Hướng Dẫn Sử Dụng Đàn Ông

Chương 41



Lúc Cố Thắng Nam và Lộ Tấn đến khách sạn Minh Đình số 1 thì nhà nhà cũng đã lên đèn.

Bảo vệ khách sạn mở cửa xe cho Lộ Tấn.

Sau khi xuống xe, Lộ Tấn đưa tay ra đón Cố Thắng Nam với tư thế rất tao nhã.

Cố Thắng Nam ngồi trên xe, luống cuống tay chân bỏ đôi giầy đế bằng ra, thay giày cao gót. Ném đôi giầy đế bằng trong xe, cô gạt mấy sợi tóc buông xuống bên má, đưa tay nắm tay Lộ Tấn, hết sức thận trọng bước xuống xe.

Lộ Tấn hoàn toàn không nhìn cô mà chỉ liếc mắt đã thấy cậu bảo vệ đang sững sờ. Lộ Tấn hơi nhếch miệng khinh thường, đắc ý thấy rõ.

Nhưng tiểu thư Cố chưa đi được hai bước đã làm hỏng hết cả hình tượng Lộ Tấn vất vả gây dựng.

Vì sợ vấp ngã, Cố Thắng Nam không thể không bám chặt cánh tay Lộ Tấn, mỗi một bước đều phải rón ra rón rén.

Lộ Tấn không nhịn được dừng bước, hết lòng chỉ bảo cô: "Đừng sợ đầu sợ đuôi gì cả, bước đi phải thật khí thế vào!"

Còn đang bận tâm vì đôi giày cao gót phải đến mười xen ti mét dưới chân, Cố Thắng Nam hỏi lại: "Khí thế gì cơ?"

"Khí thế nữ hoàng ấy!"

Thấy người phụ nữ này hoàn toàn không có lòng tin đối với chính mình, vẫn đang cúi đầu kiểm tra xem mình có giẫm lên tà váy hay không, Lộ Tấn ung dung bật ngón tay để Cố Thắng Nam ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

Lộ Tấn ngẩng mặt lên kiêu ngạo: "Nào, học theo anh. Đầu tiên, em phải thu bụng dưới lại".

Cố Thắng Nam làm theo.

"Tiếp theo, mở vai, ngẩng đầu, ưỡn ngực".

Cố Thắng Nam vẫn làm theo.

"Cuối cùng, thầm nghĩ: Mình đang đi giết người".

Cố Thắng Nam lúng túng, nhưng cô đã kịp đưa mắt nhìn Lộ Tấn làm mẫu, bày ra tư thế lạnh lùng như đang chuẩn bị đi giết người.

"Giữ vẻ mặt coi khinh thiên hạ này, một, hai, ba, bước tiếp!"

Cứ thế, một đôi nam nữ cao ngạo đạp lên ánh mắt của vô số người ngoài, không coi ai ra gì, đi vào đại sảnh khách sạn.

Cố Thắng Nam không ngừng tự nhủ: Mình đang đi giết người, mình phải đi giết người...

Đến tận lúc đột nhiên bị Mạnh Tân Kiệt ngăn lại.

Mạnh Tân Kiệt đã đứng chờ trong đại sảnh từ sớm, lúc Cố Thắng Nam và Lộ Tấn xuất hiện trong tầm nhìn của cậu ta, cậu ta lập tức nhận ra Lộ Tấn, vì thế vội vàng chạy tới chỗ hai người bọn họ.

Nhưng rõ ràng cậu ta không nhận ra Cố Thắng Nam. Bị ánh mắt lạnh như băng và tràn đầy khinh thường của Cố Thắng Nam quét qua người, Mạnh Tân Kiệt rụt cổ lại theo phản xạ có điều kiện. Tránh khỏi ánh mắt giết người này, Mạnh Tân Kiệt quay sang và gặp ngay ánh mắt coi trời bằng vung của Lộ Tấn, cậu ta lập tức cảm thấy dường như mình đã chết vô số lần dưới ánh mắt của hai người này.

Đi giày cao gót, Cố Thắng Nam đã gần cao bằng Lộ Tấn. Ba người đều rất cao đi cùng nhau, những người khác đều tự giác không đi cùng thang máy với bọn họ. Đến tận lúc thang máy đã đi lên, thấy xung quanh không còn có người ngoài, Cố Thắng Nam không cần phải lẩm bẩm "Mình phải đi giết người nữa", toàn thân cô mới thả lỏng ra.

Cô vừa dựa vào thành thang máy như một loại động vật thân mềm vừa nhìn về phía Mạnh Tân Kiệt: "Từ Chiêu Đễ đâu? Cô ấy không đi cùng với cậu à?"

Vẻ mặt Mạnh Tân Kiệt lập tức cứng đờ.

Sau khi phản ứng lại, đôi mắt Mạnh Tân Kiệt lập tức quét về phía Cố Thắng Nam giống như một chiếc radar.

Đáng tiếc là sau khi quan sát một hồi lâu, Mạnh Tân Kiệt vẫn không dám xác nhận, đành phải nhìn về phía Lộ Tấn giống như cầu cứu. Nhận được ánh mắt ngầm thừa nhận của Lộ Tấn, cuối cùng Mạnh Tân Kiệt mới dám gọi thành tiếng: "Giáo viên Cố?"

Cố Thắng Nam đang định gật đầu với Mạnh Tân Kiệt, lại nghe thấy Mạnh Tân Kiệt bổ sung thêm một câu: "Cô làm phẫu thuật thẩm mĩ quá thành công đấy!"

"..."

"..."

Bây giờ Cố Thắng Nam không cần lẩm nhẩm cũng có thể bày ra vẻ mặt "Ta phải đi giết người" với Mạnh Tân Kiệt.

Mạnh Tân Kiệt bị vẻ mặt của cô làm cho rùng mình.

May mà lúc này thang máy đã lên đến tầng cao nhất. Một tiếng "Tinh!" vừa vang lên, Mạnh Tân Kiệt đã vội vã bấm phím mở cửa liên tục. Cửa thang máy còn chưa mở hẳn ra, cậu ta đã lách người chạy ra ngoài.

Lộ Tấn yên lặng cầm tay cô đặt lên khuỷu tay mình. Lúc này Cố Thắng Nam cũng không có tâm tư để ý đến những chuyện khác, cô lập tức đứng thẳng người lên, thu bụng, mở vai, ngẩng đầu, ưỡn ngực, một, hai, ba, đi nào!

Hai nhân viên phục vụ mở cánh cửa dẫn đến phòng tiệc cho họ.

Đưa mắt nhìn quanh, toàn bộ đều là trai thanh gái lịch quần áo sang trọng chuyện trò vui vẻ ăn uống linh đình. Xung quanh có người ngoài, trạng thái nghiêm nghị giả tạo của Lộ Tấn tự động được kích hoạt, thậm chí Cố Thắng Nam cũng lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Tân Kiệt tỏ ra đứng đắn như thế.

Bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh, chỉ chốc lát sau Cố Thắng Nam cũng học được lễ nghi giao tiếp ra vẻ đạo mạo như vậy, mỗi khi ánh mắt gặp ánh mắt người lạ, cô lại nở nụ cười khách sáo mà xa cách.

Trên đường đi vào trong hội trường, ánh mắt đám đàn ông xung quanh tới tấp nhìn đến làm khóe miệng Lộ Tấn âm thầm nhếch lên. Cố Thắng Nam lại bị vô số ánh mắt bám dính trên người làm cho rất khó chịu, may mà Mạnh Tân Kiệt đã bắt đầu giới thiệu tình hình ở đây nên cô mới có thể phân tâm một chút: "Lộ Minh Đình, chủ tịch tập đoàn Minh Đình còn đang nằm viện, người chủ trì tối nay là Lộ Chinh, thiếu chủ của tập đoàn Minh Đình, chính là người kia..."

Vừa nói, Mạnh Tân Kiệt vừa không quên chỉ một người đàn ông đang nói chuyện bên cạnh bàn chủ tịch.

Chỗ Cố Thắng Nam đang đứng cũng cách bàn chủ tịch không xa, cô nhanh chóng nhận ra Lộ Chinh...

Không phải tên người mẫu nam cao ngạo cô gặp ở bệnh viện khi ngồi cùng Lộ Tấn thì còn ai?

Cố Thắng Nam không thể không nhìn về phía Lộ Tấn.

Vẻ mặt Lộ Tấn không có gì thay đổi, vẫn đang ở trạng thái đạo mạo, Cố Thắng Nam lại cảm thấy hơi nhụt chí: "Lộ Chinh mời anh đến à?"

Vừa nhắc tới Lộ Chinh, Cố Thắng Nam đã nhìn thấy Lộ Chinh quay lại nhìn bọn họ sau khi được người bên cạnh nhắc nhở.

Sau đó Lộ Chinh lại đi thẳng tới chỗ họ.

Lộ Tấn yên lặng cười cười với Cố Thắng Nam, ánh mắt lại nói với cô: Mau kích hoạt trạng thái giết người cho anh!

Sau đó anh ta dẫn cô đi lên đón Lộ Chinh.

Cố Thắng Nam đành phải tiếp tục lặp lại bí quyết: Thu bụng, mở vai, ngẩng đầu, ưỡn ngực, một, hai, ba, bước tới!

Quả nhiên sau khi có ánh mắt giết người, cô lập tức nhận được đãi ngộ cực kì bất đồng. Lúc ở bệnh viện không hề nhìn cô bằng nửa con mắt, giờ đây Lộ Chinh cực kì khách sáo nói với cô và Lộ Tấn: "Vừa rồi tay phó tổng còn nói với anh là đã nhìn thấy một phụ nữ cực kì xinh đẹp, chắc hẳn người đó chính là bạn gái của chú!"

Lộ Chinh cười cười với cô: "Xưng hô thế nào?"

Cố Thắng Nam lập tức mỉm cười đáp lễ: "Tôi họ Cố".

"Hân hạnh được gặp cô". Lộ Chinh đưa tay về phía cô.

Cố Thắng Nam đang định bắt tay Lộ Chinh, đột nhiên lại có người cắt ngang...

Có người đến tìm Lộ Tấn, hình như là trợ lí của Lộ Chinh: "Tổng giám đốc Lộ, mẫu thân ngài đã đến dưới lầu".

Vẻ mặt cả hai người Lộ Tấn, Lộ Chinh đều sầm xuống.

Lộ Chinh khẽ gật đầu với Lộ Tấn: "Xin lỗi, anh phải đi một lát".

Nói xong liền bước nhanh rời đi.

Cố Thắng Nam quay lại nhìn thoáng qua bóng lưng Lộ Chinh, không cầm được nhíu mày: "Mẹ anh ta không phải là bà già lần trước đuổi chúng ta ra khỏi khách sạn Minh Đình đấy chứ?"

Lộ Tấn không trả lời cô.

"Tại sao có vẻ như Lộ Chinh không ngờ mẹ anh ta lại đến đây thế nhỉ?"

Rốt cục Lộ Tấn cũng mở miệng, nhưng lại không phải để trả lời câu hỏi của cô, mà là...

"Không cho phép bắt tay hắn".

Lộ Tấn hơi bất mãn ra lệnh cho cô.

Nghe vậy, Cố Thắng Nam thu ánh mắt lại, thoáng nhìn Lộ Tấn. Vẻ mặt anh ta hết sức lập lờ làm người ta không đoán được anh ta đang nghĩ gì.

Cố Thắng Nam đang định mở miệng tiếp lời anh ta, lại có một người đàn ông mặc âu phục xa lạ đi tới bên cạnh cô, nói ngân nga: "Vị tiểu thư này..."

Cố Thắng Nam nhìn về phía người nam giới xa lạ, nhanh chóng nghe thấy đoạn dạo đầu của đối phương: "Cô là nhân viên của Minh Đình à? Tại sao trước đây tôi chưa từng gặp cô nhỉ?"

Người này đến để ...bắt chuyện sao?

Cố Thắng Nam chưa từng phải xử lí tình huống như thế này bao giờ, cô vô thức liếc nhìn Lộ Tấn.

Cô còn tưởng rằng Lộ Tấn sẽ ngăn cản người đàn ông xa lạ đó, không ngờ anh ta lại ung dung đứng xem.

Cố Thắng Nam đành phải tự mình ứng phó.

Người đàn ông xa lạ nhanh chóng đưa ra danh thiếp của mình: "Đây là cạc vi dít của tôi".

Ý là muốn hai bên trao đổi phương thức liên lạc.

Nhưng đúng lúc này...

"Xin lỗi, cô ấy không mang danh thiếp". Lộ Tấn rốt cục cũng không nhịn được nói chen vào, giọng nói lạnh lẽo.

Người đàn ông xa lạ không cầm được nhìn về phía Lộ Tấn.

Hình như Lộ Tấn bẩm sinh đã có một tuyệt chiêu bí truyền: Chỉ cần dùng ánh mắt lạnh nhạt đã có thể khinh bỉ người khác xuống tận bùn đen. Đối mặt với ánh mắt như vậy của Lộ Tấn chưa được nửa giây, người đàn ông đã không nhịn được tránh ra khỏi ánh mắt anh ta, lại tập trung đánh hạ Cố Thắng Nam: "Rất vui được biết cô. Lúc nào có thời gian thì liên lạc cho tôi?"

Cố Thắng Nam gật đầu.

Trước khi cáo từ, người đàn ông xa lạ định bắt tay Cố Thắng Nam. Đúng lúc này, Lộ Tấn lại đưa tay ra nắm tay Cố Thắng Nam, sau đó kéo tay cô lại giấu sau lưng mình.

"Xin lỗi, cô ấy có tật yêu sạch sẽ".

Thấy Lộ Tấn vẫn tỏ ra không coi ai ra gì, người đàn ông xa lạ đành phải cụt hứng bỏ đi.

Mà một giây sau khi đối phương rời khỏi, tấm danh thiếp vừa tới tay Cố Thắng Nam đã bị Lộ Tấn lấy mất.

Lộ Tấn dẫn cô tiếp tục đi tới bàn ăn có tên bọn họ. Lúc đi qua một chiếc bàn, Lộ Tấn tiện tay đặt tấm danh thiếp đó lên bàn rồi thản nhiên đi tiếp.

Cố Thắng Nam kháng nghị: "Đây là lễ nghi xã giao hết sức bình thường mà?"

"Không bình thường".

Anh ta đáp rất nhẹ nhàng.

Cố Thắng Nam lúng túng: "Vậy sao anh không lôi em đi sớm một chút? Cứ phải đợi người khác trò chuyện với em một hồi rồi anh mới chen vào làm gì?"

Lộ Tấn quay lại liếc gã đàn ông vừa bắt chuyện lúc nãy, khóe miệng giương lên tạo thành một độ cong ngạo mạn: "Anh phải cho bọn nó nhìn được mà ăn không được".

Đúng là một sở thích quái ác...

Cố Thắng Nam chỉ có thể ôm đầu ngán ngẩm.

Không lâu sau khi ngồi vào chỗ, hai người bọn họ đã thấy Lộ Chinh quay lại, tuy nhiên không thấy bóng dáng quý bà nọ.

Mà tiệc tối cũng nhanh chóng bắt đầu.

Người dẫn chương trình mời tất cả mọi người cùng vỗ tay để hoan nghênh Lộ Chinh đi lên phát biểu khai mạc.

Lập tức tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.

Cố Thắng Nam đã giơ cả hai tay lên chuẩn bị cùng vỗ tay với mọi người, thấy Lộ Tấn ngồi bên cạnh vẻ mặt vẫn bình tĩnh không hề cử động, cô lại hậm hực bỏ tay xuống.

"Gia phụ thân thể có bệnh, tạm thời không thể đến dự buổi tiệc chúc mừng hai mươi năm thành lập này. Tôi trịnh trọng thay mặt cho gia phụ, biểu thị lời sâu sắc đối với những gì các vị đang có mặt tại đây đã nỗ lực đóng góp cho tập đoàn Minh Đình trong hai mươi năm qua..."

Trên bục phát biểu, Lộ Chinh giơ tay nhấc chân đều lộ rõ phong phạm của bậc đại tướng. Sau khi phát biểu kết thúc, tiếng vỗ tay lại vang lên dồn dập như nước thủy triều.

Cố Thắng Nam vô thức lại liếc Lộ Tấn, vừa vặn nhìn thấy anh ta đẩy ghế đứng dậy.

Thấy cô nhìn về phía mình, Lộ Tấn bỏ lại một câu với vẻ lười nhác: "Anh đi hút điếu thuốc".

Mặc dù Lộ Tấn nói là đi hút điếu thuốc, nhưng Lộ Chinh đã phát biểu xong mà Cố Thắng Nam còn chưa thấy anh ta quay lại. Mạnh Tân Kiệt chỉ lo ngồi nhắn tin trò chuyện với Từ Chiêu Đễ, Cố Thắng Nam hoàn toàn bị bỏ rơi, cô cũng dứt khoát đứng dậy đi ra.

Được nhân viên phục vụ dẫn đường, Cố Thắng Nam nhanh chóng tìm được phòng hút thuốc.

Cố Thắng Nam đang định đẩy cửa đi vào, một trong hai cánh cửa lại bị người khác mở ra từ bên trong. Cố Thắng Nam giật nảy, vội buông tay ra.

Nhưng cửa chỉ bị kéo ra một khe hở rồi đối phương lại dừng tay.

Sau đó, một giọng nói nửa lạ nửa quen của một người phụ nữ lớn tuổi vọng ra que khe cửa: "Tao không biết mày dùng thủ đoạn gì làm cho Lộ Chinh buông lỏng cảnh giác với mày, thậm chí còn mời mày đến dự một bữa tiệc chúc mừng quan trọng như vậy mà không cho tao biết. Nhưng tao nói thẳng với mày luôn, chỉ cần một ngày tao còn sống thì trong danh sách thừa hưởng tài sản của Lộ Minh Đình sẽ vĩnh viễn không có tên hai mẹ con mày".

Cố Thắng Nam sững sờ.

Giọng nói của bà già này rõ ràng là vang ra từ sâu bên trong phòng nghỉ, như vậy lúc này người đang cách cô chỉ một cánh cửa đó có thể chính là Lộ Tấn.

Một người kiêu ngạo như Lộ Tấn lại bị lăng nhục như vậy, lúc này anh ta đang đứng sững sau cửa, không biết vẻ mặt anh ta sẽ như thế nào.

Cố Thắng Nam không dám nghĩ tiếp, cô cắn răng, mạnh tay đẩy cánh cửa còn lại ra rồi đi thẳng vào.

Quả nhiên Lộ Tấn đang đứng sau cửa, tay vẫn còn nắm tay nắm cửa. Anh ta ngẩng đầu nhìn Cố Thắng Nam đột nhiên xông vào, ánh mắt đang ảm đạm lập tức trở nên kinh ngạc.

Cố Thắng Nam chỉ chốc lát, nửa chữ, đi thẳng đến chỗ Lộ phu nhân đang ngồi trên chiếc sofa kê sát tường.

Lộ phu nhân kẹp một điếu thuốc dành cho nữ trên tay, sắc mặt rất xấu.

Thấy lại có một người khách không mời đi vào, bà ta hung ác dụi điều thuốc vào gạt tàn: "Đây không phải phòng nghỉ dành riêng cho VIP à? Tại sao đám người không phận sự cũng có thể vào được?"

Cố Thắng Nam không để ý đến lời này mà hỏi ngược lại: "Lộ phu nhân, có thể nghe tôi nói một câu hay không?"

Lộ phu nhân cảnh giác nhìn về phía Cố Thắng Nam.

Cố Thắng Nam mỉm cười rất đúng mực: "Người luôn treo cái từ tài sản ở cửa miệng hình như là bà đúng không? Ngược lại, Lộ Tấn hoàn toàn chưa hề nhắc tới việc này. Người tự cho mình siêu phàm luôn rơi vào một loại sai lầm là cho rằng người khác nhất định sẽ chen nhau vỡ đầu để tranh đoạt thứ mà mình coi là bảo bối. Nhưng trên thực tế, nói không chừng mấy thứ này chẳng là cái chó gì trong mắt người khác cả".

Ánh mắt Lộ phu nhân lập tức rét lạnh: "Cô!"

"Lộ phu nhân, bà đừng nổi giận. Tôi nói là một hiện tượng phổ biến, không phải cố tình nhằm vào bà. Bà cũng không còn ít tuổi nữa, giận dữ không tốt cho thân thể".

Lộ phu nhân sầm mặt đứng dậy đi thẳng đến chỗ Cố Thắng Nam: "Cô là cái thứ gì mà dám đến đây lên lớp tôi?"

Cố Thắng Nam không hề né tránh, vẫn mỉm cười, nhưng trong nụ cười này còn mang theo một khí thế không giận mà vẫn uy nghiêm: "Hơn nữa, lần trước lúc bà đuổi tôi và Lộ Tấn ra khỏi khách sạn Minh Đình, tôi đã không kịp nhắc nhở bà một điểm: Lộ Tấn trở lại thành phố B hoàn toàn không phải vì mơ ước tài sản của nhà bà, anh ấy trở lại là vì tôi. Vẫn là câu nói đó, trong mắt người khác, thứ bảo bối mà bà giữ chặt không buông đó cơ bản chẳng phải là cái..."

Hiển nhiên cả đời này Lộ phu nhân đều chưa từng bị người khác miệt thị như thế. Dáng vẻ bà ta bây giờ giống như là một giây sau sẽ giận dữ xông lên móc đôi mắt cao ngạo như Thượng Đế nhìn con sâu cái kiến của Cố Thắng Nam ra.

Thấy đủ thì dừng, Cố Thắng Nam xoay người đi ra cửa kéo Lộ Tấn bước đi.

Cô cảm nhận được cả người anh vẫn cứng đờ, vì vậy cô nắm tay anh chặt hơn nữa.

Không quay đầu lại, cô giơ tay lên vẫy Lộ phu nhân phía sau: "Cáo từ!"

***

Sau khi rời khỏi phòng nghỉ, hai người không về hội trường mà đi thẳng đến thang máy.

Vốn là cô nắm tay anh, nhưng đi được một đoạn lại đổi thành anh nắm tay cô.

Tay nắm tay, Lộ Tấn cảm nhận được sự ấm áp người phụ nữ này truyền lại cho mình.

Cảm giác ấm áp chưa từng có bao giờ.

Lộ Tấn càng đi càng nhanh, bước chân nhẹ nhàng, không khí quanh người hình như vẫn còn mang mùi trong phòng nghỉ lúc nãy nhưng lại không khiến anh cảm thấy chán ghét.

Anh không còn nhớ đến những thành kiến và bất công gặp phải trong phòng nghỉ vừa rồi.

Mà chỉ nhớ rõ một câu của cô: Anh ấy quay về là vì tôi...

Người phụ nữ này, tất cả mọi người đều cảm thấy cùng lắm cô ấy cũng chỉ là một khoảnh rừng hoang, chỉ có anh mới biết, cô ấy có thể mang đến cho người khác những bài tình ca du mục tuyệt vời nhất.

"Người hát tình ca du mục" của anh nhìn về phía anh với vẻ hơi đắc ý: "Thế nào? Em cũng có bản lĩnh đấy chớ?"

Lộ Tấn điều chỉnh lại tất cả những cảm xúc nhấp nhô dưới đáy lòng, chỉ mơ hồ nhướng mày với cô: "Giết người trong vô hình. Không tồi, đã học được vài phần chân truyền của anh rồi".

Cố Thắng Nam quyết định không nói lời nào mà dùng ánh mắt khinh bỉ anh.

Thang máy tới rất nhanh, Lộ Tấn vừa cất bước đã nghe thấy tiếng gọi xa xa: "Chờ đã!"

Người đuổi theo là Lộ Chinh.

Lộ Tấn vẫn không dừng lại, kéo Cố Thắng Nam đi thẳng vào thang máy.

Một giây cuối cùng trước khi cửa thang máy khép lại, Lộ Chinh đã lách được tay vào khe hở giữa hai cánh cửa.

Cửa thang máy lại mở ra.

Lộ Chinh nói rất nhanh: "Bố suy gan rất nhanh, nhưng bọn anh đã dùng hết cách mà đến giờ vẫn chưa tìm được nguồn. Anh biết yêu cầu này rất quá đáng, nhưng anh vẫn phải nói. Chú có thể đến bệnh viện kiểm tra tính tương thích không?"

"..."

"..."

Cửa thang máy lại khép lại trong sự yên lặng của cả ba người.

Thang máy đi xuống dưới đều đều, Cố Thắng Nam ngập ngừng nhìn Lộ Tấn, chỉ thấy sắc mặt anh như bị bao phủ bởi một lớp mây mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện