Hữu Ương Lưỡng Song
Chương 21
21, Chương thứ hai mươi mốt...
Tiết thứ hai kết thúc, Ngôn Du từ trong cơn mơ ngủ tỉnh lại, thực không vui cầm sách lên, mắt nửa nhắm nửa mở đi tới phòng học. Sở Nguyệt Xuất cũng cầm lấy giáo án của mình, bình tĩnh theo sát cước bộ của nàng. (Editor: Chết toi em nó zòi ~)
Dọc theo đường đi, cái tên mơ mơ màng màng kia cũng không có chú ý đến phía sau còn có một người đi theo, cho đến khi bước vào phòng học rồi mà thấy chuông vẫn còn chưa vang, Ngôn Du liền trực tiếp úp sấp trên giảng đài ngủ.
Vốn “khí định thần nhàn” ngồi vào hàng cuối cùng, Sở Nguyệt Xuất không nhịn được nhướn mi.
Bục giảng dù sao cũng là bục giảng, trên mặt luôn luôn sẽ có thật nhiều bụi phấn, cho dù hiện tại ở trường học mỗi gian phòng đều là phòng học thiết bị nhưng trên giảng đài vẫn bày rất nhiều hộp phấn viết—— đại đa số thầy cô giáo vẫn quen dùng phấn viết, đặc biệt vào thời gian giảng giải đề mục. (Editor: Hớ hớ, tưởng ẻm giận thím Du vừa vào lớp nằm ngủ như heo, ai dè là vì lo lắng cho người ta bị hút phải bụi phấn mà ung thư phổi ^3^)
Ngôn Du ngày thường ngủ sẽ ở dưới đầu đệm thêm một cái gối nhỏ, nhưng hôm nay...
Đúng rồi, ngày hôm qua bị bắt cóc, lúc tỉnh lại cái bao của Ngôn Du không mang ở trên người mà gối nhỏ lại còn ở bên trong đó.
Chống cằm, Sở Nguyệt Xuất chăm chú nhìn người đang trên giảng đài nằm sấp say ngủ, trong mắt đẹp lộ ra tia ôn nhu.
Ngày hôm qua hẳn là ngày duy nhất trong chuỗi ngày mình nhận thức nàng mà nàng có tinh thần nhất đi.
Chuông vào học chợt vang lên, học trò sôi nổi trở lại vị trí của mình, đương nhiên, đã sớm thấy Sở Nguyệt Xuất ngồi tại vị trí cũ ở hàng cuối cùng, bộ dáng chống cằm có vẻ như đang ngẩn người. Sở Lục Y vừa thấy tỷ tỷ mình cùng Ngôn Du cùng nhau tiến vào cũng có chút buồn bực. Làm sao cứ cảm thấy tỷ tỷ gần đây thật kỳ quái, chẳng lẽ nàng còn chưa thực hiện thuyết âm mưu thì tỷ tỷ đã yêu thích Ngôn Du rồi sao?
Bình thường Ngôn Du về phương diện ngủ, chính là chỉ cần vừa đến thời gian lên lớp mà nghe được chuông vào học sẽ phản xạ có điều kiện tỉnh lại, nhưng hôm nay thật sự quá mệt mỏi, tiếng chuông vào học đã ngừng rồi mà nàng vẫn nằm sấp trên bàn ngủ say. Mắt thấy Sở Nguyệt Xuất đang an vị ở phía sau, học trò luôn thực thích Ngôn Du, tình huống giờ đây bắt đầu khiến các nàng lo lắng vô cùng. Vì thế liền phát sinh một màn đại diện giờ Toán lên sân đẩy tỉnh nàng.
Bị đại diện lớp đẩy tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Du vo thành một nắm, tâm không cam lòng làm chuyện không hề muốn mà mở ra sách giáo khoa, bắt đầu giảng bài. Bộ dáng phờ phạc nhường Sở Nguyệt Xuất mày nhíu lại càng chặt hơn, cũng làm cho bọn học trò đang trộm quan sát biểu tình của Sở Nguyệt Xuất sắc mặt càng thêm kinh hãi.
Ngôn lão sư thảm, phỏng chừng lại muốn bị giáo huấn.
Một tiết này, từ đầu tới đuôi Ngôn Du ngủ nhưng thật ra lại không ngủ, vẫn luôn chỉ dùng ngữ điệu cùng khí lực khi có khi không, còn ánh mắt thì nửa nhắm nửa mở giảng bài, đoán chừng là bởi vì ngày hôm qua lời uy hiếp của Sở Nguyệt Xuất nổi lên hiệu quả. Chính là nàng không biết, cái người đã uy hiếp nàng kia hôm nay vẫn ngồi ở hàng cuối cùng, 45" chung quy chưa từng rời đi.
Sau khi tan học, Ngôn Du lại lung la lung lay từ trong phòng học đi ra ngoài, một đường ngáp lấy ngáp để, khóe mắt thậm chí còn chứa nước mắt, thẳng một đường tới trước cửa phòng làm việc mới chịu đi vào, cổ áo chợt bị kéo lại.
“Ô...” Ngôn Du ô ô kêu một tiếng, quay đầu nhìn lại. Sở Nguyệt Xuất một tay chống lên eo, một tay nắm lấy cổ áo của nàng, vẻ mặt tươi cười, “Ngôn lão sư, đi theo tôi ra đây.”
Cong lên miệng, Ngôn Du kháng nghị nói, “Tôi hôm nay không có ngủ.”
Bị vẻ mặt như thế của nàng chọc cười, nheo mắt lại, Sở Nguyệt Xuất nhìn nhìn vào văn phòng giáo viên, ở góc mà các lão sư nhìn không tới mới để tay mở, nhẹ nhàng mơn trớn hai má của Ngôn Du, “Tôi biết.”
“Kia... Kia...” Vội vã tới phòng ngủ, người nọ ngay cả lời đều nói không xong, chính là vẫn là bĩu môi, ánh mắt vô tội.
“Ngoan, theo tôi lại đây.” Rốt cuộc không có biện pháp giống như mấy tháng trước cứ để bộ mặt không chút thay đổi đi đối diện Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất giọng nói dịu dàng, đôi mắt xanh triệt thấy đáy, “Nghe lời.”
“Nha...” Nháy mắt mấy cái, ai ya lên tiếng, Ngôn Du đi theo Sở Nguyệt Xuất, cước bộ đi đến địa phương lúc trước hay bị giáo huấn, cúi đầu, lại bắt đầu cầm góc áo.
(Editor: Thế này làm tui liên tưởng cảnh Sở lão sư búng tay 1 cái “chốc”, Du tiểu thụ liền bị thu phục *cười nguy hiểm*)
“Tối hôm qua một đêm không ngủ?” Đi đến nơi, chuông vào học lại vang lên, Sở Nguyệt Xuất dùng không lớn không nhỏ âm lượng hỏi.
“Ngô...” Bắt tay để bên miệng, Ngôn Du cắn ngón tay, ngẩng đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất, chớp chớp mắt không dám nói lời nào, trong lòng lại một trận nghi hoặc.
Nàng làm sao mà biết được?
“Cuối tuần bắt đầu, tôi đang tính cấp vài một học sinh học bổ túc Ngữ văn.” Thấy nàng không dám trả lời, Sở Nguyệt Xuất cũng không có tiếp tục truy vấn, vẫn thản nhiên thuyết.
“Ô...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Du lại củ kết cùng một chỗ.
“Không có để cô dạy bổ túc Ngữ văn.” Sở Nguyệt Xuất buồn cười xoa bóp gương mặt của nàng, con ngươi dịu dàng, “Ngoan, bắt đầu mỗi buổi tối cuối tuần phải đến nhà tôi.”
Mạnh ngẩng đầu, Ngôn Du mơ hồ nhìn Sở Nguyệt Xuất, “Vì cái gì nha?”
“Nga, thời gian dạy bổ túc Ngữ văn thuận tiện dạy bổ túc cho các nàng môn Toán thôi.” Sở Nguyệt Xuất vẻ mặt bình tĩnh, “Cô buổi tối có chuyện gì sao?”
“Tôi...” Ngôn Du miệng giật giật, cuối cùng gục đầu xuống, “Không có việc gì...”
“Thực ngoan, nào giờ biết nhà của tôi đi như thế nào chưa?” Sở Nguyệt Xuất nói tiếp, thủ lại nhéo khuôn mặt mềm bạch bạch nộn nộn kia, cố nén xúc động tiến lên ôm lấy mà thân một hơi, “Ngôn lão sư thật sự là một hảo lão sư nha.”
“Không biết...” Chu miệng, Ngôn Du nắm tay Sở Nguyệt Xuất kéo xuống, gắt gao cầm lấy không cho nàng nắm mặt mình nữa.
Hừ, bắt nàng đi dạy bổ túc, không cho nhéo!
=))))))) (Editor: Nếu không bắt đi dạy thì rờ cỡ nào Du tiểu thụ cũng cho hết á!)
Theo biểu tình trên mặt mà đoán được ý nghĩ của nàng, trong mắt Sở Nguyệt Xuất ý cười càng đậm, chính là cố ý muốn đi nắm gương mặt nàng, “Ai bảo cô không nghe lời đi ngủ làm chi, tối hôm qua cũng không biết ai đáp ứng với tôi chỉ nhìn một chút sẽ lập tức đi ngủ, kết quả là một đêm không ngủ đấy thôi.”
“Ô...” Tự biết đuối lý, Ngôn Du mân mê cái miệng nhỏ nhắn, không còn dám đi bắt tay Sở Nguyệt Xuất nữa, mặc cho nàng nắm khuôn mặt của mình.
“Tốt lắm, không khi dễ cô.” Sở Nguyệt Xuất thấy nàng bày ra bộ dáng như vậy, thế nào còn nhẫn tâm tiếp tục khi dễ nàng đây, nhẹ véo vài cái lên gương mặt nàng, “Đi ngủ đi.”
“Nha...” Nhức đầu, Ngôn Du lay động trở lại, nhoáng một cái liền trở về văn phòng gục xuống bàn, rất nhanh ngủ say.
Sở Nguyệt Xuất cũng không cùng lên văn phòng, mà là tự hỏi vài giây sau đó xoay người xuống lầu, ra khỏi trường học.
Gối nhỏ của Ngôn Du là Lười dương dương a.
Sở Lục Y khi ở nhà luôn xem “Hỉ dương dương cùng Bụi rất lang”, tuy rằng Sở Nguyệt Xuất đối với cái loại “Nhi đồng chữ phiến” này thực không ưa nhưng mà ở nhà, theo Sở Lục Y xem vài lần cũng biết đại khái gối nhỏ của Ngôn Du trên đầu vác đống dương béo phệ gọi là gì. (*Tui cũng không biết thể loại phim hoạt hình này a nhưng có khá nhiều tiểu thuyết bách hợp có đề cập đến)
Lại nói tiếp, Ngôn Du cùng Lười dương dương thật đúng là rất giống nhau, mắt nhỏ híp híp, thanh âm non nớt, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn làm cho người ta cảm thấy thiệt dễ khi dễ, lại suốt ngày đều thích ngủ, lười thành như vậy...
Một đường suy nghĩ về những chỗ tương tự của Ngôn Du cùng Lười dương dương, Sở Nguyệt Xuất khóe môi luôn luôn vểnh cao, trong đầu là hình ảnh Ngôn Du ghé vào trên bàn làm việc với cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch mà ngủ say, như thế nào cũng đều đuổi không đi.
Trường học chung quanh thông thường đều sẽ có mấy cửa hàng tạp hóa, Sở Nguyệt Xuất đi dạo xung quanh, ở trong một cửa hàng tìm được một tiểu bão chẩm thêu Lười dương dương, chính là hình dạng cùng vật cũ của Ngôn Du nguyên lai không quá giống nhau, liền chọn mua, lúc này mới trở lại trường học.
Không dự đoán được chính là đi đến cửa phòng làm việc thì Ngôn Du lại không phải đang gục xuống bàn ngủ mà là ngồi ở chỗ kia cúi đầu không biết đang làm gì, bên cạnh còn đang đứng không ngừng nói - Vương lão sư.
“Ngôn lão sư, ngày hôm qua tỷ tỷ cô có tới tìm cô nha.” Vị này Vương lão sư, rõ ràng chính là nam nhân hôm qua đối với Ngôn Tĩnh dây dưa, hôm nay vừa thấy Ngôn Du liền rục rịch muốn đi hỏi thăm tin tức Ngôn Tĩnh, bởi cố tình Ngôn Du gần nhất thường là ngủ hoặc là đi dạy thành thử không có cơ hội nói, cuối cùng thật sự không thể nhịn được nữa mới trực tiếp đem Ngôn Du vẫn còn ngủ say kêu dậy.
Tự dưng bị đánh thức, Ngôn Du vừa nhìn thấy người đánh thức nàng không phải là Ngôn Tĩnh cũng không phải Sở Nguyệt Xuất, trong lòng liền có cổ tức giận, cúi đầu không muốn nói chuyện.
“Tỷ tỷ của cô... Ngôn tiểu thư cũng là giáo viên sao?” Nam nhân họ Vương hiển nhiên nhìn không ra tâm tình Ngôn Du không tốt, cười hỏi Ngôn Du. Ngôn Du nghe hắn hỏi thăm tỷ tỷ của mình, càng thấy phiền.
Những nam nhân này, vì cái gì đều chán ghét như vậy chứ, luôn cùng ruồi bọ giống hệt nhau, cứ đi theo bên người tỷ tỷ của nàng, ong ong ông, ong ong ông...
Mua gối nhỏ trở về, Sở Nguyệt Xuất vừa mới nghe Vương lão sư hỏi còn tiếp tục một hồi muốn đi nói tướng mạo Ngôn Tĩnh, trong lòng đã rõ ràng, lắc đầu đi qua, đem gối nhỏ đặt ở trên bàn Ngôn Du.
Ngôn Du hãy còn tức giận chợt thấy trên bàn của mình có một cái gối đầu, tuy rằng cùng cái trước kia không giống nhau nhưng đều là Lười dương dương, lập tức ngẩng đầu nhìn người vừa buông gối nhỏ, thấy là Sở Nguyệt Xuất, lập tức lộ ra nụ cười ngây ngốc nhất.
“Vương lão sư, Ngôn lão sư tối hôm qua phê bài tập đến nửa đêm, hơi mệt chút...” Sở Nguyệt Xuất đối với nàng ôn nhu cười, tiếp theo nhìn thẳng vào nam nhân, thanh âm thản nhiên, “Tôi nghĩ... Tạm thời không cần quấy rầy nàng mới tốt, giấc ngủ Ngôn lão sư vốn không đủ, đầu óc cũng thực khó nắm rõ sự tình.”
Vốn ở văn phòng lại đi hỏi chuyện riêng của mình là không được rồi, lại thấy Sở Nguyệt Xuất, nam nhân biết không nên nói cái gì nữa, cười mỉa gật đầu, đối với Ngôn Du nói, “Kia Ngôn lão sư nghỉ ngơi thật nhiều, ha ha, nhường lệnh tỷ lo lắng cũng không hay lắm đâu.”
Vốn tâm tình nhờ Sở Nguyệt Xuất mua gối nhỏ về mà tốt lên nhiều, Ngôn Du nghe xong câu này lại trầm mặt xuống, nắm gối nhỏ ôm vào ngực không để ý hắn.
Kể từ khi nàng tiến vào trường này đến nay, nàng cùng người nam nhân này căn bản chưa nói quá nửa câu. Hiện tại cũng bởi vì ngày hôm qua Ngôn Tĩnh đến tìm nàng, người nam nhân này hôm nay lại cứ quấn quýt đến hỏi lung tung này nọ giống như họ đã rất quen thuộc vậy... Thật là thực chán ghét!!!!
Nam nhân thấy nàng không nói lời nào, trong mắt hiện lên tia bất mãn, âm thầm trong lòng nói đối với hai tỷ muội bộ dạng tuy rằng đều rất được nhưng tính cách thật sự lại kém nhau nhiều lắm, sau đó liền ra văn phòng.
Sở Nguyệt Xuất tựa bên cạnh bàn công tác của Ngôn Du, nhìn thấy người nọ rầu rĩ không vui, lại thấy Vương lão sư sau khi rời đi văn phòng chỉ còn lại mình và Ngôn Du, liền ngồi xuống nhìn Ngôn Du, “Mất hứng?”
“Ân!” Ngôn Du thành thật gật đầu.
“Bị đánh thức?”
“Ân!”
“Kia... Tiếp tục ngủ?” Sở Nguyệt Xuất nhìn thấy trong con ngươi của nàng một bộ tức giận, đáy lòng nhất nhu, từ trong tay nàng cầm gối nhỏ phóng lên bàn, lại duỗi thân thủ gỡ cặp kính của nàng xuống, “Tan học gọi cô dậy nha?”
“Hảo!” Không biết sao mà tâm tình lại phát sáng lên, Ngôn Du nằm sấp trên gối nhỏ, vui vẻ nhắm mắt lại.
Thấy bộ dáng nàng như vậy, Sở Nguyệt Xuất cười khẽ một tiếng, Ngôn Du lại mở mắt ra, nháy mắt vài cái liền chống lại con ngươi sáng ngời của Sở Nguyệt Xuất, không hiểu sao trong lòng nhảy dựng, lập tức nhắm hai mắt lại, chỉ nghe bên tai tiếng Sở Nguyệt Xuất cười khẽ càng phát ra dễ nghe, trong lòng một trận thỏa mãn.
=============================
Editor: Văn xem ra cũng khá chậm nhưng nhẹ nhàng, nói chung mình khá thích mấy tình tiết nho nhỏ dễ cưng trong đây. Bản thân mình cũng khá tùy hứng nên không đăng đều đặn được, nhưng dẫu sao vẫn ráng hết sức.
...
Không liên quan nhưng hôm qua mình mới đi xem phim “Laurence Anyways” (2012) khởi chiếu cho sự kiện Viet Pride 2016. Ôi chao trời mưa thê thảm! Và ngồi coi tới cận 10h tối luôn. Càng coi càng muốn khóc a~ Hông phải phim đau đớn quẳn quại gì âu, mà do nó... Ưm... Dài thoòng loòng à!!!!
Tiết thứ hai kết thúc, Ngôn Du từ trong cơn mơ ngủ tỉnh lại, thực không vui cầm sách lên, mắt nửa nhắm nửa mở đi tới phòng học. Sở Nguyệt Xuất cũng cầm lấy giáo án của mình, bình tĩnh theo sát cước bộ của nàng. (Editor: Chết toi em nó zòi ~)
Dọc theo đường đi, cái tên mơ mơ màng màng kia cũng không có chú ý đến phía sau còn có một người đi theo, cho đến khi bước vào phòng học rồi mà thấy chuông vẫn còn chưa vang, Ngôn Du liền trực tiếp úp sấp trên giảng đài ngủ.
Vốn “khí định thần nhàn” ngồi vào hàng cuối cùng, Sở Nguyệt Xuất không nhịn được nhướn mi.
Bục giảng dù sao cũng là bục giảng, trên mặt luôn luôn sẽ có thật nhiều bụi phấn, cho dù hiện tại ở trường học mỗi gian phòng đều là phòng học thiết bị nhưng trên giảng đài vẫn bày rất nhiều hộp phấn viết—— đại đa số thầy cô giáo vẫn quen dùng phấn viết, đặc biệt vào thời gian giảng giải đề mục. (Editor: Hớ hớ, tưởng ẻm giận thím Du vừa vào lớp nằm ngủ như heo, ai dè là vì lo lắng cho người ta bị hút phải bụi phấn mà ung thư phổi ^3^)
Ngôn Du ngày thường ngủ sẽ ở dưới đầu đệm thêm một cái gối nhỏ, nhưng hôm nay...
Đúng rồi, ngày hôm qua bị bắt cóc, lúc tỉnh lại cái bao của Ngôn Du không mang ở trên người mà gối nhỏ lại còn ở bên trong đó.
Chống cằm, Sở Nguyệt Xuất chăm chú nhìn người đang trên giảng đài nằm sấp say ngủ, trong mắt đẹp lộ ra tia ôn nhu.
Ngày hôm qua hẳn là ngày duy nhất trong chuỗi ngày mình nhận thức nàng mà nàng có tinh thần nhất đi.
Chuông vào học chợt vang lên, học trò sôi nổi trở lại vị trí của mình, đương nhiên, đã sớm thấy Sở Nguyệt Xuất ngồi tại vị trí cũ ở hàng cuối cùng, bộ dáng chống cằm có vẻ như đang ngẩn người. Sở Lục Y vừa thấy tỷ tỷ mình cùng Ngôn Du cùng nhau tiến vào cũng có chút buồn bực. Làm sao cứ cảm thấy tỷ tỷ gần đây thật kỳ quái, chẳng lẽ nàng còn chưa thực hiện thuyết âm mưu thì tỷ tỷ đã yêu thích Ngôn Du rồi sao?
Bình thường Ngôn Du về phương diện ngủ, chính là chỉ cần vừa đến thời gian lên lớp mà nghe được chuông vào học sẽ phản xạ có điều kiện tỉnh lại, nhưng hôm nay thật sự quá mệt mỏi, tiếng chuông vào học đã ngừng rồi mà nàng vẫn nằm sấp trên bàn ngủ say. Mắt thấy Sở Nguyệt Xuất đang an vị ở phía sau, học trò luôn thực thích Ngôn Du, tình huống giờ đây bắt đầu khiến các nàng lo lắng vô cùng. Vì thế liền phát sinh một màn đại diện giờ Toán lên sân đẩy tỉnh nàng.
Bị đại diện lớp đẩy tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Du vo thành một nắm, tâm không cam lòng làm chuyện không hề muốn mà mở ra sách giáo khoa, bắt đầu giảng bài. Bộ dáng phờ phạc nhường Sở Nguyệt Xuất mày nhíu lại càng chặt hơn, cũng làm cho bọn học trò đang trộm quan sát biểu tình của Sở Nguyệt Xuất sắc mặt càng thêm kinh hãi.
Ngôn lão sư thảm, phỏng chừng lại muốn bị giáo huấn.
Một tiết này, từ đầu tới đuôi Ngôn Du ngủ nhưng thật ra lại không ngủ, vẫn luôn chỉ dùng ngữ điệu cùng khí lực khi có khi không, còn ánh mắt thì nửa nhắm nửa mở giảng bài, đoán chừng là bởi vì ngày hôm qua lời uy hiếp của Sở Nguyệt Xuất nổi lên hiệu quả. Chính là nàng không biết, cái người đã uy hiếp nàng kia hôm nay vẫn ngồi ở hàng cuối cùng, 45" chung quy chưa từng rời đi.
Sau khi tan học, Ngôn Du lại lung la lung lay từ trong phòng học đi ra ngoài, một đường ngáp lấy ngáp để, khóe mắt thậm chí còn chứa nước mắt, thẳng một đường tới trước cửa phòng làm việc mới chịu đi vào, cổ áo chợt bị kéo lại.
“Ô...” Ngôn Du ô ô kêu một tiếng, quay đầu nhìn lại. Sở Nguyệt Xuất một tay chống lên eo, một tay nắm lấy cổ áo của nàng, vẻ mặt tươi cười, “Ngôn lão sư, đi theo tôi ra đây.”
Cong lên miệng, Ngôn Du kháng nghị nói, “Tôi hôm nay không có ngủ.”
Bị vẻ mặt như thế của nàng chọc cười, nheo mắt lại, Sở Nguyệt Xuất nhìn nhìn vào văn phòng giáo viên, ở góc mà các lão sư nhìn không tới mới để tay mở, nhẹ nhàng mơn trớn hai má của Ngôn Du, “Tôi biết.”
“Kia... Kia...” Vội vã tới phòng ngủ, người nọ ngay cả lời đều nói không xong, chính là vẫn là bĩu môi, ánh mắt vô tội.
“Ngoan, theo tôi lại đây.” Rốt cuộc không có biện pháp giống như mấy tháng trước cứ để bộ mặt không chút thay đổi đi đối diện Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất giọng nói dịu dàng, đôi mắt xanh triệt thấy đáy, “Nghe lời.”
“Nha...” Nháy mắt mấy cái, ai ya lên tiếng, Ngôn Du đi theo Sở Nguyệt Xuất, cước bộ đi đến địa phương lúc trước hay bị giáo huấn, cúi đầu, lại bắt đầu cầm góc áo.
(Editor: Thế này làm tui liên tưởng cảnh Sở lão sư búng tay 1 cái “chốc”, Du tiểu thụ liền bị thu phục *cười nguy hiểm*)
“Tối hôm qua một đêm không ngủ?” Đi đến nơi, chuông vào học lại vang lên, Sở Nguyệt Xuất dùng không lớn không nhỏ âm lượng hỏi.
“Ngô...” Bắt tay để bên miệng, Ngôn Du cắn ngón tay, ngẩng đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất, chớp chớp mắt không dám nói lời nào, trong lòng lại một trận nghi hoặc.
Nàng làm sao mà biết được?
“Cuối tuần bắt đầu, tôi đang tính cấp vài một học sinh học bổ túc Ngữ văn.” Thấy nàng không dám trả lời, Sở Nguyệt Xuất cũng không có tiếp tục truy vấn, vẫn thản nhiên thuyết.
“Ô...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Du lại củ kết cùng một chỗ.
“Không có để cô dạy bổ túc Ngữ văn.” Sở Nguyệt Xuất buồn cười xoa bóp gương mặt của nàng, con ngươi dịu dàng, “Ngoan, bắt đầu mỗi buổi tối cuối tuần phải đến nhà tôi.”
Mạnh ngẩng đầu, Ngôn Du mơ hồ nhìn Sở Nguyệt Xuất, “Vì cái gì nha?”
“Nga, thời gian dạy bổ túc Ngữ văn thuận tiện dạy bổ túc cho các nàng môn Toán thôi.” Sở Nguyệt Xuất vẻ mặt bình tĩnh, “Cô buổi tối có chuyện gì sao?”
“Tôi...” Ngôn Du miệng giật giật, cuối cùng gục đầu xuống, “Không có việc gì...”
“Thực ngoan, nào giờ biết nhà của tôi đi như thế nào chưa?” Sở Nguyệt Xuất nói tiếp, thủ lại nhéo khuôn mặt mềm bạch bạch nộn nộn kia, cố nén xúc động tiến lên ôm lấy mà thân một hơi, “Ngôn lão sư thật sự là một hảo lão sư nha.”
“Không biết...” Chu miệng, Ngôn Du nắm tay Sở Nguyệt Xuất kéo xuống, gắt gao cầm lấy không cho nàng nắm mặt mình nữa.
Hừ, bắt nàng đi dạy bổ túc, không cho nhéo!
=))))))) (Editor: Nếu không bắt đi dạy thì rờ cỡ nào Du tiểu thụ cũng cho hết á!)
Theo biểu tình trên mặt mà đoán được ý nghĩ của nàng, trong mắt Sở Nguyệt Xuất ý cười càng đậm, chính là cố ý muốn đi nắm gương mặt nàng, “Ai bảo cô không nghe lời đi ngủ làm chi, tối hôm qua cũng không biết ai đáp ứng với tôi chỉ nhìn một chút sẽ lập tức đi ngủ, kết quả là một đêm không ngủ đấy thôi.”
“Ô...” Tự biết đuối lý, Ngôn Du mân mê cái miệng nhỏ nhắn, không còn dám đi bắt tay Sở Nguyệt Xuất nữa, mặc cho nàng nắm khuôn mặt của mình.
“Tốt lắm, không khi dễ cô.” Sở Nguyệt Xuất thấy nàng bày ra bộ dáng như vậy, thế nào còn nhẫn tâm tiếp tục khi dễ nàng đây, nhẹ véo vài cái lên gương mặt nàng, “Đi ngủ đi.”
“Nha...” Nhức đầu, Ngôn Du lay động trở lại, nhoáng một cái liền trở về văn phòng gục xuống bàn, rất nhanh ngủ say.
Sở Nguyệt Xuất cũng không cùng lên văn phòng, mà là tự hỏi vài giây sau đó xoay người xuống lầu, ra khỏi trường học.
Gối nhỏ của Ngôn Du là Lười dương dương a.
Sở Lục Y khi ở nhà luôn xem “Hỉ dương dương cùng Bụi rất lang”, tuy rằng Sở Nguyệt Xuất đối với cái loại “Nhi đồng chữ phiến” này thực không ưa nhưng mà ở nhà, theo Sở Lục Y xem vài lần cũng biết đại khái gối nhỏ của Ngôn Du trên đầu vác đống dương béo phệ gọi là gì. (*Tui cũng không biết thể loại phim hoạt hình này a nhưng có khá nhiều tiểu thuyết bách hợp có đề cập đến)
Lại nói tiếp, Ngôn Du cùng Lười dương dương thật đúng là rất giống nhau, mắt nhỏ híp híp, thanh âm non nớt, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn làm cho người ta cảm thấy thiệt dễ khi dễ, lại suốt ngày đều thích ngủ, lười thành như vậy...
Một đường suy nghĩ về những chỗ tương tự của Ngôn Du cùng Lười dương dương, Sở Nguyệt Xuất khóe môi luôn luôn vểnh cao, trong đầu là hình ảnh Ngôn Du ghé vào trên bàn làm việc với cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch mà ngủ say, như thế nào cũng đều đuổi không đi.
Trường học chung quanh thông thường đều sẽ có mấy cửa hàng tạp hóa, Sở Nguyệt Xuất đi dạo xung quanh, ở trong một cửa hàng tìm được một tiểu bão chẩm thêu Lười dương dương, chính là hình dạng cùng vật cũ của Ngôn Du nguyên lai không quá giống nhau, liền chọn mua, lúc này mới trở lại trường học.
Không dự đoán được chính là đi đến cửa phòng làm việc thì Ngôn Du lại không phải đang gục xuống bàn ngủ mà là ngồi ở chỗ kia cúi đầu không biết đang làm gì, bên cạnh còn đang đứng không ngừng nói - Vương lão sư.
“Ngôn lão sư, ngày hôm qua tỷ tỷ cô có tới tìm cô nha.” Vị này Vương lão sư, rõ ràng chính là nam nhân hôm qua đối với Ngôn Tĩnh dây dưa, hôm nay vừa thấy Ngôn Du liền rục rịch muốn đi hỏi thăm tin tức Ngôn Tĩnh, bởi cố tình Ngôn Du gần nhất thường là ngủ hoặc là đi dạy thành thử không có cơ hội nói, cuối cùng thật sự không thể nhịn được nữa mới trực tiếp đem Ngôn Du vẫn còn ngủ say kêu dậy.
Tự dưng bị đánh thức, Ngôn Du vừa nhìn thấy người đánh thức nàng không phải là Ngôn Tĩnh cũng không phải Sở Nguyệt Xuất, trong lòng liền có cổ tức giận, cúi đầu không muốn nói chuyện.
“Tỷ tỷ của cô... Ngôn tiểu thư cũng là giáo viên sao?” Nam nhân họ Vương hiển nhiên nhìn không ra tâm tình Ngôn Du không tốt, cười hỏi Ngôn Du. Ngôn Du nghe hắn hỏi thăm tỷ tỷ của mình, càng thấy phiền.
Những nam nhân này, vì cái gì đều chán ghét như vậy chứ, luôn cùng ruồi bọ giống hệt nhau, cứ đi theo bên người tỷ tỷ của nàng, ong ong ông, ong ong ông...
Mua gối nhỏ trở về, Sở Nguyệt Xuất vừa mới nghe Vương lão sư hỏi còn tiếp tục một hồi muốn đi nói tướng mạo Ngôn Tĩnh, trong lòng đã rõ ràng, lắc đầu đi qua, đem gối nhỏ đặt ở trên bàn Ngôn Du.
Ngôn Du hãy còn tức giận chợt thấy trên bàn của mình có một cái gối đầu, tuy rằng cùng cái trước kia không giống nhau nhưng đều là Lười dương dương, lập tức ngẩng đầu nhìn người vừa buông gối nhỏ, thấy là Sở Nguyệt Xuất, lập tức lộ ra nụ cười ngây ngốc nhất.
“Vương lão sư, Ngôn lão sư tối hôm qua phê bài tập đến nửa đêm, hơi mệt chút...” Sở Nguyệt Xuất đối với nàng ôn nhu cười, tiếp theo nhìn thẳng vào nam nhân, thanh âm thản nhiên, “Tôi nghĩ... Tạm thời không cần quấy rầy nàng mới tốt, giấc ngủ Ngôn lão sư vốn không đủ, đầu óc cũng thực khó nắm rõ sự tình.”
Vốn ở văn phòng lại đi hỏi chuyện riêng của mình là không được rồi, lại thấy Sở Nguyệt Xuất, nam nhân biết không nên nói cái gì nữa, cười mỉa gật đầu, đối với Ngôn Du nói, “Kia Ngôn lão sư nghỉ ngơi thật nhiều, ha ha, nhường lệnh tỷ lo lắng cũng không hay lắm đâu.”
Vốn tâm tình nhờ Sở Nguyệt Xuất mua gối nhỏ về mà tốt lên nhiều, Ngôn Du nghe xong câu này lại trầm mặt xuống, nắm gối nhỏ ôm vào ngực không để ý hắn.
Kể từ khi nàng tiến vào trường này đến nay, nàng cùng người nam nhân này căn bản chưa nói quá nửa câu. Hiện tại cũng bởi vì ngày hôm qua Ngôn Tĩnh đến tìm nàng, người nam nhân này hôm nay lại cứ quấn quýt đến hỏi lung tung này nọ giống như họ đã rất quen thuộc vậy... Thật là thực chán ghét!!!!
Nam nhân thấy nàng không nói lời nào, trong mắt hiện lên tia bất mãn, âm thầm trong lòng nói đối với hai tỷ muội bộ dạng tuy rằng đều rất được nhưng tính cách thật sự lại kém nhau nhiều lắm, sau đó liền ra văn phòng.
Sở Nguyệt Xuất tựa bên cạnh bàn công tác của Ngôn Du, nhìn thấy người nọ rầu rĩ không vui, lại thấy Vương lão sư sau khi rời đi văn phòng chỉ còn lại mình và Ngôn Du, liền ngồi xuống nhìn Ngôn Du, “Mất hứng?”
“Ân!” Ngôn Du thành thật gật đầu.
“Bị đánh thức?”
“Ân!”
“Kia... Tiếp tục ngủ?” Sở Nguyệt Xuất nhìn thấy trong con ngươi của nàng một bộ tức giận, đáy lòng nhất nhu, từ trong tay nàng cầm gối nhỏ phóng lên bàn, lại duỗi thân thủ gỡ cặp kính của nàng xuống, “Tan học gọi cô dậy nha?”
“Hảo!” Không biết sao mà tâm tình lại phát sáng lên, Ngôn Du nằm sấp trên gối nhỏ, vui vẻ nhắm mắt lại.
Thấy bộ dáng nàng như vậy, Sở Nguyệt Xuất cười khẽ một tiếng, Ngôn Du lại mở mắt ra, nháy mắt vài cái liền chống lại con ngươi sáng ngời của Sở Nguyệt Xuất, không hiểu sao trong lòng nhảy dựng, lập tức nhắm hai mắt lại, chỉ nghe bên tai tiếng Sở Nguyệt Xuất cười khẽ càng phát ra dễ nghe, trong lòng một trận thỏa mãn.
=============================
Editor: Văn xem ra cũng khá chậm nhưng nhẹ nhàng, nói chung mình khá thích mấy tình tiết nho nhỏ dễ cưng trong đây. Bản thân mình cũng khá tùy hứng nên không đăng đều đặn được, nhưng dẫu sao vẫn ráng hết sức.
...
Không liên quan nhưng hôm qua mình mới đi xem phim “Laurence Anyways” (2012) khởi chiếu cho sự kiện Viet Pride 2016. Ôi chao trời mưa thê thảm! Và ngồi coi tới cận 10h tối luôn. Càng coi càng muốn khóc a~ Hông phải phim đau đớn quẳn quại gì âu, mà do nó... Ưm... Dài thoòng loòng à!!!!
Bình luận truyện