Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!

Chương 5: Buổi tiệc



Những tưởng Phỉ Ngạo chỉ trừng phạt Hứa Nhan một đêm đó, nhưng đêm nào anh cũng bắt ép cô lăn giường cùng mình, đến nỗi thân thể cô gầy đi một vòng. Thể lực của con người sao lại đáng sợ như vậy? Chẳng lẽ nói đàn ông sau khi xuất tinh yếu đi rất nhiều là nói xạo?

Hứa Nhan bị nhốt mấy ngày liền, ánh mắt cô dần dần tan rã, cả người toát ra vẻ buồn bã mệt mỏi. Phỉ Ngạo nhìn thấy cũng không nghĩ có chuyện gì, bởi vì anh chỉ cần biết cô còn dùng được là tốt rồi.

Anh đi làm về liền chạy lên bắt ép cô dang rộng chân, quả thật không khác gì dụng cụ cho anh phát tiết. Hứa Nhan đau khổ trong lòng nhưng không thể làm gì, muốn nói cho bạn thân của cô biết, nhưng ngẫm lại người cô thân nhất lại là Lâm Dương, làm sao mà giải tỏa với hắn được đây?

Đang lúc cô nằm ở trên giường cảm thấy bụng hơi đau xót, không biết là ăn nhầm cái gì thì Chu quản gia đột nhiên đi vào, mỉm cười nhìn cô.

"Hứa tiểu thư, tối nay có một bữa tiệc, ông chủ Phỉ muốn cô tham gia, bảo cô chuẩn bị cho tốt."

Hứa Nhan bò dậy, cụp mí mắt nói:

"Chu giản gia, nói với anh ta, cháu rất mệt mỏi, sợ là buổi tối không thể đi được."

Chu quản gia nhìn thần sắc của Hứa Nhan quả thật không tốt lắm, gật đầu bảo đã biết liền lui ra ngoài, giống như là chuẩn bị đi thông báo cho Phỉ Ngạo.

Khoảng chừng sáu giờ tối, Hứa Nhan ôm bụng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Chưa được bao lâu, cánh tay liền bị người khác kéo mạnh lên, người có thể làm vậy với cô, chắc chắn chỉ có một.

"Ông chủ Phỉ, tôi thật sự có chút mệt, chi bằng..."

Hứa Nhan còn chưa nói hết, một cánh tay khác của Phỉ Ngạo đã vòng ngang qua eo cô kéo cả người cô dậy rồi buông tay ra, báo hại cô lảo đảo suýt ngã.

"Tôi cho cô 15 phút để tắm."

Bỏ lại một câu ngắn ngủn như vậy, ưu nhã rời đi. Hứa Nhan nhìn theo bóng lưng rộng lớn cùng khuôn mặt nghiêng nghiêng đẹp đến mức không thực của anh, khẽ thở dài một hơi, sau đó xốc lại tinh thần. Không được nản, cô nhất định phải tỉnh táo lên! Cho dù rơi vào hoàn cảnh khó khăn nào thì cô cũng có thể vực dậy được kia mà!

Hứa Nhan xoay người vào trong, mau chóng tẩy rửa thân thể rồi mặc đại một bộ quần áo trong tủ vào. Lúc xuống lầu, Phỉ Ngạo đang ngồi ở trên sô pha xem xấp tài liệu trên bàn, bộ vest đen thẳng tắp trên người càng tôn lên đường nét thân thể và khuôn mặt góc cạnh của anh. Cô nhìn nhiều lần vẫn có chút ngẩn ngơ, nếu tính tình anh ta không phải quá khó chiều, thì có lẽ cô đã động tâm rồi.

Phỉ Ngạo nghe tiếng bước chân, ngước mắt lên liền thấy Hứa Nhan xinh đẹp không chút son phấn đi xuống lầu. Ánh mắt hai người khẽ chạm, sau đó cô ngoan ngoãn cúi đầu xuống, né tránh anh. Bình thường cô rất lười trang điểm, nhiều nhất bôi chút son, chỉ khi nào có sự kiện gì trọng đại lắm mới đụng đến bộ phấn rẻ tiền của mình.

Hứa Nhan biết hôm nay ra ngoài là đi dự tiệc cùng người chồng trên danh nghĩa này, nhưng trước giờ cô chưa từng mua đầm váy gì nhiều, mà có từng mua đi chăng nữa cũng đều cũ rích chẳng dám nhìn nữa rồi.

Phỉ Ngạo dường như đã có chuẩn bị, sau khi nhìn thấy cô ăn mặc quê mùa cũng chẳng trách móc, chỉ là liếc mắt một cái rồi thôi.

Anh lái xe đưa cô đến một trung tâm thương mại lớn trong thành phố, sau khi để nhân viên dẫn cô đi thử đồ thì bấm thang máy lên tầng trên.

Thời điểm Hứa Nhan thử đến bộ thứ tư, nhân viên rốt cuộc hài lòng cười hì hì:

"Tiểu thư, cô mặc bộ váy này quả thật rất đẹp, dáng người cô tuy không cao như người mẫu nhưng tỉ lệ cơ thể quá tuyệt!"

Hứa Nhan nhìn người trong gương mặc một cái váy dạ hội màu tím dài chấm gót, trước ngực thì có hai đồi núi to to nhô lên tạo thành một cái khe quyến rũ, bên đùi lại xẻ dọc xuống lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, quả thật cũng bị sốc. May mà dạo gần đây Phỉ Ngạo không còn thích cắn ngực cô nữa! Cô nhìn đến ngẩn người, trong lòng cũng hơi thích bộ quần áo đang mặc.

Phỉ Ngạo trở lại ngay lúc Hứa Nhan đang đứng trước gương nhìn chính mình đến thích thú, mái tóc xoăn dài buộc thành một nhúm phía sau đầu, có chút không phù hợp với quần áo trên người. Nhưng cái nét trẻ trung năng động trên khuôn mặt kia khi kết hợp với cơ thể quyến rũ của cô lại có một loại sức hút kì lạ. Ngoại trừ đôi mắt cùng tính cách, đúng là rất giống người đó...

Anh tiến tới gần, sau khi phát hiện khe ngực cùng xương quai xanh tinh xảo của cô lộ ra ngoài liền có chút không vui nhăn mày nhìn nhân viên. Cô gái kia đã gặp qua rất nhiều loại người, cũng khá lanh lẹ, lập tức phát hiện khách hàng vip này không hài lòng, vội cười nói:

"Hứa tiểu thư, hay là chúng ta đổi một bộ khác?"

Hứa Nhan không hiểu làm sao, đang định nói thích bộ váy này thì Phỉ Ngạo từ phía sau xuất hiện chen vào.

"Đổi đi."

Anh tùy tiện nhìn những bộ váy dạ hội đủ màu sắc bên cạnh, cầm lấy một bộ màu trắng tương đối kín đáo đưa qua. Mà nói kín đáo cũng không đúng, phải là quá kín! Hứa Nhan mặc vào, toàn bộ cảnh xuân tươi đẹp đều bị che lại, ngay cả tay áo cũng khá dài, phần cổ áo thì ôm gọn phần xương quai xanh vào bên trong.

"Cơ thể cô như vậy, tôi sợ làm mất mặt mình."

Phỉ Ngạo đưa thẻ cho nhân viên đi tính tiền, nhìn Hứa Nhan cúi đầu mà không hiểu sao trong lồng ngực có chút khó chịu. Người phụ nữ này suốt ngày đều như vậy, không thích ngẩng đầu nói chuyện cùng anh.

"Tay."

Anh đột nhiên nói, mà Hứa Nhan đang vì lời nói của anh đau lòng không thôi làm sao phản ứng kịp. Phỉ Ngạo thấy vậy trực tiếp cầm tay phải của cô, đem một chiếc nhẫn tinh xảo đeo vào ngón áp út, vừa khít.

Hứa Nhan sững sờ, lòng bàn tay truyền tới cảm xúc lành lạnh của da thịt anh, ngón áp út có một viên kim cương đang lấp lánh dưới ánh đèn chùm, cô không khỏi đỏ mắt. Không phải vì cô ham tiền, mà vì cảm động. Không cần phải là thứ xa xỉ như thế này, chỉ cần một chiếc nhẫn bình thường cũng đủ khiến cô hạnh phúc rồi. Bao nhiêu ngày qua cô đã tự hỏi rất nhiều lần, rằng đến bao giờ mình mới có thể đeo nhẫn kết hôn...

Cô nghẹn một lúc mới có thể ép cho nước mắt không rơi xuống, đầu cúi thấp nhìn chiếc nhẫn trên tay, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

"..."

Phỉ Ngạo không trả lời, lại ngồi xuống chờ đợi Hứa Nhan trang điểm, rất nhanh, anh cũng phải tán thưởng bởi vẻ ngoài xuất sắc của cô. Trước kia, nếu nói cô là một cô gái xinh xắn có điểm đáng yêu tinh nghịch thì sau khi kẻ mắt xong lại trông trưởng thành hơn rất nhiều, nét quyến rũ toát ra từ đôi mắt đen láy của cô khiến anh nhăn mày, quá mị hoặc. Chỉ cần hơi hơi liếc mắt liền giống như câu dẫn người khác. Bình thường không để ý thì không sao, chỉ cần hơi nhìn sâu vào trong mắt cô sẽ cảm thấy tim bất giác đập nhanh hơn một chút. Phỉ Ngạo tuy không đến mức như vậy nhưng cũng hiếm khi mở miệng khen ngợi cô một câu.

"Khá ổn. Đi thôi."

Hứa Nhan ôm túi xách có chứa giày cao gót đi theo sau Phỉ Ngạo, cô nghĩ, đợi đến lúc gần đến nơi sẽ đeo vào. Bởi vì cô sợ bản thân sẽ té ngã trên đường đi ra khỏi trung tâm thương mại này, nếu thật là vậy thì còn mặt mũi gì nữa.

Nhìn trên tay trái Phỉ Ngạo cũng có một chiếc nhẫn tương tự như của cô, Hứa Nhan hơi hơi đỏ mặt. Nói thật, hành động vừa rồi của anh khiến tim cô đập loạn cả lên, rõ ràng chỉ là đeo nhẫn mà thôi, nhưng lại có thể làm cô xao xuyến đến mức này.

Không, Hứa Nhan, mày không thể thua trước anh ta được.

Cô biết bản thân mình đang ở đâu, cô cũng không mong sẽ được anh ta yêu mến, chỉ cần đừng hành hạ cô là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện