Hướng Dẫn Sử Dụng Đàn Ông
Chương 6
Hướng dẫn sử dụng đàn ông, điều thứ sáu: Sau khi bị tổn thương, các cô gái luôn hỏi: "Đàn ông khinh ta, lừa ta, gạt ta, ta nên làm sao?" Thánh nhân đáp: "Nhẫn nhịn hắn, dung thứ hắn, nhượng bộ hắn, xem một thời gian sau kết cục của hắn thế nào!" Thực ra bài này của thánh nhân là tuyệt đối không dùng được, bạn nên hại hắn, hủy hắn, xử lí hắn, chọn đúng thời cơ giết chết hắn!
***
Cho dù một giây sau Cố Thắng Nam đã quay mặt qua chỗ khác, nhưng trong đầu cô giờ đây tất cả đều là hình ảnh của một vật thể nào đó, muốn tránh cũng tránh không nổi. Cô vội ép chính mình suy nghĩ sang chuyện khác, chẳng hạn như...
Xúc xích Đức?
Hừ hừ hừ, xúc xích Đức cái gì? Nên là hot dog kiểu Mỹ mới đúng... Trong đầu đột nhiên xuất hiện những ý nghĩ kì quái này, Cố Thắng Nam xấu hổ vô cùng, cô đưa tay đập trán mình thật tàn nhẫn.
Không biết người phụ nữ này suy nghĩ những gì mà vẻ mặt thay đổi liên tục, Lộ Tấn nhân cơ hội vội kéo khoá quần lên. Nhưng vì quá vội nên hành động hơi hấp tấp, khóa quần đã kẹp vào phần da mềm mại nhất trên toàn thân. Lập tức cơn đau cấp mười tràn tới, mặt Lộ Tấn xanh mét, anh ta cắn răng, chỉ phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Kết quả là buổi đàm phán lần thứ hai giữa Lộ tiên sinh và bếp trưởng Cố chính thức khai mạc bên ngoài phòng vệ sinh nam này.
Sắc mặt vẫn chưa khôi phục lại bình thường, Lộ Tấn cố nén cảm giác đau đớn âm ỉ ở nơi nào đó, duy trì vẻ băng lạnh quý phái trước sau như một, nheo mắt nhìn cô: "Vì sao cô không mang thiết bị cảnh báo theo người như yêu cầu của tôi?"
Cố Thắng Nam cũng quan sát anh ta từ trên xuống dưới: "Anh cũng không mang mà?"
Khá lắm, đã sai trước mà còn dám cãi lại mình?
Lộ Tấn đang nghĩ phải tiếp chiêu thế nào, chưa nghĩ xong người phụ nữ này lại nói tranh: "Tối qua chắc là chính anh thay quần áo cho tôi, khi đó anh đã nhìn hết trơn, bây giờ đến lượt tôi cũng nhìn hết ráo, nên, coi như... hai chúng ta không nợ nần gì nhau nữa".
Lộ Tấn chết đứng.
Lộ Tấn cảm thấy mình cần phải nhìn nhận lại người phụ nữ này, mặc dù ngoài hình cô ta thoạt nhìn nhếch nhác, lôi thôi lếch thếch, nhưng hình như... đầu óc còn vận hành rất tốt, chỉ một câu đã làm anh ta cứng họng.
Suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục Lộ Tấn nghĩ ra cách giành chiến thắng: "Chuyện này làm sao có thể so sánh như vậy? Khi đó tôi chỉ nhìn thoáng qua, cũng không khác gì nhìn chính tôi trong gương cả".
Nói xong không quên liếc nhìn ngực cô đầy ẩn ý.
Thấy Cố Thắng Nam yên lặng, Lộ Tấn mỉm cười: Không thể nói được gì đúng không?
Nhưng anh ta đã đánh giá thấp đồng chí Cố Thắng Nam đã bị cái lưỡi độc địa của Vivian mưa dầm thấm đất mười mấy năm nay.
"CÓ gì mà không thể so sánh? Vừa rồi trong nhà vệ sinh tôi sơ ý nhìn thấy cái đó, đại khái cũng chỉ có..." Cố Thắng Nam nhớ lại một chút, dùng tay ước lượng khoảng cách: "...một đoạn thế này, thực ra cũng không có gì đáng nhìn mà!"
Thì ra vừa rồi cô ta yên lặng không phải bởi vì không nói được gì, mà là đang nhớ lại... độ - dài - của - nó!
Không đợi Lộ Tấn mở miệng, Cố Thắng Nam lại nói: "Bây giờ tiêu chuẩn đàn ông hình như là 180 xen ti mét, 180 mét vuông, 180 mi li mét. Lộ tiên sinh, anh còn kém tiêu chuẩn 180 mi li mét xa lắm".
"..."
"..."
Hai bên yên lặng giằng co, linh hồn Lộ Tấn bị tấn công vỡ vụn từng mảnh.
***
Lộ Tấn đi vào phòng VIP như mất hồn, cậu trợ lý đang ngồi trên ghế sợ đến mức đứng bật dậy: "Lộ tiên sinh, sao sắc mặt ngài kém như vậy?"
Lộ Tấn nhìn trợ lý, sắc mặt trắng bệch, vừa xua tay ra hiệu cậu ta đừng nói tiếp, vừa uể oải kéo một cái ghế ra ngồi xuống, tình thần sa sút.
Không hiểu ra sao, cậu trợ lý đành phải đoán bừa rằng ông chủ đã đói, vì vậy vội vàng dặn dò nhân viên phục vụ bên cạnh: "Bây giờ mang thức ăn vào được rồi".
Lộ Tấn đang cúi đầu, hình như suy xét gì đó, lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi hết sức nghiêm túc: "Có cái thước đo nào không?"
Mặc dù không biết ông chủ của mình muốn làm trò gì, cậu trợ lý vẫn tìm được một cái thước đo cho Lộ Tấn rất nhanh. Chỉ thấy Lộ Tấn quan sát cái thước hồi lâu, sau đó rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lập tức khôi phục tự tin, lẩm bẩm: "Chắc cô ả này xem nhiều AV quá rồi. Có người đàn ông bình thường nào được 180 mi li? Hay những bạn trai trước đây cô ta qua lại đều là người da đen?"
Cùng lúc đó, Cố Thắng Nam đã trở lại bàn ăn, rõ ràng có vẻ mất hồn. Từ Chiêu Đễ ngồi đối diện bị coi như không khí, cố gắng dùng những món ngon trên bàn gọi hồn cô bạn thân về: "Này! Món xúc xích Đức xông khói bạn thích nhất đấy!"
Cố Thắng Nam cúi đầu nhìn đĩa xúc xích, lông mày nhíu lại, đẩy chiếc đĩa ra xa một chút: "No rồi".
"Còn chưa ăn đã no rồi?"
Cố Thắng Nam lặng lẽ trả lời trong lòng: Nhìn no rồi...
***
Cố Thắng Nam kết luận, gã khó tính kia bắt đầu chơi mình rồi.
Ngày này, cô được nghỉ ở nhà. Ngủ đến lúc mặt trời lên cao theo thường lệ, chuyện đầu tiên cô làm theo thường lệ sau khi dậy là úp một bát mì, chuyện thứ hai đương nhiên là bưng bát mì này đến trước máy tính, bật máy, bắt đầu đón nhận sự tấn công liên tiếp của thế giới bên ngoài.
Đột nhiên, một người có nickname "Like chết chúng mày luôn" xuất hiện trên trang cá nhân của Cố Thắng Nam. Trong vài giây ngắn ngủi Cố Thắng Nam rơi vào trạng thái kinh ngạc, gã "Like chết chúng mày luôn" này đã bấm like một bức ảnh chụp chất bài tiết của em bé mà bạn học cô mới chia sẻ.
Chỉ trong vòng ba phút ngắn ngủi, gã "Like chết chúng mày luôn" này đã like không dưới hai mươi bức ảnh trên trang cá nhân của cô. Cố Thắng Nam vội nhìn kỹ avatar của gã "Like chết chúng mày luôn" này.
Chẳng phải là Vivian sao?
Những bạn học của cô khoe ảnh gia đình hạnh phúc này cũng đều là bạn học của Vivian. Cố Thắng Nam vội mở khung trò chuyện cá nhân với Vivian: "Bạn đổi cái nick quái dị này từ bao giờ?"
Vivian trả lời ngay: "Con ị thì có cái quái gì mà khoe? Không chịu nghĩ đến tâm tình của một người đang ăn sáng như tôi gì cả".
"Nhưng..."
Cố Thắng Nam chưa kịp gõ đến chữ thứ hai, chiếc điện thoại di động cô đặt bên cạnh bàn máy tính đã đổ chuông.
Cô vừa dùng dĩa cuốn mì ăn liền cho vào miệng vừa nghe máy. Bên kia lập tức vang lên tiếng kêu rên suýt nữa làm Cố Thắng Nam sợ đến phun miếng mì trong miệng ra ngoài qua lỗ mũi: "Giáo viên Cố! Cứu mạng!"
Cố Thắng Nam vất vả lắm mới nuốt được miếng mì xuống, thở gấp, hỏi: "Cái gì? Chuyện gì?"
Đến lúc chạy tới bếp sau của Tử Kinh, rốt cục Cố Thắng Nam cũng rõ ràng vì sao tên nhóc con đó lại phải tìm cô cứu mạng: Lộ tiên sinh đột nhiên nổi hứng gọi một hơi 17 món ăn, mỗi một món ăn đều phải trải qua 17 thao tác chế biến trở lên.
"Vị khách trên Victoria đã nói, trước 12 giờ trưa ông ấy phải nhìn thấy toàn bộ 17 món ăn ở trên bàn ông ấy".
12 giờ?
Cố Thắng Nam nhìn đồng hồ, lúc này đã là 10 rưỡi.
Phụ bếp của Cố Thắng Nam oán giận: "Đây quả thực là một nhiệm vụ bất khả thi mà! Chúng ta dứt khoát bãi công luôn đi!"
Cậu Tiểu Công bên kia có vẻ biết rất nhiều tin tức, lập tức nói xen vào: "Nghe nói ông ta là một vị khách rất quan trọng, Tổng giám đốc cũng không dám đắc tội ông ta".
Cố Thắng Nam không nói một lời, nhìn thực đơn cân nhắc trong chốc lát, đột nhiên ngắt lời: "Mau chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, còn có một tiếng rưỡi nữa, chắc vẫn còn kịp".
***
Lộ Tấn ngồi bắt chéo chân bên cạnh bàn ăn, vừa uống thuốc cảm cúm vừa nhìn đồng hồ, dáng vẻ cực kỳ thảnh thơi.
Cậu trợ lý đứng bên cạnh Lộ Tấn, sống lưng thẳng tắp, miệng đếm: "11 giờ 59 phút 56 giây, 57 giây, 58 giây, 59 giây..."
Lộ Tấn nghe vậy đặt cốc xuống, chuyển sang cầm điện thoại di động bên cạnh, đang chuẩn bị gọi Tổng giám đốc khách sạn Tử Kinh, đột nhiên...
"Leng keng!"
Tiếng chuông cửa dễ nghe vang lên.
Hành động của Lộ Tấn đông cứng, cau mày, mặc dù biết là không thể nhưng anh ta vẫn dùng ánh mắt ra hiệu cho trợ lý đi mở cửa.
Chỉ thấy hai nhân viên phục vụ nụ cười nhún nhường đứng bên ngoài, trong đó một nhân viên phụ trách đẩy xe, người còn lại chịu trách nhiệm chuyển đồ ăn. 17 món ăn nhanh chóng được bày đầy chiếc bàn, nhân viên phục vụ hơi khom người chào: "Lộ tiên sinh, các món ăn ngài gọi đã đưa lên đủ rồi ạ".
Bởi vì trước đó Lộ Tấn đã trả lại đồ ăn rất nhiều lần, nhân viên đã rất rõ ràng thói quen của anh ta, sau khi chuyển đồ ăn xong đều không đi ngay mà đứng yên tại chỗ chờ Lộ Tấn nếm thử. Lộ Tấn cực kì không tình nguyện đặt điện thoại di động xuống, cầm lấy chiếc muỗng bạc.
Mặc dù rất muốn cau mày, nhưng những món ăn vừa vào miệng hương vị đã tràn đầy khoang mũi vẫn lập tức khiến vẻ mặt nghiêm túc của Lộ Tấn biến mất.
Mặc dù rất không thích người nấu ăn, nhưng Lộ Tấn không thể không thừa nhận, anh ta đã yêu các món ăn cô ta làm.
Yêu!
***
Vị khách khó tính quấy rầy ngày nghỉ của Cố Thắng Nam, cô đành phải nghỉ bù vào ngày hôm sau.
Lần này Cố Thắng Nam đã kinh hồn vạt vía, rất sớm đã tỉnh dậy, thật sự sợ tên khách khó tính lại đưa thêm vấn đề khó khăn gì để làm khó cô, làm cho ngày nghỉ bù này của cô cũng bị lỡ.
Nhưng đến tận buổi trưa, Cố Thắng Nam cũng không nhận được điện thoại cầu cứu từ phòng bếp gọi tới. Cuối cùng cô cũng thở phào một hơi.
Đúng lúc Cố Thắng Nam thở phào một hơi ngã vật xuống sofa, chiếc điện thoại trong tay cô bất ngờ lại đổ chuông dồn dập.
Cố Thắng Nam hoảng sợ bật dậy ngồi thẳng lên.
Đây là chiếc điện thoại cô mua, còn chưa kịp chuyển danh bạ cũ sang. Nhưng khi Cố Thắng Nam toàn thân cứng đờ nghe điện thoại, đầu bên kia lập tức truyền đến giọng nói chỉ một chữ đã có thể làm mọi người chảy thành nước từ đầu đến chân.
"A lô!"
Cố Thắng Nam lập tức biết ngay là ai gọi, cô lại thở phào thoải mái ngả người dựa vào lưng ghế.
Từ Chiêu Đễ hỏi cô: "Bạn đoán xem tớ ở đâu?"
Với những gì Cố Thắng Nam hiểu về cô bạn thân này, lúc làm việc nghiêm túc, Từ Chiêu Đễ tuyệt đối là một con người cuồng công việc, mà giờ đây nghe giọng nói uể oải như vậy, chỉ có thể chứng minh một điểm: "Bạn đang tán tỉnh một gã nào đó".
"Thông minh!" Tâm tình rất tốt, Từ Chiêu Đễ khen cô không tiếc lời: "Tớ đang ở Tử Kinh, bỏ bếp đấy chuồn ra uống với tớ một li!"
"Hôm nay tớ được nghỉ, không ở Tử Kinh".
"Ơ, không phải hôm qua bạn đã nghỉ rồi à?"
"Ôi... Thôi không nói nữa. Chẳng thà nói chuyện bạn đang tán gã đẹp trai ở ở Tử Kinh đi!"
Chẳng ngờ Từ Chiêu Đễ lại còn úp mở với cô: "Bạn đến là biết ngay mà. Mau lên, tới đây! Tớ đợi bạn ở khu bể bơi Tử Kinh".
Đến lúc Cố Thắng Nam vội vàng chạy tới cung bơi lội Tử Kinh, đưa mắt nhìn quanh thì nào có gã đẹp trai nào? Chỉ có báu vật dưới bể bơi kia vẫn thu hút ánh mắt của toàn bộ giống đực xung quanh.
Cố Thắng Nam ngoan ngoãn chờ ở bên cạnh bể bơi, đợi báu vật lên khỏi mặt nước.
Ngồi nhìn báu vật bơi xong hai vòng qua lại, vặn eo, trèo cầu thang bò lên bờ. Từ Chiêu Đễ không lên bờ còn đỡ, vừa lên bờ, ánh mắt toàn bộ các sinh vật giống cái ở đây cũng vô tình hay cố ý quay lại liếc về phía cô.
Cố Thắng Nam quét qua dáng người yểu điệu của Từ Chiêu Đễ: "Sao áo tắm của bạn chỉ có hai mảnh vải tí tẹo như vậy?"
Từ Chiêu Đễ không nói lời nào, chỉ dạo qua một vòng trước mặt Cố Thắng Nam, trình diễn phần thi áo tắm đặc sắc của mình.
Cố Thắng Nam nhìn quanh bốn phía, ngoài tất cả những người đàn ông đang ước mơ giành được báu vật này, công thêm các cô gái tam sự khác nhau, hoặc ghen tị, hoặc khinh thường, hoặc cực kỳ hâm mộ, hình như còn thiếu một người nào đó: "Mục tiêu của bạn đâu?"
Từ Chiêu Đễ vừa dùng khăn tắm lau khô tóc vừa nhìn về phía cửa ra vào: "Chắc là sắp tới rồi!"
Cố Thắng Nam ờ một tiếng, đi tới ngồi xuống chiếc ghế dài bên khu nghỉ ngơi, Từ Chiêu Đễ cũng theo sau ngồi xuống: "Đợi lát nữa nhân vật của tớ đến, tớ sẽ giả vờ bị vấp ngã rơi xuống bể bơi. Bạn - nhất - định - phải - bảo - đảm - rằng anh ta sẽ nhảy xuống bể bơi cứu tớ".
"Làm sao tớ có thể bảo đảm được?"
"Ý tớ chính là nếu anh ta không chịu nhảy xuống bể bơi cứu tớ thì bạn một cước đạp anh ta xuống, buộc anh ta phải cứu tớ. Hiểu chưa?"
Cố Thắng Nam suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Rốt cục Từ Chiêu Đễ cũng hài lòng: "Được rồi, giờ tớ đi lấy đồ uống. Bạn uống cái gì?"
"Một cốc cam..."
Cố Thắng Nam còn chưa nói xong, đột nhiên bên tai vang lên...
"Tít tít!"
"Tít tít!"
Cố Thắng Nam sững lại khoảng nửa giây, hình như đã nhận ra điều gì đó, vội mở túi xách ra.
Cô nhanh chóng lôi thiết bị cảnh báo đang lấp lánh ánh đỏ từ trong túi xách ra.
Toàn thân Cố Thắng Nam lập tức giống như bị điện giật, mỗi tế bào đều đứng nghiêm, cô cực kì khiếp sợ, cực kì khó tin, dường như đứng trước mặt là kẻ thù giết cha của mình, ngẩng đầu nhìn Từ Chiêu Đễ: "Mục tiêu... của... bạn... không phải là..."
"Từ Chiêu Đễ mỉm cười: "Lộ Tấn, sếp một công ty chuyên môn thực hiện các phi vụ M&A, trụ sở nằm ở Ma Đô, hiện nay anh ta đang đến nghỉ ở thành phố B, tình trạng yêu đương: Không có bạn gái, không có bạn trai... Thắng Nam! Thắng Nam! Bạn làm sao thế Thắng Nam? Này! Thắng Nam!"
Nhưng mặc kệ Từ Chiêu Đễ gọi thế nào, Cố Thắng Nam cũng không hề dừng lại mà vẫn quay người chạy đi như điên.
##########
Bạn nào chưa xem Just my luck (nụ hôn may mắn) thì nên xem trước khi đọc đến chương 10 truyện này nhé.
PS: Mới phát hiện ra việc cập nhật tên topic và mục lục khá là rắc rối, vì vậy từ sau chương này sẽ post dồn 2 chương một để cập nhật một thể cho tiện
***
Cho dù một giây sau Cố Thắng Nam đã quay mặt qua chỗ khác, nhưng trong đầu cô giờ đây tất cả đều là hình ảnh của một vật thể nào đó, muốn tránh cũng tránh không nổi. Cô vội ép chính mình suy nghĩ sang chuyện khác, chẳng hạn như...
Xúc xích Đức?
Hừ hừ hừ, xúc xích Đức cái gì? Nên là hot dog kiểu Mỹ mới đúng... Trong đầu đột nhiên xuất hiện những ý nghĩ kì quái này, Cố Thắng Nam xấu hổ vô cùng, cô đưa tay đập trán mình thật tàn nhẫn.
Không biết người phụ nữ này suy nghĩ những gì mà vẻ mặt thay đổi liên tục, Lộ Tấn nhân cơ hội vội kéo khoá quần lên. Nhưng vì quá vội nên hành động hơi hấp tấp, khóa quần đã kẹp vào phần da mềm mại nhất trên toàn thân. Lập tức cơn đau cấp mười tràn tới, mặt Lộ Tấn xanh mét, anh ta cắn răng, chỉ phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Kết quả là buổi đàm phán lần thứ hai giữa Lộ tiên sinh và bếp trưởng Cố chính thức khai mạc bên ngoài phòng vệ sinh nam này.
Sắc mặt vẫn chưa khôi phục lại bình thường, Lộ Tấn cố nén cảm giác đau đớn âm ỉ ở nơi nào đó, duy trì vẻ băng lạnh quý phái trước sau như một, nheo mắt nhìn cô: "Vì sao cô không mang thiết bị cảnh báo theo người như yêu cầu của tôi?"
Cố Thắng Nam cũng quan sát anh ta từ trên xuống dưới: "Anh cũng không mang mà?"
Khá lắm, đã sai trước mà còn dám cãi lại mình?
Lộ Tấn đang nghĩ phải tiếp chiêu thế nào, chưa nghĩ xong người phụ nữ này lại nói tranh: "Tối qua chắc là chính anh thay quần áo cho tôi, khi đó anh đã nhìn hết trơn, bây giờ đến lượt tôi cũng nhìn hết ráo, nên, coi như... hai chúng ta không nợ nần gì nhau nữa".
Lộ Tấn chết đứng.
Lộ Tấn cảm thấy mình cần phải nhìn nhận lại người phụ nữ này, mặc dù ngoài hình cô ta thoạt nhìn nhếch nhác, lôi thôi lếch thếch, nhưng hình như... đầu óc còn vận hành rất tốt, chỉ một câu đã làm anh ta cứng họng.
Suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục Lộ Tấn nghĩ ra cách giành chiến thắng: "Chuyện này làm sao có thể so sánh như vậy? Khi đó tôi chỉ nhìn thoáng qua, cũng không khác gì nhìn chính tôi trong gương cả".
Nói xong không quên liếc nhìn ngực cô đầy ẩn ý.
Thấy Cố Thắng Nam yên lặng, Lộ Tấn mỉm cười: Không thể nói được gì đúng không?
Nhưng anh ta đã đánh giá thấp đồng chí Cố Thắng Nam đã bị cái lưỡi độc địa của Vivian mưa dầm thấm đất mười mấy năm nay.
"CÓ gì mà không thể so sánh? Vừa rồi trong nhà vệ sinh tôi sơ ý nhìn thấy cái đó, đại khái cũng chỉ có..." Cố Thắng Nam nhớ lại một chút, dùng tay ước lượng khoảng cách: "...một đoạn thế này, thực ra cũng không có gì đáng nhìn mà!"
Thì ra vừa rồi cô ta yên lặng không phải bởi vì không nói được gì, mà là đang nhớ lại... độ - dài - của - nó!
Không đợi Lộ Tấn mở miệng, Cố Thắng Nam lại nói: "Bây giờ tiêu chuẩn đàn ông hình như là 180 xen ti mét, 180 mét vuông, 180 mi li mét. Lộ tiên sinh, anh còn kém tiêu chuẩn 180 mi li mét xa lắm".
"..."
"..."
Hai bên yên lặng giằng co, linh hồn Lộ Tấn bị tấn công vỡ vụn từng mảnh.
***
Lộ Tấn đi vào phòng VIP như mất hồn, cậu trợ lý đang ngồi trên ghế sợ đến mức đứng bật dậy: "Lộ tiên sinh, sao sắc mặt ngài kém như vậy?"
Lộ Tấn nhìn trợ lý, sắc mặt trắng bệch, vừa xua tay ra hiệu cậu ta đừng nói tiếp, vừa uể oải kéo một cái ghế ra ngồi xuống, tình thần sa sút.
Không hiểu ra sao, cậu trợ lý đành phải đoán bừa rằng ông chủ đã đói, vì vậy vội vàng dặn dò nhân viên phục vụ bên cạnh: "Bây giờ mang thức ăn vào được rồi".
Lộ Tấn đang cúi đầu, hình như suy xét gì đó, lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi hết sức nghiêm túc: "Có cái thước đo nào không?"
Mặc dù không biết ông chủ của mình muốn làm trò gì, cậu trợ lý vẫn tìm được một cái thước đo cho Lộ Tấn rất nhanh. Chỉ thấy Lộ Tấn quan sát cái thước hồi lâu, sau đó rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lập tức khôi phục tự tin, lẩm bẩm: "Chắc cô ả này xem nhiều AV quá rồi. Có người đàn ông bình thường nào được 180 mi li? Hay những bạn trai trước đây cô ta qua lại đều là người da đen?"
Cùng lúc đó, Cố Thắng Nam đã trở lại bàn ăn, rõ ràng có vẻ mất hồn. Từ Chiêu Đễ ngồi đối diện bị coi như không khí, cố gắng dùng những món ngon trên bàn gọi hồn cô bạn thân về: "Này! Món xúc xích Đức xông khói bạn thích nhất đấy!"
Cố Thắng Nam cúi đầu nhìn đĩa xúc xích, lông mày nhíu lại, đẩy chiếc đĩa ra xa một chút: "No rồi".
"Còn chưa ăn đã no rồi?"
Cố Thắng Nam lặng lẽ trả lời trong lòng: Nhìn no rồi...
***
Cố Thắng Nam kết luận, gã khó tính kia bắt đầu chơi mình rồi.
Ngày này, cô được nghỉ ở nhà. Ngủ đến lúc mặt trời lên cao theo thường lệ, chuyện đầu tiên cô làm theo thường lệ sau khi dậy là úp một bát mì, chuyện thứ hai đương nhiên là bưng bát mì này đến trước máy tính, bật máy, bắt đầu đón nhận sự tấn công liên tiếp của thế giới bên ngoài.
Đột nhiên, một người có nickname "Like chết chúng mày luôn" xuất hiện trên trang cá nhân của Cố Thắng Nam. Trong vài giây ngắn ngủi Cố Thắng Nam rơi vào trạng thái kinh ngạc, gã "Like chết chúng mày luôn" này đã bấm like một bức ảnh chụp chất bài tiết của em bé mà bạn học cô mới chia sẻ.
Chỉ trong vòng ba phút ngắn ngủi, gã "Like chết chúng mày luôn" này đã like không dưới hai mươi bức ảnh trên trang cá nhân của cô. Cố Thắng Nam vội nhìn kỹ avatar của gã "Like chết chúng mày luôn" này.
Chẳng phải là Vivian sao?
Những bạn học của cô khoe ảnh gia đình hạnh phúc này cũng đều là bạn học của Vivian. Cố Thắng Nam vội mở khung trò chuyện cá nhân với Vivian: "Bạn đổi cái nick quái dị này từ bao giờ?"
Vivian trả lời ngay: "Con ị thì có cái quái gì mà khoe? Không chịu nghĩ đến tâm tình của một người đang ăn sáng như tôi gì cả".
"Nhưng..."
Cố Thắng Nam chưa kịp gõ đến chữ thứ hai, chiếc điện thoại di động cô đặt bên cạnh bàn máy tính đã đổ chuông.
Cô vừa dùng dĩa cuốn mì ăn liền cho vào miệng vừa nghe máy. Bên kia lập tức vang lên tiếng kêu rên suýt nữa làm Cố Thắng Nam sợ đến phun miếng mì trong miệng ra ngoài qua lỗ mũi: "Giáo viên Cố! Cứu mạng!"
Cố Thắng Nam vất vả lắm mới nuốt được miếng mì xuống, thở gấp, hỏi: "Cái gì? Chuyện gì?"
Đến lúc chạy tới bếp sau của Tử Kinh, rốt cục Cố Thắng Nam cũng rõ ràng vì sao tên nhóc con đó lại phải tìm cô cứu mạng: Lộ tiên sinh đột nhiên nổi hứng gọi một hơi 17 món ăn, mỗi một món ăn đều phải trải qua 17 thao tác chế biến trở lên.
"Vị khách trên Victoria đã nói, trước 12 giờ trưa ông ấy phải nhìn thấy toàn bộ 17 món ăn ở trên bàn ông ấy".
12 giờ?
Cố Thắng Nam nhìn đồng hồ, lúc này đã là 10 rưỡi.
Phụ bếp của Cố Thắng Nam oán giận: "Đây quả thực là một nhiệm vụ bất khả thi mà! Chúng ta dứt khoát bãi công luôn đi!"
Cậu Tiểu Công bên kia có vẻ biết rất nhiều tin tức, lập tức nói xen vào: "Nghe nói ông ta là một vị khách rất quan trọng, Tổng giám đốc cũng không dám đắc tội ông ta".
Cố Thắng Nam không nói một lời, nhìn thực đơn cân nhắc trong chốc lát, đột nhiên ngắt lời: "Mau chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, còn có một tiếng rưỡi nữa, chắc vẫn còn kịp".
***
Lộ Tấn ngồi bắt chéo chân bên cạnh bàn ăn, vừa uống thuốc cảm cúm vừa nhìn đồng hồ, dáng vẻ cực kỳ thảnh thơi.
Cậu trợ lý đứng bên cạnh Lộ Tấn, sống lưng thẳng tắp, miệng đếm: "11 giờ 59 phút 56 giây, 57 giây, 58 giây, 59 giây..."
Lộ Tấn nghe vậy đặt cốc xuống, chuyển sang cầm điện thoại di động bên cạnh, đang chuẩn bị gọi Tổng giám đốc khách sạn Tử Kinh, đột nhiên...
"Leng keng!"
Tiếng chuông cửa dễ nghe vang lên.
Hành động của Lộ Tấn đông cứng, cau mày, mặc dù biết là không thể nhưng anh ta vẫn dùng ánh mắt ra hiệu cho trợ lý đi mở cửa.
Chỉ thấy hai nhân viên phục vụ nụ cười nhún nhường đứng bên ngoài, trong đó một nhân viên phụ trách đẩy xe, người còn lại chịu trách nhiệm chuyển đồ ăn. 17 món ăn nhanh chóng được bày đầy chiếc bàn, nhân viên phục vụ hơi khom người chào: "Lộ tiên sinh, các món ăn ngài gọi đã đưa lên đủ rồi ạ".
Bởi vì trước đó Lộ Tấn đã trả lại đồ ăn rất nhiều lần, nhân viên đã rất rõ ràng thói quen của anh ta, sau khi chuyển đồ ăn xong đều không đi ngay mà đứng yên tại chỗ chờ Lộ Tấn nếm thử. Lộ Tấn cực kì không tình nguyện đặt điện thoại di động xuống, cầm lấy chiếc muỗng bạc.
Mặc dù rất muốn cau mày, nhưng những món ăn vừa vào miệng hương vị đã tràn đầy khoang mũi vẫn lập tức khiến vẻ mặt nghiêm túc của Lộ Tấn biến mất.
Mặc dù rất không thích người nấu ăn, nhưng Lộ Tấn không thể không thừa nhận, anh ta đã yêu các món ăn cô ta làm.
Yêu!
***
Vị khách khó tính quấy rầy ngày nghỉ của Cố Thắng Nam, cô đành phải nghỉ bù vào ngày hôm sau.
Lần này Cố Thắng Nam đã kinh hồn vạt vía, rất sớm đã tỉnh dậy, thật sự sợ tên khách khó tính lại đưa thêm vấn đề khó khăn gì để làm khó cô, làm cho ngày nghỉ bù này của cô cũng bị lỡ.
Nhưng đến tận buổi trưa, Cố Thắng Nam cũng không nhận được điện thoại cầu cứu từ phòng bếp gọi tới. Cuối cùng cô cũng thở phào một hơi.
Đúng lúc Cố Thắng Nam thở phào một hơi ngã vật xuống sofa, chiếc điện thoại trong tay cô bất ngờ lại đổ chuông dồn dập.
Cố Thắng Nam hoảng sợ bật dậy ngồi thẳng lên.
Đây là chiếc điện thoại cô mua, còn chưa kịp chuyển danh bạ cũ sang. Nhưng khi Cố Thắng Nam toàn thân cứng đờ nghe điện thoại, đầu bên kia lập tức truyền đến giọng nói chỉ một chữ đã có thể làm mọi người chảy thành nước từ đầu đến chân.
"A lô!"
Cố Thắng Nam lập tức biết ngay là ai gọi, cô lại thở phào thoải mái ngả người dựa vào lưng ghế.
Từ Chiêu Đễ hỏi cô: "Bạn đoán xem tớ ở đâu?"
Với những gì Cố Thắng Nam hiểu về cô bạn thân này, lúc làm việc nghiêm túc, Từ Chiêu Đễ tuyệt đối là một con người cuồng công việc, mà giờ đây nghe giọng nói uể oải như vậy, chỉ có thể chứng minh một điểm: "Bạn đang tán tỉnh một gã nào đó".
"Thông minh!" Tâm tình rất tốt, Từ Chiêu Đễ khen cô không tiếc lời: "Tớ đang ở Tử Kinh, bỏ bếp đấy chuồn ra uống với tớ một li!"
"Hôm nay tớ được nghỉ, không ở Tử Kinh".
"Ơ, không phải hôm qua bạn đã nghỉ rồi à?"
"Ôi... Thôi không nói nữa. Chẳng thà nói chuyện bạn đang tán gã đẹp trai ở ở Tử Kinh đi!"
Chẳng ngờ Từ Chiêu Đễ lại còn úp mở với cô: "Bạn đến là biết ngay mà. Mau lên, tới đây! Tớ đợi bạn ở khu bể bơi Tử Kinh".
Đến lúc Cố Thắng Nam vội vàng chạy tới cung bơi lội Tử Kinh, đưa mắt nhìn quanh thì nào có gã đẹp trai nào? Chỉ có báu vật dưới bể bơi kia vẫn thu hút ánh mắt của toàn bộ giống đực xung quanh.
Cố Thắng Nam ngoan ngoãn chờ ở bên cạnh bể bơi, đợi báu vật lên khỏi mặt nước.
Ngồi nhìn báu vật bơi xong hai vòng qua lại, vặn eo, trèo cầu thang bò lên bờ. Từ Chiêu Đễ không lên bờ còn đỡ, vừa lên bờ, ánh mắt toàn bộ các sinh vật giống cái ở đây cũng vô tình hay cố ý quay lại liếc về phía cô.
Cố Thắng Nam quét qua dáng người yểu điệu của Từ Chiêu Đễ: "Sao áo tắm của bạn chỉ có hai mảnh vải tí tẹo như vậy?"
Từ Chiêu Đễ không nói lời nào, chỉ dạo qua một vòng trước mặt Cố Thắng Nam, trình diễn phần thi áo tắm đặc sắc của mình.
Cố Thắng Nam nhìn quanh bốn phía, ngoài tất cả những người đàn ông đang ước mơ giành được báu vật này, công thêm các cô gái tam sự khác nhau, hoặc ghen tị, hoặc khinh thường, hoặc cực kỳ hâm mộ, hình như còn thiếu một người nào đó: "Mục tiêu của bạn đâu?"
Từ Chiêu Đễ vừa dùng khăn tắm lau khô tóc vừa nhìn về phía cửa ra vào: "Chắc là sắp tới rồi!"
Cố Thắng Nam ờ một tiếng, đi tới ngồi xuống chiếc ghế dài bên khu nghỉ ngơi, Từ Chiêu Đễ cũng theo sau ngồi xuống: "Đợi lát nữa nhân vật của tớ đến, tớ sẽ giả vờ bị vấp ngã rơi xuống bể bơi. Bạn - nhất - định - phải - bảo - đảm - rằng anh ta sẽ nhảy xuống bể bơi cứu tớ".
"Làm sao tớ có thể bảo đảm được?"
"Ý tớ chính là nếu anh ta không chịu nhảy xuống bể bơi cứu tớ thì bạn một cước đạp anh ta xuống, buộc anh ta phải cứu tớ. Hiểu chưa?"
Cố Thắng Nam suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Rốt cục Từ Chiêu Đễ cũng hài lòng: "Được rồi, giờ tớ đi lấy đồ uống. Bạn uống cái gì?"
"Một cốc cam..."
Cố Thắng Nam còn chưa nói xong, đột nhiên bên tai vang lên...
"Tít tít!"
"Tít tít!"
Cố Thắng Nam sững lại khoảng nửa giây, hình như đã nhận ra điều gì đó, vội mở túi xách ra.
Cô nhanh chóng lôi thiết bị cảnh báo đang lấp lánh ánh đỏ từ trong túi xách ra.
Toàn thân Cố Thắng Nam lập tức giống như bị điện giật, mỗi tế bào đều đứng nghiêm, cô cực kì khiếp sợ, cực kì khó tin, dường như đứng trước mặt là kẻ thù giết cha của mình, ngẩng đầu nhìn Từ Chiêu Đễ: "Mục tiêu... của... bạn... không phải là..."
"Từ Chiêu Đễ mỉm cười: "Lộ Tấn, sếp một công ty chuyên môn thực hiện các phi vụ M&A, trụ sở nằm ở Ma Đô, hiện nay anh ta đang đến nghỉ ở thành phố B, tình trạng yêu đương: Không có bạn gái, không có bạn trai... Thắng Nam! Thắng Nam! Bạn làm sao thế Thắng Nam? Này! Thắng Nam!"
Nhưng mặc kệ Từ Chiêu Đễ gọi thế nào, Cố Thắng Nam cũng không hề dừng lại mà vẫn quay người chạy đi như điên.
##########
Bạn nào chưa xem Just my luck (nụ hôn may mắn) thì nên xem trước khi đọc đến chương 10 truyện này nhé.
PS: Mới phát hiện ra việc cập nhật tên topic và mục lục khá là rắc rối, vì vậy từ sau chương này sẽ post dồn 2 chương một để cập nhật một thể cho tiện
Bình luận truyện