

"Em vừa khóc?"

Hứa Nhan giật nảy, nghĩ mình đã giấu kĩ lắm rồi, sao vẫn bị nhận ra?

"Vừa rồi xem một đoạn phim ngắn về gia đình nên hơi xúc động thôi. Hôm nay đi làm có mệt không?" Cô tắt máy sấy, cầm đôi bàn tay thon dài của anh lên nghịch.

Phỉ Ngạo tùy ý để cô vuốt ve ngón tay mình, cúi đầu nhìn cô:

"Không mệt. Em không muốn đi dự tiệc thì có thể nói với anh, không cần miễn cưỡng."

"Trông em rất miễn cưỡng?"

Hứa Nhan ngẩng đầu nhìn Phỉ Ngạo, từ vị trí này vừa vặn chạm mắt vào hầu kết quyến rũ của anh cùng chiếc cằm góc cạnh.

"Tâm trạng em không tốt." Phỉ Ngạo thấp giọng nói với cô, anh nhìn ra được ánh mắt của cô không vui, ảm đạm chẳng có chút ánh sáng.

Hứa Nhan cười gượng:

"Làm gì có chứ. Anh mau đi tắm đi, em còn phải trang điểm."

"Ừ."

Phỉ Ngạo thấy cô không muốn nói cũng không ép nữa, đi vào trong nhà tắm.

Hứa Nhan nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, nước mắt lại suýt trào ra, phải ngửa mặt lên trời dùng tay quạt tới quạt lui mấy cái để bình tĩnh lại.

Tiệc sinh nhật này theo lời Phỉ Ngạo nói thì không lớn lắm, nhưng vẫn như cũ làm Hứa Nhan chấn động. Cô đến đây với thân phận là vợ của anh, cho nên được đối đãi rất nhiệt tình. Dù đa số mọi người trong lòng đều mang nghi vấn, nhưng cũng không ngu ngốc mà mở miệng hỏi những câu khó nghe. Nếu là người Phỉ Ngạo đã tự mình lựa chọn, thì đám phu nhân ở đây phải cho cô mặt mũi. Rất nhiều người trong giới thượng lưu tiến đến chào hỏi và bắt chuyện với Hứa Nhan, mà cô cũng vui vẻ đáp lại từng người một.

Đại sảnh rộng lớn chứa hơn trăm người vẫn còn rộng rãi, bên trong, ai nấy đều ăn mặc hết sức lộng lẫy sang trọng, không phải con cháu đại gia này thì cũng là tiểu thư công tử nhà giàu khác.

Phỉ Ngạo muốn đi nói chuyện làm ăn với một người, trước khi đi đã dặn cô chờ anh, nên Hứa Nhan không có di chuyển lung tung.

"Hứa tiểu thư làn da thật là đẹp, cứ như da em bé vậy. Làm thế nào mới được như thế, mau giới thiệu phương pháp cho mấy bà lão này với."

Trần phu nhân cười nói, làn da của một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi như bà ấy lại trắng hồng đầy sức sống, không có lấy một vết nhăn nào, già gì chứ? Đây là vợ của Trần tổng, Hứa Nhan từng gặp qua một lần ở bữa tiệc rất lâu trước kia.

Cô cười duyên, chậm rãi nói: "Trần phu nhân quá lời rồi, da mặt của cháu làm sao đẹp bằng da mặt của phu nhân được? Cháu đang muốn hỏi phương pháp dưỡng da của phu nhân đây!"

"Phải đó, nhìn Trần phu nhân cứ như chị em với Hứa tiểu thư vậy!"

"Nếu không nói, tôi còn tưởng Trần phu nhân mới hai mươi tám tuổi đây!"

Hứa Nhan mỉm cười mà trong lòng không khỏi mắng một câu "nịnh bợ quá mức". Có những người ở bên cạnh liên tục phụ họa rồi thêm mắm thêm muối, khiến cô dần dần phát ngán, không muốn tiếp tục nói chuyện. Hơn nữa, việc ở bệnh viện lúc sáng cứ hiển hiện trong đầu thì làm sao cô vui nổi.

Việc này thật sự rất nghiêm trọng, đặc biệt là đối với đám người trong giới thượng lưu trọng danh dự. Nếu muốn cưới vợ, đầu tiên nhà trai sẽ xét đến gia thế của nhà gái, cô lại không có người ở phía sau nâng đỡ. Kế đến, khả năng sinh sản của cô có vấn đề, càng không đạt được tiêu chuẩn chọn con dâu của bọn họ.

Hứa Nhan rầu rĩ uống một hớp rượu, khóe mắt lơ đãng xẹt qua khuôn mặt xinh đẹp có chút tiều tụy của Triệu Thanh Liên. Nhìn thấy cô, ánh mắt cô gái kia liền toát ra sự căm hận và khinh thường, không một chút che giấu.

Đôi chân thon dài tuyệt đẹp lộ ra dưới chiếc đầm ngắn bó sát, Triệu Thanh Liên so với Ly Ly lại càng thêm quyến rũ mị hoặc. Cô ta đi về phía Hứa Nhan, khóe môi nở nụ cười dịu dàng:

"Hóa ra là Hứa tiểu thư sao? Không ngờ hôm nay cô cũng đến, xin lỗi vì vừa rồi không tới chào hỏi."

"Triệu tiểu thư không cần khách sáo làm gì, tôi chỉ là một người bình thường, không cần phải để ý." Hứa Nhan rũ mí mắt nhìn vào chất lỏng đỏ sậm trong ly thủy tinh, bình tĩnh nói.

"A, cô nói gì vậy? Ngay cả người như Phỉ Ngạo cũng phủ phục dưới chân cô, cô rất có bản lĩnh chế ngự đàn ông kia mà."

Lời này ai cũng nghe ra là đang châm biếm, hình tượng Triệu Thanh Liên gần đây trong mắt công chúng đã xấu đến mức khó gỡ lại được, vì vậy cô ta cũng không giả vờ giả vịt nữa.

"Cảm ơn, quá khen."

Hứa Nhan không chút để ý đến cô ta, chẳng qua là ghen tị vì Phỉ Ngạo đối tốt với cô mà thôi. Phụ nữ như vậy gần đây cô gặp rất nhiều, ai ai cũng mở miệng liền chửi xéo, mà trình độ tất nhiên cao thâm hơn Triệu Thanh Liên nhiều. Cô, sớm đã chai sạn với mấy lời vô nghĩa đó rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện