Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông
Chương 58-1
Editor: Linh Đang
Ký hết "Khế ước bán thân", Quan Hành liền đến lại gần định hôn hôn sờ sờ một chút, bị Lương Kiều đẩy tay đá cho một cái: "Mới vừa ký xong đã định động tay động chân với em đúng không, đàng hoàng một chút!"
Quan Hành liên tục thở dài, đứng dậy hồi đi thu thập mình này nọ.
"Anh đi chỗ nào đấy?" Anh nhấc theo vali hành lí tiến thẳng vào gian phòng của cô, Lương Kiều lập tức hô một tiếng.
Quan Hành nhìn sang, bị phát hiện rồi...
Lương Kiều chậc chậc hai tiếng, chỉ chỉ bên cạnh nói: "Gian phòng của anh ở bên kia. Về sau chưa được em cho phép không thể vào phòng của em. Chú ý thân phận của anh, khách trọ nhỏ, phòng của chủ cho thuê nhà không được tự ý đi vào.”
"Em cứ làm như thế sao." Quan Hành nhào qua căn phòng cách vách, đẩy cửa ra mở đèn lên, đứng ở cửa nhưng chưa tiến vào, nhìn một hồi lâu, nghiêng đầu lại nhìn cô, "Có hứng thú kiếm chút khoản thu nhập thêm hay không?"
"..."
Đây chính là một đại thiếu gia tay chân không chăm chỉ, đến gian phòng cũng không muốn dọn...
Cuối cùng vẫn là động tác của Lương Kiều nhanh nhẹn quét dọn gian phòng cho anh một lần, lại cầm theo một bộ chăn ga của mình sang cho anh dùng - - vị thiếu gia này chỉ mang theo vài bộ quần áo cùng đồ dùng rửa mặt tới đây, cộng thêm một chiếc máy tính, quần áo đơn giản gọn nhẹ như đi vào ở khách sạn.
Lương Kiều dọn dẹp xong gian phòng, trên người đã túa ra một tầng mồ hôi, cô thở một hơi, vỗ vỗ tay hỏi anh: "Quét thẻ hay là tiền mặt?"
Quan Hành nghe vậy thì trực tiếp quăng ví tới, sau đó nằm ở trên giường thử độ mềm, cảm hai lần, bộ dáng nhíu mi lại không hài lòng lắm.
Trong ví tiền có một xấp tiền mặt, Lương Kiều không khách khí lấy đi một nửa.
Phòng tắm là dùng chung, Quan Hành bày đồ của mình vào, bàn chải đánh răng khăn lông đều để cùng chỗ song song với của cô. Mấy cái bình bình chai lọ của cô không giống với lần trước, anh tò mò nghiên cứu một lần, lúc tắm rửa còn vụng trộm dùng sữa tắm của cô.
Rửa xong tự mình ngửi một lần, ừ, hương trái cây, vô cùng thơm!
Rửa xong mặc đồ ngủ lên, cố ý để lỏng lẻo, để hở một mảng lớn lồng ngực cùng cơ bụng lắc lư đến gian phòng của Lương Kiều, cô đang nằm ở trong chăn ôm máy tính không biết là làm cái gì. Quan Hành mới vừa bước vào, cô đã tiện tay duỗi ngón tay, chỉ dưới chân anh: "Không được phép vào đâu."
"Trời ơi có thể đừng như vậy hay không?" Quan Hành lui về dựa vào khung cửa, bất mãn nói, "Bạn cùng phòng mới đến muốn được trao đổi một chút tình cảm với em, từ chối người ta từ ngoài ngàn dặm như thế, thật không lễ phép."
Không biết có phải vì nguyên nhân ngồi máy tính quá lâu hay không, đầu Lương Kiều có chút nặng, gõ xong vài từ nữa, tắt máy tính để qua một bên."Em có chút mệt nhọc, anh cũng đi về nghỉ ngơi đi."
"Mới hơn mười giờ, em ngủ sớm như thế?" Vẻ mặt Quan Hành hoài nghi.
Lương Kiều cởi áo khoác xuống, quần ngủ cũng từ không e dè cởi xuống, quăng về phía chân giường, sau đó trơn bóng chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhìn anh: "Giúp em tắt đèn."
Mấy giây ngắn ngủi đó Quan Hành nhìn mà mắt trợn trắng, trong lòng ngứa ngáy một trận, nhìn chằm chằm cô nhịn lại nhịn, đưa tay ấn ấn công tắc cạnh tường.
"Ngủ đi, ngủ ngon." Trong giọng còn có vài phần ý tứ bất đắc dĩ.
Trong bóng đêm Lương Kiều không tiếng động cười rộ lên, sau đó cố làm ra vẻ bình thản nói: "Ngủ ngon..."
Quan Hành ra cửa, tóm lấy quần lót không quá thoải mái.
Lương Kiều thật sự mệt mỏi, nhắm mắt lại không bao lâu liền ngủ mất, đến nửa đêm bị đông cứng tỉnh lại nhiều lần. Cô cuộn thành một đoàn ở trong chăn, trên người đã nổi một tầng da gà. Chăn mền trên giường rất dày, vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông cô cũng đắp cái này, hôm nay cũng không biết vì cái gì, mà có thể lạnh như vậy.
Chống đỡ một lát thực sự không được, cô đứng lên cầm tiếp một chiếc chăn bông đắp ở bên ngoài, cuối cùng cũng không còn thấy lạnh như vậy nữa.
Nhưng lúc nằm xuống muốn tiếp tục ngủ, liền thấy có chút không ngủ được. Hơi nhức đầu, trên người cũng rất khó chịu, tứ chi đều mỏi nhừ, điều chỉnh tư thế như thế nào đều cảm thấy không thoải mái, lăn qua lộn lại cả buổi cũng không ngủ được.
Cuối cùng lấy gối đầu ra đổi thành tư thế nằm sấp, sau đó cũng không khó chịu như vậy nữa.
Sáng ngày thứ hai đau đầu cùng việc trên người không thoải mái đều nghiêm trọng hơn, đồng hồ báo thức vang lên vài lần, cô đều lười phải duỗi tay nhấn tắt, cuộn tròn ở trong chăn cũng không muốn nhúc nhích một lần.
Cảm giác này hẳn là nóng rần lên, có lẽ là ngày hôm qua lúc tắm ngủ quên rồi bị đông cứng... Ngủ một giấc thì tốt rồi, cô che kín chăn mền, dự định lại chợp mắt một lát.
Quan Hành tới gõ cửa kêu cô rời giường, kêu nửa ngày không có người đáp lại, vào phòng tắm thay quần áo rồi xuống lầu mua chút đồ ăn. Lúc trở lại thấy cô còn chưa dậy, bước tới đập cửa thình thình: "Này, còn không dậy nữa thì sẽ muộn đấy."
Bên trong Lương Kiều hữu khí vô lực đáp một tiếng, cách cửa Quan Hành không nghe thấy, trực tiếp vặn cửa mở vào.
"Ngày hôm qua em ngủ sớm như thế tại sao hôm nay còn ngủ nướng vậy?" Quan Hành đi đến bên giường, thấy nửa khuôn mặt cô đều chôn ở trong chăn, chỉ có trán cùng con mắt lộ ra bên ngoài. Quan Hành quỳ chân bên giường, kéo chăn trên mặt cô xuống, thấy khuôn mặt lúc sáng sớm của cô hơi có chút sưng vù, vui vẻ, "Ngủ xong rồi té ngã như heo..."
Lương Kiều chỉ ừ một tiếng, mí mắt đều không có mở.
Quan Hành duỗi ngón tay chọc chọc hai má cô, "Heo đầu chết, mau đứng lên! Em mà đến muộn thì anh sẽ phạt tiền lương, đừng tưởng rằng ở cùng ông chủ dưới một mái hiên thì có thể tùy ý bỏ bê công việc, thật ra ông chủ hết sức chính trực, không cho sờ hai cái cũng không thương lượng cửa sau với em.”
Lương Kiều nhíu mi lại hừ hừ hai tiếng, có lẽ là cảm thấy ngón tay mang theo hơi lạnh của anh thật thoải mái, vô ý thức tiến gần lại cọ xát.
Trong lòng Quan Hành đang giao chiến do dự xem có muốn nhân cơ hội này thò tay vào trong chăn sờ hai cái không, bị cô cọ mới cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng. Bàn tay áp vào trên trán cô cảm thụ mấy giây, lại sờ sờ chính mình, mày nhăn lại.
Đây là nóng rần lên sao, hình như có hơi sốt.
Anh cúi người dùng miệng dán lên trên trán cô, thử nhiệt độ một chút, hết sức nóng, quả nhiên là nóng rần lên.
"Tại sao lại đột nhiên nóng rần lên..." Anh nói thầm một câu, dán hai cánh tay lên khuôn mặt nóng hầm hập của cô, giúp cô hạ nhiệt độ, sau đó hạ thấp giọng gọi cô, "Trong nhà có thuốc không? Lương Kiều? Đại Kiều? Kiều Kiều? Này, cô chủ nhỏ cho thuê nhà, nghe được thì trả lời anh một tiếng."
Lương Kiều nhéo lông mày đẩy anh, trong miệng mơ hồ nói: "Đừng ầm ĩ, em khó chịu..."
Giọng mũi kia phát ra từ mũi nghe thật sự là vô cùng đáng thương, bình thường một người ầm ầm ĩ ĩ như vậy, đột nhiên hiện ra một mặt yếu ớt ủy khuất như thế, làm lòng Quan Hành đau lòng không thôi, ôm lấy cả người và chăn vào trong ngực, sau đó buông cô ra nhảy xuống giường.
Ký hết "Khế ước bán thân", Quan Hành liền đến lại gần định hôn hôn sờ sờ một chút, bị Lương Kiều đẩy tay đá cho một cái: "Mới vừa ký xong đã định động tay động chân với em đúng không, đàng hoàng một chút!"
Quan Hành liên tục thở dài, đứng dậy hồi đi thu thập mình này nọ.
"Anh đi chỗ nào đấy?" Anh nhấc theo vali hành lí tiến thẳng vào gian phòng của cô, Lương Kiều lập tức hô một tiếng.
Quan Hành nhìn sang, bị phát hiện rồi...
Lương Kiều chậc chậc hai tiếng, chỉ chỉ bên cạnh nói: "Gian phòng của anh ở bên kia. Về sau chưa được em cho phép không thể vào phòng của em. Chú ý thân phận của anh, khách trọ nhỏ, phòng của chủ cho thuê nhà không được tự ý đi vào.”
"Em cứ làm như thế sao." Quan Hành nhào qua căn phòng cách vách, đẩy cửa ra mở đèn lên, đứng ở cửa nhưng chưa tiến vào, nhìn một hồi lâu, nghiêng đầu lại nhìn cô, "Có hứng thú kiếm chút khoản thu nhập thêm hay không?"
"..."
Đây chính là một đại thiếu gia tay chân không chăm chỉ, đến gian phòng cũng không muốn dọn...
Cuối cùng vẫn là động tác của Lương Kiều nhanh nhẹn quét dọn gian phòng cho anh một lần, lại cầm theo một bộ chăn ga của mình sang cho anh dùng - - vị thiếu gia này chỉ mang theo vài bộ quần áo cùng đồ dùng rửa mặt tới đây, cộng thêm một chiếc máy tính, quần áo đơn giản gọn nhẹ như đi vào ở khách sạn.
Lương Kiều dọn dẹp xong gian phòng, trên người đã túa ra một tầng mồ hôi, cô thở một hơi, vỗ vỗ tay hỏi anh: "Quét thẻ hay là tiền mặt?"
Quan Hành nghe vậy thì trực tiếp quăng ví tới, sau đó nằm ở trên giường thử độ mềm, cảm hai lần, bộ dáng nhíu mi lại không hài lòng lắm.
Trong ví tiền có một xấp tiền mặt, Lương Kiều không khách khí lấy đi một nửa.
Phòng tắm là dùng chung, Quan Hành bày đồ của mình vào, bàn chải đánh răng khăn lông đều để cùng chỗ song song với của cô. Mấy cái bình bình chai lọ của cô không giống với lần trước, anh tò mò nghiên cứu một lần, lúc tắm rửa còn vụng trộm dùng sữa tắm của cô.
Rửa xong tự mình ngửi một lần, ừ, hương trái cây, vô cùng thơm!
Rửa xong mặc đồ ngủ lên, cố ý để lỏng lẻo, để hở một mảng lớn lồng ngực cùng cơ bụng lắc lư đến gian phòng của Lương Kiều, cô đang nằm ở trong chăn ôm máy tính không biết là làm cái gì. Quan Hành mới vừa bước vào, cô đã tiện tay duỗi ngón tay, chỉ dưới chân anh: "Không được phép vào đâu."
"Trời ơi có thể đừng như vậy hay không?" Quan Hành lui về dựa vào khung cửa, bất mãn nói, "Bạn cùng phòng mới đến muốn được trao đổi một chút tình cảm với em, từ chối người ta từ ngoài ngàn dặm như thế, thật không lễ phép."
Không biết có phải vì nguyên nhân ngồi máy tính quá lâu hay không, đầu Lương Kiều có chút nặng, gõ xong vài từ nữa, tắt máy tính để qua một bên."Em có chút mệt nhọc, anh cũng đi về nghỉ ngơi đi."
"Mới hơn mười giờ, em ngủ sớm như thế?" Vẻ mặt Quan Hành hoài nghi.
Lương Kiều cởi áo khoác xuống, quần ngủ cũng từ không e dè cởi xuống, quăng về phía chân giường, sau đó trơn bóng chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhìn anh: "Giúp em tắt đèn."
Mấy giây ngắn ngủi đó Quan Hành nhìn mà mắt trợn trắng, trong lòng ngứa ngáy một trận, nhìn chằm chằm cô nhịn lại nhịn, đưa tay ấn ấn công tắc cạnh tường.
"Ngủ đi, ngủ ngon." Trong giọng còn có vài phần ý tứ bất đắc dĩ.
Trong bóng đêm Lương Kiều không tiếng động cười rộ lên, sau đó cố làm ra vẻ bình thản nói: "Ngủ ngon..."
Quan Hành ra cửa, tóm lấy quần lót không quá thoải mái.
Lương Kiều thật sự mệt mỏi, nhắm mắt lại không bao lâu liền ngủ mất, đến nửa đêm bị đông cứng tỉnh lại nhiều lần. Cô cuộn thành một đoàn ở trong chăn, trên người đã nổi một tầng da gà. Chăn mền trên giường rất dày, vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông cô cũng đắp cái này, hôm nay cũng không biết vì cái gì, mà có thể lạnh như vậy.
Chống đỡ một lát thực sự không được, cô đứng lên cầm tiếp một chiếc chăn bông đắp ở bên ngoài, cuối cùng cũng không còn thấy lạnh như vậy nữa.
Nhưng lúc nằm xuống muốn tiếp tục ngủ, liền thấy có chút không ngủ được. Hơi nhức đầu, trên người cũng rất khó chịu, tứ chi đều mỏi nhừ, điều chỉnh tư thế như thế nào đều cảm thấy không thoải mái, lăn qua lộn lại cả buổi cũng không ngủ được.
Cuối cùng lấy gối đầu ra đổi thành tư thế nằm sấp, sau đó cũng không khó chịu như vậy nữa.
Sáng ngày thứ hai đau đầu cùng việc trên người không thoải mái đều nghiêm trọng hơn, đồng hồ báo thức vang lên vài lần, cô đều lười phải duỗi tay nhấn tắt, cuộn tròn ở trong chăn cũng không muốn nhúc nhích một lần.
Cảm giác này hẳn là nóng rần lên, có lẽ là ngày hôm qua lúc tắm ngủ quên rồi bị đông cứng... Ngủ một giấc thì tốt rồi, cô che kín chăn mền, dự định lại chợp mắt một lát.
Quan Hành tới gõ cửa kêu cô rời giường, kêu nửa ngày không có người đáp lại, vào phòng tắm thay quần áo rồi xuống lầu mua chút đồ ăn. Lúc trở lại thấy cô còn chưa dậy, bước tới đập cửa thình thình: "Này, còn không dậy nữa thì sẽ muộn đấy."
Bên trong Lương Kiều hữu khí vô lực đáp một tiếng, cách cửa Quan Hành không nghe thấy, trực tiếp vặn cửa mở vào.
"Ngày hôm qua em ngủ sớm như thế tại sao hôm nay còn ngủ nướng vậy?" Quan Hành đi đến bên giường, thấy nửa khuôn mặt cô đều chôn ở trong chăn, chỉ có trán cùng con mắt lộ ra bên ngoài. Quan Hành quỳ chân bên giường, kéo chăn trên mặt cô xuống, thấy khuôn mặt lúc sáng sớm của cô hơi có chút sưng vù, vui vẻ, "Ngủ xong rồi té ngã như heo..."
Lương Kiều chỉ ừ một tiếng, mí mắt đều không có mở.
Quan Hành duỗi ngón tay chọc chọc hai má cô, "Heo đầu chết, mau đứng lên! Em mà đến muộn thì anh sẽ phạt tiền lương, đừng tưởng rằng ở cùng ông chủ dưới một mái hiên thì có thể tùy ý bỏ bê công việc, thật ra ông chủ hết sức chính trực, không cho sờ hai cái cũng không thương lượng cửa sau với em.”
Lương Kiều nhíu mi lại hừ hừ hai tiếng, có lẽ là cảm thấy ngón tay mang theo hơi lạnh của anh thật thoải mái, vô ý thức tiến gần lại cọ xát.
Trong lòng Quan Hành đang giao chiến do dự xem có muốn nhân cơ hội này thò tay vào trong chăn sờ hai cái không, bị cô cọ mới cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng. Bàn tay áp vào trên trán cô cảm thụ mấy giây, lại sờ sờ chính mình, mày nhăn lại.
Đây là nóng rần lên sao, hình như có hơi sốt.
Anh cúi người dùng miệng dán lên trên trán cô, thử nhiệt độ một chút, hết sức nóng, quả nhiên là nóng rần lên.
"Tại sao lại đột nhiên nóng rần lên..." Anh nói thầm một câu, dán hai cánh tay lên khuôn mặt nóng hầm hập của cô, giúp cô hạ nhiệt độ, sau đó hạ thấp giọng gọi cô, "Trong nhà có thuốc không? Lương Kiều? Đại Kiều? Kiều Kiều? Này, cô chủ nhỏ cho thuê nhà, nghe được thì trả lời anh một tiếng."
Lương Kiều nhéo lông mày đẩy anh, trong miệng mơ hồ nói: "Đừng ầm ĩ, em khó chịu..."
Giọng mũi kia phát ra từ mũi nghe thật sự là vô cùng đáng thương, bình thường một người ầm ầm ĩ ĩ như vậy, đột nhiên hiện ra một mặt yếu ớt ủy khuất như thế, làm lòng Quan Hành đau lòng không thôi, ôm lấy cả người và chăn vào trong ngực, sau đó buông cô ra nhảy xuống giường.
Bình luận truyện