Hưu Thư Khó Cầu
Chương 3
Mẹ nó, xem như các người lợi hại? Chạm đất thành công một cuộn mí mắt vừa hé ra thật to, thật to lại thật to khuôn mặt anh tuấn.
Khụ, nói hắn ta anh tuấn cũng không tả hết được, bởi vì bỉ nhân chỉ có thể gặp một đôi mắt phượng mê người lúc này đang nửa nhắm nửa mở, hơi nước mịt mù, đưa tình gợi ý nhìn tôi chằm chằm, mày liễu nhíu chặt, bộ dạng sốt ruột lo lắng không biết làm sao. Dưới cái mũi, bởi vì chúng tôi tiếp xúc thân mật miệng đối miệng, khiến cho tôi tạm thời không có cách gì nhìn rõ.
Loại hành vi này, nói đẹp đẽ thì là “Độ khí”, nói trắng ra thì kêu là “Hô hấp nhân tạo”.
Ngay lúc đầu óc tôi đang trống rỗng, ngay cả ánh mắt cũng quên trừng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồng dập.
“Đại phu đại phu, nhanh lên!”
Cửa bị mở ra trong nháy mắt, cái người mới nãy còn phác trụ trên người tôi chiếm hết tiện nghi giờ không thấy bóng dáng đâu. Tôi còn choáng váng không xác định được phương hướng, lại thêm tay chân mới chạm đất không có sức lực, tôi quyết định tiếp tục nằm ngay đơ trên giường.
Một tiểu nha đầu tóc thắt bím ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, dẫn theo một lão nhân mang theo một cái hộp gỗ chạy hồng hộc vào phòng, mở to mắt nhìn chằm chằm vào tôi, sửng sốt.
Vài giây sau, tiểu nha đầu mới kịp phản ứng trở lại, “Nha” một tiếng.
“Công chúa người tỉnh rồi?”
Hai con mắt tôi xoay tròn tròn, công chúa? Lão đầu râu bạc coi như còn có lương tâm, xuyên qua thành công chúa ít nhất cũng có thể đảm bảo cơm no áo ấm.
Tiểu nha đầu không đợi tôi mở miệng trả lời, vội túm lấy lão nhân đến bên giường.
“Đại phu ngươi mau xem xem, công chúa có phải bị nghẹn đến hỏng cả đầu óc không, sao cứ im ru không nói câu nào?”
Tôi giận trừng mắt tiểu nha đầu, có ngươi mới bị nghẹn hỏng cả đầu óc, ngươi có cho ta cơ hội mở miệng nói sao?
Chưa kịp thanh minh, đại phu đã bắt đầu bắt mạch, tiểu nha đầu bên cạnh vẫn thao thao bất tuyệt.
“Hôm qua lúc nửa đêm công chúa hô đói, rồi uống nước trà với ăn mấy quả mận tươi, không ngờ ăn chưa được một nửa nữa đã bị nghẹn, sau đó mắt trợn trắng, dày vò cả một buổi tối… A!”
Tiểu nha đầu nói được một nửa thì dừng lại, ngồi xổm xuống thò tay vào trong túi lụa, lấy cái cục gì đó rồi đứng lên, ung dung một hồi bỗng nhiên lại la toáng lên:
“A, quả mận! Thì ra công chúa đã nhổ được quả mận mắc ở trong cổ họng ra, đại phu ngươi xem!”
Tiểu nha đầu đem quả mận đã bị gặm tới thất linh bát lạc*, còn dính đầy chất nhầy ghê tởm quơ quơ trước mặt đại phu, tôi cảm nhận được mấy ngón tay đang bắt mạch trên tay tôi run run.
Đại phu quá mất mặt, ho khan mấy cái mới đứng dậy cung kính hành lễ nói:
” Đồ vật đã phun ra, hơi thở công chúa đã lưu thông bình thường, cũng không còn lo ngại. Có điều sắc mặt không được tốt, tất cả đều do lúc nãy khí huyết không thông, lại bị sợ hãi quá mà ngất xỉu, ta phải đi kê vài thang thuốc thông máu thuận khí đến.” Dứt lời, đại phu vội vàng tránh tiểu nha đầu còn đang nắm khư khư vật ghê tởm trên tay, không có khí phách chạy mất.
Tiểu nha đầu thấy đại phu đi rồi, lại nháy nháy cặp mắt trong veo thấy cả đáy nhìn tôi, khôn ngoan hỏi:
“Công chúa, người đỡ chút nào chưa?”
Tôi mới mở miệng định nói, tiểu nha đầu lại bùm bùm nói một tràng trước khi tôi mở miệng.
“Công chúa người đừng trách Kì nhi tự tiện quyết định, ta cũng không muốn gọi đại phu tới, nhưng thấy người nghẹn đến nỗi ngất đi, ta sợ lúc đó người xảy ra chuyện nên mới kêu người đến.”
Tiểu nha đầu này miệng lưỡi bén nhọn, trước khi chủ tử mở miệng trách cứ liền đem trách nhiệm rũ sạch sẽ, tuyệt đối không phải vật trong ao (nguyên văn là vậy, chắc bảo chị Kì này không phải kẻ ngu ngốc bị dắt mũi). Kì quái là vị công chúa này sao đến mắc nghẹn mà cũng không cho tiểu nha đầu đi gọi đại phu?
Tôi nói: “Ngươi tên là Kì nhi?”
Lời vừa nói ra, Kì nhi sửng sốt, đôi mắt trong sáng trở nên cực kỳ luống cuống, vẻ mặt vô cùng mờ mịt, nghiêng đầu nhìn tôi.
Sớm hay muộn cũng phải hỏi như vậy, tôi ngượng ngùng đến run run da mặt, hắc hắc làm bộ cười hai tiếng.
“Có nói cho ngươi cũng chưa chắc ngươi đã tin, ta bị hai tên tiểu quỷ dẫn tới cầu Nại Hà, mới uống trà Mạnh bà xong đang chuẩn bị chuyển thế lại đột nhiên tỉnh lại, chỉ thấy trái mận to hơn một nửa nằm trên mặt đất. Ta đang nghĩ lại, có lẽ hơi thở đã thông suốt lại, Diêm Vương phát hiện đã bắt lộn người nên mới trả ta ngược trở về, thế nhưng mà, trà Mạnh bà đã nuốt vào bụng, ta trừ nhớ rõ mình là công chúa cái gì cũng không biết.”
Rất nhiều năm sau, Kỳ nhi nói cho tôi biết, thật ra lúc trước bộ dạng chín chắn của tôi thật sự rất trong sáng,rất ngu ngốc, tôi cắn môi dưới thiếu chút nữa ra máu mới nhịn được cười. Nếu chỉ nhớ rõ mình là công chúa, sao lại biết mình bị nghẹn mà chết hả? Nếu không biết mình bị nghẹn mà chết, thì sao mới tỉnh dậy lại quan tâm đến cái quả mận bị nhổ ra bên giường.
Bất quá lúc ấy, tôi rất ngu ngốc rất ngây thơ lại nghĩ ra cái lời nói có trăm ngàn chỗ hở này để cho Kỳ nhi tin.
Tôi cầm bàn tay mềm mại của nàng nhéo nhéo bày tỏ an ủi, hy vọng nàng sẽ không vì quá ngạc nhiên mà hôn mê. Tôi đã suy nghĩ kĩ càng rồi, nói mình mất trí nhớ ở cổ đại thật sự là rất không thể tưởng tượng được, nói không chừng không cẩn thận một cái bị người khác cho là “mắc bệnh điên” ném vào phòng tối nhốt lại. Có điều thần linh thôi thì không dám chắc, khoa học kỹ thuật của người cổ đại không phát triển, hoàng thất đối với thần linh vừa mới nói lại càng tin tưởng và sùng bái, tôi nói mình quay về từ cửa quỹ môn quan ngược lại có thể tin là thật.
Quả nhiên, tiểu nha đầu có chút dao động.
“Thế công chúa còn nhớ được Kỳ nhi không?”
Tôi hào sảng trả lời: “Không nhớ rõ.”
Kỳ nhi đối với câu trả lời này dường như lòng bị tổn thương, một lát sau mới “A” lên tiếng nói:
“Đêm qua công chúa người ăn bị mắc nghẹn, ta muốn đi kêu đại phu nhưng người sợ đánh mất mặt mũi, nói cái gì cũng không cho phép, ai ngờ dày vò cả đêm rồi mắt trợn trắng hôn mê.”
Tôi gật đầu, thì ra là thế. Thế nhưng cũng nên cảm ơn cái vị công chúa chết vì sợ mất sĩ diện này, bằng không tôi cũng không có biện pháp sống lại.
Tôi chết vì uống rượu giả, nàng vì ăn mận mắc nghẹn chết. Đều rất oan uổng a!
“Ta là công chúa của nước nào? Họ gì tên gì? Từ đâu tới? Đi đến đâu?” Tôi nhìn chung quanh một vòng, phát hiện trong tẩm cung công chúa trừ bỏ một cái giường lớn, cũng chỉ có một cái xích đu, một cái bàn cùng bốn cái ghế, cả bàn trang điểm cũng không có.
NND, cái đất nước này chẳng lẽ còn nghèo hơn châu Phi sao? Chỗ này làm sao được gọi là tẩm cung của công chúa, là một cái khách điếm thì đúng hơn.
Sự thật chứng minh, khả năng quan sát của tôi vô cùng chuẩn xác.
Kỳ nhi nói cho tôi biết, chỗ này đúng là khách điếm.
“Sao ta lại ở trong khách điếm?” Công chúa không phải nên sống trong thâm cung, cửa lớn không ra cổng trong không bước tới sao?
Kỳ nhi đang định giải thích, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng kèn ầm ĩ, hỗn loạn, tiếng cười đùa nhốn nháo rộn ràng, chưa tới một lát, âm thanh theo tiếng gió tới trước cửa, biến thành tiếng đập cửa thùng thùng thùng.
Tôi với Kỳ nhi không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa lớn, Kỳ nhi nói:
“Không kịp rồi, chờ công chúa lên kiệu hoa xong Kỳ nhi sẽ giải thích cho người rõ ràng.”
Tôi hít hai ngụm khí lạnh, không khỏi nói lắp:
“Hoa, kiệu hoa?”
Nếu tôi nhớ không lầm, kiệu hoa vừa được gọi là hỉ kiệu, vừa là đồ vật mà chỉ có tân nương tử mới có thể sử dụng.
Kỳ nhi dường như nhìn thấu sự kinh ngạc của tôi, vuốt cằm tỏ vẻ nghiêm túc nói:
“Hôm nay là ngày công chúa người được gả vào Mục vương phủ.”
Tôi một hơi muốn thốt ra, lại nuốt ngược trở về.
Khụ, nói hắn ta anh tuấn cũng không tả hết được, bởi vì bỉ nhân chỉ có thể gặp một đôi mắt phượng mê người lúc này đang nửa nhắm nửa mở, hơi nước mịt mù, đưa tình gợi ý nhìn tôi chằm chằm, mày liễu nhíu chặt, bộ dạng sốt ruột lo lắng không biết làm sao. Dưới cái mũi, bởi vì chúng tôi tiếp xúc thân mật miệng đối miệng, khiến cho tôi tạm thời không có cách gì nhìn rõ.
Loại hành vi này, nói đẹp đẽ thì là “Độ khí”, nói trắng ra thì kêu là “Hô hấp nhân tạo”.
Ngay lúc đầu óc tôi đang trống rỗng, ngay cả ánh mắt cũng quên trừng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồng dập.
“Đại phu đại phu, nhanh lên!”
Cửa bị mở ra trong nháy mắt, cái người mới nãy còn phác trụ trên người tôi chiếm hết tiện nghi giờ không thấy bóng dáng đâu. Tôi còn choáng váng không xác định được phương hướng, lại thêm tay chân mới chạm đất không có sức lực, tôi quyết định tiếp tục nằm ngay đơ trên giường.
Một tiểu nha đầu tóc thắt bím ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, dẫn theo một lão nhân mang theo một cái hộp gỗ chạy hồng hộc vào phòng, mở to mắt nhìn chằm chằm vào tôi, sửng sốt.
Vài giây sau, tiểu nha đầu mới kịp phản ứng trở lại, “Nha” một tiếng.
“Công chúa người tỉnh rồi?”
Hai con mắt tôi xoay tròn tròn, công chúa? Lão đầu râu bạc coi như còn có lương tâm, xuyên qua thành công chúa ít nhất cũng có thể đảm bảo cơm no áo ấm.
Tiểu nha đầu không đợi tôi mở miệng trả lời, vội túm lấy lão nhân đến bên giường.
“Đại phu ngươi mau xem xem, công chúa có phải bị nghẹn đến hỏng cả đầu óc không, sao cứ im ru không nói câu nào?”
Tôi giận trừng mắt tiểu nha đầu, có ngươi mới bị nghẹn hỏng cả đầu óc, ngươi có cho ta cơ hội mở miệng nói sao?
Chưa kịp thanh minh, đại phu đã bắt đầu bắt mạch, tiểu nha đầu bên cạnh vẫn thao thao bất tuyệt.
“Hôm qua lúc nửa đêm công chúa hô đói, rồi uống nước trà với ăn mấy quả mận tươi, không ngờ ăn chưa được một nửa nữa đã bị nghẹn, sau đó mắt trợn trắng, dày vò cả một buổi tối… A!”
Tiểu nha đầu nói được một nửa thì dừng lại, ngồi xổm xuống thò tay vào trong túi lụa, lấy cái cục gì đó rồi đứng lên, ung dung một hồi bỗng nhiên lại la toáng lên:
“A, quả mận! Thì ra công chúa đã nhổ được quả mận mắc ở trong cổ họng ra, đại phu ngươi xem!”
Tiểu nha đầu đem quả mận đã bị gặm tới thất linh bát lạc*, còn dính đầy chất nhầy ghê tởm quơ quơ trước mặt đại phu, tôi cảm nhận được mấy ngón tay đang bắt mạch trên tay tôi run run.
Đại phu quá mất mặt, ho khan mấy cái mới đứng dậy cung kính hành lễ nói:
” Đồ vật đã phun ra, hơi thở công chúa đã lưu thông bình thường, cũng không còn lo ngại. Có điều sắc mặt không được tốt, tất cả đều do lúc nãy khí huyết không thông, lại bị sợ hãi quá mà ngất xỉu, ta phải đi kê vài thang thuốc thông máu thuận khí đến.” Dứt lời, đại phu vội vàng tránh tiểu nha đầu còn đang nắm khư khư vật ghê tởm trên tay, không có khí phách chạy mất.
Tiểu nha đầu thấy đại phu đi rồi, lại nháy nháy cặp mắt trong veo thấy cả đáy nhìn tôi, khôn ngoan hỏi:
“Công chúa, người đỡ chút nào chưa?”
Tôi mới mở miệng định nói, tiểu nha đầu lại bùm bùm nói một tràng trước khi tôi mở miệng.
“Công chúa người đừng trách Kì nhi tự tiện quyết định, ta cũng không muốn gọi đại phu tới, nhưng thấy người nghẹn đến nỗi ngất đi, ta sợ lúc đó người xảy ra chuyện nên mới kêu người đến.”
Tiểu nha đầu này miệng lưỡi bén nhọn, trước khi chủ tử mở miệng trách cứ liền đem trách nhiệm rũ sạch sẽ, tuyệt đối không phải vật trong ao (nguyên văn là vậy, chắc bảo chị Kì này không phải kẻ ngu ngốc bị dắt mũi). Kì quái là vị công chúa này sao đến mắc nghẹn mà cũng không cho tiểu nha đầu đi gọi đại phu?
Tôi nói: “Ngươi tên là Kì nhi?”
Lời vừa nói ra, Kì nhi sửng sốt, đôi mắt trong sáng trở nên cực kỳ luống cuống, vẻ mặt vô cùng mờ mịt, nghiêng đầu nhìn tôi.
Sớm hay muộn cũng phải hỏi như vậy, tôi ngượng ngùng đến run run da mặt, hắc hắc làm bộ cười hai tiếng.
“Có nói cho ngươi cũng chưa chắc ngươi đã tin, ta bị hai tên tiểu quỷ dẫn tới cầu Nại Hà, mới uống trà Mạnh bà xong đang chuẩn bị chuyển thế lại đột nhiên tỉnh lại, chỉ thấy trái mận to hơn một nửa nằm trên mặt đất. Ta đang nghĩ lại, có lẽ hơi thở đã thông suốt lại, Diêm Vương phát hiện đã bắt lộn người nên mới trả ta ngược trở về, thế nhưng mà, trà Mạnh bà đã nuốt vào bụng, ta trừ nhớ rõ mình là công chúa cái gì cũng không biết.”
Rất nhiều năm sau, Kỳ nhi nói cho tôi biết, thật ra lúc trước bộ dạng chín chắn của tôi thật sự rất trong sáng,rất ngu ngốc, tôi cắn môi dưới thiếu chút nữa ra máu mới nhịn được cười. Nếu chỉ nhớ rõ mình là công chúa, sao lại biết mình bị nghẹn mà chết hả? Nếu không biết mình bị nghẹn mà chết, thì sao mới tỉnh dậy lại quan tâm đến cái quả mận bị nhổ ra bên giường.
Bất quá lúc ấy, tôi rất ngu ngốc rất ngây thơ lại nghĩ ra cái lời nói có trăm ngàn chỗ hở này để cho Kỳ nhi tin.
Tôi cầm bàn tay mềm mại của nàng nhéo nhéo bày tỏ an ủi, hy vọng nàng sẽ không vì quá ngạc nhiên mà hôn mê. Tôi đã suy nghĩ kĩ càng rồi, nói mình mất trí nhớ ở cổ đại thật sự là rất không thể tưởng tượng được, nói không chừng không cẩn thận một cái bị người khác cho là “mắc bệnh điên” ném vào phòng tối nhốt lại. Có điều thần linh thôi thì không dám chắc, khoa học kỹ thuật của người cổ đại không phát triển, hoàng thất đối với thần linh vừa mới nói lại càng tin tưởng và sùng bái, tôi nói mình quay về từ cửa quỹ môn quan ngược lại có thể tin là thật.
Quả nhiên, tiểu nha đầu có chút dao động.
“Thế công chúa còn nhớ được Kỳ nhi không?”
Tôi hào sảng trả lời: “Không nhớ rõ.”
Kỳ nhi đối với câu trả lời này dường như lòng bị tổn thương, một lát sau mới “A” lên tiếng nói:
“Đêm qua công chúa người ăn bị mắc nghẹn, ta muốn đi kêu đại phu nhưng người sợ đánh mất mặt mũi, nói cái gì cũng không cho phép, ai ngờ dày vò cả đêm rồi mắt trợn trắng hôn mê.”
Tôi gật đầu, thì ra là thế. Thế nhưng cũng nên cảm ơn cái vị công chúa chết vì sợ mất sĩ diện này, bằng không tôi cũng không có biện pháp sống lại.
Tôi chết vì uống rượu giả, nàng vì ăn mận mắc nghẹn chết. Đều rất oan uổng a!
“Ta là công chúa của nước nào? Họ gì tên gì? Từ đâu tới? Đi đến đâu?” Tôi nhìn chung quanh một vòng, phát hiện trong tẩm cung công chúa trừ bỏ một cái giường lớn, cũng chỉ có một cái xích đu, một cái bàn cùng bốn cái ghế, cả bàn trang điểm cũng không có.
NND, cái đất nước này chẳng lẽ còn nghèo hơn châu Phi sao? Chỗ này làm sao được gọi là tẩm cung của công chúa, là một cái khách điếm thì đúng hơn.
Sự thật chứng minh, khả năng quan sát của tôi vô cùng chuẩn xác.
Kỳ nhi nói cho tôi biết, chỗ này đúng là khách điếm.
“Sao ta lại ở trong khách điếm?” Công chúa không phải nên sống trong thâm cung, cửa lớn không ra cổng trong không bước tới sao?
Kỳ nhi đang định giải thích, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng kèn ầm ĩ, hỗn loạn, tiếng cười đùa nhốn nháo rộn ràng, chưa tới một lát, âm thanh theo tiếng gió tới trước cửa, biến thành tiếng đập cửa thùng thùng thùng.
Tôi với Kỳ nhi không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa lớn, Kỳ nhi nói:
“Không kịp rồi, chờ công chúa lên kiệu hoa xong Kỳ nhi sẽ giải thích cho người rõ ràng.”
Tôi hít hai ngụm khí lạnh, không khỏi nói lắp:
“Hoa, kiệu hoa?”
Nếu tôi nhớ không lầm, kiệu hoa vừa được gọi là hỉ kiệu, vừa là đồ vật mà chỉ có tân nương tử mới có thể sử dụng.
Kỳ nhi dường như nhìn thấu sự kinh ngạc của tôi, vuốt cằm tỏ vẻ nghiêm túc nói:
“Hôm nay là ngày công chúa người được gả vào Mục vương phủ.”
Tôi một hơi muốn thốt ra, lại nuốt ngược trở về.
Bình luận truyện