Huề Thủ Hi Thủ

Chương 9



9-1

“Lại nói tiếp, cậu ở bên ngoài bị đông lạnh thành như vậy cũng là bởi vì tôi đóng cửa sổ lại, kỳ thật là tôi phải xin lỗi cậu mới đúng.” Diệp Lam nói một hơi một đống, bản thân cũng cảm thấy rất không quen.

“Không phải, bạn Diệp cậu đừng nói như vậy, là tự tớ chạy ra bên ngoài, gió tuyết lớn như vậy cậu đóng cửa sổ cũng đúng thôi.” Khúc Cảnh nghe y nói như vậy ngược lại cảm thấy khó xử. “Hơn nữa, chuyện tớ đi làm thêm cậu cũng không nói với bất cứ ai hết, tớ thật sự biết ơn cậu mà.”

Khúc Cảnh cùng Diệp Lam hai người cảm ơn qua lại nói nửa ngày, sau lại Khúc Cảnh rốt cục nhịn không được bật cười một tiếng, cười đến ngực cũng đau, hai tay ấn trước ngực, mặc dù đau nhưng vẫn cười không ngừng.

“Được rồi, được rồi, tớ xem ai cũng khỏi cảm ơn ai, cứ huề nhau đi.” Diệp Lam nhìn thấy Khúc Cảnh ấn ngực không ngừng cười, có chút lo lắng. “Ai, không có việc gì đi, cậu đừng cười nữa, mới phẫu thuật xong mà.”

“Không, cũng không sao, chỉ là lúc cười có hơi đau.” Khúc Cảnh chậm lại, mỉm cười, không còn kích động.

Buổi tối khi Tả Vân Hi tới, Khúc Cảnh vội nói chuyện này với hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận nhuận, vì chuyện này mà cười như nở mấy đóa hoa.

Tả Vân Hi nghe xong chỉ khẽ cười, điều chỉnh góc độ giường bệnh làm cho Khúc Cảnh ngồi thoải mái chút, cũng vỗ vỗ lưng để cậu đừng quá kích động tránh cho miệng vết thương lại đau.

“Hi, anh không biết là trường học thật sự quá tốt sao? Về sau đi học cũng không cần tiêu tiền, thật là tốt.” Chuyện này thật sự quá tuyệt vời, Khúc Cảnh đến bây giờ vẫn còn vui sướng.

Không cần tiền đó! Còn có cái gì hấp dẫn hơn miễn phí chứ?!

“Cũng không tệ.” Tả Vân Hi giật nhẹ khóe miệng cười cười hơi có lệ, mở bình thuỷ, hôm nay là canh cá sạo tươi ngon.

“Hiệu trưởng thật sự là người tốt, em bắt đầu sùng bái thầy ấy rồi.” Tiếp nhận canh cá, Khúc Cảnh từng ngụm từng ngụm uống mà cười như mèo con.

“Sùng bái? Anh thấy không cần đâu.” Tả Vân Hi hí mắt, nghe được hai chữ sùng bái kia trên trán có cảm giác gân xanh sắp nổi lên, mặt xanh lè. “Nó cũng sắp hết nhiệm kỳ rồi, nghe nói...... Giáo y họ Hoàng có thể chính là hiệu trưởng tiếp theo của bọn em đó.”

“Thật sự?! Vậy thật tốt quá, Hoàng y sư siêu tốt mà! Khi em không thoải mái đều là thầy ấy chăm sóc em, lần trước té xỉu cũng là nhờ thầy ấy mà!” Khúc Cảnh hai ánh mắt đều sáng lên, cực vui vẻ.

Tả Vân Hi cười lại giúp Khúc Cảnh rót một chén canh cá.

“Vậy hiệu trưởng hết nhiệm kỳ rồi sẽ đi đâu? Đúng rồi, thầy ấy hình như là em trai của Hi phải không?” Uống mấy ngụm canh, bé con tò mò Khúc Cảnh lại hỏi.

“Ân, Vân Tiều là con trai của Nhị thúc anh, trong đám anh chị em đứng hàng thứ tư...... Anh nghe nói nó rất muốn quay về công ty hỗ trợ, căn cứ vào nguyên tắc làm anh phải thương em, anh đương nhiên đành phải đồng ý cho nó quay về công ty rồi!” Tả Vân Hi nói dối đến mặt không đỏ khí không suyễn, ngay cả bản nháp cũng không cần, đen nói thành trắng, chết cũng có thể nói thành sống, căn bản là là một con cáo già. “Vân Tiều rất có ái tâm, nói về sau phải dùng thời gian không làm việc đến bệnh viện Thánh Tâm làm công tác xã hội, chăm sóc người già, trẻ nhỏ, vì thực hiện tâm nguyện của em trai, anh còn giúp nó đi xin A Kiệt đồng ý mà!”

“Hi...... Anh thật sự là anh trai tốt.” Khúc Cảnh cặp mắt vừa to lại tròn mở thật to, vẻ mặt sùng bái nhìn Tả Vân Hi, trong lòng còn rất kiêu ngạo.

Ban đầu cậu cũng từng rất hâm mộ Tả Vân Tường có Tam ca tốt như vậy, hiện tại lại nghe được lời nói và việc làm Tả Vân Hi chăm sóc các em, trong lòng vì chính mình có thể ở bên người tốt như vậy thật sự rất biết ơn, ánh mắt nhìn Tả Vân Hi cũng thêm vài phần sùng bái.

“Chỉ là anh trai tốt thôi sao? Anh nhớ...... anh cũng là người yêu tốt lắm mà?” Tả Vân Hi tiếp thu ánh mắt sùng bái của Khúc Cảnh, thỏa mãn ôm người kia vào lòng, khóe miệng còn cười có chút tà khí.

“Ân, Hi tốt nhất.” Hai tay xuyên qua dưới nách ôm lấy thân hình Tả Vân Hi, Khúc Cảnh nghiêng đầu dựa lên bờ ngực dày rộng ấm áp nhẹ nhàng cọ cọ, mềm mại đáng yêu như mèo con. “Em cảm thấy được, không chết thật sự là quá tốt.”

“Đồ ngốc, cái gì chết hay không, không được nói bậy bạ.” Tuy là thuận miệng một câu, Tả Vân Hi nghe vào trong tai cũng rất đau lòng, ôm Khúc Cảnh càng chặt, nhẹ nhéo một chút trên hai gò má phấn phấn.

Uống thuốc xong, Tả Vân Hi lấy nước lau người cho Khúc Cảnh, từ lúc Khúc Cảnh nằm viện, cơ hồ tất cả việc vặt đều là Tả Vân Hi tự tay làm, không nhờ tay người khác, Tả Vân Hi thích làm cũng tình nguyện làm.

Lau mình xong, Khúc Cảnh cả người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, mặc vào bộ đồ bệnh nhân màu vàng nhạt rộng thùng thình bằng vải cotton của bệnh viện Thánh Tâm yếu đuối ngồi phịch trên giường buồn ngủ.

Bởi vì là phòng bệnh đặc biệt, giường bệnh cũng lớn, Tả Vân Hi không quay về biệt thự, mỗi ngày đều ngủ ở đây.

Trước khi tắt đèn Lam Úc Kiệt lại tới một chuyến nữa, chỉ là đi tuần phòng theo lệ thôi.

Khúc Cảnh trộm ngáp một cái, tuy là nằm viện, nhưng làm việc và nghỉ ngơi vẫn rất là bình thường, ban ngày luôn ở trên giường ra sức học bài, đang học có người đến thì dừng lại, không ai đến thì tiếp tục chôn trong cuốn sách ấy, cho đến khi Tả Vân Hi tan tầm mới để sách vở qua một bên.

“Ngực còn đau không?” Lam Úc Kiệt khi coi bệnh cho Khúc Cảnh vẫn là rất chuyên nghiệp, một chút cũng nhìn không ra bộ dáng cười đùa bình thường.

“Khi cười thì đau.” Khúc Cảnh lấy tay che miệng, miễn cho cái ngáp thứ hai lại xông ra.

“Bình thường thì sao? Khi không cười có đau không? Hôm nay chân thế nào? Có gãi không đó?” Lam Úc Kiệt đeo ống nghe bệnh, dán trên ngực Khúc Cảnh nghe ngóng, tiếp theo lại xốc góc chăn kiểm tra bàn chân thiếu chút nữa bị cóng thành thịt đông kia.

“Bình thường không đau, cười mới đau, chân thực ngứa, bất quá em không có gãi.” Khúc Cảnh thè lưỡi, bàn chân của cậu lúc ấy đông lạnh quá trời, trải qua trị liệu hiện tại da cũng thành màu cà phê, mấy ngày nay rất là ngứa, cậu kỳ thật rất muốn lấy tay gãi, bất quá động tác như vậy sẽ động đến miệng vết thương trên ngực cho nên không làm được.

“Ân, xem ra ăn nhiều mấy thứ dinh dưỡng cũng có tác dụng, tình huống phục hồi có vẻ ổn, cơ thể đang chữa trị cho nên chân ngứa là bình thường, đừng lấy tay gãi.” Lam Úc Kiệt mở ra hồ sơ bệnh án viết vài dòng rồi khép lại, sau đó nhìn Khúc Cảnh lộ ra một nụ cười xinh đẹp. “Tình trạng sinh lý thế nào? Bình thường không? Buổi sáng có cương hay không?”

“Có.” Nhỏ giọng như muỗi trả lời xong, Khúc Cảnh cực kỳ bé nhỏ gật cái đầu, nghe vấn đề như vậy cũng không biết quay đi đâu, lập tức mặt liền hồng đến có thể chiên trứng được luôn.

“Đó là hiện tượng tốt.” Lam Úc Kiệt trộm trừng mắt nhìn Tả Vân Hi, cười khẽ lại trêu tức. “Nếu không quá kịch liệt, có thể làm chút đơn giản...... vận động trên giường, vận động thích hợp cũng có phụ trợ hồi phục, bất quá...... Nhớ khóa cửa nha.”

Khúc Cảnh đỏ rực mặt, cúi đầu dúi vào chăn bông, chỉ lộ ra mái tóc đen đen cùng hai cái lổ tai đỏ bừng ở bên ngoài, ngay cả câu “Cám ơn Kiệt ca” bình thường luôn nói cũng chưa ra miệng liền thẹn thùng chỉ lo làm đà điểu.

Tả Vân Hi cười dựa vào vuốt đầu cậu, chỉ dùng ánh mắt quét qua Lam Úc Kiệt liếc mắt một cái, Lam Úc Kiệt liền thức thời đi ra ngoài, đương nhiên, anh cũng không quên khóa cửa lại, thuận tiện treo tấm thẻ “Đừng làm phiền” ở trước cửa. Đi trên hành lang dài, Lam Úc Kiệt mang theo mỉm cười nhẹ nhàng hát khẽ, nghĩ thầm, yêu thật sự là tốt đẹp, ngẫm lại anh cũng khá lâu chưa có tình yêu nào ra hồn.

Đều qua nhiều năm như vậy, đoạn tình cảm lưu luyến khi còn trẻ, cái người trong lòng thật lâu không thể quên được kia, quá khứ từng nghĩ rằng vĩnh viễn không thể quên được, tựa hồ cũng đã theo dòng chảy thời gian chậm rãi phôi pha thật nhạt.

Lam Úc Kiệt nghĩ đến hai người yêu nhau trong phòng bệnh ấy, đột nhiên cũng thật muốn nói chuyện yêu đương.

Hết 9-1

9-2

“A Kiệt đi rồi, chú đà điểu của anh.” Đào cái cây táo chôn mặt trong chăn bông ra, Tả Vân Hi cười có chút tà khí. “Thẹn thùng?”

“Kiệt ca là cố ý mà, nhất định thế.” Khúc Cảnh dùng hai bàn tay như cây quạt quạt quạt hai gò má đỏ ửng, vừa quạt vừa hô.

Ban ngày Lam Úc Kiệt thường xuyên đến phòng đến cùng cậu nói chuyện phiếm, hai người tán gẫu, Khúc Cảnh đơn thuần lại không có tâm tư gì, thường thường chọc Khúc Cảnh đến hai cái quai hàm cũng phình ra.

Buổi sáng Lam Úc Kiệt cũng đã đến kiểm tra, rõ ràng có hỏi qua rồi, cũng biết hai người đã lâu chưa làm cái việc kia, lại còn cố ý nói trước mặt Tả Vân Hi như vậy, khiến Khúc Cảnh cứ như là muốn tìm bất mãn.

Bất quá, nguyên nhân Khúc Cảnh phản ứng lớn như vậy, kỳ thật là bởi vì bản thân chẳng những cương, mà còn mộng xuân, cảnh tượng ẩm ướt trong mộng làm cho cậu chỉ cần tưởng tượng đến thì mặt đỏ rực.

“Kia...... Việc này không nên chậm trễ, trước khi ngủ, chúng ta làm một chút vận động đi.” Một chút tâm tư của Lam Úc Kiệt khiến Tả Vân Hi vui vẻ, từ khi đi công tác hắn không có làm gì, lúc trước không cùng Khúc Cảnh về phương diện này hắn cũng không nhiều hưng trí, nhưng hiện tại mỗi ngày noãn ngọc ôn hương trong ngực, cái loại thống khổ xem được ăn không được này hắn nếm nhiều lắm, vừa nghe đến thân thể nhóc kia đã có thể gánh vác được tình sự như vậy, phía dưới của Tả Vân Hi cũng sưng nóng lên. [Gin: quái vật =3=]

Không nói hai lời, Tả Vân Hi đã cúi đầu ngậm lấy đôi môi mọng nước kia, miệng lưỡi kịch liệt truy đuổi cái lưỡi trúc trắc trong khoang miệng ôn nhuận của Khúc Cảnh, quét mỗi nơi phấn hồng phủ dịch ngọt, giao triền, đùa giỡn, hút lấy, hôn đến rung động, bàn tay Tả Vân Hi cũng sớm theo vạt áo phía dưới mà lọt vào, lượn lờ trên da thịt trắng nõn mẫn cảm.

“Ân...... Cáp......” Khúc Cảnh bị một nụ hôn thật dài tàn sát bừa bãi thiếu chút nữa không thở nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn vì thế mà hiện ra đám mây màu hoa hồng, vừa dồn dập thở hổn hển vừa khó nhịn thoải mái ngâm nga ra tiếng.

“Bảo bối, nơi này của em thật xinh đẹp, là màu phấn hồng đáng yêu nga.” Kéo cao cái váy lên toàn thân, cuốn đến xương quai xanh, da thịt màu tuyết mầu mẫn cảm nổi lên một vài vết đỏ, nhũ đầu phấn hồng bại lộ trong không khí hơi lạnh run rẩy đứng thẳng, Tả Vân Hi vuốt ve một nhũ đầu phấn hồng, trong tiếng rên rỉ Khúc Cảnh ngậm lấy nơi rung động đáng yêu, hoặc hút lấy, hoặc nhẹ nhàng lấy đầu lưỡi đùa giỡn, cuối cùng mới ngậm cả vào trong miệng mà liếm láp.

“Ân a...... Đừng...... Đừng nói...... Ân hừ......” Khúc Cảnh thoải mái đến độ sắp hóa thành một vũng nước, cả người mềm nhũn mặc Tả Vân Hi đùa nghịch, giống như khối bánh đường ngon miệng, nhưng khi nghe thấy Tả Vân Hi hình dung rõ ràng hai nơi kia của mình như vậy, cả người đều nóng lên, nóng rực, nhịn không được xấu hổ cầm lấy bàn tay hắn đang sờ cậu, muốn hắn đừng nói lời khiến người ta thẹn thùng như vậy nữa.

“Không thích anh nói nơi này? Kia...... chúng ta lại nói về cái nơi còn đáng yêu hơn nữa của em vậy.” Mút hai nhũ đầu đến mức đều hồng nhuận bóng lưỡng đứng vững, đầu lưỡi Tả Vân Hi còn không bỏ được liếm qua liếm lại trên bề mặt, hắn đem trọng điểm chuyển dời đến bộ vị sớm đã ngẩng lên phía dưới, lấy tay nhẹ nhàng bao lấy lớp da phía ngoài, nơi mẫn cảm phấn hồng nhảy lên vài cái, nhìn thấy tiểu hành đáng yêu rung động không thôi, Tả Vân Hi nhẹ vươn đầu lưỡi khẽ an ủi trên mặt. “Nhóc con...... Nơi này của em...... Vừa cong lại cao, chẳng những là phấn hồng đáng yêu, mà còn rất khoái hoạt gật đầu với anh mà, chỉ cần anh hôn nhẹ nó, nó sẽ kích động run rẩy, thật sự là cực kỳ đáng yêu.” [Gin: lão biến thái =3=]

“Anh...... Ân hừ...... Cáp......” Khúc Cảnh ửng đỏ cả mặt, cắn đầu ngón tay vào miệng vẫn không dừng được tiếng rên rỉ xấu hổ, nghe được Tả Vân Hi hình dung rõ ràng lại tục tĩu như vậy, ngượng đến nỗi thầm nghĩ dùng chăn bông che hết thân người, thế nhưng thân thể ý thức phảng phất hoàn toàn không thể khống chế, trong óc nghĩ muốn cùng thực tế phải làm căn bản không khởi động, cảm quan thoải mái sớm khiến cho thân thể làm ra hành động *** đãng hơn, vì để được càng nhiều đụng chạm, hai chân sớm phản bội ý thức chủ động mở rộng, thân hình vặn vẹo còn đón ý nói hùa khoang miệng đang nhấm nháp, chủ động nâng mông lên đưa tiểu hành của mình vào khoang miệng ôn nhuận càng đòi hỏi nhiều hơn.

“Còn có nơi này, hai tiểu cầu mẫn cảm này, vừa mềm lại nộn, trong tay anh xúc cảm thoải mái đến nghĩ cũng không muốn buông ra, nếm thử...... Hương vị rất nhẹ nhàng khoan khoái...... Hơn nữa, chúng nó thoạt nhìn rất thích anh mút nó trong miệng nha, bảo bối, em xem, nơi này thoải mái đến độ rơi lệ mà!” Tả Vân Hi một mặt trêu tức dùng từ ngữ tục tĩu khiêu khích Khúc Cảnh, một mặt dùng hành động kích thích cảm quan của cậu, tay xoa nắn hai tiểu cầu đùa bỡn trong chốc lát, tiếp theo hắn ngậm tiểu nhục cầu vào miệng chơi đùa, ngón tay còn không quên vỗ về kích động tiểu hành, đùa như thế không biết bao lâu, tiểu hành phấn hồng nhịn không được hộc ra vài giọt tinh thủy trắng trắng nơi đỉnh đầu đỉnh, nhẹ nhàng giống như giọt lệ rơi dọc theo hành thân.

“Cáp...... Ân...... Hi...... Phải...... Phải đi ra......” Ẩn nhẫn hồi lâu, Khúc Cảnh một trận lâng lâng rốt cuộc nhịn không được, cả đầu đều mơ hồ, chỉ còn lại có cảm giác sảng khoái chảy dọc toàn thân cao thấp, kêu gào, nâng mông, giật mình mấy cái, dịch thể trắng dính liền phun ra, rơi đầy thân thể cậu, trên ngực, cổ thậm chí trên mặt cũng dính vài giọt.

“Bảo bối, tích thật lâu? Bắn nhiều như vậy, thực thoải mái đi?” Tả Vân Hi tà tứ cười, ôn nhu lấy ngón tay chà lên tinh thủy Khúc Cảnh bắn trên làn da trắng của hắn, chậm rãi hôn lên cái miệng nhỏ nhắn một cái, hưởng thụ khuôn mặt xinh đẹp sau cao trào của cậu, vẻ đẹp khêu gợi khi thở dốc cùng dư vị.

“Anh...... thật đáng ghét...... nói có thành không, toàn là đùa giỡn.” Khúc Cảnh thở phì phò, hai gò má hồng nhuận như trời chiều, sau cao trào không có dư thừa khí lực vung nắm tay, đành phải hờn dỗi dùng đôi mắt to tròn nhìn Tả Vân Hi.

“Đùa giỡn gì chứ, anh nói đều là sự thật, em ở trong mắt anh mỗi nơi đều đáng yêu, ánh mắt đáng yêu, cái mũi đáng yêu, cái miệng đáng yêu, ngay cả nơi này...... cũng đáng yêu......” Tay Tả Vân Hi vuốt ve trên người Khúc Cảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cái cổ trắng nõn, xương quai xanh khêu gợi, hai nhũ đầu phấn nộn còn dính dịch thể trắng ngà, theo làn da trắng trẻo mượt mà chảy qua cái rốn mẫn cảm xuống đến mảnh đất thần bí giữa hai chân, Tả Vân Hi nhẹ nhàng dùng bàn tay bao lên tiểu hành hồng nhạt đã phóng thích cùng hai tiểu nhục cầu đáng yêu, chậm rãi vuốt ve có kỹ xảo.

“Hừ...... Cáp......” Chỉ chốc lát sau, Khúc Cảnh trừ bỏ thở dốc cùng rên rỉ, mặc dù đã muốn xấu hổ đến sắc mặt ửng hồng, nhưng vẫn nói không ra lời, bởi vì cao trào qua đi cậu lại bị khơi mào tiếp trận khoái cảm thứ hai, cảm giác mềm yếu sảng khoái trên mỗi tấc da có lửa nóng xuyên qua không ngừng truyền đến.

“Xem ra...... Rơi lệ không chỉ có nơi vừa phóng thích, bảo bối, em xem, nơi này cũng ngượng ngùng mà chảy lệ này!” Dùng gối đầu lót dưới thắt lưng cùng tiểu mông mềm mại của Khúc Cảnh, mở đôi chân đã xụi lơ ra một chút, cẩn thận tránh đi bàn chân còn bọc băng gạc, Tả Vân Hi chuyển đầu ngón tay qua miệng đóa hoa phấn nộn co rút dưới tiểu mông của Khúc Cảnh, nơi đó đã sớm ướt át, đầy tràng dịch từ mật huyệt chảy ra, nhẹ nhàng rung động giống như nhụy hoa để ong mật hút lấy, chậm rãi đưa đầu ngón tay vào thử, cúc khẩu khép chặt như nở rộ dễ dàng có thể trượt vào ba đầu ngón tay. “Thực ướt...... Xem ra...... Tiểu Cảnh cũng rất muốn, phải không nào?”

Đùa giỡn người yêu thương cùng nhìn cậu phản ứng đáng yêu lại mang chút kích động là ác thú của Tả Vân Hi, chịu đựng hạ thể sưng trướng cùng gân xanh muốn phóng ra, hắn vẫn là cẩn thận âu yếm chuẩn bị cho đủ, làm nơi phải cất chứa thứ của hắn vỗ về chơi đùa cho mềm chút.

“Hi...... Hi......” Khúc Cảnh nhẹ nhàng lắc lắc thân mình, phù phù thở hổn hển, nhu cầu mãnh liệt vẫn tràn ngập toàn thân, nhưng cảm giác chậm chạp không bị lấp đầy, cậu không khỏi nâng cái mông trống rỗng ngọt nị kêu to Tả Vân Hi, từng tế bào đều muốn tìm bất mãn, chỉ hy vọng nơi hiện tại trống rỗng của mình, lập tức có thể được ma xát khoái cảm. “Tiến vào...... Cáp ân...... Hi......”

“Được, liền cho em, bảo bối.” Tả Vân Hi nhẫn thống khổ, mồ hôi cũng chảy vài giọt trên trán, một cái động thân liền chậm rãi đem dương cương nộ trương của mình đưa vào huyệt khẩu ướt át kia.

“Ân...... Cáp a...... Hi...... Hừ ân...... Hi...... Thật thoải mái......” sảng khoái tràng đầy làm cho Khúc Cảnh rên rỉ ngọt hơn, mỗi một cậu ngâm nga đều giống như phủ mấy lớp đường, mấy lớp mật, thanh âm vui thích cũng lớn tiếng chút.

“Thoải mái không? Thoải mái hơn được không?” Nâng tiểu mông mềm mại, cẩn thận không cho phần eo vì động tác quá mạnh mà ảnh hưởng đến miệng vết thương của Khúc Cảnh, tốc độ hắn đĩnh động lại mau chút nữa, thâm nhập thật sâu, nhìn thấy phấn huyệt xinh đẹp cắn cực đại của mình, trong lòng Tả Vân Hi còn có loại thỏa mãn nói không nên lời, nhìn bé con kêu lên vui mừng sung sướng, hắn lại có cảm giác tìm thấy thứ đã mất, phảng phất trong không khí có hạnh phúc bao vây lấy trái tim phủ đầy bụi hồi lâu của hắn.

“Hi...... Cáp...... Hừ ân......” Khúc Cảnh đã nghe không rõ Tả Vân Hi nói cái gì, chỉ chìm khoái cảm từng đợt từng đợt, như cánh hoa quay tròn cuốn theo dòng nước, khi kích động, thậm chí có ươn ướt hốc mắt, khiến cho cặp mắt tròn to kia lại càng sáng trong lấp lánh.

Hết 9-2

9-3

“Nhóc...... em thật sự là bảo bối của anh.” Biến hóa tốc độ nhanh hơn, khi thì mây bay nước chảy lưu loát sinh động, khi thì sóng triều mãnh liệt, dương cương của Tả Vân Hi vừa không ngừng tích lũy sung sướng vui thích trong hoa huyệt ướt át ấm áp, cũng không quên lấy tay chơi đùa tiểu hành lại cao cao nhếch lên của Khúc Cảnh, ngẫu mà cũng giảm chậm tốc độ làm cho gắng gượng của mình đảo quanh vài vòng trong nụ hoa rồi mới lại ra sức đột phá.

“Hi...... Hi......” Khúc Cảnh đã muốn bị khoái hoạt sảng khoái bao phủ, cậu kích động mở mông đón ý nói hùa, ngay khi Tả Vân Hi đĩnh động thật mạnh đánh vào vị trí thoải mái nhất của cậu, Khúc Cảnh vừa hô lên vừa giống như trên đám mây, không chống đỡ bao lâu nơi phía trước cùng mặt sau lại thêm một lần cao trào.

Tinh dịch của cậu bắn đầy trong ngực Tả Vân Hi cũng dính đầy bàn tay to che trên tiểu hành của cậu, hoa huyệt cũng bởi vì cao trào mà co rút nhanh, sau đó, Khúc Cảnh chỉ cảm thấy đã có vài dòng nóng bỏng ấm áp tràn ngập mật huyệt ướt át của mình, cậu liền biết Tả Vân Hi cũng đã tới cao trào, sảng khoái lại an tâm, Khúc Cảnh cũng không biết là mệt hay là vui sướng, ánh mắt nhắm một cái liền mê man đi.

“Nhóc con này, mỗi lần cao trào đều chặt như vậy thiếu chút nữa cắt đứt người ta, chính mình thì thích cứ như vậy mà ngủ, xem anh về sau dưỡng em béo tròn mập mạp rồi sẽ đối phó em thế nào.” Tả Vân Hi yêu thương hôn rồi lại hôn lên hai gò má của cậu, trong lòng buồn cười lại luyến tiếc, lại ở bên trong hoa huyệt của Khúc Cảnh dừng lại trong chốc lát mới rút dương cương mới phóng thích của mình ra.

Lau Khúc Cảnh trong ngoài đều sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái xong, kéo đi cái áo bệnh viện bằng cotton vàng nhạt kia, cẩn thận đắp kỹ chăn bông, Tả Vân Hi lúc này mới ở trần đi vào phòng tắm tẩy rửa chính mình.

Tuy rằng là phòng bệnh cao cấp, bất quá dù sao cũng kém hơn ở nhà.

Hơn nữa, thân thể Khúc Cảnh hiện tại còn không thích hợp tắm rửa, Tả Vân Hi tắm chính mình, vừa lo lắng muốn đi mua hộp BCS vào để ở bệnh viện.

Nếu không, nếu mỗi lần xong việc đều bắn vào rồi lại không thể ôm Khúc Cảnh đến phòng tắm, tuy rằng hắn đã tận lực làm thực sạch sẽ, vẫn có chút lo lắng tạo thành ảnh hưởng đối với thân thể của Khúc Cảnh.

Vẫn là đi mua BCS thì hơn.

Tả Vân Hi nhíu mi, tuy rằng hắn một chút cũng không thích vận mệnh của mình mang mũ plastic khó coi lại không thoải mái này, bất quá, suy tính kỹ, hắn vẫn cảm thấy nên mua nhiều chút. [Gin: nhiều?]

Sáng sớm Khúc Cảnh tỉnh, ánh mắt mới mở, Tả Vân Hi ngủ ở một bên cũng tỉnh theo.

Tả Vân Hi vẫn luôn là người không thể ngủ ngon, hiện tại có Khúc Cảnh, cho nên làm việc và nghỉ ngơi cũng bình thường hơn, ban đêm ôm người cũng dễ ngủ, bất quá dù sao mắt cũng cạn, chỉ cần bên cạnh có một chút động tĩnh cũng sẽ khiến hắn tỉnh.

Khúc Cảnh vừa thấy Tả Vân Hi cũng tỉnh liền nở một nụ cười ngọt ngào, cười như đóa hoa nở vào mùa xuân, khiến Tả Vân Hi trong lòng hạnh phúc cứ như là sắp tràn ra, ấn bé xuống hôn không ngừng, hai người ở trên giường triền triền, cho đến 9 giờ – giờ đi kiểm tra phòng bệnh, Lam Úc Kiệt cố ý đập phá gõ cửa bang bang mới không tình nguyện tách ra.

“Yêu, nhìn dễ chịu ha! Xem ra nếu không đến ba tháng là có thể xuất viện trước thời gian rồi.” Lam Úc Kiệt mặc áo blouse trắng, vẻ mặt cười hì hì.

Khúc Cảnh bị nói hé ra khuôn mặt lại hồng đến chân trời, Tả Vân Hi cười cười với Khúc Cảnh không để ý đến anh, gương mặt dưới cặp kính không gọng nhìn ra được tâm tình hắn tốt như ánh mặt trời trên cao, tự nguyện mặc vào áo sơmi thắt cà-vạt, không mất mấy phút đã chuẩn bị tốt trang phục, hôn Khúc Cảnh xong liền đi làm.

Kiểm tra một vòng xong, Lam Úc Kiệt đem bữa sáng người hầu Tả gia đưa tới phân cho Khúc Cảnh một nửa, không khách khí liền ngồi trên sô pha bắt đầu nhai.

“Kiệt ca, nam và nam...... thật sự có thể cùng một chỗ sao?” Khúc Cảnh mím môi, một nửa đồ ăn cũng ăn không xong, chỉ ăn một phần ba, kết quả bị Lam Úc Kiệt trừng mắt nhìn liếc một cái, đành phải ngoan ngoãn tiếp tục nhét đồ ăn vào miệng.

Nằm viện một khoảng thời gian, Khúc Cảnh cũng chầm chậm cùng Lam Úc Kiệt từ xa lạ đến không có gì giấu nhau.

Lam Úc Kiệt là người cực kỳ tốt, ôn nhu, cẩn thận lại rất biết chăm sóc người khác, chỉ là miệng thích trêu chọc người khác.

Về phần anh thích đàn ông, anh cũng không kiêng dè, rất là thẳng thắn, cho nên Khúc Cảnh nghĩ nghĩ, hay là hỏi đi.

“Vì sao không thể? Chỉ cần chính mình cảm thấy tốt, cùng người nào ở một chỗ cũng đều có thể.” Lam Úc Kiệt cười cười, kéo sợi dây màu đen buộc tóc phía sau đầu ra, thả mái tóc dài lên vai, lúc này mới tùy ý cột lại. “Có đôi khi kỳ thật không cần nghĩ nhiều, việc đời luôn thay đổi, cho nên cần vui chơi ngay bây giờ, không cần để chính mình tiếc nuối mới tốt, nam và nam ở bên nhau thì sao chứ? Cùng người khác phái ở một chỗ, cũng không nhất định được hạnh phúc mỹ mãn, nói khó nghe là không biết khi nào người nọ sẽ bỏ đi, cho dù yêu rất yêu, không thể cùng một chỗ cũng là chán nản. Lựa chọn phương thức trải qua cuộc sống tốt nhất, đây mới là triết lý sống của anh.”

Khúc Cảnh im lặng, Lam Úc Kiệt nói một hơi làm cho nghi hoặc trong lòng cậu đều tán đi, sương mù dày đặc tản ra rồi, nghe nói chính là thời tiết sáng sủa thật tốt, Khúc Cảnh hít vào thật sâu một hơi, thấy thoải mái hơn.

“Em cùng Tả Vân Hi ở bên nhau, cảm thấy được hạnh phúc không?” Lam Úc Kiệt nhìn bộ dáng Khúc Cảnh, trong lòng rất là an ủi, anh thích nhìn dáng vẻ người khác hạnh phúc.

Đồng tính yêu nhau rất là vất vả, nhưng vất vả thường không vì ánh mắt của người khác, mà là áp lực tự đè lên bản thân.

Bởi vì để ý, cho nên mới đau khổ.

Anh mười sáu tuổi đã biết tính hướng của mình, hơn mười năm trôi qua, gặp người, giúp người tự nhiên cũng không ít, phương diện này, cũng như công việc của anh, chuyên nghiệp.

“Rất vui vẻ, mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy anh ấy, liền cảm thấy được rất vui vẻ.” Khúc Cảnh nhắm mắt lại cười cười, cho dù Tả Vân Hi hiện tại không ở bên người, cậu vẫn nguyên vẹn cảm nhận được hơi thở yêu thương, cái loại cảm giác được một người yêu, nâng niu trong lòng bàn tay đem hết toàn lực che chở, chỉ là nghĩ đến cũng muốn rơi lệ mà!

“Như vậy, em có biết khác biệt giữa em và cậu ta không?” Lam Úc Kiệt tuyệt không khách khí, nói thẳng, nói trúng tim đen về bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người.

Đó là kiêng dè của bọn họ, là đề tài không hề đề cập đến.

Khúc Cảnh cúi đầu chậm rãi gật vài cái.

Khác biệt giữa bọn họ vẫn luôn rất rõ ràng, Khúc Cảnh biết, Tả Vân Hi cũng không phải thằng ngốc, thế như hai người đều rất cẩn trọng, cũng không nguyện ý đi phá một tầng ngăn cách mỏng đó.

“Nghĩ muốn nói anh nghe suy nghĩ của em không?” Lam Úc Kiệt rời sô pha đến ngồi bên giường, ôn nhu sờ sờ đầu Khúc Cảnh.

“Em biết bọn em không giống nhau, như trời và đất, ngay từ đầu em đã biết rồi.” Khúc Cảnh dũng cảm ngẩng đầu cười cười với Lam Úc Kiệt. “Thế nhưng em rất thích anh ấy, em vốn vẫn một mình, đột nhiên có người đối với em tốt như vậy, em tuy rằng cảm động, nhưng cũng cảm thấy được không quen, bất quá, anh Hi không giống thế, anh ấy đối xử với em rất cẩn trọng, thực tự nhiên, anh ấy không phải không cố ý tốt với em, còn đều là nhiệt tình chân ý.”

Khúc Cảnh nói xong, hốc mắt có một chút ướt át, Lam Úc Kiệt xoa bóp tay cậu, cổ vũ cậu tiếp tục nói.

“Em không phải ngay từ đầu biết anh ấy rất có tiền, rất có thân phận, rất có địa vị, Hi cũng vẫn không nói, em biết anh ấy săn sóc em, cho nên em cũng không nói, nhưng là chậm rãi, cho dù anh ấy không nói, em cũng biết hai đứa bọn em một là trời, một là đất, chim bay thì làm sao yêu cá được?” Khúc Cảnh nghĩ đến Tả Vân Hi săn sóc tỉ mỉ với cậu, trong lòng tựa như có một dòng nước ấm đang chảy, từ lòng bàn chân chảy vào đáy lòng. “Thế nhưng, khi đó em đã thích anh ấy, thực thích, thực thích, thích đến không muốn rời đi, em nói với chính mình là đừng lo, cho dù sau này lại có người nói em nghe anh ấy chỉ là chơi đùa thôi, chỉ là mới mẻ nhất thời, chỉ là em đi bán thân, em cũng luôn nói với bản thân là không sao hết, em chỉ muốn hiện tại, cho dù là nhiều một ngày, nhiều một giây cũng tốt, em đều muốn ở bên cạnh anh ấy, mãi cho đến lúc anh ấy không cần em mới thôi.”

“Em thằng ngốc này.” Nghe đến đó, Lam Úc Kiệt nhịn không được lấy nắm tay gõ đầu cậu.

“Sau là chuyện này, Kiệt ca cũng biết, em nghĩ anh ấy không cần em nữa còn bảo Giản ca đuổi em đi, kết quả thương tâm muốn chết, khi đó chân trần trong tuyết đông lạnh cũng không cảm thấy lạnh, cuối cùng còn bệnh thiếu chút nữa không về được. Thế nhưng em vẫn còn sống, mãi cho đến Hi trở về em mới biết được hết thảy đều là hiểu lầm, nhặt về một mệnh, em hiện tại chỉ cảm thấy chính mình thật may mắn, may mắn khi đó không chết đi, bằng không sẽ không biết hóa ra Hi yêu em như vậy.” Khúc Cảnh che ngực, nghĩ đến khi đó bước đi trên nền tuyết, khi thương tâm khổ sở muốn chết, ngực lại đột nhiên có một chút đau đau. “Tuy rằng Hi cái gì cũng không hứa hẹn, thậm chí không nói với em một câu thích hoặc là yêu, thế nhưng khi em tỉnh lại ở bệnh viện, chỉ cần mở mắt ra nhìn thấy sẽ là ánh mắt lo lắng muốn chết của anh ấy, hiểu lầm giải thích rõ ràng, anh ấy lại cơ hồ là mỗi phút mỗi giây đều ở bên em, chỉ cần thân thể em có một chút động tĩnh, anh ấy cũng sợ tới mức phải gọi anh đến. Em hoạt động không tiện, anh ấy giúp em lau phân lau nước tiểu, đút cơm lau mình, chỉ cần em muốn, không cần nói anh ấy cũng biết. Em khi đó mới hiểu được hóa ra anh ấy yêu em như vậy, chỉ là miệng không nói gì thôi.”

Hết 9-3

9-4

“Như vậy hiện tại thì sao?” Lam Úc Kiệt cười, đáy mắt có sáng rọi tỏa ra.

Anh còn tưởng rằng đứa nhỏ như Khúc Cảnh đơn thuần thẳng thắn không nhiều tâm tư phức tạp sẽ không hiểu, bất quá xem ra là anh lo lắng nhiều, kỳ thật người tâm tư đơn thuần giống Khúc Cảnh, có lẽ mới có thể thật sự hiểu được Tả Vân Hi cẩn thận cùng trong lòng yên lặng trả giá thế nào.

“Tuy rằng khác biệt giữa em và anh ấy là vẫn còn, nhưng hiện tại em hiểu anh ấy trả giá thế nào vì em, em biết chính mình không thể cứ kiên trì ở tại chỗ cái gì cũng không trao đi. Kiệt ca vừa rồi cũng nói, việc đời hay thay đổi, cho nên chỉ có thể nắm chắc hiện tại, hai người bên nhau cảm thấy vui vẻ là tốt rồi, em hiện tại cũng cảm thấy được như vậy đó.” Khúc Cảnh nhìn ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đột nhiên nghĩ trời nắng thật có thể làm cho người ta cảm thấy thế giới rất tốt đẹp. “Em biết anh ấy muốn cái gì. Em sẽ bắt đầu học ỷ lại vào anh ấy, không cần cái gì cũng như là ăn nhờ ở đậu không dám lấy, sau đó, em cũng sẽ dùng cả trái tim mình hồi đáp lại anh ấy, em trước kia có phần tự ti, nhát gan, cho nên em cũng sẽ chậm rãi điều chỉnh chính mình, bất kể tự tôn hay không tự tôn, chỉ là bởi vì hai đứa yêu nhau, cho nên em hy vọng chính mình xứng đáng với cái giả anh ấy trả vì em. Cho dù sau này, vẫn sẽ có rất nhiều người cảm thấy được em không xứng với anh ấy em cũng không để ý, em phải để ý, kỳ thật chỉ có mình anh ấy mà thôi, người khác không phải là Hi, em không cần nghe bọn họ nói rồi lại bỏ quên những cố gắng vì nhau của hai đứa, Kiệt ca, em nghĩ như vậy đó.”

Lam Úc Kiệt đột nhiên cảm thấy bản thân lo lắng nhiều, thiếu niên mười bảy tuổi này, trắng trẻo sạch sẽ có một đôi mắt vừa to lại tròn, đơn thuần, thẳng thắn, mặc dù thoạt nhìn gầy teo nhỏ xíu, nhưng trong thân hình gầy gò thoạt nhìn còn nhỏ hơn đồng trang lứa, lại phảng phất ngưng tụ sức mạnh khổng lồ đang muốn phóng thích, lúc này, cậu ấy chói sáng cơ hồ làm cho người ta không mở mắt ra được.

“Tốt lắm, như vậy tốt lắm, Khúc Cảnh, em là đứa nhỏ thông minh, khó trách Tả Vân Hi mười mấy năm chưa yêu ai, lần đầu tiên yêu gặp em là cậu ta may mắn rồi.” Lam Úc Kiệt vui vẻ nở nụ cười, vì hạnh phúc của bạn, anh cười cực sáng lạn, cơ hồ tựa như trời nắng bên ngoài, ấm áp.

Lại hàn huyên một ít, Lam Úc Kiệt mới nhìn đồng hồ trên tường, giữa trưa rồi, lúc này mới chuẩn bị chấm dứt tán gẫu trở lại văn phòng.

Đẩy cửa hai lần đều như có vật cản, Lam Úc Kiệt đẩy lần thứ ba mới ra được, cửa này dẫn qua phòng khách phía ngoài, anh vừa mở ra đã bị một đôi tay kéo tới bên kia, đóng cửa, người nọ che miệng Lam Úc Kiệt, một tay để ở bên môi ra hiệu im lặng, tiếp theo liền lôi kéo Lam Úc Kiệt xuyên qua phòng khách ra hành lang bệnh.

Người này là Tả Vân Hi, khéo làm sao, hắn lái xe đến công ty phát hiện đã quên lấy đồ phải quay trở lại, vì thế mới nghe toàn bộ đoạn nói chuyện thật dài của hai người vừa rồi không sót một chữ.

“Giỏi cho Tả Tiểu Tam nhà ngươi, nghe lén nha!” Lam Úc Kiệt hai cái quai hàm phình ra, có chút không cam lòng lời Khúc Cảnh nói thiệt tình nói đều để Tả Vân Hi tự tai nghe. Tuy rằng, cho dù Tả Vân Hi không nghe lén, anh cũng đã bấm bút ghi âm ở túi thu hết rồi, tính toán tặng một phần đại lễ cho Tả Vân Hi, thế nhưng, tự tai nghe mấy lời này từ miệng Khúc Cảnh, thật đúng là rất tiện nghi cho cái tên bình thường chẳng tốt lành này nha!

“Hư, nhỏ giọng chút đi.” Tả Vân Hi lộ ra một nụ cười thật rộng chưa bao giờ từng có, cười đến nỗi làm cho mọi người đi ngang qua đều có thể nổi một tầng da gà, cũng may, phòng bệnh cao cấp cũng không nhiều người qua lại.

“Ghê tởm muốn chết, đừng nở nụ cười, còn cười tớ đi báo cảnh sát nói cậu Tả Tiểu Tam làm ảnh hưởng bộ mặt thành phố.” Lam Úc Kiệt cắn răng, có ai đó từng nói người đang yêu đều là ngu ngốc, trước mắt không chỉ có một thằng, mà còn là ở trước mặt người cô đơn như anh cười giống tên háo sắc, người Tả gia nếu nhìn thấy khẳng định sẽ trật khớp cằm tập thể.

“A Kiệt, cậu sờ thử, trái tim tớ kích động đến sắp phải nhảy ra ngoài này.” Tả Vân Hi không để ý tới Lam Úc Kiệt châm chọc khiêu khích, chỉ lo cười lôi kéo bàn tay Lam Úc Kiệt dán vào vị trí trái tim mình, nghĩ muốn chia sẻ hạnh phúc tràn đầy của mình cho anh.

“Rồi, rồi, cậu còn như vậy tớ sẽ muốn ói ra, nể mặt tớ là ân nhân của mạng của bà xã nhà cậu đi, cậu đừng làm tớ muốn ói nha, giơ cao đánh khẽ tha tớ đi!” Lam Úc Kiệt tay như nắm lửa nóng rực, vội vàng rút hai tay non mịn của mình về.

“A Kiệt, cám ơn cậu.” Tả Vân Hi lại khác người, hắn cho Lam Úc Kiệt một cái ôm bằng hữa, sau đó từ trên tay người hầu Tả gia tiếp nhận cơm trưa hôm nay của Khúc Cảnh, mặt sáng lạn đi hầu hạ tâm can bảo bối của hắn.

Lam Úc Kiệt ước chừng hóa đá trên hành lang mười phút, sau đó mới hoàn hồn giống như gặp quỷ chạy vội về văn phòng của anh.

Nhất định là gặp quỷ, vừa rồi tuyệt đối không phải là Tả Vân Hi.

Tả Vân Hi cổ quái, cực ghét tiếp xúc với người khác, bọn họ nhiều năm bạn bè như vậy, ngay cả thân nhau thế cũng là có khoảng cách, nhưng hôm nay người kia chẳng những cười như thằng mê gái, còn bắt tay anh thậm chí ôm anh!

Lam Úc Kiệt không ngừng rửa tay, dùng xà phòng chà xát nửa ngày còn thêm thuốc sát trùng vào.

Tả Vân Hi không để Khúc Cảnh biết được hắn nghe chuyện ngày đó cậu nói cùng Lam Úc Kiệt, nhưng Khúc Cảnh cứ theo lời đã nói, cậu chậm rãi thay đổi chính mình, mà Tả Vân Hi cũng không lo trái lo phải vì lòng tự trọng nhỏ bé của cậu mà không dám cưng chiều cậu, một tiến một lui, quan hệ của hai người tiến triển cực nhanh, càng như keo như sơn.

Cũng không biết có phải vì sức mạnh tình yêu hay không, thân thể Khúc Cảnh phục hồi so với dự tính ban đầu nhanh hơn, mỗi ngày ăn uống cũng nhiều thêm, hơn hai tháng sau bắt đầu thêm một chút thịt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn như khi đó gầy yếu tiều tụy, trừ bỏ xem có vẻ mượt mà một chút, sắc mặt trắng nõn cũng trở nên có huyết sắc, hồng nhuận làm cho người ta muốn nhéo.

Hai chân lên da non, vừa trắng lại mềm làm cho Lam Úc Kiệt nói trông như măng non xào thịt, bất quá bởi vì da non mềm mại, đạp lên đất có chút rát, Khúc Cảnh không nói ra, bất quá buổi chiều cậu ngẫu mà để sách qua một bên vịn giường bệnh đi qua lại để hai chân nhanh thích ứng.

Hôm nay buổi chiều Khúc Cảnh vịn sô pha chân trần đi qua lại mấy phòng, két một tiếng cửa phòng mở ra, một người phụ nữ đội mũ đi vào, cộp cộp mấy tiếng liền đứng trước mặt Khúc Cảnh nhìn cậu từ đầu đến chân một lần, tiếp theo, bà liền đem ánh mắt chăm chú vào trên mặt Khúc Cảnh, nhìn nửa ngày cũng không dời.

Khúc Cảnh ngây người có đến ba phút, sau đó nghĩ đến mình còn đi chân trần có chút không lễ phép, vội vàng chùi chân ngồi trở lại trên giường.

“Xin hỏi......” Khúc Cảnh suy nghĩ, người này chắc là đi nhầm phòng rồi, bởi vì cậu nằm viện hơn hai tháng cũng chưa gặp qua bà ấy.

“STOP, tôi nói trước đi!” Người phụ nữ kia dáng vẻ khoa trương, tháo chiếc mũ xanh ngọc có cắm hai cái lông chim thảy lên bàn trà, lộ ra một mái tóc xoăn lượn sóng như công chúa, thậm chí ngay cả trang phục trên người cũng là váy xòe theo cung đình Châu Âu, nhưng tuổi thoạt nhìn có lớn một chút, chỉnh thể cảm giác rất không hài hòa. “Ngươi...... chính là Khúc Cảnh?”

“Vâng.” Khúc Cảnh thành thật gật gật đầu. Nguyên lai không phải nhầm phòng, mà là tìm đến cậu...... Bất quá...... bọn họ không quen nhau đi......?

Khúc Cảnh xác định chính mình chưa thấy qua người phụ nữ này, nhưng nhìn nhìn lại cảm thấy có chút quen mặt.

“Ai, lớn lên cũng không được gì, tuyệt không đáng yêu, toàn thân cao thấp chỉ có cặp mắt là còn có thể nhìn được.” Vuốt vuốt mái tóc xoăn lọn to trên vai, khẩu khí của người phụ nữ có vẻ hơi khinh thường, trừng mắt nhìn Khúc Cảnh thế nào cũng không vừa mắt.

“Kia đúng là xấu hổ quá, tôi sinh ra lớn lên đã như vậy rồi, nếu không thích có thể không nhìn, cửa ở đó, xin cứ tự nhiên.” Tính ra, Khúc Cảnh còn chưa từng không lễ phép với ai, thế như người đàn bà này vừa vào cửa đã có động tác sĩ diện như thế, tiếp theo còn không chút khách khí liền phê bình diện mạo của cậu, Khúc Cảnh biết mình bộ dạng thực bình thường, không đáng yêu cũng không xinh đẹp, bất quá ít nhất cũng không e ngại ai, gặp phải phê bình không khách khí như vậy, Khúc Cảnh tốt tính cũng bị thái độ như vậy làm phát hỏa.

Cậu dáng vẻ không đáng yêu cũng không xinh đẹp, thế nhưng Hi cũng không ghét bỏ cậu, bà ta sao lại ghét bỏ cậu?!

“Hờ, còn hung dữ nữa chứ!” Người phụ nữ cũng không đem lời Khúc Cảnh để vào trong tai, cái loại trình độ không đến nơi đến chốn này căn bản là không xem ở trong mắt. Đặt mông tao nhã ngồi xuống sô pha, người phụ nữ cẩn thận kiểm tra móng tay thủy tinh của mình, ân, vẫn là đẹp thế mà. Lúc này, bà ngay cả nhìn cũng chưa nhìn Khúc Cảnh liếc mắt một cái, chỉ lo thưởng thức móng tay xinh đẹp vừa làm xong của mình. “Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi Tiểu Hi, ngươi ra giá, ta cũng không sợ ngươi công phu sư tử ngoạm, chỉ cần ngươi nói, ta liền cho.”

“Bà......” Khúc Cảnh bị người đàn bà này làm tức giận đến đầu sắp bốc hơi nước, chuyện của cậu và Hi thì có liên quan gì đến người khác, vì sao cậu phải bị người đàn bà chả biết từ đâu ra này vũ nhục chứ?! “Mời bà đi ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Thế nào? Không dám nói? Ha là sợ ta không có tiền? Ngươi yên tâm, ngươi muốn bao nhiêu ta đều đưa cho ngươi, chỉ cần ngươi đừng quấn lấy Tiểu Hi nhà ta, cái khác đều có thể bàn được.” Người phụ nữ vẫn là khẩu khí này, cao cao tại thượng khinh thường, ánh mắt giống bẩm sinh nằm ở đỉnh đầu. “Ngươi muốn bao nhiêu? Năm nghìn vạn [50.000.000] có đủ hay không? A, Tiểu Hi nhà ta không chỉ là giá này, chỉ lấy năm nghìn vạn sợ nhét không được kẽ răng của ngươi đi? Vậy ba trăm triệu đi, rồi, lấy chi phiếu, nhận lấy, nhớ rõ về sau không cần quấn lấy Tiểu Hi.”

Hết 9-4

9-5

“Bà đi ra ngoài, đi ra ngoài!” Khúc Cảnh ánh mắt đỏ lên, nghe những lời này, tựa như mấy bả đao chém vào trong lòng, đau đến nỗi trong lòng rướm máu, nước mắt sắp chảy ra.

Khúc Cảnh kích động thở hổn hển không ngừng, cậu vỗ về ngực mình vội vàng ấn nút khẩn cấp bên giường, ho khan vài tiếng lại bắt buộc chính mình trấn định hô hấp chậm rãi.

Không được, không thể như vậy, thở gấp sẽ bị sốc, như vậy Hi sẽ lại lo lắng.

“Ai, ai, ngươi không có việc gì đi, đừng dọa ta a!” Thấy Khúc Cảnh thở gấp thành như vậy, người phụ nữ cũng nóng nảy, từ sô pha nhảy dựng lên chạy đến phía sau Khúc Cảnh muốn vỗ lưng cho cậu.

“Đi! Bà đi đi!” Khúc Cảnh lắc lắc thân mình không cho bà chạm vào, giãy dụa không thở nổi.

“Khúc Cảnh!” Lam Úc Kiệt từ văn phòng vội vàng tới, phía sau còn có một người đàn ông trung niên mặc vest đeo cravat.

Vào cửa sau thấy Khúc Cảnh thở gấp không ngừng, Lam Úc Kiệt lập tức từ ngăn tủ lấy ra dụng cụ mở rộng khí quản, đỡ đầu của cậu ra đặt lên miệng Khúc Cảnh bóp hai cái.

Khúc Cảnh ban đầu không bị suyễn, bệnh này là do lúc ấy một đêm đông lạnh dưới tuyết lại không được trị liệu đúng lúc nên mới mắc phải.

Khúc Cảnh chậm rãi thở trở lại, hít sâu mấy cái, đã không còn thở gấp, nhưng ngực vẫn ẩn ẩn đau, ngẩng đầu vừa thấy Lam Úc Kiệt, đôi mắt to tròn kia lại ướt, giống nhìn thấy thân nhân ôm thắt lưng Lam Úc Kiệt ô ô ủy khuất khóc lên.

“Bà xã à, em không phải nói đi WC sao? Sao lại chạy tới đây?” Người đàn ông trung niên lấy khăn tay trong túi ra xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, đột nhiên có loại xúc động muốn lập tức kêu phi cơ bay về đi.

Bọn họ vốn là đến thăm Khúc Cảnh, cho nên trước khi đến phòng bệnh thì tới văn phòng Lam Úc Kiệt một chút, ai biết bà này ngốc như vậy, lại là chạy tới nơi này chọc thị phi.

Giờ thì hay rồi, lần này chết chắc rồi, lấy cá tính Tiểu Hi, nếu biết tuyệt đối sẽ phát giận cho coi.

“Em chỉ là đùa giỡn với cậu ta thôi mà, ai biết lại như vậy? A Kiệt vừa nãy rõ ràng nói thân thể cậu ta tốt hơn rất nhiều rồi mà!” Người phụ nữ biểu môi, biểu tình cực kỳ vô tội.

“Ách...... A Kiệt...... Lần này, đừng nói với Tiểu Hi được không?” Người đàn ông trung niên cái trán mới lau qua lại đổ ra mồ hôi lạnh.

“Đừng nói với ai?” Cửa không đóng, Tả Vân Hi thu được tin tức hai ông bà già bay về liền quăng một phòng họp đầy nhân viên nhấn chân ga tới bệnh viện, nào biết vẫn là đã muộn.

Bà già chết tiệt này!

Cả ông già này cũng thế, về không nói còn chưa tính, vừa về đã đến thẳng bệnh viện, rốt cuộc là muốn làm cái gì?!

“Bảo bối, làm sao vậy? Ai khi dễ em?” Tả Vân Hi vừa vào cửa liền thấy Khúc Cảnh ôm hông Lam Úc Kiệt vùi đầu khóc không ngừng, nhất thời tâm thắt lại. Gỡ đôi tay nhỏ bé ra khỏi người Lam Úc Kiệt, Khúc Cảnh khóc khắp mặt toàn là nước mắt nước mũi, nhìn thấy Tả Vân Hi còn khóc lợi hại chút, ôm thắt lưng hắn, vùi đầu nước mắt không dừng được. Tả Vân Hi vừa vỗ lưng cậu vừa dỗ dành, tâm giống bị cắt mấy đao vậy, đau lòng muốn chết. “Không khóc, đừng khóc, anh ở đây rồi, ai cũng không đụng tới em được, khóc như vậy lại khó thở anh sẽ đau lòng đó.” [Gin: câu vốn sến, mình cật lực làm cho nó sến hơn =))]

Ở một bên mà nhìn, trừ bỏ Lam Úc Kiệt, hai người kia đều là rớt cằm còn hóa đá.

Miêu Tuyết cùng Tả Tam đã đời thưở nào xem qua đứa con bọn họ dỗ người khác đâu?!

Hai người đều bị dọa choáng váng!

“Nói, mẹ đã làm cái gì?” Tả Vân Hi ôm tâm can bảo bối của mình, quay đầu khẩu khí nói với Miêu Tuyết rất giống băng ở Nam cực, đông chết người.

“Tiểu Hi...... Mẹ chỉ là đùa với cậu ta mà thôi......” Miêu Tuyết ủy khuất nhìn đứa con biến sắc mặt, kéo ông chồng đang chà chân chuẩn bị đi lại bên người, sau đó ý đồ nặn ra vài giọt nước mắt giả bộ đáng thương. “Con dâu mà...... làm mẹ chồng đến thăm chẳng lẽ còn phải xin phép sao......”

Nước mắt còn chưa nặn ra, Miêu Tuyết ngầm dùng gót giầy đá Tả Tam mấy đá.

Ông đáng chết a, còn không mau giúp tôi nói chuyện, con trai quạo rồi kia!

“Ừ..... Đúng đó...... con trai à......... con cũng biết mẹ cậu thích coi phim mà, cho nên thực thích diễn...... con tha thứ cho mẹ đi......” Nhìn thấy Tả Vân Hi mặt lạnh băng, Tả Tam nói cũng thiếu chút nữa đều nói lắp.

Thằng con này là ai sinh a...... Rốt cuộc là di truyền theo ai vậy a......?

Tả Tam cũng rất sợ thằng con mình biến sắc mặt, cái kia khủng bố a...... Không ai có thể chống lại.......

Khúc Cảnh hút cái mũi, Tả Vân Hi rút khăn ướt, cẩn thận lau khuôn mặt bẩn như hề kia sạch sẽ, Khúc Cảnh cũng ngừng khóc, nhưng vẫn dừng không được khóc thút thít.

Tả Vân Hi ôm cậu, bàn tay ôn nhu vỗ nhẹ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia bởi vì khóc mà đỏ bừng, trong lòng hắn có loại ý nghĩ muốn chém người.

Tả Vân Hi lạnh mặt, so với cơn bão tuyết lớn nhất của năm nay còn đáng sợ hơn vài lần.

Lam Úc Kiệt không để ý ánh mắt cầu cứu của vợ chồng, không nghĩa khí sờ soạng đi ra ngoài, rất sợ bị tình nghi mà vạ lây.

Không có biện pháp, đây là việc nhà người ta, anh người ngoài nhúng tay vào làm gì!

“Hi...... bà ấy là mẹ anh?” Không khí xấu hổ, Khúc Cảnh thở chậm, cũng không còn khóc thút thít, thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã khóc có chút chọc người trìu mến.

Tả Vân Hi sờ sờ đầu Khúc Cảnh, ngồi ở mép giường nghiêm mặt không trả lời.

Nói sau, hắn thật sự cảm thấy bản thân là năm đó ở sinh ra bị ôm nhầm ở cái bệnh viện kia, vì vậy bà già này mới là mẹ hắn, quả thực chính là điểm bẩn lớn nhất trong đời này của Tả Vân Hi.

Nhíu mi, hắn một chút cũng không muốn thừa nhận.

“Đúng vậy, cậu bạn nhỏ, bác là mẹ của Tiểu Hi, thực xin lỗi a, vừa rồi...... vừa rồi bác không phải ý định, bác nghĩ đến bệnh của cháu tốt hơn rồi, cho nên muốn chọc cháu thôi, không phải cố ý muốn hại cháu đâu.” Miêu Tuyết vừa thấy có thể cứu chữa, hai mắt sáng long lanh, lập tức nhảy lên dùng bộ dáng dễ làm thân nhất đi lấy lòng Khúc Cảnh.

“Khụ, đúng vậy, Khúc...... Khúc Cảnh phải không, bác là ba của Vân Hi, thực xin lỗi a, cái kia...... bà xã bác chính là thích diễn kịch...... Có cơ hội đều diễn như thế, một thân trang phục này cũng là xem cái kịch gì đó mà làm đấy, dọa đến cháu đi? Bác thay bà ấy xin lỗi cháu nha. Bà ấy chính là như vậy, nghiện diễn đến mấy đầu trâu cũng không tha được, quản giáo không nghiêm, cháu đừng so đo với bà ấy nha.” Tả Tam ánh mắt chợt lóe, phát hiện có hi vọng chạy trốn, vội vàng kéo bà vợ qua một bên nhào đến trước mặt Khúc Cảnh xin lỗi.

“Cho nên, bác vừa mới nói cho cháu năm nghìn vạn, còn muốn cháu rời đi, đều là gạt cháu sao?” Khúc Cảnh xem xét tờ chi phiếu còn để trên bàn cạnh sô pha, cảm giác trong lòng còn sợ hãi.

Cho dù đó là thật, cho cậu nhiều tiền hơn cậu cũng không muốn rời Tả Vân Hi, hơn nữa, giữa bọn họ đã không còn ngăn cách, Khúc Cảnh nói gì cũng không để Tả Vân Hi lại, cậu nhất định sẽ đấu tranh tới cùng.

Mới nãy cậu bị dọa rồi, nhất thời liền nhớ lại cơn ác mộng Giản Hướng Bằng đuổi cậu đi, nên mới nhìn thấy Lam Úc Kiệt xuất hiện tựa như nhìn thấy thân nhân khóc không ngừng.

“Năm nghìn vạn?” Tả Vân Hi cắn răng, gân xanh lập tức nổi lên trên trán, trừng mắt dựng thẳng lông mày, trong mắt như phát hỏa.

“Phải..... Là nói giỡn thôi! Không phải thật, đừng tưởng thật mà! Bác là hôm qua coi phim bị nghiện, cho nên mới theo nội dung phim mà diễn thôi, không phải thật đâu!” Miêu Tuyết vội vàng phủ nhận, quơ tay giải thích cho chính mình còn không quên lui về sau mấy bước.

Ô...... đứa con này là ai sinh vậy...... không giống chút mình chút nào hết......

Miêu Tuyết dùng ánh mắt cầu cứu Tả Tam, Tả Tam nhìn thấy con trai mình trên đầu sắp bốc khói, nào dám vuốt râu trước mặt lão hổ a, lập tức cũng lui lại mấy bước, sau đó nhìn bà vợ liều mạng lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện