Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội II

Chương 48: Chương 48



Chương 48
Vừa thấy Cao Mãnh tiến tới, Diêu Kế Tông đứng lên khách khí chào hỏi:
- Cao huynh, chọn một chỗ cùng ngồi xuống nào.
Hắn có ý tốt, Cao Mãnh cũng không để ý tới, chỉ liếc hắn một cái, rồi nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Long Phiêu Phiêu, dùng lời nói mười phần trấn an:
- Sư muội, cuối cùng muội đã ăn cơm, thật tốt quá.
Long Phiêu Phiêu cắn một miếng lớn, vừa ăn vừa nói:
- Diêu Kế Tông nói, mấy ngày muội không ăn cơm, sắc mặt rất khó coi, cho nên muội phải ăn nhiều tẩm để bổ lại.
Cao Mãnh nghe thấy vậy, quay lại lườm Diêu Kế Tông một cái, vẻ mặt không hờn không giận cũng chẳng nói chẳng rằng. Diêu Kế Tông bị hắn nhìn trái nhìn phải như thế, ngồi cũng không yên, chứ đừng nói đến ăn cái gì. Chỉ còn cách để chiếc đũa xuống, đứng dậy nói:
- Tứ lang, chúng ta ra khỏi nhà đã lâu, giờ nên trở về thôi.
Hắn vừa chuyển thân bước đi, Sở Thiên Diêu lập tức đứng dậy đi theo. Long Phiêu Phiêu giãy nảy gọi lại:
- Không phải đang ăn ngon sao? Tiếp tục ngồi ăn đã sao lại đòi rời đi?
- Không ngồi, Phiêu Phiêu cô nương, cáo từ.
Chỉ sợ khi Diêu Kế Tông ngồi xuống, ánh mắt hung hăng kia của Cao Mãnh liệu hắn có ngồi yên ăn được không? Thấy tình hình này, hắn có thể hiểu được rằng, nhất định vị Cao Mãnh có tình ý với sư muội của hắn, nhất định hắn nhầm mình là tình địch của hắn. Căn bản hắn không có tình ý với Long Phiêu Phiêu, tội gì phải gánh thêm tên oan gia này vào người. Tốt nhất nhanh rời đi, khỏi gây thêm phiền phức.
Vừa nói hắn vừa cất bước rời đi, Sở Thiên Diêu cất bước đi theo sau.
Long Phiêu Phiêu đứng dậy đuổi theo, túm lấy bả vai của Diêu Kế Tông.
- Đừng nóng vội mà đi như thế, không có mấy khi tới đây, đang yên lành ngồi vậy mà sao lại rời đi?
Nhận ra được ánh mắt của Cao Mãnh dừng ở trên bàn tay Long Phiêu Phiêu đang giữ hắn mà nhìn chằm chằm như đóng đinh vào cột, Diêu Kế Tông giãy ra liên tục. Nói:
- Thực không thể ngồi tiếp được, ta cùng Tứ Lang đang có sự vụ. Đúng không Tứ Lang?
- Đúng vậy - Sở Thiên Diêu phối hợp với hắn.
Long Phiêu Phiêu chu cái miệng có vẻ ủy khất:
- Thế nào mà ngươi có sự vụ mà đòi về nha? Đang yên lành ngồi đây cũng chưa được nửa buổi mà.
Long Phiêu Phiêu bằng mọi cách giữ Diêu Kế Tông ở lại, Cao Mãnh nhìn thấy thì trong lòng tràn đầy chua xót, lại càng không thể để yên cho Diêu Kế Tông trái ý của nàng. Vì thế nhảy ra ngăn hắn lại, hung hăng nói:
- Sư muội bảo ngươi ngồi, ngươi ngồi ngay.
Vừa nói vừa tung một chưởng đẩy hắn trở lại. Diêu Kế Tông không đề phòng bị đẩy một cái lảo đảo ngã về đằng sau, tí nữa thì té ngã.
- Này, ngươi làm gì vậy? - Hai giọng nói khác nhau cùng nói một câu, Sở Thiên Diêu và Long Phiêu Phiêu cùng mắng Cao Mãnh.
Tiếng mắng của Long Phiêu Phiêu như tiếng sấm, Sở Thiên Diêu thì phát nộ, Phi Hổ bị kích động bật dậy. Nguyên bản Cao Mãnh vừa muốn tiến tới, liền bị Phi Hổ chồm ra trừng mắt nhìn hắn, giống như hổ rình mồi. Nó nghe thấy thanh âm hầm hầm phẫn nộ của chủ nhân, biết nàng bị người ta khi dễ. Vì thế gầm nhẹ một tiếng rồi lao ra bảo vệ chủ, hướng về phía Cao Mãnh lao tới như tia chớp màu đen.
Cao Mãnh thấy tình hình không ổn, nhanh chóng xoay người tránh. Khi hắn tránh ra, thì Long Phiêu Phiêu ở đằng sau hắn bị liên lụy, nhìn thân hình khổng lồ của Phi Hổ như mãnh hổ hạ sơn lao tới, nàng cả kinh sắc mặt không còn một chút máu, vội bước lui về phía sau, nhưng một bước này của nàng giẵm ngay khúc xương gà mà nàng vừa tiện tay ném xuống. Chân liền trượt, nhất thời mất trọng tâm ngã ngửa về phía sau.
Sở Thiên Diêu thì ở đằng sau Long Phiêu Phiêu, thấy nàng lảo đảo sắp ngã, bản năng chuyển thân đỡ lấy. Khi vừa đỡ, sắc mặt đỏ bừng, thật sự quá nặng, căn bản nàng không đỡ được. Nhanh chóng mở miệng gọi cứu binh: "Diêu......"
Nhưng chỉ nói được một từ này, tuy chỉ nói được một chữ, nhưng đầy kinh hãi, rốt cuộc tay không đỡ nổi. Cổ tay mềm nhũn, thân hình to lớn của Long Phiêu Phiêu nặng nề đổ xuống, nàng lui nhanh về phía sau. Lại không thể toàn thân thoát ra được, thân hình khổng lồ kia của Long Phiêu Phiêu vừa đổ xuống, đè luôn lên đôi chân chưa kịp rút lui.

" Tứ lang!"
" Sư muội!"
Diêu Kế Tông và Cao Mãnh đồng thời kêu lên, cùng tiến tới. Diêu Kế Tông xông lên trước, đẩy thân hình khổng lồ của Long Phiêu Phiêu đang đè đôi chân của Sở Thiên Diêu ra, nhưng không nhúc nhích được một chút nào. Ít nhiều cũng phải nhờ tới Cao Mãnh, một mình hắn đỡ Long Phiêu Phiêu đứng dậy, đỡ nàng ngồi trở lại ghế.
- Sư muội, muội không sao chứ?
Diêu Kế Tông cấp tốc xoa chân cho Sở Thiên Diêu.
- Có sao không? Có sao không?
Sở Thiên Diêu cử động hai chân một chút, ở hai mắt cá chân nổi lên cơn đau đớn. Mới vừa rồi Long Phiêu Phiêu đè phải, chắc không chịu được sức nặng. Nàng nhịn đau nói:
- Cái chân này, chỉ bị nàng đè lên chút thôi. Không ảnh hưởng gì tới xương cốt.
Hả? Diêu Kế Tông vội vàng nâng lên, trước cởi giày, sau đó cởi tiếp đôi tất trắng. Quả nhiên mắt cá chân sưng vù ứ máu. Đây là biểu hiện của hiện tượng xương cẳng chân va chạm với xương mắt cá chân dẫn đến các cơ gân bị xé rách. Lập tức thương tâm vô cùng:
- Thật sự đã bị thương, tứ lang, có đau lắm không?
Sở Thiên Diêu lắc đầu, miễn cưỡng cười nói:
- Vẫn tốt.
Long Phiêu Phiêu ở bên cạnh vẫn bình yên vô sự, còn Cao Mãnh khi nghe thấy mắt cá chân của Sở Thiên Diêu bị thương, vội vàng chạy tới nhìn. Cao Mãnh cũng là người trong nghề, liếc nhìn một cái đưa ra kết luận:
- Vẫn tốt, không nghiêm trọng lắm, toàn bộ bề mặt chỉ sưng tím thôi, an dưỡng tốt trong mấy ngày hẳn sẽ tốt trở lại.
- Gì mà an dưỡng tốt trong mấy ngày tốt trở lại, nếu hoàn toàn khỏi hẳn phải trong ba ngày. Đều tại ngươi, ngươi không trở về đã không có chuyện này xảy ra.
Diêu Kế Tông nhìn kẻ đầu sỏ gây lên truyện phát khí tức. Phi Hổ cũng chạy tới nơi, Sở Thiên Diêu gọi nó lại bên người tránh nó tiếp tục tấn công người khác.
Bị Diêu Kế Tông lớn tiếng quát mắng, Cao Mãnh không dám phát biểu ý kiến gì, mà nghĩ lại trong lòng có chút băn khoăn. Mà Long Phiêu Phiêu ngồi xổm ở một bên nhìn nửa ngày, buồn bực đột nhiên hỏi một câu:
- Sở Thiên Diêu, chân của ngươi thế nào mà thon nhỏ vậy? So với chân của ta còn thon nhỏ hơn?
Được nàng thanh tỉnh, Diêu Kế Tông đang bị tức khí công tâm, mới phát hiện tay mình đang nắm chân trần vừa trắng vừa thon nhỏ, có cảm giác da thịt mềm mại mượt nhẵn như lông vũ, trông chừng có vẻ trong suốt tỏa sáng như ngọc. Nhất thời hắn ngây người.
Sở Thiên Diêu hoàn hồn trở lại, theo bản năng co chân rút về. Diêu Kế Tông nhanh chóng tóm lại, giống như chim ưng lao xuống bắt mồi. Nàng thử tránh thoát, lại không tránh được lực đạo nhu hòa của cánh tay hắn. Rốt cuộc ngoan ngoãn để cho hắn nắm ở trong tay. Còn mặt thì đỏ ửng, giống như ánh lửa lưu động.
Diêu Kế Tông nắm lấy chân của Sở Thiên Diêu nhìn, giống như đang cầm trân bảo ngắm. Nửa ngày sau hắn mới ngẩng đầu lên nhìn, lọt vào trong mắt là khuôn mặt như ngân hà thất sắc. Hắn yên lặng quan sát khuôn mặt ửng hồng của Sở Thiên Diêu. Chậm rãi nói:
- Sở Thiên Diêu, rốt cuộc ngươi là Tứ Lang...Hay là Tứ Nương?
Lời này vừa nói ra, Long Phiêu Phiêu cùng Cao Mãnh ở một bên nghe được kinh ngạc. Sở Thiên Diêu thì cúi thấp cái đầu xuống, hai gò má vẫn ửng hồng như say rượu. Trong khoảnh khắc này, có thể nhìn thấy được từ một thiếu niên tuấn lãng trở thành một thiếu nữ kiều diễm.
Diêu Kế Tông lại cố tình truy hỏi không ngớt:
- Mau nói a, rốt cuộc là Tứ Lang hay Tứ Nương? Đãi ngộ khi bị thương tích thế này, Tứ Lang với Tứ Nương không giống nhau đâu.
Chần chờ nửa ngày, thanh âm của Sở Thiên Diêu nho nhỏ hỏi:
- Là Tứ Lang thì sao? Là Tứ Nương thì như thế nào?
Diêu Kế Tông nhìn nàng chăm chú, sâu trong đôi mắt không dấu được ý cười.

- Là Tứ Lang thì...Liền đỡ lưng đưa về. Còn là Tứ Nương... Ôm luôn về.
Mặt Sở Thiên Diêu càng đỏ hơn, nàng lặng yên không dám nói, Diêu Kế Tông yên lặng chờ nàng, bộ dáng không đạt mục đích không bỏ qua. Sau nửa ngày, mặt Sở Thiên Diêu vẫn còn đỏ bừng, chậm rãi nâng tay lên cao, đầu tiên tháo khăn vấn đầu xuống, tiếp đó tháo búi tóc ra. Một mái tóc đen nhánh như dòng suối chảy xõa xuống dưới, sáng bóng đen mượt như nước sơn. Từng sợi mềm mại xõa xuống sau lưng với trên vai, càng tô đậm thêm sắc mặt như bạch ngọc của nàng. Hoặc có thể nói như đóa hoa sen đỏ nở rộ trên mặt nước trong, hai gò má ửng đỏ, không phải đang thẹn thùng sao?
Tiếu ý trong mắt Diêu Kế Tông càng nhiều, nhìn Sở Thiên Diêu nửa ngày cũng không chớp mắt một cái. Đột nhiên chuyển động cánh tay, nhẹ nhàng nâng mái tóc mượt của nàng. Tinh tế cảm nhận từng sợi tóc mượt mà, từng sợi tóc trong tay hắn, giống như những sợi tơ quấn chặt lấy tâm hắn.
Đến tận bây giờ hắn mới biết được, trước kia động tâm tình không phải không có lý do. Tại ánh mắt chưa nhìn rõ được chân tướng, bản năng trong tâm của hắn đã quyết định thay hắn rồi. Đó là hương thơm của xử nữ, ở sâu trong tâm hắn đã nhắc nhở bản thân hắn.
Buông những sợi tóc xuống, bỗng nhiên Diêu Kế Tông ôm lấy Sở Thiên Diêu. Hô to tuyên bố nói:
- Người yêu trong mộng của ta, phải có mái tóc đen nhánh mà dài mượt. Đó là ngươi, Sở Thiên Diêu.
Xoay người lại, hắn không quay đầu mà bước thẳng đi ra ngoài, Phi Hổ quấn quýt đi theo phía sau, bỏ lại Long Phiêu Phiêu và Cao Mãnh ở lại cùng ngẩn người. Nửa ngày sau, Long Phiêu Phiêu mới òa khóc nức nở, vừa khóc vừa chỉ ngón tay nói lớn:
- Vốn tưởng nhìn trúng hai ý lang quân, như thế nào mà chỉ trong chớp mắt, thành ra là hai người bọn họ xứng đôi?
- Sở Thiên Diêu thật tốt a! Cư nhiên dám giấu ta lâu như vậy.
Ở trong khuê phòng của Sở Thiên Diêu, nàng đang ngồi ở trên giường. Mái tóc đen mượt xõa xuống xuôi theo thân thể, nàng nhu thuận nắm lấy vạt áo của mình ngồi yên ở đó. Chân phải bị thương của nàng được Diêu Kế Tông nâng lên, hắn vừa nói chuyện, vừa lấy một khối bông ép máu bầm ở mắt cá chân cho Sở Thiên Diêu. Những cục máu bầm theo đó mà rút lại, cũng hạn chế sưng tấy và nhiễm trùng do chảy máu.
- Ta...... Không phải ta giấu ngươi đâu, mà ngươi không có hỏi ta - Sở Thiên Diêu biện minh.
- Đại tiểu thư của ta ơi, kính nhờ người, ý của người hẳn là mỗi khi ta nhìn thấy một nam nhân, đều phải hỏi ‘xin hỏi ngươi là nam hay là nữ phẫn nam trang’ sao?
Quả thật không nói lại được, tự biết mình đuối lý, Sở Thiên Diêu chỉ còn cách cúi thấp đầu không nói.
- Nếu không phải ta ngoài ý muốn phát hiện ra ngươi, không phải từ hiền đệ trở thành hiền muội sao? Ngươi còn định giấu ta bao lâu nha?
- Ta cũng không muốn giấu ngươi, nhưng mà...Không biết nói như nào mới tốt.
Tiếng Sở Thiên Diêu nho nhỏ.
- Ngươi cứ nói thẳng là được, có cái gì mà khó nói. Không phải ta khiến ngươi nói ra, thiếu chút nữa ta bị ngươi hại chết!
- Sao mà lại hại ngươi? - Sở Thiên Diêu không rõ.
Diêu Kế Tông nhìn nàng mà cười:
- Ta...... Kỳ thật, ta rất kỳ quái khi biết mình tự nhiên có "Long Dương Chi Hưng", vừa nhìn thấy ngươi lại có ý nghĩ như vậy. Cảm thấy xấu hổ mà thiếu chút nữa đâm đầu chết.
Mặt Sở Thiên Diêu đỏ ửng, phì cái nói:
- Ta không nghĩ tới cản ngươi.
Diêu Kế Tông nghe được đứng dậy:
- Còn có ý nghĩ không muốn cản ta, lương tâm của ngươi đã bị phá hỏng.
- Ai bảo ngươi có ý nghĩ bậy bạ.
- Ta không phải là hòa thượng, có ý nghĩ kỳ quái với nữ nhân cũng là điều bình thường, cũng không phải tội chết.

- Trước đó ta vẫn là huynh đệ của ngươi.
Sở Thiên Diêu còn dám mang chuyện này ra tính toán sổ sách.
Sau nửa ngày Diêu Kế Tông không tiếp lời của nàng, chỉ nhìn nàng chăm chú, nàng bị nhìn vậy có cảm giác không được tự nhiên.
- Ngươi đang nhìn gì?
Lúc này hắn mới chậm rãi nói:
- Hiện tại đã không còn là huynh đệ của ta, ta có thể không nghĩ được sao?
Sở Thiên Diêu sửng sốt, khuôn mặt dần dần đỏ ửng. Chân phải bị thương vẫn nằm trong tay Diêu Kế Tông, hắn dùng khăn lạnh chườm lên trên đó, chỗ tay hắn nâng bàn chân thì ấm áp. Vừa ngẩng đầu nhìn lại, thì chạm vào ánh mắt của hắn, lại giống như mặt trời thiêu đốt, làm hai gò má của nàng càng đỏ bừng. Một câu cũng không nói ra được.
Hai người lặng lẽ không nói câu nào, chỉ có, từ thân thể Sở Thiên Diêu tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, như ánh trăng chiếu sáng dịu nhẹ trong đêm. Không hiểu sao trong tâm của Diêu Kế Tông càng thêm rung động. Trái tim trong lồng ngực của hắn đập càng ngày càng mạnh, từng chút từng chút một, lan tỏa rộng khắp trong lồng ngực. Tim của hắn đập liên hồi mà hướng tới gần Sở Thiên Diêu, tiến lại gần, tiến lại gần...
- Ngươi định làm gì?
Sở Thiên Diêu theo bản năng đặt một tay ở trước ngực Diêu Kế Tông, không cho hắn tiếp tục lại gần.
- Hôn một cái được không? Một cái thôi.
Diêu Kế Tông nấy ngón tay chỉ lên môi, thận trọng hỏi. Thừa dịp bên ngoài màn lụa mỏng không có người nào, muốn có một nụ hôn nhẹ nhàng.
- Ngươi...... Đáng chết...... Ngươi tránh ra mau.
Sắc mặt Sở Thiên Diêu càng đỏ hơn. Tuy ngoài miệng từ chối, nhưng trong lời nói có một nửa đồng ý.
Giờ phút này sao Diêu Kế Tông có thể chịu bỏ qua, hắn muốn tới gần dung mạo này đã thật lâu rồi. Dò xét thái độ của Sở Thiên Diêu là ngượng ngùng, không có một chút gận dữ nào cả, vì thế mạnh dạn gạt cánh tay đang chắn ở trước ngực kia ra, tiếp tục tiến gần, mục tiêu là đôi môi xinh đẹp ngọt ngào như bạc hà kia. Tiến lại gần một chút...
Một tiếng " Cạch", hai cánh cửa đột nhiên mở ra. Trên tay Sở phu nhân đang cầm thuốc mỡ bước vào phòng.
- Kế Tông, lấy cái này bôi...
Nói còn chưa dứt lời liền dừng lại, tình hình trong phòng làm cho nàng kinh ngạc vô cùng.
Sở phu nhân mới từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa, lão bá gác cổng liền nói cho nàng là Sở Thiên Diêu bị thương ở chân. Nàng nhanh chóng tìm thuốc mỡ mang tới, ai ngờ khi vừa đẩy cửa bước vào phòng, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là tay chân của Diêu Kế Tông luống cuống, tiếp tục nhìn, thì nữ nhi đang ngồi trên giường khuôn mặt đỏ bừng, tóc xõa xuống hai bên vai, trải khắp mọi chỗ. Nhìn một chút liền hiểu được, trước đối đãi như "Huynh Đệ" nay đã không còn là "Huynh Đệ"! Thật đỡ tốn công nàng thay nữ nhi suy tính làm thế nào để nữ nhi "Hiển Chân Tướng", thật sự là không cần hao tổn tâm trí.
- Bá...... Mẫu, cháu...... Trong nhà còn có chút việc, cháu đi về trước.
Ở ánh mắt sáng tỏ của Sở phu nhân, Diêu Kế Tông hoảng sợ mà bỏ chạy, vừa ra khỏi Sở phủ thì thở ngắn than dài, thiếu chút nữa đã hoàn thành tâm nguyện. Sở phu nhân tới thật không đúng thời điểm, hắn chẳng sợ muộn vài giây, nếu để cho hắn chút thời gian dù chỉ hôn nhẹ cái cũng tốt nha!
Mà Sở Thiên Diêu ở trong phòng, Sở phu nhân vui mừng ngoài ý muốn tới gần "thẩm" nữ nhi:
- Thiên Diêu, mau nói cho nương biết, thế nào mà Diêu Kế Tông phát hiện ra ngươi là nữ nhi nha?
Từ trong Sở phủ đi ra, Diêu Kế Tông lên ngựa thẳng tiến tới Tĩnh An Vương Phủ để khởi binh vấn tội.
- Hay cho Nguyễn Nhược Nhược ngươi, khó trách được ngươi nói ta ngu xuẩn, có phải ngươi đã sớm biết Tứ Lang là Nữ Lang có đúng không? Vì sao không nói cho ta biết?
Nguyễn Nhược Nhược không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Làm sao mà ngươi biết được?
- Trước tiên ngươi trả lời ta làm sao mà ngươi biết được?
Nguyễn Nhược Nhược cười lớn mà không trả lời, vẫn là Lý Hơi tốt hơn, đem chuyện trong "Vân cẩm phường" ngẫu nhiên gặp phu thê Ngự Sử cho hắn nghe, hắn nghe xong nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hóa ra ngày đó ta tới tố khổ tự nhiên có "Long Dương Chi Hưng", các ngươi sớm đã biết Sở Thiên Diêu là nữ nhi. Lại còn không nói cho ta biết, hẳn là có ý định biến ta thành trò cười, có đúng không?
- Đúng nha, đúng nha, nhìn ngươi ngớ ngẩn thật là thú vị nha - Nguyễn Nhược Nhược cười rộ thú nhận.
Lý Hơi thì hỏi:
- Diêu Kế Tông, rốt cuộc làm sao mà ngươi biết được?

Diêu Kế Tông mặc cho họ hiếu kỳ, cứ ngậm miệng không đáp, Nguyễn Nhược Nhược liền cười nói:
- Để ta đoán coi có sai không? Nói chung, ở cổ đại nữ mặc nam trang bị người ta phát hiện chỉ có bốn điểm; một là búi tóc bị rơi xuống, hai là bị người ta đụng vào ngực, ba đang thay quần áo bị người ta nhìn thấy, bốn khi tắm bị phát hiện. Diêu Kế Tông, có phải một trong bốn loại này không?
- Cũng không phải.
Ba từ của Diêu Kế Tông phủ định suy đoán của Nguyễn Nhược Nhược.
- Là ta nhận ra chân của mỹ nhân.
Vì vậy Nguyễn Nhược Nhược cùng Lý Hơi hỏi căn nguyên "Nhận ra chân mỹ nhân" Sau khi biết căn nguyên, đều chậc chậc nói:
- Đúng là thiên ý, chuyện đó không còn khả năng giấu được ngươi nữa. Nếu không, không biết ngươi còn mê muội bao nhiêu lâu.
- Thật sự nàng làm cho ta mê muội đến thảm a!
Lý Hơi cười nói:
- Tính ra ngươi chưa bị mê muội tới thảm, phải nói đến Hoa Mộc Lan thay phụ thân tòng quân, đồng đội còn không biết Mộc Lan là nữ lang.
- Chuyện Mộc Lan tòng quân khi xưa, tuy đã biết lâu, nhưng vẫn có cảm giác không đúng. Ta cảm thấy không có khả năng nữ phẫn nam trang mà không bị người phát hiện ra như vậy được. Không thể tưởng tượng được, khi tới Đại Đường gặp được một kỳ nữ như vậy.
Từ trong khóe mắt lẫn đuôi lông mày của Diêu Kế Tông đều là ý cười.
Nguyễn Nhược Nhược nhìn được vẻ mặt đầy ý cười của hắn, cố ý nói: "Sở Thiên Diêu là nữ tử, từ nay về sau các ngươi không thể trở thành huynh đệ được nữa rồi.”
- Còn là huynh đệ kiểu gì nha, ta muốn nàng mặc nữ trang. Chúng ta là ngàn năm gặp nhau, giờ nghĩ lại, người nọ giống như ở chỗ ngọn đèn tranh sáng tranh tối. Khiến ta không cách nào nhìn ra.
Diêu Kế Tông chỉ còn cách nhìn nhận xác thực.
- Coi kìa-- Một đôi không phải anh cũng không phải em, viết thành tình ca tình muội kiểu gì?
Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa cười, Diêu Kế Tông nghe được trong lòng chợt động, ý cười trên mặt trở lên cứng nhắc. Không phải anh cũng không phải em! Đúng nha, hắn từng đối đãi với Sở Thiên Diêu như vậy. Khi thấy Sở gia Tứ Lang thất thố khi nhìn Lý Sướng và Bộ Bình Xuyên ở cũng chỗ với nhau, cũng nghĩ rằng cũng giống mình thích Lý Sướng, nghĩ hai người thất tình làm trận tuyến liên minh. Nhưng mà, hôm nay mới biết Tứ Lang hóa ra là Nữ Lang nha! Không có khả năng nàng thích Lý Sướng. Như vậy, nàng vì ai mà thất thố cùng cô đơn, trước đó vì ai mà đau thương, có phải là vì-- Bộ Bình Xuyên?
Giống như có chậu nước lạnh dội vào đầu, Diêu Kế Tông cảm thấy người lạnh. Hóa ra khi trước, không phải hai nam tử thích một Lý Sướng, mà là hai nữ nhi thích một Bộ Bình Xuyên. Hiện tại thì sao? Hiện tại rốt cuộc như thế nào? Tâm của hắn đã thu lại được, nhưng còn Sở Thiên Diêu thì sao...... Còn hay không vẫn còn nhớ tới Bộ Bình Xuyên? Nhớ tới ngày đó khi nghe tin Bộ Bình Xuyên chết, đôi mắt nàng đột nhiên chảy lệ. Trong lòng Diêu Kế Tông càng thêm lạnh lẽo. Đã bại trước Bộ Bình Xuyên một lần, lần này lại bại tiếp sao?
i ch�T�,0�{��zt ngươi muốn hỏi cái gì. Ta gọi là Liễu Nhứ, là chủ nhân của ta cứu ngươi từ Khúc Giang trở về.
 
Xem ra tiểu nha hoàn Liễu Nhứ rất thích nói chuyện, mọi chuyện đều nói rõ rành với hắn.
- Bảy ngày trước chủ nhân nhà ta thấy có người chèo thuyền ở Khúc Giang, sau đó lén lút vất cái thùng gỗ xuống sông, chờ bọn họ rời đi mới vớt lên, liền thấy ngươi. Ngươi ở trong hòm, còn có thanh chủy thủ cắm ở trên ngực. Làm cho hắn kinh hãi, mới đầu còn tưởng ngươi đã…Nhưng nhìn kỹ lại, thấy vẫn còn đang thở thoi thóp, vì thế sai người mời đại phu đến cứu ngươi. Ngươi đã hôn mê bảy ngày bảy đêm, hôm nay cuối cùng mới tỉnh lại.
- Vậy...... Còn có thể cứu được?
Bộ Bình Xuyên hơi chuyển thân nói, thật sự khó có thể mà tin được, ngực bị đâm một đao mà vẫn có thể sống được?
- Công tử, những đại phu đó đều nói trời sinh ngươi dị thể, tim ở bên phải chứ không ở bên trái. Tìm được sự sống trong cái chết, chính là nguyên nhân này. Còn có, người cho ngươi một đao kia, không có đem chủy thủ rút ra, nếu không ngươi mất quá nhiều máu cũng sẽ chết. Công tử, thật sự là ngươi mệnh lớn phúc lớn, cư nhiên quỷ môn quan không cho ngươi đi qua.
Sau đó Bộ Bình Xuyên không nói được một câu, chấn động thật lớn. Không thể tưởng được sau khi uống rượu mà hôn mê, cư nhiên gian nan ở trong sinh tử mà trở về. Là ai muốn giết hắn? Tuyệt đối không phải là Lý Sướng, hắn tín nhiệm Lý Sướng như tín nhiệm bản thân mình. Cho dù là bất đắc dĩ dùng rượu làm hắn mê, khi đó nàng thương tâm cùng tuyệt vọng. Như thế nào mà nàng dùng chủy thủ đâm vào ngực của hắn, cùng với cho hắn vào hòm gỗ dìm xuống Khúc Giang. Nhưng mà, khi hắn bị như này Lý Sướng có ở bên cạnh không? Sao để cho người ta cho hắn một nhát đao rồi cho vào hòm gỗ dìm xuống sông đây? Hắn bị kiếp nạn sinh tử này, Lý Sướng có biết không? Tĩnh tâm lại mà suy nghĩ, Bộ Bình Xuyên cố gắng hỏi:
- Chủ nhân nhà ngươi ở đây không?
- Công tử, ngươi muốn hướng tới chủ nhân nhà ta nói lời cảm tạ sao? Hắn không ở nơi này, hắn đang ở chính viện, lơi này chỉ là nơi cư ngụ tam thời. Chủ nhân giao cho nô tỳ, sau khi công tử tỉnh lại, ngươi chỉ cần để ý đến dưỡng thương, ở trong này bao nhiêu lâu cũng không có việc gì.
Đều nói cứu một mạng người, hơn xây tháp bảy tầng. Nhưng mà vị chủ nhân này thật quỷ dị, gặp tình huống như vậy còn đuổi theo, còn mang người gần như sắp chết về chữa trị, cũng không cần báo đáp. Vị chủ nhân này, cũng không sợ rước thù oán. Bộ Bình Xuyên cũng không nói nhiều lời nữa, thân thể đang bị thương nặng, khí huyết suy yếu, vừa nãy nói chuyện nhiều như vậy cũng hao tổn tinh thần rất nhiều. Nhắm hai mắt lại, không bao lâu sau nặng nề chìm vào trong giấc ngủ.
***********************
Chú: Văn trung về đường đại hàng dệt tơ tư liệu, tham khảo cho cổ đại kinh tế chuyên đề sử nói (Vô cùng tinh mỹ đường đại tơ lụa), cùng (Trung Quốc lịch sử) trung" Khai Nguyên thịnh thế" Chương và tiết nội" Đường đại ti chức nghiệp" Chờ văn.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện