Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 94: Quá độ [2]…



Trung bá rời khỏi viện của Phương Hạo Nhiên, liền vội vàng hướng viện của tiểu công tử Hứa Vị chạy đi, chỉ sợ lão gia ở trong phòng có cái gì vạn nhất, Trung bá nghĩ nếu lão gia có cái vạn nhất, chủ nhân khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình !

Rốt cục đi vào viện của Hứa Vị, Hứa Vị cùng Mặc Tam đã ăn xong mì nước , thu dọn xong trong viện, vừa mới bước khỏi viện định đi tới chính đường đã thấy Trung bá hoảng loạn chạy tới, hai người ngẩn ra, Hứa Vị bước lên phía trước nghênh nói “Trung bá, làm sao vậy ? Phát sinh chuyện gì ?”

Trung bá vội vàng mở miệng nói “Tiểu công tử, ngài mau đi xem lão gia một chút đi !”

Hứa Vị biến sắc, Mặc Tam nghe vậy ngẩn ra, lập tức khẽ nhíu mày, đem Hứa Vị có chút ngẩn ngơ kéo đến trong ngực mình, mũi chân điểm nhẹ, liền hướng viện của Phương Hạo Nhiên bay tới !

Trung bá vội vàng chạy qua.

Hứa Vị vừa rơi xuống đất, liền hướng cửa phòng đang đóng kín vọt qua, một bên vội vàng hô “Cha ! !”

Đẩy ra cửa phòng, thấy cảnh tượng trong phòng, Hứa Vị biến sắc, trên đất đầy mảnh gốm sứ vỡ vũn , còn có mảnh nhỏ có vết máu, mà cha hắn Phương Hạo Nhiên sắc mặt xám trắng nhắm chặt hai mắt, nằm ở trên giường, vết máu trong lòng bàn tay đã muốn ngưng kết lại rồi .

“Cha !” Hứa Vị lo lắng hướng phía giường chạy tới, thật cẩn thận dò xét hơi thở, cảm giác được hơi thở có chút mỏng manh, Hứa Vị trong lòng run rẩy , lập tức từ trong vòng tay lấy ra bao thuốc rồi bắt đầu chẩn trị.

Theo sát phía sau Hứa Vị đi vào , Mặc Tam nhìn qua mảnh sứ vỡ trên đất , lia mắt qua tiếp lại thấy một tờ giấy đang nằm ở bên cạnh đó , đang muốn cầm lấy, đột nhiên giữa không trung xuất hiện một ngân mao lục nhãn lang , hướng Mặc Tam gầm nhẹ một tiếng rồi đột nhiên phun ra băng cầu, Mặc Tam nhíu mày chợt lóe, lại phát hiện, băng cầu kia chỉ hướng về phía tờ giấy trong tay mình mà thôi ? ! mà Mà vừa tránh đi thì mảnh giấy trong tay đã bị băng cầu đánh cho vỡ vụn ! Mặc Tam trong lòng giận dữ, hướng ngân mao lục nhãn lang lạnh lùng nhìn lại, lang kia cũng rất lãnh ngạo liếc nhìn Mặc Tam, liền nhanh chóng biến mất giữa không trung.

Hứa Vị lúc này đang chuyên tâm chẩn trị, không có chú ý tới tình huống của Mặc Tam bên này, nhưng Trung bá cũng thấy , khi Mặc Tam lạnh lùng nhìn quét qua mình , Trung bá ngốc ngốc cười, liền cúi đầu không nói.

Mặc Tam nhìn chằm chằm Trung bá , trong lòng đắn đo , Trung bá này xem ra là kẻ không đơn giản , từ thời điểm mới nãy khi Trung bá chạy tới tìm Hứa Vị, Mặc Tam liền chú ý tới Trung bá này, nhất là khi nhìn thấy lang kia, Trung bá lại tựa hồ một chút cũng không sợ hãi, lại càng không kinh ngạc ? Mặc Tam trong lòng cười lạnh, xem ra, hắn bỏ qua rất nhiều thứ nha !

Lang kia là tới bảo hộ Phương Hạo Nhiên ? Mà tờ giấy này cũng có thể là đồ của Phương Hạo Nhiên , nhưng tựa hồ không thể để người khác phát hiện ?

Mặc Tam lãnh đạm xoay người, hướng giường đi đến, trong lòng cũng cân nhắc , xem ra bí mật trên người Phương Hạo Nhiên này thật đúng là không ít a !

Đi đến bên giường, nhìn Phương Hạo Nhiên sắc mặt xám trắng đã muốn hôn mê, Mặc Tam hạ giọng hỏi “Thế nào ?”

Hứa Vị cẩn thận đem bàn tay bị Phương Hạo Nhiên làm bị thương tỉ mỉ băng bó tốt rồi mới thấp giọng trả lời “Khá tốt , chỉ là tựa hồ chịu kích thích thật lớn……” Hứa Vị trong lòng có chút do dự, tình huống của cha hiện tại giống như là khi mình vô tình giai khai kí ức hộ cha , nhưng là, hắn không thể nói. Trương Minh Thụy kia dặn rằng bất luận kẻ nào cũng không thể nói ……

Mặc Tam nhìn Hứa Vị tránh đi ánh mắt của mình , trong lòng trầm xuống, Vị Vị đang giấu diếm cái gì ?

Mà lúc này, Phương Viễn vừa nghe thấy tin tức đã vọt vào phòng, nhìn thấy đống hỗn độn đầy đất đầu tiên là ngẩn ra giống như Hứa Vị , mà khi nhìn thấy Phương Hạo Nhiên hôn mê trên giường, biến sắc, hoảng loạn vọt qua “Cha !”

Cao thấp cẩn thận đánh giá một phen, Phương Viễn quay đầu hỏi Hứa Vị, vẻ mặt hoảng loạn “Vị Vị ! Cha đây là làm sao vậy ? !”

Hứa Vị chậm rãi lắc đầu, cười khổ “Ca, ngươi đừng lo lắng, cha không có việc gì, chỉ là chịu kích thích, hôn mê mà thôi.”

Chịu kích thích ? Phương Viễn sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn về phía đống hỗn độn đầy đất kia, đó là do cha mình làm ? Cha chịu đại kích thích gì a ? Đem đồ vật trong phòng đều đánh vỡ ? Nhưng, nghe được Hứa Vị nói chỉ hôn mê mà thôi , Phương Viễn trong lòng thở phào.

Theo sát Phương Viễn đi tới , Tuệ Khả cùng Kim Đại Vĩ đều thực hoang mang nhìn về phía đống hỗn độn trên đất kia , rốt cuộc là chịu kích thích gì a ?

“Ca, các ngươi trước ra ngoài đi, cha nơi này ta trông là được.” Hứa Vị nhẹ giọng nói, lại ngẩng đầu nhìn hướng Mặc Tam “Tiểu Mặc ngươi cũng đang bận rộn đi. Không có việc gì đâu .”

Mặc Tam nhìn Hứa Vị một cái, khẽ gật đầu, liền dẫn đầu xoay người rời đi.

Thấy Mặc Tam rời đi, Kim Đại Vĩ cũng rời đi theo, Phương Viễn nói khẽ với Tuệ Khả gì đó, Tuệ Khả mới gật đầu rời đi.

Vì thế, trong phòng Phương Hạo Nhiênchỉ còn lại Phương Viễn cùng Hứa Vị.

Đóng lại cửa phòng , Phương Viễn xoay người đi trở về bên giường, ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Hứa Vị, hạ giọng hỏi “Tốt lắm, Vị Vị, hiện tại nơi này chỉ còn hai huynh đệ ta , ngươi thành thật cùng ca nói, cha rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Hứa Vị sửng sốt, lập tức nột nột nói “Cái gì là rốt cuộc xảy ra chuyện gì a. Cha không có việc gì , chỉ là chịu kích thích mà thôi……” Nói xong lời cuối cùng, Hứa Vị có điểm lo lắng không dứt , hắn biết, có lẽ có thể giấu diếm được những người khác, nhưng khẳng định không thể gạt được ca hắn, đó là cha bọn họ, người cha mà từ nhỏ bọn họ đã kính sùng, nếu nói cha hắn sẽ bởi vì kích thích mà hôn mê, vậy tối không tin được đại khái chỉ có hai huynh đệ bọn họ, chuyện của nương đả kích lớn như vậy, cha hắn đều có thể cười cười cho qua , sao sẽ bởi vì một điểm kích thích liền hôn mê chứ ? Nhưng là, hắn thật sự không biết nên nói như thế nào……

Phương Viễn nhìn chằm chằm Hứa Vị, bình tĩnh nói “Vị Vị, chẳng lẽ ngay cả ta ngươi cũng muốn gạt ? Đó là cha ngươi cũng là cha ta a !”

Hứa Vị gục đầu xuống, ngập ngừng sau một lúc lâu, mới ngẩng đầu, nhỏ giọng nói “Ca, tình huống của cha thật sự tốt lắm, cha thân thể bình an vô sự, về phần cha rốt cuộc chịu kích thích gì , ta cũng không biết, tin tưởng ta, ca, nếu có thể nói ra lời, ta cần chi ngay đến ngươi cũng phải gạt chứ ?”

Phương Viễn nghe vậy ngẩn ra, nhìn vẻ mặt Hứa Vị có chút ủy khuất bất đắc dĩ, sắc mặt chấn định lại , trong lòng tuy rằng vẫn cảm thấy mê hoặc khó giải, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn chỉ sợ giữa huynh đệ bọn họ xuất hiện khoảng cách, nói vậy, hắn thật sự…… Không biết nên làm cái gì bây giờ …… Nương lừa gạt cha, năm đó nương làm việc như thế với cha …… Còn có Thiết Mộc sư phó tự tay dạy hắn bốn năm, không hề tàng tư, đối hắn nghiêm khắc cũng từ ái…… Lại chỉ bởi vì một cái hiệp nghị nào đó mới tới giúp đỡ hỗ trợ cha , mà năm đó y còn phản bội cha, tự tay đem cha đưa vào thiên lao……

Phương Viễn trong lòng mờ mịt thống khổ, những loại điên đảo này hắn cũng đã hiểu biết đủ rồi , lúc này, hắn chịu không nổi bất luận một chút lừa gạt cùng giả dối nào nữa.

“Vị Vị…… Chúng ta là huynh đệ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ngươi đều là đệ đệ của ta……” Phương Viễn nhìn Hứa Vị, cúi đầu nói nói, thanh âm có chút run run.

Hứa Vị sửng sốt, nhìn Phương Viễn đột nhiên nói ra lời nói này, lúc này mới phát hiện, ca ca hắn xưa nay luôn sang sảng lạc quan thế nhưng vẻ mặt giờ lại thống khổ mờ mịt, trong lòng không khỏi đau xót , hắn hiểu được, là cái gì làm cho ca ca hắn nói ra lời nói này, những chuyện đã qua của cha…… Hắn cũng là lòng tràn đầy khổ sở cùng lúng túng, chỉ là, hắn rốt cuộc cũng đã trải qua hai thế, tâm tình cùng tâm tính đều tốt hơn Phương Viễn, tuy rằng khổ sở, cũng sẽ không mờ mịt bất lực đến vậy .

Đang muốn mở miệng an ủi, lại nghe một thanh âm vô lực khẽ cười nói “Nói rất đúng, các ngươi là huynh đệ, phải trân trọng nhau.”

Hứa Vị cùng Phương Viễn sửng sốt, lập tức vội vàng cúi đầu nhìn lại, không biết khi nào, cha bọn họ Phương Hạo Nhiên đã tỉnh lại, tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng là mỉm cười nhìn bọn họ, mắt tràn đầy nhu hòa yêu thương.

Hứa Vị cùng Phương Viễn đều nhãn tình sáng lên, cơ hồ là cùng lên tiếng vui sướng kêu lên “Cha !”

Thanh âm Phương Hạo Nhiên mỏng manh vô lực, lại cường cười, mở miệng khàn khàn nói “Yên tâm, cha không chết được ! Cha là con gián đánh không chết, hắc hắc……”

Hứa Vị nghe vậy ngẩn ra, con gián đánh không chết, lập tức dở khóc dở cười “Cha ! Ngài đây là cái cách nói gì a.”

Phương Hạo Nhiên ha ha cười, tươi cười thực vô lực, nhưng lại minh lãng thật sự, Hứa Vị cùng Phương Viễn nhìn, trong lòng đều nhẹ nhàng thở ra, cha bọn họ xem ra vẫn rất có tinh thần .

“Được rồi, cha biết các ngươi đều rất kỳ quái, cha đang êm đẹp sao lại đem mình biến thành cái dạng này……” Phương Hạo Nhiên vừa cười vừa nói, trong lời nói có chút gấp, nhịn không được ho khan vài tiếng, Hứa Vị vội nâng Phương Hạo Nhiên dậy , nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Phương Hạo Nhiên, Phương Hạo Nhiên ai u một tiếng “Ta nói Vị Vị, ngươi điểm nhẹ ! Ngươi điểm nhẹ ! Xương cốt cha ngươi đều muốn vỡ vụn rồi nha !”

Hứa Vị nghe vậy không khỏi nhíu mày bất đắc dĩ “Cha……”

“Tốt lắm, cha, ngươi không thoải mái liền nằm đi, dù sao chỉ cần ngài bình an vô sự là tốt rồi, về phần ngài sao lại đem mình biến thành dạng này , chờ ngài khỏe rồi nói sau !” Phương Viễn nhịn không được mở miệng nói, lại đem Phương Hạo Nhiên cẩn thận đỡ nằm xuống.

Phương Hạo Nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, cười cười, nhìn về phía Phương Viễn “Viễn Viễn , cha hôm nay muốn lười ở trên giường , chuyện ở Lưu Sa Huyền ngươi phải giúp đỡ Đại Qua ca thật nhiều, biết không ?”

Phương Viễn gật đầu “Cha, ta đã biết, ngươi yên tâm đi.”

Phương Hạo Nhiên thế này mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lại lẩm bẩm nói “Vị Vị, chuyện chống ôn dịch ngươi cũng không thể lơi lỏng a. Đúng rồi, ta ngủ một giấc, chờ ta tỉnh ngủ sẽ cùng với Mặc Tam nói chút sự, ngươi kêu Mặc Tam đừng vội đi, biết không ?”

“Ân, ta nhớ kỹ.” Hứa Vị cầm lấy chăn cẩn thận đắp lên cho Phương Hạo Nhiên.

Phương Hạo Nhiên không biết là ngủ hay là không ngủ, lẩm bẩm “Sách, Vị Vị ở trong này, mặc quỷ tiểu tử kia phỏng chừng cũng chạy không được……”

Tay Hứa Vị đang dịch chăn liền dừng lại , trừng mắt, cha hắn vừa mới đang nói cái gì nha ? Có ý gì a ?

************

Mặc Tam đi ra viện của Phương Hạo Nhiên, theo sát sau đó Kim Đại Vĩ liền tiến lên vài bước, ở khi Mặc Tam dừng lại cước bộ sau liền khom người chắp tay, cung kính thấp giọng nói “Tam hoàng tử ! Kim Đại Vĩ có việc muốn nhờ !”

Mặc Tam chậm rãi xoay người, thản nhiên nhìn Kim Đại Vĩ, người này qua nạn lũ biểu hiện vượt xa cả mình dự kiến , nam nhân đời trước không từ thủ đoạn, tâm ngoan thủ lạt, lại tham luyến quyền thế thế nhưng cũng sẽ vì dân chúng cúc cung tận tụy ? Ở nạn lũ thà rằng bản thân không ăn cũng muốn đem đồ ăn ưu tiên an bài cho dân chúng, Kim Đại Vĩ như vậy, hắn lại thật ra là lần đầu tiên thấy, hoặc là có thể nói như vầy , mỗi người đều có hai mặt thiện ác ?

“Ngươi nói.” Mặc Tam thản nhiên mở miệng.

“Tam hoàng tử nhất định cũng biết, tại hạ cùng Tống gia ngũ tiểu thư có thề non hẹn biển, nhưng Tống gia thật đáng giận kia lại mạnh mẽ chia rẽ, cầu tam hoàng tử hỗ trợ, để cho tại hạ có thể cùng Tống gia ngũ tiểu thư đầu bạc đến lão !” Kim Đại Vĩ dứt lời, liền quỳ xuống đất dập đầu.

Mặc Tam nghe vậy ngẩn ra, lập tức hơi hơi gợi lên khóe miệng, xem ra…… Kim Đại Vĩ này vẫn là kẻ si tình sao ?

“Ngươi đứng lên.” Mặc Tam trong lòng cân nhắc một chút, mở miệng nói.

“ Dạ !” Kim Đại Vĩ không dám cãi lời, vội đứng dậy, cung kính khom người chắp tay chỉ lễ.

“Ta sẽ hỗ trợ.” Mặc Tam nói.

Ánh mắt Kim Đại Vĩ không khỏi đại lượng, mừng như điên nhìn Mặc Tam.

Mặc Tam hờ hững phất tay “Ngươi trước tiên lui xuống đi.”

Kim Đại Vĩ lại cung kính quỳ xuống dập đầu mới đứng dậy lui đi. Tuy rằng lão sư nói cũng sẽ hỗ trợ, nhưng, dù sao lực lượng của tam hoàng tử cũng lớn hơn một ít……

Đợi Kim Đại Vĩ lui ra sau, Mặc Tam nhìn chằm chằm bóng của mái hiên dưới ánh mặt trời , cái bóng kia chậm rãi vặn vẹo thành một hình người. Đợi hình người từ từ hình thành, một hắc y nam tử quỳ sát chỉ lễ liền ở trong hư không xuất hiện.

“Mặc Thất bái kiến chủ tử !”

“Tìm được Phương Tung rồi sao ?”

“Hồi chủ tử, Phương Tung đại nhân đã tìm được, đã bình an vô sự, hiện tại đang ở Quảng Vực Huyền toàn lực tổ chức công việc cứu tế, thời điểm cứu tế, Phương Tung đại nhân đánh cho chủ tử một khẩu hào , khi chúng ta tìm được Phương Tung đại nhân, Phương Tung đại nhân còn nói là chủ nhân lệnh chúng ta tiến đến cứu viện dân chúng.”

Mặc Tam nghe, khóe miệng hơi hơi cong lên, Phương Tung này…… Cùng Phương Hạo Nhiên giống nhau, đều là một kẻ giỏi nắm lấy cơ hội a.

“ Vậy Phương Tung đại nhân cứu ra sao ?”

“Hồi chủ tử! Nhân thủ của chúng ta không đủ, không thể đem dân chúng đều cứu ra toàn bộ, hơn nữa, đường ra duy nhất ở Quảng Vực Huyền kia, đường đi thông Lưu Sa Huyền đều bị người của nhị hoàng tử chắn lại hết !”

Mặc Tam diện vô biểu tình “Vì cái gì ?”

“Nhị hoàng tử kia nói Quảng Vực Huyền đã bùng nổ ôn dịch , ai cũng không thể rời đi, để tránh ôn dịch truyền đến Lưu Sa Huyền !”

Mặc Tam suy nghĩ , thấp giọng hỏi “Có thể có ôn dịch bùng nổ ?”

“Phương Tung đại nhân nói, quả thật có mấy người, nhưng đều đã hoả táng ngay tại chỗ!”

Mặc Tam hí mắt, xem ra Sở Hiền kia là muốn sinh sự a !

“Ngươi gọi người đem việc này đều thông tri Phương gia !”

“Dạ !”

“Mặt khác……” Mặc Tam trầm ngâm mở miệng “Gọi người theo dõi Tống gia ngũ tiểu thư.”

“Dạ !”

Tác giả có lời muốn nói: Lăn đi…… Có người muốn chặt cây sao ?[ ̄ˇ ̄]/

[ Nguyệt : Ta muốn đốn hết cả rừng kia ~[ ̄ˇ ̄]~]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện