Chương 6: Nỗi đau xác thịt
"Mọi người,sớm an."
"Sớm an,Orihime."
Kuroro gật gật đầu,ánh mắt liếc vào bên ghế trống. Ý tứ rất rõ ràng: ngồi xuống đi.
"Có chuyện gì sao? "
Nàng đảo mắt nhung xung quanh ,phát hiện tất cả mọi người đều nhìn nàng. Bàn tay không khỏi nắm chặt,chakra đều đã tụ tập trong tay. Mặc dù lượng chakra ít đến đáng thương,nhưng nàng không thể không dùng.
"Ta muốn nói là..." Kuroro mỉm cười nhìn nàng cơ hồ là buộc chặt thân mình,tiếp tục nói:" Vì ngươi đã cùng chúng ta là một đoàn thể ,cho nên chúng ta hi vọng ngươi có thể mạnh hơn. "
Orihime nhíu mày.
"Cho nên ?"
"Cho nên,việc huấn luyện ngươi sau này giao cho Feitan."
Giao cho Feitan...
Giao cho Feitan.....
Thiên! Đừng đùa!
"Hiện tại,bắt đầu."
----------------
"A!"
'Vút'
"A!A!"
'Hộc hộc'
'Vút!'
Đồng tử trong mắt dần tan rã,Cả người toàn là máu. Máu tươi bắn ra,dính tại trên mặt,trên tường ,cũng dính tại trên người hắn.
Roi da vung lên vun vút,Orihime không thể nhớ được nàng bị quất đã bao lâu,không thể đếm được hết miệng vết thương trên người. Nàng chỉ cảm thấy thật đau,cũng thật hận lũ người này .
Nếu,nếu như lực lượng của nàng khôi phục ..
Nếu như ca ca ở..
"Ca...ca ca.."
"Hử?"
Feitan lên tiếng nghi hoặc. Nàng nói mớ sao?
Nhìn nàng hiện tại,váy trắng đều đã nhìn không ra nguyên trạng. Màu tím đạm đôi mắt ảm đạm đi trông thấy,máu tươi tẩm ướt người nàng,trong không khí bốc lên huyết tinh hương vị,không hiểu sao,Feitan cảm thấy chúng thật..ngọt.
Nàng hiện tại yếu ớt hơn bao giờ hết. Nhu thuận bị treo tại trên tường. Cả người loang lổ vết thương,hắn có chút ...đau lòng.
"Là vì ngươi.."
Lẩm bẩm,nhỏ như không thể nghe thấy,Feitan vươn tay,sau đó quất mạnh một cái,máu tươi bắn ra,trên người nàng lại nhiều hơn một miệng vết thương .
"Aa!"
Đau,thật đau quá..
Dường như hiện tại,nàng đang mất dần cảm giác...
"Nữ nhân.." Feitan thấp giọng gọi,nàng miễn cưỡng ngẩng đầu lên,đã thấy hắn quăng roi da đi. Nàng nhẹ thở ra một tiếng. Đã xong...sao?
Feitan lấy một thứ gì đó trên bàn,tiến lại gần nàng. Hắn chậm rãi để nó trước ngực nàng ,sau đó chạm một cái---
"Aaaa"
Nàng ngửa đầu cắn chặt răng. Cố nén không cho miệng phát ra bất cứ thanh âm nào. cơ thể truyền đến cảm giác tê dại đau đớn.
"Đây là điện lực 100W"
"Sau này,đều sẽ tăng mạnh."
Điện lực..
Cùng lôi độn giống nhau sao?
Không đợi nàng nghĩ thêm,Trên cơ thể lại truyền đến tê dại ma buốt cảm giác. La hét,đến khàn cả giọng ,nếu như ,nếu như lực lượng khôi phục...
Làm ơn,hãy mau chóng khôi phục đi!
Nửa tiếng sau...
Feitan lại gần,nắm cằm nàng kéo lên,cưỡng chế khiến nàng nhìn vào mắt hắn .
Đôi mắt nàng hơi mở một chút,gần như nhắm lại. Hơi thở yếu ớt nhưng lại rất đều . Điều này làm cho Feitan rất nghi hoặc .
Tại sao tra tấn cả ngày,mà nàng vẫn có thể kiên trì được?
Nhịp thở đều đều ,không thể nào là người bình thường có thể có được khi bị tra tấn nặng như vậy...
Còn nữa ,khi hắn rút móng tay nàng,lại thấy được một vài vết chai mờ..
Đó là dấu vết cầm kiếm để lại.
Nàng là kiếm sĩ?
Không,không thể .
Người ở dưới khẽ rên nhẹ một tiếng,Feitan hồi thần. Nếu đội trưởng biết,hắn nhất định sẽ đối với nữ nhân này hứng thú..
Nhưng là,hắn không muốn. Nữ nhân này là của hắn!
Khoé miệng khẽ nhếch lên,Mắt vàng bên trong là điên cuồng là chiếm hữu. Hắn tiến gần nàng,môi gần như chạm vào vành tai nàng . Hắn khẽ thì thào,hơi thở ấm áp phả vào tai khiến nàng trong nháy mắt lạnh run.
"Nữ nhân.."
Hắn dời môi,dừng lại trước mặt nàng,mặt đối mặt. Hắn lại lần nữa cúi sát đầu xuống,liếm liếm máu tươi trên má nàng .
"Máu của ngươi,thật ngọt .."
"Âm thanh của ngươi,thật dễ nghe ..."
Sau đó,tựa hồ lại vang lên tiếng cười khẽ. Orihime không chịu nổi,sớm đã ngất đi.
Feitan tháo xích sắt trên người nàng ra,sau đó đỡ nàng xuống. Ôn nhu mà cuồng bạo ,hai tính từ vốn đối lập tại trên người hắn lại hài hoà đến bất khả tư nghị. Hắn ôm nàng ,sau đó đưa nàng ra khỏi mật thất,đi lên phòng.
"Feitan ,đã xong sao?"
Shalnark nhìn nhìn Orihime,lại nhìn Feitan. Cuối cùng ,hắn nhịn không được nói:
"Feitan,ngươi ra tay hơi nặng."
"Im miệng! Cần ngươi quản sao!"
Shalnark hé miệng ,nhưng lại không nói ra được lời nào. Nhìn bóng dáng Feitan ôm nàng đi,trên mặt hắn vẫn là nụ cười muôn thuở ,chẳng qua trong mắt sáng tối không rõ .
"Nếu như nàng có mệnh hệ gì.."
Âm u trầm thấp,tựa như ma quỷ lầm bầm. Shalnark khôi phục nguyên lai trong sáng thanh âm,cười hì hì.
"Ân? Thì sao đây a?!"
Hắn khẽ tung người ,nhảy ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng chiếu rọi vào,xua đi hết thảy âm u.
---------
Tác giả có điều muốn nói: muốn ngược thật kinh khủng ,cơ mà không viết được *nhăn mặt*
Có lẽ ta là trời sinh mẹ đẻ.('▽`)
Bình luận truyện