Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội II

Chương 44: Chương 44



Chương 44
Ánh nắng tươi sáng, lung linh chiếu lên những bông hoa sen được điêu khắc bên cửa sổ, những bóng hoa sen phản chiếu xuống bàn gỗ dài. Sở Thiên Diêu nằm trên bàn gỗ vẫn không nhúc nhích nhìn những bóng chiếu này đã nửa ngày.
Ngày ấy giữa đường từ biệt Diêu Kế Tông, đã qua được mấy ngày, không thấy hắn tiếp tục đi tới tìm nàng. Trước kia mỗi ngày hắn đều đến Sở phủ hô gọi bằng hữu, nay bỗng nhiên không thấy, Sở Thiên Diêu cực kỳ buồn bực. Chẳng lẽ, thật sự ngày đó ngược lại hắn lại giận nàng? Có lẽ do chính là bản thân mình cố tình gây sự, nương cùng chị dâu của hắn cầu hôn, có thể nào mà trách hắn được chứ? Có lẽ đã làm cho hắn tức tới chết.
Tưởng tượng như vậy, rốt cuộc Sở Thiên Diêu ngồi không yên. Nàng nên chủ động đi làm lành. Vội vàng muốn đi ra khỏi phòng, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì. Từ trong rương lấy ra thứ gì đó mang theo, nhìn chăm chú nửa ngày, sắc mặt trầm ngâm. Sau đó xoay người bước ra khỏi phủ mà thẳng tới Diêu phủ mà đi.
*************************************
Hôm nay Diêu Kế Tông cũng không có ở nhà, hắn đang ở Lan Quế Phường Trường Xuân Viện. Đây là lơi buôn bán nam sắc, là Kỹ nam quán.
Ở đại Đường cũng không có cấm mở kỹ viện, cho lên kỹ viện được mở rộng, hơn nữa cũng bắt đầu xuất hiện kỹ nam, Đường Đại ‘Thanh dị lục’ trong đó có nhắc tới: "Kinh sư nam tử, cử thể tự hóa, nghênh đưa điềm nhiên." Đây là nói ở thời đó ở ngay kinh đô Trường An, nam tử có thể dùng thân thể của chính mình mà tới đó mua bán, làm kĩ nghiệp, cũng không bị dị nghị. Loại này là nam phong, mở ra ở ngay kinh sư, kỳ thực kinh sư cai quản nghiêm cũng chỉ có một số khu vực, cho nên nam phong phát triển càng khỏi phải nghĩ.
Liên tục trong vài ngày Diêu Kế Tông không có đi tới Sở phủ, hắn có một chút không dám gặp Sở Thiên Diêu. Bình thường hai người bọn họ là Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu, giờ này hắn đơn độc một mình như vậy liền có cảm giác cô đơn. Đang chán chết đi dạo trên đường cái thành Trường An, thì ngẫu nhiên gặp Vương công tử, khi thấy hắn liền thân thiết nói:
- Kế Tông, vừa vặn gặp gỡ ngươi. Nghe nói Trường Xuân Viện có vài thiếu niên tuyệt sắc mới đến, chúng ta cùng nhau đi tới thôi.
Nếu là khi xưa, khẳng định Diêu Kế Tông không chút nghĩ ngợi một lời liền từ chối. Nhưng vào thời điểm này, hắn chần chờ suy nghĩ một chút, nhưng sau đó cũng đáp ứng luôn. Cùng với Vương công tử đi tới Trường Xuân Viện.
Bên trong Trường Xuân Viện có vài nam kỹ mới đến, nhận được mệnh lệnh đi tiếp khách. Cũng như những kỹ nữ bình thường bọn họ đứng thành một hàng để cho khách nhân lựa chọn. Bọn họ người người đều có tướng mạo xinh đẹp, tính tình nhu hòa, thùy mị, ngoại hình cực giống nữ tử thật động lòng người, thậm chí so với nữ tử còn có chút xinh đẹp hơn. Vương công tử mừng vỗ tay khen:
- Quả nhiên đều là tuyệt sắc, Kế Tông, ngươi nhìn xem người nào tốt nhất?
Diêu Kế Tông nhìn một loạt ở trước mắt mình không chỉ có bộ dạng giống nữ nhân, lời nói cử chỉ cũng mười phần giống nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, liền có chút ngẩn người. Hắn không biết rõ được, tìm những nam kỹ người nào cũng như thế này mà khoái hoạt, có khác gì đi tìm nữ nhân khoái hoạt a.
Thấy hắn giật mình đứng đó thật lâu không có đáp lại, Vương công tử vừa cười vừa nói:
- Kế Tông, có phải hay không người người đều đẹp, cho lên ngươi nhìn thấy hoa mắt? Hay cứ để ta thay ngươi chọn lựa đi.
Nói xong liền giơ tay lên chỉ, gọi tới một mĩ thiếu niên mặc áo tím, chỉ cho hắn ngồi cạnh bên người Diêu Kế Tông. Sau đó cũng tự chọn cho chính mình một mĩ thiếu niên mặc áo hồng ôm vào trong ngực.
Khi thiếu niên áo tím vừa ngồi xuống bên cạnh Diêu Kế Tông, nhất thời cả người hắn không được tự nhiên. Thiếu niên đó liền trưng ra khuôn mặt cười quyến rũ, rót một chén rượu đưa lên môi hắn, nhẹ nhàng nói:
- Mời công tử uống rượu.
- Để tự ta uống.
Diêu Kế Tông vội nhận lấy mà uống, khẽ làm một hơi uống sạch, khi chén rượu vừa rời môi, một tấm khăn lụa tràn ngập son phấn ập tới. Chính là thiếu niên kia thay hắn lau đi tí rượu vẫn còn sót ở trên môi hắn, trong lúc này mà cùng giới có hành vi thân thiết như vậy, làm cho Diêu Kế Tông có cảm giác giống như có kiến bò trong người, toàn thân không có chút thoải mái nào cả. Mắt lại nhìn thấy ở phía đối diện, Vương công tử đã cùng thiếu niên mặc áo hồng đối miệng uống chén rượu. Cảnh tượng kia làm cho hắn thiếu chút nữa nôn ra, vô luận như thế nào cũng không thể ngồi yên được nữa. Bỗng nhiên đứng dậy nói:
- Ta còn có việc, đi trước một bước.
Bỏ họ Vương ở lại, Diêu Kế Tông cũng không quay đầu lại mà lao thẳng ra khỏi Trường Xuân viện. Một hơi đi đến gần quán ăn Quế Lan Phường mới dừng lại, dựa vào thân cây ngay bên đường cúi đầu nôn ọe liên tục. Mọi thứ trong dạ dày đều nôn ra hết, nhưng tâm tình cực vui vẻ: "Rốt cục ta vẫn bình thường, căn bản ta không phải là đồng tính luyến ái. Nhìn hai nam nhân trước mắt thân thiết với nhau đã muốn buồn nôn. Tâm tình vẫn như ban đầu không có thay đổi gì cả, nhất định trong ở ngày hôm đó phạm phải điều ngớ ngẩn ...."
Hắn tự trấn án tâm tình của mình lại, chợt phía sau lưng hắn có tiếng bước chân dồn dập chạy tới, ngay lập tức bên tai có tiếng người khẩn thiết nói:
- Diêu Kế Tông, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?
Ngẩng đầu lên nhìn lại, thẳng vào trong mắt mình là đôi mắt trong sáng của Sở Thiên Diêu. Đôi mắt trong sáng trong trẻo như ánh trăng, trong mắt chứa đầy tình cảm chân thành cùng lo lắng, mắt không chớp mà nhìn hắn. Bỗng nhiên Diêu Kế Tông ngẩn ngơ, hắn nhìn thấy trong đôi mắt như phát sáng, giống như là kho tàng của Solamon hiện trước mắt, như dụ dỗ hắn bước vào.

- Không phải là bị cảm nắng chớ?
Sở Thiên Diêu vừa nói vừa đưa tay ra đặt lên trán hắn, thử xem nhiệt độ. Bàn tay vừa mềm mại lại ấm áp, khi chạm nhẹ vào hắn. Chỉ là khi chạm nhẹ vào, Diêu Kế Tông cảm thấy người như có lửa đốt, từ tay lan xuống tới toàn thân của hắn. Vội vàng lùi lại, bối rối nói:
- Ta không sao cả, đừng chạm vào ta.
Sở Thiên Diêu kinh ngạc.
- Ngươi làm sao vậy?
Nàng đi một chuyến tới Diêu phủ không ngờ ở ngay trên đường đi gặp hắn, thấy hắn bị như vậy nấy làm kỳ lạ.
- Không có gì.
Diêu Kế Tông xoay người sang chỗ khác không dám quay lại nhìn, vừa mới có lại được một chút tin tưởng giờ thì biến mất không còn một mảnh. Tự nhiên lại có cảm giác đối với Sở Thiên Diêu, trong lòng của hắn ai oán hô: Ông trời ơi? Tại sao lại thế này? Vì cái gì lại như vậy?
Rõ ràng hắn không có thích nam nhân, mới vừa rồi ở trong Trường Xuân Viện đã thử qua, điều này thật ra đã làm cho hắn rõ ràng rồi. Nhưng mà khi vừa mới thấy Sở Thiên Diêu, lại làm cho tim của hắn rộn lên như đánh đàn. Với nam tử khác hắn không có chút để ý, nhưng lại động tình đối với Sở Thiên Diêu. Nảy sinh tình cảm...... Bỗng nhiên Diêu Kế Tông cả kinh, cũng sáng tỏ được bản thân mỗi khi thấy Sở Thiên Diêu tức giận, tâm tình của hắn đều không thể yên được...
Không biết bắt đầu từ khi nào, cảm xúc của hắn lại chạy loạn lên theo người khác như vậy? Người khác vui hắn liền vui, người khác không vui hắn liền nghĩ biện pháp cho người đó vui. Khi nhìn thấy người ta tươi cười nở rộ, làm cho hắn nhìn thấy toàn châu ngọc chạm vào nhau vang lên những tiếng "đinh đang", trong lòng của hắn vui mừng như tìm thấy được bảo tàng... Ông trời a, thổ địa a, như thế nào mà làm cho hắn yêu thích một nam nhân cơ chứ?
Diêu Kế Tông đứng ngây người, cũng không có động đậy, giống như hóa thành một gốc cây vậy. Sở Thiên Diêu nhận ra sự khác thường, bước gần tới trước mặt của hắn, đang định mở miệng nói chuyện. Thì từ trong Quế Lan Phường, Vương công tử đuổi theo sau gọi Diêu Kế Tông, nói:
- Kế Tông, có một đứa nhỏ tuyệt hảo như vậy uống rượu cùng ngươi, như thế nào mà ngươi bỏ đi nha?
Sở Thiên Diêu quay lại nhìn lại, nhận ra Vương công tử, ánh mắt nhất thời trở lên sắc bén. Vương công tử cũng nhận ra nàng, ý cười trên mặt trở lên cứng nhắc, theo bản năng bước ra xa giữ khoảng cách an toàn, mới miễn cưỡng cười nói:
- Kế Tông, hóa ra ngươi có ước hẹn với người khác, ta không dám quấy rầy.
Vừa nói vừa chạy lui, còn sợ chạy không đủ nhanh.
Khi thấy kẻ ăn chơi trác táng này, nghĩ lại lời nói của hắn, lại nhìn về phía Quế Lan Phường, nhìn lên giữa tầng lầu của Quế Lan Phường, hóa ra là lơi trăng gió, nhất thời sắc mặt của Sở Thiên Diêu trở lên nặng nề.
- Chả trách đến nhà của ngươi lại không tìm thấy ngươi, hóa ra là ngươi tới đây tìm vui vẻ.
Trong lòng như ăn phải quả mơ chua, sau đó lại như ăn phải hoàng liên. Chua xót và đắng ngắt xen với nhau, khó có thể nói được tư vị đó trong đó.
- Không phải không phải, ta không tới đó tìm thú vui.
Diêu Kế Tông vội vàng giải thích.
- Là ta bị tên họ Vương kia kéo tới.
- Bị hắn kéo tới? Nếu ngươi không muốn tới, hắn có thể kề đao ở cổ bắt ngươi tới được không? Rõ ràng ngươi có ý định tới đây tầm hoa ghẹo lễu.
Sở Thiên Diêu càng nói càng tức, dẫm chân một cái muốn bỏ đi. Diêu Kế Tông liền túm lại tay, hắn không thể để cho người khác hiểu lầm như thế.
- Không phải, tứ lang, căn bản là ta không có ý định đó. Kỳ thật là ta...... Kỳ thật ta chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi, muốn nhìn coi kỹ viện nam thời Đường như thế nào.
Sở Thiên Diêu quay người trở lại, vẻ mặt kinh ngạc.

- Muốn quan sát kỹ viện nam? Diêu Kế Tông, như thế nào mà ở chỗ này lại làm cho ngươi thấy tò mò? Hay là ngươi...Muốn "long dương chi hưng"?
Bốn chữ cuối cùng phát ra tiếng nói nhỏ, sắc mặt khẩn trương cùng lo lắng.
- Không có một chút nào, một chút cũng không có.
Diêu Kế Tông một lời chối bỏ, tuy rằng có chút chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng nói.
- Tứ lang, ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ nhất thời tò mò thôi, chỉ xem mới mẻ cùng náo nhiệt thôi.
Xem phản ứng của Sở Thiên Diêu như vậy, cũng biết là phản cảm với loại người đồng tính luyến ái, nếu biết là hắn động tâm tư với bản thân mình, chỉ sợ lập tức ân đoạn nghĩa tuyệt. Nghĩ như vậy, Diêu Kế Tông toát hết mồ hôi trán.
Còn Sở Thiên Diêu nhẹ nhõm thở một hơi, có thể do mình quan tâm quá sinh ra loạn. Vừa nghe nói hắn đi tới kỹ viện nam, nàng liền lo lắng không biết có phải hắn đã thành nam phong hay không. Mà khi nghĩ lại, hắn cũng không phải cái loại người ghê tởm đấy.
Nhưng không khỏi vẫn phải dặn dò hắn nói:
- Địa phương này không phải là nơi tốt, không nên đến, không có cái gì tốt mà tới cả.
- Được được được, nghe lời của ngươi, sau này không đi tới nữa.
Diêu Kế Tông thể hiện quyết tâm như chém đinh chặt sắt.
Sở Thiên Diêu nhìn hắn cười một tiếng, tiếng cười như mang theo hương hoa. Diêu Kế Tông nhịn không được mà muốn run sợ, thế gian có nam tử làm cho hắn cảm thấy có cá tính, duy nhất chỉ có mỗi Sở Thiên Diêu, giống như dòng nước trong xanh tự nhiên. Hắn như thấy dòng suối mát lành trong khe đá chảy ra, mê hoặc muốn người ta uống......
Để áp chế suy nghĩ bậy bạ của mình lại, Diêu Kế Tông vội vàng cúi đầu không dám nhìn người đang cười động lòng người kia. Cúi đầu mới chú ý tới:
- Tứ lang, trong tay ngươi cầm cái gì vậy?
Sở Thiên Diêu mở hộp gấm đang cầm trong tay ra cho hắn xem, Diêu Kế Tông vừa thấy liền mở miệng:
- Oa, bông hoa mẫu đơn thật đẹp, làm từ ngọc, tinh xảo đẹp đẽ. Tứ lang, ngươi...... Đây là muốn tặng cho vị cô nương nào?
Khi nói xong câu này trong lòng của hắn tràn đầy buồn phiền cùng chua chát, lại không thể biểu hiện ra được, Sở Thiên Diêu cũng không phải là nữ hài tử, dựa vào cái gì mà hắn ghen cơ chứ?
- Cái này đưa cho Lý Sướng, hôm nay là ngày sinh nhật của nàng .
- Hôm nay là ngày sinh nhật của Lý Sướng.
Diêu Kế Tông giật mình
- Làm sao mà ngươi biết được?
- Bộ Bình Xuyên nói cho ta biết, bông hoa này cũng là do hắn chuẩn bị, cũng nhờ ta chuyển cho nàng.
- Ngươi gặp Bộ Bình Xuyên khi nào?

- Sau khi từ Lạc Dương trở về, hắn tới nhà ta tìm ta.
Sở Thiên Diêu liền kể lại tình huống khi đó cho Diêu Kế Tông biết, sau đó lại có chút lo lắng nói:
- Hắn vẫn chưa tới tìm ta nấy bông hoa này, ngươi nói coi, có khả năng hắn đã xảy ra vấn đề gì không?
Vừa nghe thấy nói như vậy, Diêu Kế Tông liền xóa bỏ hết những ý nghĩ vẩn vơ nhất thời trong đầu, vỗ đùi nói:
- Khẳng định đã xảy ra chuyện, nếu không, sao Bộ Bình Xuyên lại không tới lấy bông hoa này chứ. Tết đoan ngọ ngày đó, sau khi Lý Sướng chuốc mê hắn, không chừng đã xuất hiện vấn đề. Đi, mau tới Thụy An Vương Phủ tìm hiểu tin tức.
Khi hai người đi tới Thụy An Vương Phủ, nhưng không vào được bên trong. Người gác cổng khách khí ngăn lại, nói:
- Xin lỗi hai vị công tử, Vương gia nhà ta trong người có bệnh nhẹ, trong mấy ngày nay không tiếp khách.
- Vậy tiểu quận chúa có trong phủ không? Có thể để cho bọn ta gặp mặt một chút.
Diêu Kế Tông không có ý định tới tìm Thụy An Vương.
-Tiểu quận chúa là thiên kim của Vương phủ, càng không thể tiếp khách lạ.
Người gác cổng từ chối luôn. Tiếp đó cho dù có nói như thế nào hay là dúi bạc vào tay của hắn, nhưng tất cả đều không có hiệu quả. Có thể thấy được Thụy An Vương đã có nghiêm lệnh không tiếp khách lạ, thế nên tên gác cổng này không dám làm bừa.
Thật sự là cánh cửa sâu như biển, không làm sao được, hai người chỉ còn cách rời đi. Diêu Kế Tông đứng trước hai cánh cửa lớn thở dài:
- Ta có được một thân công phu như Bộ Bình Xuyên thì tốt, nhảy một cái cao năm trượng, bay qua tường mà vào bên trong.
- Chúng ta không vào được, làm sao bây giờ? Hay là đi tìm Lý Hơi và Nguyễn Nhược Nhược cùng nghĩ biện pháp?
- Cũng chỉ có thể như thế, đi, tới Tĩnh An Vương Phủ.
Hai người đang định rời đi, một chiếc xe ngựa hướng tới Vương Phủ chạy tới, xe ngựa dừng lại bên cạnh bọn họ, màn che cửa xe được vén sang một bên, xuất hiện một khuôn mặt tươi cười như hoa. Ngọt ngào nói:
- Diêu công tử.
Ban đầu Diêu Kế Tông ngẩn ra, sau đó nhìn kỹ lại, cười nói:
-Mai Lan cô nương, đã lâu không thấy, cô nương đi đâu về vậy?
Ánh mắt Mai Lan cô nương quyến rũ, nhìn Diêu Kế Tông từ trên xuống dưới.
- Tiểu nữ mới từ chợ phía đông trở về, Diêu công tử tới gặp Vương gia nhà ta sao?
- Đúng vậy, đặc biệt tới tìm Vương gia nhà cô nương, nhưng mà người gác cổng không chịu vào thông báo, chỉ nói Vương gia không tiếp khách.
- Quả thực Vương gia không tiếp khách lạ, Diêu công tử tới thật uổng công rồi.
- Vì sao Vương gia không tiếp khách lạ? Người gác cổng có nói bị bệnh nhẹ trong người, chẳng lẽ ông ta lâm bệnh thật.
Mai Lan hé miệng cười, rồi chậm rãi nói:
- Vương gia làm sao mà có bệnh được, kỳ thật lâm bệnh là tiểu quận chúa
Trong lòng Diêu Kế Tông chợt động, Sở Thiên Diêu nghe được cũng ngẩn ra, ngay lập tức hỏi lại:
- Tiểu quận chúa bị bệnh sao? Nàng bị bệnh từ bao giờ? Bệnh tình ra sao?
Mai Lan cô nương chuyển đôi mắt đẹp nhìn Sở Thiên Diêu, nở ra nụ cười đầy hàm ý.

- Vị công tử này? Thế nào mà khi nghe được tiểu quận chúa bị bệnh liền khẩn trương như vậy nha?
Hiển nhiên nàng đã hiểu sai ý.
Sở Thiên Diêu cũng không có tâm tư cùng nàng cười nói, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh băng, nói:
- Cô nương nói mau đi.
Lời nói không mang theo tí trách mắng, nhưng lại sắc bén như lưỡi kiếm tuốt ra khỏi vỏ, khí thế bức người.
Bị khí thế của nàng đè ép, Mai Lan không tự chủ được mà thu lại nụ cười trên môi, nghiêm mặt nói:
- Tiểu quận chúa bị bệnh vào tối hôm tết đoan ngọ, thái y coi mạch suốt một đêm, nói bị bệnh nặng, mấy ngày nay vẫn ở trong khuê phòng dưỡng bệnh, ngoài Vương Gia, Vương Phi cùng mấy thị tì thân cận ra, không cho người ngoài tới thăm bệnh. Rốt cuộc bệnh tình ra sao, cũng không biết được.
Sở Thiên Diêu nghe được nhướng mày, nghĩ nghĩ, quay lại nhìn Diêu Kế Tông ở bên cạnh ngắn gọn nói: "Đi." Nói xong, xoay người bước nhanh đi trước.
- Mai Lan cô nương, sau này gặp lại.
Diêu Kế Tông khách sáo nói một câu, rồi vội vàng đuổi theo Sở Thiên Diêu.
Sở Thiên Diêu vừa đi vừa nói:
- Thật trùng hợp, ngay trong ngày tết đoan ngọ mà bị trọng bệnh. Ta không tin Lý Sướng tự nhiên sinh bệnh, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
- Xuất hiện chuyện ngoài ý muốn là tự nhiên, cũng không biết chuyện cụ thể ra sao. Lý Sướng đã xảy ra chuyện gì? Thật là làm cho người ta lo lắng a!- Diêu Kế Tông than vãn.
- Không biết Bộ Bình Xuyên thế nào rồi?- Sở Thiên Diêu cũng thở dài.
Hai người bọn họ cùng đi vào Tĩnh An Vương Phủ, Lý Hơi không có ở nhà, ở trong Lưu Tiên Cư, một mình Nguyễn Nhược Nhược ở lơi này nghe chuyện "Hoàng kim hợp tác". Nghe được ý đồ của bọn họ, không kìm được đôi mi Viễn Sơn của nàng nhíu lại.
- Bộ Bình Xuyên cùng Lý Sướng, trong một ngày, một người mất tích, một người sinh bệnh, thật quá trùng hợp.
- Trên đời này không có truyện trùng hợp như vậy, khẳng định đã phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn.- Diêu Kế Tông nói.- Ta hoài nghi Lý Sướng không phải bị bệnh, chắc là cũng giống như Lý Hơi ngày trước, bị giam trong nhà, không phải sau đó tuyên bố bị bệnh sao? Nguyễn Nhược Nhược ngươi đi tới Thụy An Vương Phủ xem xét một chút, chúng ta vào không được.
- Cũng được, các ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, ta đi lấy bức tranh mang tới Thụy An Vương Phủ.
Nguyễn Nhược Nhược nói đi liền đi, Diêu Kế Tông vội hỏi:
- Chúng ta cùng đi với ngươi được không? Ngươi vào trong Vương phủ, bọn ta ở bên ngoài chờ ngươi.- Thật sự hắn không muốn ngồi ở đây chờ một tí nào cả.
- Còn có, hộp gấm này, nhờ Tiểu Vương Phi chuyển cho Lý Sướng hộ ta cái. Nói rằng là quà Bộ Bình Xuyên tặng sinh nhật của nàng.
Sở Thiên Diêu hai tay dâng hộp gấm nói.
Nguyễn Nhược Nhược tiếp nhận mà nhìn, thở dài một tiếng. Tuy rằng nàng không nói ra khỏi miệng, nhưng trong lòng rất rõ ràng. Bộ Bình Xuyên không tới đúng hạn, khẳng định là lành ít dữ nhiều.
V�-e0�{��zal>Thụy Vương Phi thét lên một tiếng kinh hãi, Thụy An Vương như chim ưng lao tới, tay không lắm chặt lưỡi kiếm sắc... Trong phòng tràn ngập mùi máu tanh, máu rơi xuống đầy trên mặt đất như những đám mây màu đỏ, thân thể Lý Sướng mềm nhũn đổ xuống mặt bàn, giống như khi thời điểm cảnh xuân tươi đẹp đã đến cực thịch, đóa hoa mẫu đơn kiều diễm theo làn gió mà héo tàn.
 
Tình sâu đậm không thể xa cách, sống không đến được với nhau, vậy khi chết có thể đến được với nhau.
Lý Sướng yêu sâu đậm Bộ Bình Xuyên, như Lạc Đà đối suối nước ngọt, như hoa đào chờ gió xuân, như thảo nguyên chờ mưa xuống, nếu như thiếu thì sinh mệnh không thể sống được. Mất đi hắn, nàng chỉ có thể nấy cái chết theo hắn. Tình yêu khi vỡ khó lành, nàng có khả năng vì tình mà tự cắt cổ mình tự vẫn.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện