Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!

Chương 47: Trả giá cho hành động của mình



Bạch Hạo Trì so với Phỉ Ngạo cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, trên khuôn mặt phủ kín sương mù, không biết là đang giận dữ hay đau lòng, nhưng chung quy vẫn khiến người khác sinh ra cảm giác sợ hãi. Nếu không phải nơi này là bệnh viện, có lẽ anh đã xông lên cho tên đàn ông kia một trận rồi!

Anh ngẩng đầu nhìn Phỉ Ngạo, chỉ thấy trong ngực như có một ngọn lửa hừng hực bốc lên. Hứa Nhan đang sống rất yên ổn, vừa trở về bên cạnh nam nhân này liền xảy ra chuyện!

Hứa Vân chờ đến sốt ruột, cuối cùng im lặng rớt nước mắt, khóc không thành tiếng:

"Tại sao lại trùng hợp như vậy chứ..."

Lời này vừa nói ra, Phỉ Ngạo và Bạch Hạo Trì đều có chút giật mình. Vụ tai nạn đó, thật sự là trùng hợp sao? Trông thì có vẻ như vậy, nhưng bọn họ đã bỏ qua một chi tiết quan trọng về chiếc xe motor đã đụng trúng Hứa Nhan. Nếu thật bị lực đẩy từ chiếc ô tô đứt thắng kia làm cho mất tay lái, vì sao vẫn còn khả năng chạy từ ngã tư rồi lao lên vỉa hè, xuyên qua vô số người tông vào cô chứ? Ngã tư đó không hề nhỏ, chỉ riêng một làn đường đã đủ cho bốn chiếc xe hơi chạy song song rồi!

Có người cố ý? Phỉ Ngạo tỉnh táo lại một chút, vội vàng rút điện thoại ra phân phó cho người đi điều tra.

Lại qua thêm hai mươi phút, cửa phòng cấp cứu rốt cuộc cũng mở ra, bác sĩ nhìn một lượt những người trước mắt rồi không chờ bọn họ hỏi đã lên tiếng:

"Bệnh nhân bị va đập mạnh vào phần đầu nên xuất huyết não, rất may là được đưa đến bệnh viện kịp lúc. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng bệnh nhân đang trong trạng thái hôn mê sâu."

Nghe bác sĩ nói, nắm tay Bạch Hạo Trì bất giác siết chặt, anh dùng sức rất mạnh khiến gân xanh cũng hiện rõ lên mu bàn tay:

"Bao giờ thì cô ấy tỉnh?"

Sắc mặt Phỉ Ngạo âm trầm, trong mắt tràn đầy lo lắng nhìn vào phòng cấp cứu.

Dì Hứa sợ hãi nắm chặt tay của cháu gái, một tay khác được Lâm Dương nâng, chỉ thiếu chút nữa là ngã quỵ xuống:

"Con bé sẽ phải sống đời sống thực vật sao?"

Bác sĩ vội vàng hắng giọng: "Người nhà không cần quá lo lắng, tình trạng của bệnh nhân không nghiêm trọng đến mức đó. Nếu nhanh thì hai ngày, chậm thì năm ngày, khi tỉnh dậy phải nằm lại bệnh viện ít nhất mười ngày nữa để theo dõi."

Hai nam nhân quan tâm cô nhất khẽ liếc nhìn nhau, sau đó đều có cùng một ý nghĩ sẽ đưa cô lên phòng bệnh vip của bệnh viện lớn nhất thành phố. Phỉ Ngạo không chút chần chờ lập tức đi làm thủ tục, còn Bạch Hạo Trì thì gọi người sắp xếp chỗ trống ở bệnh viện bên kia.

Bởi vì lúc Hứa Nhan gặp tai nạn thì được đưa đến bệnh viện gần nhất để kịp thời chữa trị, cho nên nơi này cũng không thật sự tốt lắm.

Nữ nhân viên vốn không cho phép người bệnh đang trong tình trạng bất ổn chuyển đi, nhưng đúng lúc đó một y tá hớt hải chạy đến nói nhỏ vào tai của cô nàng, trong nháy mắt khuôn mặt của cô ta liền kinh hãi, vội cười lấy lòng nhìn Phỉ Ngạo.

Hứa Nhan được chuyển đi trong đêm, mọi người bận rộn một lúc cũng thấy có chút mệt mỏi. Phỉ Ngạo thì không biểu hiện ra, nói muốn lưu lại bệnh viện chăm sóc Hứa Nhan. Bạch Hạo Trì càng trực tiếp hơn, tự mình kéo ghế ngồi ở bên giường của cô, trong phòng liền bị hai nam nhân khí thế ngút trời này chiếm đóng.

Thấy vậy, Hứa Vân bất đắc dĩ nói:

"Hai người về nghỉ ngơi đi, có em ở đây là được rồi. Tiểu Vũ còn nhỏ, cũng không tiện ở lại bệnh viện."

Họ ở đây chỉ khiến căn phòng trở nên ngột ngạt hơn mà thôi, hiện tại chị gái cô cần nhất là không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi, chứ không cần hai tên như hắc bạch vô thường này trông chừng!

Phỉ Ngạo nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hứa Nhan, ngón cái chạm vào gò má mềm mại của cô khẽ vuốt ve, thật lâu sau đó, anh mới không cam tâm tình nguyện ôm Tiểu Vũ trở về. Đứa nhỏ này đã chịu không nổi nên ngủ từ lúc nào, cho dù anh không muốn nhưng cũng phải chăm sóc tốt cho thằng bé.

Bạch Hạo Trì mặt dày không chịu đi, Hứa Vân cũng chẳng dám mở miệng đuổi nữa. Cô quay sang nói với Lâm Dương vẫn luôn im lặng ở bên cạnh:

"Anh đưa dì về giúp em, sức khỏe của dì cũng không tốt lắm, có thời gian lại đến."

"Được, em cứ yên tâm ở lại đây, ngày mai anh sẽ quay lại."

Lâm Dương dìu dì Hứa, cho người mình yêu một cái gật đầu rồi mới chuyển ánh mắt lên người nằm trên giường. Mái tóc màu rêu có chút tán loạn trên trán, đôi môi tái nhợt không còn chút sức sống nào, da thịt tuyết trắng lúc bệnh liền trở nên xanh xao như người chết. Nếu không phải bác sĩ đã một mực khẳng định tình trạng của Hứa Nhan không quá nguy kịch, hắn thật sự cho rằng cô sắp rời khỏi thế gian này. Dù sao cũng từng là bạn thân, sau đó còn từng đơn phương cô khá lâu, thấy cô như vậy, trong lòng tất nhiên rất khó chịu.

Hắn thở dài một hơi, xoay người đưa dì Hứa rời đi.

Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại hai người, Bạch Hạo Trì cho thủ hạ mang đến hai chiếc giường đặt cách giường của Hứa Nhan hai mét. Phòng vip của bệnh viện thành phố tương đối rộng lớn, cho dù đặt thêm hai cái giường như vậy cũng chẳng thấy chật chút nào. Thật ra nơi này xây lên chuyên để phục vụ cho giới thượng lưu bọn họ, có tiền chưa chắc đã vào được.

Hứa Vân quan sát căn phòng một lượt, thấy đầy đủ tiện nghi thì khẽ thở ra một hơi cảm thán. Quả nhiên, bệnh viện là nơi cứu người nhưng cũng phải "làm ăn" thì mới có kinh phí mà duy trì hoạt động. Cô rót cho mình một ly nước rồi nhìn thoáng qua Bạch Hạo Trì nói:

"Anh không cần phải ở lại đâu, khi nào chị tỉnh em sẽ thông báo cho anh."

Nam nhân đặc biệt trụ lại là vì muốn ở bên cạnh nhìn Hứa Nhan thêm một chút, cho nên chỉ lắc đầu:

"Không sao. Em đi nghỉ trước đi, anh sẽ trông chừng cô ấy."

Bạch Hạo Trì nói xong kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay có vô số vết trầy xước của Hứa Nhan lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay cô. Dáng vẻ giống như đang nâng niu trân bảo, sợ dùng sức một chút sẽ khiến cô bị thương tổn.

Anh vừa rời khỏi cô một chút, người khác liền nhân cơ hội ra tay với cô, thật không biết là tên nào to gan như vậy. Mặc dù anh rất ghét tên Phỉ Ngạo kia, nhưng lại tin tưởng vào năng lực của anh ta, rất nhanh, bọn họ sẽ tìm được kẻ chủ mưu.

Phỉ Ngạo điều Trần Thụy đến bệnh viện một chuyến, sau đó tự mình kiểm tra hình ảnh của camera ở trên đường lớn được thủ hạ thu về. Quan sát nhiều lần liền, phóng to hình ảnh và liên tục dừng lại để nhìn xem, anh rốt cuộc xác nhận người nọ cố tình.

Chu quản gia ở bên ngoài gõ cửa, chờ anh ừ một tiếng liền đi vào.

"Cậu chủ, người hẹn gặp là Triệu Thanh Liên, đằng sau cô ta còn có một người đàn ông khác là Tô Thái Viễn. Người chạy motor kia đã bị bắt về, có cần tra khảo thêm hay không?"

Phỉ Ngạo nhăn mày, đột nhiên nở nụ cười lạnh:

"Không cần. Cô ta thật đúng là không biết điều, còn có L.Swiss, tha cho bọn họ một lần, lại lần nữa ngu ngốc phạm lỗi!"

Ánh mắt của anh không có chút tình cảm nào, giống như đã mất hết kiên nhẫn đối với những người kia.

Chu quản gia mặc dù không còn giống trước kia xem Hứa Nhan như con cháu của mình, nhưng dù gì nữ nhân này cũng là người của cậu chủ, đụng đến cô nàng chẳng khác gì tát vào trong mặt của cậu chủ! Vì vậy ông rất không hài lòng. Bọn họ, hiện tại phải trả giá cho hành động của mình!

_______________________

Tô chủ tịch vừa nhận điện thoại xong, cả người chợt như già thêm chục tuổi, trên khuôn mặt đầy thịt là vẻ bất lực.

"Sao vậy ông? Nửa đêm còn có ai gọi điện thoại vậy?" Tô phu nhân cũng bị đánh thức, vội vàng hỏi.

Bây giờ đã không còn sớm nữa, nếu là người bình thường gọi thì chồng bà ắt hẳn sẽ không bắt máy, nhưng lúc nãy vội vàng nghe máy xong, cả người liền thẫn thờ như gặp phải đả kích cực lớn. Trong lòng bà cũng vì vậy mà dấy lên từng trận lo lắng.

"Bà hỏi xem con trai bà lại làm ra chuyện tốt gì?"

Tô chủ tịch giận dữ rống lên, đem điện thoại ném mạnh vào trên tường, âm thanh va chạm làm Tô phu nhân giật cả mình, sau đó bà mới gấp gáp hỏi:

"Thái Viễn làm sao? Thằng bé như thế nào rồi? Chuyện gì xảy ra?"

"Cũng do bà cưng chiều nó! Giờ thì hay rồi! Tại sao cứ luôn nhằm vào người phụ nữ tên Hứa Nhan kia? Lần đó suýt chút nữa phá sản, không phải tôi đã bảo bà dạy dỗ nó lại sao?"

"Chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, Thái Viễn coi trọng cô ta là phước mấy đời của cô ta! Nó là con trai của ông đó!" Tô phu nhân thấy thái độ của chồng, vội khóc hô.

Tô chủ tịch giống như hóa điên mà chỉ vào mặt vợ mình hét lên:

"Bà không biết người phụ nữ đó là vợ của Phỉ Ngạo sao? Cổ phiếu của công ty đột nhiên rớt giá không phanh, hiện tại không phải là nguy cơ phá sản nữa, mà ngay trong ngày mai sẽ phá sản! Đều là do con trai bà gây nên! Chết tiệt!"

Lồng ngực của ông phập phồng dữ dội, bởi vì quá tức giận mà ho khan không ngừng, khuôn mặt nháy mắt đỏ lên

Sắc mặt của Tô phu nhân cũng tái đi, run lẩy bẩy nói:

"Cái gì? Ông nói cái gì? Phá sản sao? Người phụ nữ kia là... vợ của Phỉ Ngạo?"

Khi nói đến tên Phỉ Ngạo, cơ thể bà cũng trở nên lạnh ngắt. Người kia là quỷ thần trong giới thượng lưu, cho dù cho bà một tỷ, bà cũng không dám ở trước mặt hắn ta nói lời khó nghe nào. Mấy năm nay hắn ta thu liễm rất nhiều, cứ ngỡ như không còn trở lại nữa, vì cái gì bây giờ đột nhiên ra tay? Phá sản chỉ là chuyện thứ yếu, quan trọng là Thái Viễn, con trai của bà sẽ phải đối mặt với sự trả thù như thế nào? Bà thật sự không dám nghĩ đến!

"Thái Viễn ở đâu? Nó ở đâu? Tôi phải gọi cho nó!"

Bà hoảng loạn cầm điện thoại lên, lại bị chồng đánh rớt:

"Không cần gọi nữa, mười phần là bị Phỉ Ngạo bắt được rồi!"

Bắt được rồi sao? Nếu con trai bà rơi vào trong tay tên đàn ông kia, thì kết cục sẽ không phải là chết đơn giản như thế!

Bà hoảng loạn nhìn chồng mình, sau đó run rẩy bắt lấy tay ông:

"Mau nghĩ cách! Ông mau nghĩ cách cầu xin người đàn ông kia! Không... không được... Thái Viễn!"

Ở bên này Tô gia loạn thành một đống, Triệu gia cũng đang trong tình trạng rối tung lên. Trời vừa sáng, bọn họ liền phát hiện trước cửa nhà có một đống lớn phóng viên đang tụ tập, trong miệng liên tục gọi tên Triệu Thanh Liên. Bây giờ muốn ra khỏi cửa cũng không được, nửa bước khó đi, chỉ cần vừa xuất hiện bóng người, bên ngoài lại vang lên âm thanh tra hỏi của phóng viên. Đây là làm cái gì? Muốn phạm pháp sao? Bọn họ tức giận vô cùng, trực tiếp gọi điện thoại đến cục cảnh sát nhưng chỉ nhận được một câu: "Tự làm thì tự chịu."

Triệu Hữu ngồi đối diện với em gái, thấy ánh mắt bất an cùng chột dạ của nó mà đau đầu nói:

"Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?"

Triệu phu nhân ngồi bên cạnh Triệu Hữu hừ lạnh một tiếng:

"Mày lại làm ra cái chuyện đồi bại gì rồi? Bây giờ phim đóng rating thấp đến thảm, hợp đồng quảng cáo đều bị hủy hết, còn làm gì được ngoài việc khiến thanh danh của Triệu gia trở nên ô uế nữa không?"

Cũng không biết người này thật là mẹ của Triệu Thanh Liên hay không, trước kia khi cô ta được Phỉ Hoài coi trọng thì miệng mồm dẻo vô cùng, một câu khen con gái xinh đẹp, hai câu nịnh bợ con gái tài hoa. Hiện tại cô ta rơi xuống vực, bà lập tức trở mặt.

"Thanh Liên, con nói đi?"

Triệu chủ tịch nhẹ nhàng lên tiếng, mặc dù không giận mà uy, ngay cả Triệu phu nhân đang muốn nói thêm mấy câu cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Thân thể của Triệu Thanh Liên run lên bần bật, vội vàng lắc đầu nói:

"Con thật sự không biết..."

Phỉ Ngạo không thể phát hiện được! Nhất định không thể! Cô ta và Tô Thái Viễn đã bàn bạc rất kĩ, hắn ta cũng nói sau khi xong chuyện sẽ xử lý người lái motor kia, như vậy làm sao Phỉ Ngạo biết được chứ?

Dáng vẻ của cô làm sao qua nổi mắt của Triệu chủ tịch, ông vỗ mạnh tay lên bàn phát ra âm thanh vang dội, khiến người đối diện co rụt cổ lại.

"Con...bố, nhất định là có người hại con! Con không hề làm gì cả! Con không có động đến người phụ nữ của anh ta!"

Triệu Thanh Liên bị bố mình dọa, lời nói ra khỏi miệng cũng không kịp thu lại nữa rồi.

"Em... không phải lại đi gây chuyện với Phỉ Ngạo chứ?" Triệu Hữu có chút sợ hãi nhìn em gái của mình.

Ba người ngồi đối diện Triệu Thanh Liên đều bị dọa không bình tĩnh nổi nữa. Phỉ Ngạo mặc dù bá đạo lại tàn nhẫn, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ động đến bọn họ, nếu ngay cả cục cảnh sát cũng đã bị anh hạ lệnh không được nhúng mũi vào thì chuyện này...

Triệu Thanh Liên bị cả nhà nhìn chằm chằm, rốt cuộc hối hận, trong nháy mắt bật khóc, dung nhan xinh đẹp đều bị nước mắt làm cho lem luốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện