Chương 62: Chương 62
Sau khi cô rời đi, anh mới từ từ tiến lại chỗ An Cửu Dị.
"Anh có lẽ đến tìm Ninh Ninh nhỉ? ".
"Thì sao, tôi đến tìm con bé chứ không phải tìm cậu ".
"Tôi biết, nhưng tôi đến nhắc cho anh một điều, dù chỉ là bạn trai nhưng tôi không cho phép anh làm phiền cô ấy, vậy nên...không tiễn ".
Nói xong anh liền quay người bỏ đi để lại An Cửu Dị một màn tức tối đứng đó.
Lên đến nhà thì thấy Hứa Ninh đang quỳ dưới thảm lông ghép hình.
"Anh về rồi sao, hai người có gây rối không đấy?".
"Hơi đâu mà đi gây nhau với loại ngươi gu như anh ta, mau ngồi lên ghế đi, đừng quỳ dưới đất".
Châu Tinh Duật vừa về đã lột áo thun, nhắc nhở cô rồi đi xuống bếp.
"Đừng có về đến nhà là lập tức cởi áo chứ".
Hứa Ninh giọng điệu có chút bất lực, nằm luôn xuống đất.
Một lát sau anh đi ra với một hộp anh đào, Hứa Ninh nhìn thấy ngay lập tức bật dậy.
"Mau ngồi lên ghế ".
"Anh nói xem, nếu tấm ảnh đó là Điền Tư ghép hình anh vào, vậy không lẽ cậu ta lại tự ghép hình mình vào sao? ".
Châu Tinh Duật nhìn chăm chăm vào cô đang lải nhải trước mặt.
Anh có giỏi đến đâu thì cũng đâu biết được mấy việc ruồi bu này mà trả lời.
"Sao thế? "
"Em nghĩ anh biết sao? ".Châu Tinh nói xong liền ôm chặt Hứa Ninh, liên tục hôn xuống.
"Này...ưm"
"Bảo bối sao lại có thể đáng yêu thế này ", nói xong anh liền khẽ cắ.n v.ành tai Hứa Ninh làm cô giật bắn, giọng run run.
"A-anh làm trò gì thế hả? "
"Làm tình ".
Hứa Ninh nghe xong đầu như nổ tung, mặt đỏ bừng như máu, tay nhỏ không tự chủ đưa lên che miệng Châu Tinh Duật.
"Anh nói gì thế? ".
Miệng bị chặn không thể lên tiếng Châu Tinh Duật chẳng để tâm bế xốc cô lên đi vào phòng, giọng trở nên hơi khàn:"Ninh để anh yêu em ".
Ẩn ý quá rõ ràng, người cô nóng ran như lửa, mỗi động tác của anh đều rất nhẹ nhàng,chậm rãi tiến sâu vào trong.
"Đau sao? ".Giọng anh khi này càng thêm trầm đục nhưng không thể nghe thấy được gì thêm.
Đêm dài qua đi.
...
"Tổ trưởng Hứa, nhìn sắc mặt cô kém quá đó, tôi pha cho cô một ly cà phê luôn nhé? ".
"Thật sao, cảm ơn vậy nhờ cô pha giúp cà phê ".Trả lời xong cô như muôn gục luôn tại chỗ, làm sao để trụ đến chiều đây, sắc mặt nhợt nhạt mắt thâm quầng, hôm nay giờ nghỉ trưa có lẽ phải ngủ một chút.
"Chết tiệt đã hai ly cà phê mà sao vẫn buồn ngủ như thế? ".
Hứa cầm ly cà phê thứ ba trên tay, sáng không ăn sáng đã nhét cà phê vào bụng.
Và kết quả cho ba ly cà phê hồi sáng đó là thức trắng cả đêm, ông trời đúng là biết trêu người, cũng may ngày mai là chủ nhật.
"Biết mấy giờ rồi không? ".
Châu Tinh Duật cọc cằn bắt máy.
"2 giờ 16 phút ".
"Ông đây biết ".
"Vì tớ sợ đánh thức giấc ngủ của Ninh Ninh nên mới gọi cho cậu để thông báo ".
Cố Mạn giọng nói vô tội.
"Bệnh điên của cậu lớn theo thời gian sao? Có gì thì nói với cô ấy đi ".
Châu Tinh Duật nói xong liền vứt sang một bên cho Hứa Ninh rồi tiếp tục giấc ngủ.
"Cậu chưa ngủ sao Ninh Ninh,hai con người này thức để làm gì vậy hả? ".
Giọng điệu trêu đùa rõ như ban ngày, da mặt cô mỏng vậy đương nhiên phải biết ngại chứ.
"Nói tầm bậy gì thế, tại trên công ty tớ uống quá nhiều cà phê nên giờ không ngủ được,mà cậu muốn thông báo chuyện gì? ".
"Không có gì to tác cả, chỉ là ngày mai vợ chồng chưa cưới sẽ đến nhà các cậu "..
Bình luận truyện