Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!
Chương 42: Uy hiếp
Phỉ Ngạo nhìn bàn tay nhuộm đầy máu tươi của mình, bản thân anh không cảm thấy đau đớn mà chỉ có chua xót. Bạch Hạo Trì vừa bị thương, Hứa Nhan liền lo lắng chạy đến bên cạnh hắn ta, cô thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt về phía anh một lần. Mở miệng đóng miệng đều là những lời muốn vạch rõ quan hệ giữa bọn họ. Cô vội vàng như vậy, là vì sợ Bạch Hạo Trì hiểu lầm sao?
Vừa rồi sắc mặt cô tái nhợt, rõ ràng đã bị lời nói của anh tổn thương. Dù cô luôn tỏ ra mình rất mạnh mẽ không cần người khác đến bảo vệ, nhưng nội tâm vẫn luôn yếu ớt dễ bị đâm thủng như vậy.
Anh thật không hiểu trước kia vì sao cô lại rời bỏ anh, lựa chọn số tiền mà Phỉ Hoài đưa? Tuy anh chỉ ở bên cạnh cô mấy tháng, thời gian cũng không lâu, nhưng anh có thể khẳng định cô không phải kẻ tham tiền như mạng. Lí trí muốn đứng về phía cô, chỉ là những lời cô nói với Phỉ Hoài vẫn luôn vang vọng trong đầu anh, bảo anh phải làm như thế nào mới tốt?
"Tôi muốn một triệu đô, ông có thể cho tôi sao?"
Trong lòng cô, anh chỉ đáng giá một triệu đô? Chính là rẻ rúng như vậy? Thời điểm nghe được lời này, Phỉ Ngạo cơ hồ giận đến mức bóp nát điện thoại, nhưng như vậy cũng không thể thay đổi được sự thật cô đã rời đi!
Phỉ Ngạo nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những hình ảnh khiến người ta đau lòng đang không ngừng tràn vào đại não. Anh ngồi vào trong xe rồi nhấn ga chạy đi, tùy tiện để máu chảy dọc theo bàn tay thấm xuống vô lăng.
Xe dừng lại cách nhà của Hứa gia khoảng mười mét, chỉ thấy Bạch Hạo Trì đang nói chuyện với gì đó với dì Hứa, thân ảnh mà anh muốn nhìn đến cũng không có xuất hiện.
Đợi Bạch Hạo Trì lái xe đi rồi, Phỉ Ngạo mới đến bấm chuông. Hôm nay, anh nhất định phải đem Hứa Nhan trở về, cho dù là phải uy hiếp cô. Anh không thể chấp nhận việc cô cùng người đàn ông khác thân mật thêm một phút nào nữa.
Dì Hứa nghĩ là Bạch Hạo Trì quên cái gì nên quay lại tìm bà, khi ra mở cửa nhìn thấy Phỉ Ngạo thì đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó khuôn mặt hiền hòa chợt trở nên khó coi:
"Phỉ gia các người lại đến đây làm gì?"
Tuy không được người chào đón nhưng trên mặt Phỉ Ngạo vẫn bình tĩnh không xuất hiện bất kì biểu tình gì, lạnh nhạt hỏi:
"Hứa Nhan ở đâu?"
"Cậu hỏi làm gì? Chúng tôi không chào đón Phỉ gia, mời đi cho!"
Dì Hứa hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hận không thể khoét mấy lỗ lên trên gương mặt đẹp đẽ của người đối diện. Nếu không phải tại người này, Hứa Vân sao có thể xảy ra chuyện? Còn nhớ con bé đêm nào nằm ngủ cũng gặp ác mộng! Hứa Nhan cũng vì nhà họ Phỉ mà phải bỏ ra nước ngoài suốt mấy năm trời. Hiện tại, đứa trẻ này vừa trở về chưa được bao lâu liền bị chọc tức, suýt chút nữa ngất xỉu, tâm trạng mới ổn hơn một chút, Phỉ gia đã tìm đến tận cửa rồi! Ai biết nếu để bọn họ gặp nhau thì cháu gái của bà sẽ lại gặp phải chuyện kinh khủng gì?
"Phiền dì nói với Hứa Nhan, giấy ly hôn tôi vẫn chưa ký. Nếu cô ấy từ chối gặp, vậy tôi sẽ rời đi."
Phỉ Ngạo chậm rãi nói, âm giọng cũng không còn mang theo khí tức áp bách người khác, nhưng lại làm dì Hứa giật nảy.
Dì Hứa vội vàng trở vào nhà, lát sau đã thấy Hứa Nhan khoác áo khoác mỏng đi ra, trên khuôn mặt xinh đẹp phủ kín băng sương và tức giận.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng Phỉ Ngạo một lần nữa bắt đầu lại, khi đó ly hôn liền không còn vướng bận gì nữa. Nhưng người tính không bằng trời tính, vận mệnh của bản thân có lúc nào là do mình quyết định sao?
Ánh mắt sâu thẳm của Hứa Nhan trừng Phỉ Ngạo, chân mày nhíu chặt lại:
"Anh nói mình chưa ký giấy ly hôn là ý gì?"
Phỉ Ngạo đứng cách cô một cái cổng sắt, nhìn khuôn mặt kiều mị của cô, nội tâm bắt đầu đấu tranh dữ dội. Hoặc là mặc kệ cô hận anh, mạnh mẽ giữ cô lại, hoặc là mất cô mãi mãi. Anh nghĩ, có lẽ mình đã có quyết định từ khi nhìn thấy cô ở bên cạnh Bạch Hạo Trì. Hắn ta chậm trễ chưa kết hôn với Hứa Nhan, như vậy cũng tốt, anh có thể nhân cơ hội này chen chân vào. Anh biết bản thân mình ích kỉ lại ngang ngược, nhưng anh có thể đánh đổi hết thảy, chỉ cần không để Hứa Nhan lọt vào tay kẻ khác.
Anh cúi đầu nhìn cô, lời nói mang theo hàm ý:
"Nói như thế nào thì chính là như thế. Nếu bây giờ ký giấy ly hôn, vậy Tiểu Vũ..."
Hứa Nhan vừa nghe đến tên con trai, mặt mũi lập tức trắng thêm mấy phần, run rẩy siết chặt nắm tay:
"Anh muốn làm gì? Tiểu Vũ là con trai của tôi và Bạch Hạo Trì! Anh lấy quyền gì muốn cướp thằng bé?"
Mặc dù cô nói như vậy, nhưng vẫn hiểu rõ với tài lực của Phỉ Ngạo, muốn cướp một đứa trẻ trong tay cô hẳn là không khó, huống chi anh nói giấy ly hôn còn chưa có ký? Nếu để anh có cơ hội tiếp xúc với Thiên Vũ, vậy chỉ sợ việc thằng bé là con anh sẽ bị phát hiện! Đến lúc đó cho dù là Bạch Hạo Trì, cũng khó lòng cản được việc anh ta muốn giữ Thiên Vũ!
"Em và Bạch Hạo Trì vẫn chưa kết hôn, đúng không? Vì sao đã có một đứa trẻ ba tuổi còn chưa chịu kết hôn? Mặc kệ là lí do gì, thì hiện tại cũng không kịp nữa."
Hứa Nhan bắt đầu cảm thấy sợ hãi, con người này quá nham hiểm, vậy mà dám uy hiếp cô?
"Rốt cuộc anh muốn gì?"
Phỉ Ngạo nhìn cô bày ra dáng vẻ phòng bị, giống như con nhím xù lông thì không khỏi khó chịu. Anh đáng sợ như vậy?
"Tôi muốn em trở về bên cạnh tôi."
"Không được!" Hứa Nhan theo bản năng lập tức kêu lên.
Cô không muốn trở lại căn biệt thự đó nữa, nơi đó có quá nhiều kỉ niệm giữa hai người, trái tim cô chỉ sợ không chịu nổi đau đớn mà rách mất! Hiện tại nếu quay về, nói trắng ra chính là một lần nữa bị anh giam lỏng!
"Nếu em không muốn thì thôi."
Phỉ Ngạo đột nhiên nói lời này, không những không khiến cô yên lòng mà lại càng thêm bất an. Quả nhiên, chỉ thấy người đối diện nâng lên khóe môi, tà tứ cười:
"Không phải còn có Tiểu Vũ sao?"
"Anh..." Hứa Nhan cắn môi, giận đến run cả người, nhưng lại không biết nên mắng cái gì, vạn nhất anh ta thật sự mang con trai cô đi thì phải làm sao đây?
Cô liếc mắt nhìn Phỉ Ngạo, tròng mắt tràn ngập ghét bỏ cùng xa cách khiến cho nam nhân không nhịn được phát ra hơi thở lạnh lẽo, âm thanh từ tính chậm rãi vang lên:
"Tôi không muốn phí thời gian, ngày mai nếu em không mang đứa trẻ kia đến nhà tôi thì tôi sẽ đem nó đi."
Lồng ngực Hứa Nhan phập phồng theo từng câu từng chữ của Phỉ Ngạo, mái tóc màu rêu bị gió đêm thổi qua có chút tán loạn, một đôi mắt đen sáng có thần nhìn thẳng vào anh, lửa giận ngùn ngụt bốc lên:
"Phỉ Ngạo! Anh nên biết mình đang làm cái gì! Nếu anh dám động đến một sợi tóc của Tiểu Vũ, tôi nhất định sẽ liều mạng với anh!"
Nam nhân tuấn mỹ cong khóe môi càng cao, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào:
"Em yên tâm, tôi sẽ xem thằng bé như con trai ruột của mình, sẽ không để nó chịu thiệt."
Hứa Nhan mệt mỏi khép mắt lại, không thèm nói lời tiễn khách, trực tiếp xoay người đi vào trong, chỉ để lại cho nam nhân một bóng lưng cô độc.
Chẳng phải anh ta đã tìm đến người phụ nữ khác để thỏa mãn bản thân rồi sao? Vì cái gì còn tiếp tục dây dưa với một nữ nhân đã gần ba mươi như cô? Tuy nói cô cũng có chút nhan sắc, nhưng những người mà anh ta tiếp xúc có ai là kém cỏi sao? Người mẫu, diễn viên, ca sĩ nổi tiếng, mỹ nữ loại nào mà không có?
Cô có thể không quan tâm bản thân mình, nhưng liên quan đến con trai cô thì không thể làm ngơ được. Người như Phỉ Ngạo, lời đã nói ra thì có đến chín phần nắm chắc thực hiện được, nếu ngày mai cô thật sự không đến, anh ta chắc chắn có cách cướp Tiểu Vũ đi.
Lúc cô vào phòng bếp lấy nước, thấy dì Hứa và Hứa Vân đang lo lắng nhìn theo mình, đành cúi đầu nói:
"Không có việc gì, dì và em đi ngủ trước đi, ngày mai con sẽ đưa Tiểu Vũ đến nhà riêng một thời gian."
Dì Hứa tuy không hiểu rõ về Phỉ Ngạo lắm, nhưng nếu hắn ta đã tới, làm sao sẽ không có việc gì? Bà rũ mi mắt, khẽ thở dài một hơi:
"Hứa Nhan, con đừng gạt dì nữa, nếu có chuyện thì phải nói ra cho dì và em con biết chứ?"
Hứa Vân cũng không nhịn được đỏ mắt:
"Có phải anh ta muốn cướp Tiểu Vũ không? Anh ta biết nó là con mình rồi sao?"
"Anh ta vẫn chưa biết."
Hứa Nhan lắc đầu, dáng vẻ mười phần mệt mỏi.
"Anh ta vẫn nghĩ Tiểu Vũ là con của chị và Bạch Hạo Trì, nhưng mà anh ta đúng là muốn cướp thằng bé."
Cô không thể để con trai rơi vào tay của ác lang kia được, Phỉ Ngạo có thể giữ lời hứa chăm sóc tốt cho thằng bé sao? Một lần thất tín, vạn lần bất tin. Cô không còn tin tưởng người đàn ông kia nữa.
Hứa Nhan trò chuyện với dì và em gái một lát, sau đó trở lại thu xếp vài bộ đồ, mắt vẫn thỉnh thoảng liếc đến đứa trẻ đang nằm ngủ trên giường, đôi môi nhỏ xinh chép chép vài cái rồi lật người bò dậy, cặp mắt to tròn mơ màng nhìn cô.
"Mama đánh thức con rồi sao? Xin lỗi bảo bối."
Hứa Nhan dừng lại động tác trên tay, để va li vào trong góc rồi đi đến ôm lấy thân hình nho nhỏ của con trai.
Hứa Thiên Vũ cọ đầu vào ngực cô, lẩm bẩm mấy chữ không rõ ràng, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại, bàn tay gắt gao nắm lấy váy ngủ của cô không buông.
Hứa Nhan thở dài một hơi, đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của thằng bé, mặc dù là nằm cả đêm cũng không tài nào ngủ được. Thấy bên ngoài ánh nắng đã bắt đầu chiếu rọi xuống, trong lòng trầm đi rất nhiều.
Cô không biết phải nói với Bạch Hạo Trì như thế nào, mặc dù cũng nghĩ đến việc nhờ anh giúp đỡ, nhưng lại ngại phải phiền đến Bạch gia. Nói không có cảm tình với Bạch Hạo Trì là giả, bởi vì những năm qua anh đối xử với cô và Thiên Vũ cực kì tốt, lại còn kiên nhẫn ở bên cạnh bọn họ suốt mấy năm trời, sự nghiệp cũng không màng. Trước kia anh từng dính scandal dây dưa cùng phụ nữ đã có con là cô, nhưng anh lại chẳng thèm đính chính, còn công khai đưa đón Tiểu Vũ. Mặc dù sau này scandal kia đã bị ép xuống, nhưng cô nhớ rõ khoảng thời gian đó anh cũng bị dư luận phỉ nhổ rất nhiều. Bạch Hạo Trì có gia sản ở trong nước và cả ngoài nước, tất nhiên sẽ không thèm để ý miệng lưỡi của những người vô công rỗi nghề kia. Anh không quan tâm không có nghĩa cô cũng vậy!
Bạch Hạo Trì dạo gần đây đã có ẩn ý muốn cùng cô kết hôn, cô cũng suy tính cho tương lai của Tiểu Vũ, nghĩ có nên đồng ý hay không. Bạch gia không giống như Phỉ gia quan trọng vấn đề con cháu, chỉ cần con trai bọn họ cảm thấy hạnh phúc thì bọn họ sẽ ủng hộ đến cùng. Lúc cô đang do dự, Phỉ Ngạo lại tìm đến.
Chẳng lẽ ý trời đã định cô không thể thoát khỏi bàn tay của anh ta? Sao có thể trêu chọc người khác như vậy chứ!
Hứa Nhan vuốt nhẹ gò má trắng mềm của Thiên Vũ, cúi đầu hạ xuống mặt con trai một nụ hôn chào buổi sáng.
"Bảo bối, dậy thôi."
Vừa rồi sắc mặt cô tái nhợt, rõ ràng đã bị lời nói của anh tổn thương. Dù cô luôn tỏ ra mình rất mạnh mẽ không cần người khác đến bảo vệ, nhưng nội tâm vẫn luôn yếu ớt dễ bị đâm thủng như vậy.
Anh thật không hiểu trước kia vì sao cô lại rời bỏ anh, lựa chọn số tiền mà Phỉ Hoài đưa? Tuy anh chỉ ở bên cạnh cô mấy tháng, thời gian cũng không lâu, nhưng anh có thể khẳng định cô không phải kẻ tham tiền như mạng. Lí trí muốn đứng về phía cô, chỉ là những lời cô nói với Phỉ Hoài vẫn luôn vang vọng trong đầu anh, bảo anh phải làm như thế nào mới tốt?
"Tôi muốn một triệu đô, ông có thể cho tôi sao?"
Trong lòng cô, anh chỉ đáng giá một triệu đô? Chính là rẻ rúng như vậy? Thời điểm nghe được lời này, Phỉ Ngạo cơ hồ giận đến mức bóp nát điện thoại, nhưng như vậy cũng không thể thay đổi được sự thật cô đã rời đi!
Phỉ Ngạo nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những hình ảnh khiến người ta đau lòng đang không ngừng tràn vào đại não. Anh ngồi vào trong xe rồi nhấn ga chạy đi, tùy tiện để máu chảy dọc theo bàn tay thấm xuống vô lăng.
Xe dừng lại cách nhà của Hứa gia khoảng mười mét, chỉ thấy Bạch Hạo Trì đang nói chuyện với gì đó với dì Hứa, thân ảnh mà anh muốn nhìn đến cũng không có xuất hiện.
Đợi Bạch Hạo Trì lái xe đi rồi, Phỉ Ngạo mới đến bấm chuông. Hôm nay, anh nhất định phải đem Hứa Nhan trở về, cho dù là phải uy hiếp cô. Anh không thể chấp nhận việc cô cùng người đàn ông khác thân mật thêm một phút nào nữa.
Dì Hứa nghĩ là Bạch Hạo Trì quên cái gì nên quay lại tìm bà, khi ra mở cửa nhìn thấy Phỉ Ngạo thì đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó khuôn mặt hiền hòa chợt trở nên khó coi:
"Phỉ gia các người lại đến đây làm gì?"
Tuy không được người chào đón nhưng trên mặt Phỉ Ngạo vẫn bình tĩnh không xuất hiện bất kì biểu tình gì, lạnh nhạt hỏi:
"Hứa Nhan ở đâu?"
"Cậu hỏi làm gì? Chúng tôi không chào đón Phỉ gia, mời đi cho!"
Dì Hứa hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hận không thể khoét mấy lỗ lên trên gương mặt đẹp đẽ của người đối diện. Nếu không phải tại người này, Hứa Vân sao có thể xảy ra chuyện? Còn nhớ con bé đêm nào nằm ngủ cũng gặp ác mộng! Hứa Nhan cũng vì nhà họ Phỉ mà phải bỏ ra nước ngoài suốt mấy năm trời. Hiện tại, đứa trẻ này vừa trở về chưa được bao lâu liền bị chọc tức, suýt chút nữa ngất xỉu, tâm trạng mới ổn hơn một chút, Phỉ gia đã tìm đến tận cửa rồi! Ai biết nếu để bọn họ gặp nhau thì cháu gái của bà sẽ lại gặp phải chuyện kinh khủng gì?
"Phiền dì nói với Hứa Nhan, giấy ly hôn tôi vẫn chưa ký. Nếu cô ấy từ chối gặp, vậy tôi sẽ rời đi."
Phỉ Ngạo chậm rãi nói, âm giọng cũng không còn mang theo khí tức áp bách người khác, nhưng lại làm dì Hứa giật nảy.
Dì Hứa vội vàng trở vào nhà, lát sau đã thấy Hứa Nhan khoác áo khoác mỏng đi ra, trên khuôn mặt xinh đẹp phủ kín băng sương và tức giận.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng Phỉ Ngạo một lần nữa bắt đầu lại, khi đó ly hôn liền không còn vướng bận gì nữa. Nhưng người tính không bằng trời tính, vận mệnh của bản thân có lúc nào là do mình quyết định sao?
Ánh mắt sâu thẳm của Hứa Nhan trừng Phỉ Ngạo, chân mày nhíu chặt lại:
"Anh nói mình chưa ký giấy ly hôn là ý gì?"
Phỉ Ngạo đứng cách cô một cái cổng sắt, nhìn khuôn mặt kiều mị của cô, nội tâm bắt đầu đấu tranh dữ dội. Hoặc là mặc kệ cô hận anh, mạnh mẽ giữ cô lại, hoặc là mất cô mãi mãi. Anh nghĩ, có lẽ mình đã có quyết định từ khi nhìn thấy cô ở bên cạnh Bạch Hạo Trì. Hắn ta chậm trễ chưa kết hôn với Hứa Nhan, như vậy cũng tốt, anh có thể nhân cơ hội này chen chân vào. Anh biết bản thân mình ích kỉ lại ngang ngược, nhưng anh có thể đánh đổi hết thảy, chỉ cần không để Hứa Nhan lọt vào tay kẻ khác.
Anh cúi đầu nhìn cô, lời nói mang theo hàm ý:
"Nói như thế nào thì chính là như thế. Nếu bây giờ ký giấy ly hôn, vậy Tiểu Vũ..."
Hứa Nhan vừa nghe đến tên con trai, mặt mũi lập tức trắng thêm mấy phần, run rẩy siết chặt nắm tay:
"Anh muốn làm gì? Tiểu Vũ là con trai của tôi và Bạch Hạo Trì! Anh lấy quyền gì muốn cướp thằng bé?"
Mặc dù cô nói như vậy, nhưng vẫn hiểu rõ với tài lực của Phỉ Ngạo, muốn cướp một đứa trẻ trong tay cô hẳn là không khó, huống chi anh nói giấy ly hôn còn chưa có ký? Nếu để anh có cơ hội tiếp xúc với Thiên Vũ, vậy chỉ sợ việc thằng bé là con anh sẽ bị phát hiện! Đến lúc đó cho dù là Bạch Hạo Trì, cũng khó lòng cản được việc anh ta muốn giữ Thiên Vũ!
"Em và Bạch Hạo Trì vẫn chưa kết hôn, đúng không? Vì sao đã có một đứa trẻ ba tuổi còn chưa chịu kết hôn? Mặc kệ là lí do gì, thì hiện tại cũng không kịp nữa."
Hứa Nhan bắt đầu cảm thấy sợ hãi, con người này quá nham hiểm, vậy mà dám uy hiếp cô?
"Rốt cuộc anh muốn gì?"
Phỉ Ngạo nhìn cô bày ra dáng vẻ phòng bị, giống như con nhím xù lông thì không khỏi khó chịu. Anh đáng sợ như vậy?
"Tôi muốn em trở về bên cạnh tôi."
"Không được!" Hứa Nhan theo bản năng lập tức kêu lên.
Cô không muốn trở lại căn biệt thự đó nữa, nơi đó có quá nhiều kỉ niệm giữa hai người, trái tim cô chỉ sợ không chịu nổi đau đớn mà rách mất! Hiện tại nếu quay về, nói trắng ra chính là một lần nữa bị anh giam lỏng!
"Nếu em không muốn thì thôi."
Phỉ Ngạo đột nhiên nói lời này, không những không khiến cô yên lòng mà lại càng thêm bất an. Quả nhiên, chỉ thấy người đối diện nâng lên khóe môi, tà tứ cười:
"Không phải còn có Tiểu Vũ sao?"
"Anh..." Hứa Nhan cắn môi, giận đến run cả người, nhưng lại không biết nên mắng cái gì, vạn nhất anh ta thật sự mang con trai cô đi thì phải làm sao đây?
Cô liếc mắt nhìn Phỉ Ngạo, tròng mắt tràn ngập ghét bỏ cùng xa cách khiến cho nam nhân không nhịn được phát ra hơi thở lạnh lẽo, âm thanh từ tính chậm rãi vang lên:
"Tôi không muốn phí thời gian, ngày mai nếu em không mang đứa trẻ kia đến nhà tôi thì tôi sẽ đem nó đi."
Lồng ngực Hứa Nhan phập phồng theo từng câu từng chữ của Phỉ Ngạo, mái tóc màu rêu bị gió đêm thổi qua có chút tán loạn, một đôi mắt đen sáng có thần nhìn thẳng vào anh, lửa giận ngùn ngụt bốc lên:
"Phỉ Ngạo! Anh nên biết mình đang làm cái gì! Nếu anh dám động đến một sợi tóc của Tiểu Vũ, tôi nhất định sẽ liều mạng với anh!"
Nam nhân tuấn mỹ cong khóe môi càng cao, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào:
"Em yên tâm, tôi sẽ xem thằng bé như con trai ruột của mình, sẽ không để nó chịu thiệt."
Hứa Nhan mệt mỏi khép mắt lại, không thèm nói lời tiễn khách, trực tiếp xoay người đi vào trong, chỉ để lại cho nam nhân một bóng lưng cô độc.
Chẳng phải anh ta đã tìm đến người phụ nữ khác để thỏa mãn bản thân rồi sao? Vì cái gì còn tiếp tục dây dưa với một nữ nhân đã gần ba mươi như cô? Tuy nói cô cũng có chút nhan sắc, nhưng những người mà anh ta tiếp xúc có ai là kém cỏi sao? Người mẫu, diễn viên, ca sĩ nổi tiếng, mỹ nữ loại nào mà không có?
Cô có thể không quan tâm bản thân mình, nhưng liên quan đến con trai cô thì không thể làm ngơ được. Người như Phỉ Ngạo, lời đã nói ra thì có đến chín phần nắm chắc thực hiện được, nếu ngày mai cô thật sự không đến, anh ta chắc chắn có cách cướp Tiểu Vũ đi.
Lúc cô vào phòng bếp lấy nước, thấy dì Hứa và Hứa Vân đang lo lắng nhìn theo mình, đành cúi đầu nói:
"Không có việc gì, dì và em đi ngủ trước đi, ngày mai con sẽ đưa Tiểu Vũ đến nhà riêng một thời gian."
Dì Hứa tuy không hiểu rõ về Phỉ Ngạo lắm, nhưng nếu hắn ta đã tới, làm sao sẽ không có việc gì? Bà rũ mi mắt, khẽ thở dài một hơi:
"Hứa Nhan, con đừng gạt dì nữa, nếu có chuyện thì phải nói ra cho dì và em con biết chứ?"
Hứa Vân cũng không nhịn được đỏ mắt:
"Có phải anh ta muốn cướp Tiểu Vũ không? Anh ta biết nó là con mình rồi sao?"
"Anh ta vẫn chưa biết."
Hứa Nhan lắc đầu, dáng vẻ mười phần mệt mỏi.
"Anh ta vẫn nghĩ Tiểu Vũ là con của chị và Bạch Hạo Trì, nhưng mà anh ta đúng là muốn cướp thằng bé."
Cô không thể để con trai rơi vào tay của ác lang kia được, Phỉ Ngạo có thể giữ lời hứa chăm sóc tốt cho thằng bé sao? Một lần thất tín, vạn lần bất tin. Cô không còn tin tưởng người đàn ông kia nữa.
Hứa Nhan trò chuyện với dì và em gái một lát, sau đó trở lại thu xếp vài bộ đồ, mắt vẫn thỉnh thoảng liếc đến đứa trẻ đang nằm ngủ trên giường, đôi môi nhỏ xinh chép chép vài cái rồi lật người bò dậy, cặp mắt to tròn mơ màng nhìn cô.
"Mama đánh thức con rồi sao? Xin lỗi bảo bối."
Hứa Nhan dừng lại động tác trên tay, để va li vào trong góc rồi đi đến ôm lấy thân hình nho nhỏ của con trai.
Hứa Thiên Vũ cọ đầu vào ngực cô, lẩm bẩm mấy chữ không rõ ràng, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại, bàn tay gắt gao nắm lấy váy ngủ của cô không buông.
Hứa Nhan thở dài một hơi, đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của thằng bé, mặc dù là nằm cả đêm cũng không tài nào ngủ được. Thấy bên ngoài ánh nắng đã bắt đầu chiếu rọi xuống, trong lòng trầm đi rất nhiều.
Cô không biết phải nói với Bạch Hạo Trì như thế nào, mặc dù cũng nghĩ đến việc nhờ anh giúp đỡ, nhưng lại ngại phải phiền đến Bạch gia. Nói không có cảm tình với Bạch Hạo Trì là giả, bởi vì những năm qua anh đối xử với cô và Thiên Vũ cực kì tốt, lại còn kiên nhẫn ở bên cạnh bọn họ suốt mấy năm trời, sự nghiệp cũng không màng. Trước kia anh từng dính scandal dây dưa cùng phụ nữ đã có con là cô, nhưng anh lại chẳng thèm đính chính, còn công khai đưa đón Tiểu Vũ. Mặc dù sau này scandal kia đã bị ép xuống, nhưng cô nhớ rõ khoảng thời gian đó anh cũng bị dư luận phỉ nhổ rất nhiều. Bạch Hạo Trì có gia sản ở trong nước và cả ngoài nước, tất nhiên sẽ không thèm để ý miệng lưỡi của những người vô công rỗi nghề kia. Anh không quan tâm không có nghĩa cô cũng vậy!
Bạch Hạo Trì dạo gần đây đã có ẩn ý muốn cùng cô kết hôn, cô cũng suy tính cho tương lai của Tiểu Vũ, nghĩ có nên đồng ý hay không. Bạch gia không giống như Phỉ gia quan trọng vấn đề con cháu, chỉ cần con trai bọn họ cảm thấy hạnh phúc thì bọn họ sẽ ủng hộ đến cùng. Lúc cô đang do dự, Phỉ Ngạo lại tìm đến.
Chẳng lẽ ý trời đã định cô không thể thoát khỏi bàn tay của anh ta? Sao có thể trêu chọc người khác như vậy chứ!
Hứa Nhan vuốt nhẹ gò má trắng mềm của Thiên Vũ, cúi đầu hạ xuống mặt con trai một nụ hôn chào buổi sáng.
"Bảo bối, dậy thôi."
Bình luận truyện