Huyền Giới Chi Môn
Chương 1417: Chuyện nghìn năm trước (1)
- Ba vị mời ngồi đi.
Trong Thiên Thính, Thạch Mục nhìn ba người nói.
Đại trưởng lão đáp ứng một tiếng, sau đó ngồi xuống chiếc ghế ở phía dưới.
Chỉ có điều Lịch Thăng và Yên La lại không có ngồi xuống. Bọn họ đối diện nhìn nhau. Bầu không khí có chút quỷ dị.
- Đúng rồi. Ta còn chưa giới thiệu hai người với nhau. Yên La, vị này là Lịch Thăng tiền bối, mặc dù là Thanh Lan Thánh Chủ, nhưng hắn còn có một thân phận khác...
Thạch Mục tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn thoáng ngẩn người ra, sau đó bất chợt nói.
- Đã lâu không gặp, Tàng Huyền sư huynh.
Yên La chợt mở miệng, cắt ngang lời giới thiệu của Thạch Mục. Trong giọng nói lạnh lùng của nàng chung quy lại mang theo một cảm giác thế sự xoay vần.
- Sư huynh?
- Thạch Mục sững sờ ở nơi nào, trợn mắt há hốc mồm.
- Ngài... Ngài là Tàng Huyền tiền bối!
Đại trưởng lão cũng thoáng cái đứng lên. Miệng hắn há hốc, nhìn Lịch Thăng, nói lắp bắp.
Năm đó hắn theo ở bên cạnh Bạch Viên Lão Tổ, cũng đã từng thấy qua Tàng Huyền. Chỉ có điều diện mạo khi đó hoàn toàn không giống với hiện tại.
- Bạch Phác, đã lâu không gặp.
Lịch Thăng nhìn đại trưởng lão gật đầu cười, nói.
Hắn lập tức quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người Yên La, mở miệng nói:
- Bảo Hoa sư muội. Xem ra trí nhớ của nàng cũng đã khôi phục gần hết.
- Tàng Huyền sư huynh, đã lâu không gặp. Năm đó cảm ơn sư huynh ra tay cứu giúp.
Yên La nói.
- Chỉ là tiện tay mà thôi. Lại nói tiếp, năm đó ta cũng chỉ có thể làm được tới mức đó.
Lịch Thăng thở dài, nói.
Hai người nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
- Các ngươi... Là sư huynh muội sao?
Lúc này Thạch Mục rốt cuộc tìm được cơ hội, nói chen vào hỏi.
Đại trưởng lão cũng tò mò nhìn hai người.
- Ha hả, chuyện này không có nhiều người có thể biết được. Không sai. Ta và Bảo Hoa đúng là sư huynh muội đồng môn.
Lịch Thăng liếc mắt nhìn Thạch Mục, khẽ mỉm cười nói.
Trong lòng Thạch Mục chấn động kinh ngạc. Năm đó bản thânYên La và Lịch Thăng đều là người đứng đầu một giới, uy chấn toàn bộ tinh vực. Không ngờ, hai người còn có một tầng quan hệ. Chính là sư huynh muội đồng môn.
Vậy sư phụ của bọn họ rốt cuộc là nhân vật nào? Có thể dạy ra hai đệ tử tốt như thế.
- Không chỉ là hai người chúng ta. Vị ở Thiên Đình kia và chúng ta cũng là đồng môn.
Lịch Thăng bất chợt dừng lại, trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ phức tạp, nói.
- Cái gì? Ngươi là nói, Đế Quan cùng các ngươi, cũng là sư huynh muội đồng môn?
Thạch Mục khẽ nhếch miệng, kinh ngạc giống như bị ngũ lôi kích đỉnh.
Đại trưởng lão cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được. Toàn thân hắn mờ mịt thất thố, giống như một tượng đất hình người.
- Ta mạo muội hỏi một tiếng. Nếu như các ngươi là sư huynh muội, tất nhiên phải có sư phụ. Sư phụ của các ngươi là ai?
Một hồi lâu sau Thạch Mục mới phản ứng được. Hắn do dự một chút, hỏi.
- Chúng ta tất nhiên là có sư tôn. Chỉ có điều chuyện này nói đến lại rất dài. Sau này hãy nói cũng không muộn. Chúng ta vẫn nên nói chuyện chính sự trước. Ngươi bảo chúng ta qua đây là có chuyện gì?
Lịch Thăng hình như không muốn nói nhiều về chuyện này. Hắn mỉm cười nói.
- Ta mời ba vị qua, là có một chuyện lớn muốn thương lượng với ba vị.
Thạch Mục có chút lúng túng mỉm cười, thu hồi sự hiếu kỳ trong lòng.
- Thật ra, lần này ta ra ngoài, lúc mới quay về, rơi vào vòng vây của đại quân Thiên Đình. Chỉ có điều bọn họ cũng không gây khó dễ cho ta. một tiên tướng Thiên Đình dẫn đầu nói hắn nhận lệnh của Đế Quan, đưa ra yêu cầu hoà đàm với ta.
Thạch Mục chậm rãi nói.
Lần này, lại là đến phiên ba người Lịch Thăng giật mình. Thần sắc Yên La vẫn lạnh lùng như băng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thạch Mục cẩn thận nói lại tình hình lúc đầu khi mình gặp phải tiên tướng Cao Minh. Đối thoại giữa hai người, hắn cũng thuật lại không sai một chữ nào.
- Ba vị, các ngươi đối với chuyện này thấy thế nào?
Thạch Mục nói xong, hỏi.
- Hoà đàm? Hừ! Mấy năm nay Thiên Đình giết bao nhiêu đồng bào của tinh vực Thiên Hà chúng ta. Năm đó thậm chí thiếu chút nữa hủy diệt Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ta. Từ lâu, ta và bọn họ thù sâu như biển. Không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng. Làm sao có thể nói tới chuyện hoà đàm gì chứ!
Trong mắt Đại trưởng lão có lửa giận hừng hực thiêu đốt, trầm giọng nói trước.
Tất nhanh Lịch Thăng từ trong sự kinh ngạc khôi phục lại. Hắn thoáng trầm ngâm một lát, rồi lập tức nhìn về phía Yên La, mở miệng nói:
- Bảo Hoa sư muội, nàng thấy chuyện này thế nào?
Yên La trầm mặc một lát, nói:
- Bạch Phác nói mặc dù có chút cực đoan, nhưng sự thực chính là như vậy. Hoà đàm căn bản là không có khả năng. Trừ khi Đế Quan nguyện ý buông tha kế hoạch Huyền Môn. Chỉ có điều, lấy hành vi của Đế Quan năm đó, hắn căn bản không có khả năng buông tha tất cả những điều này.
Lịch Thăng nghe vậy, gật đầu.
- Năm đó... Ngươi nói là trận đại chiến diệt thế ngàn năm trước này sao? Năm đó xảy ra chuyện gì?
Thạch Mục liếc mắt nhìn hai người, hỏi.
Lịch Thăng và Yên La trao đổi ánh mắt một chút.
Trong Thiên Thính, Thạch Mục nhìn ba người nói.
Đại trưởng lão đáp ứng một tiếng, sau đó ngồi xuống chiếc ghế ở phía dưới.
Chỉ có điều Lịch Thăng và Yên La lại không có ngồi xuống. Bọn họ đối diện nhìn nhau. Bầu không khí có chút quỷ dị.
- Đúng rồi. Ta còn chưa giới thiệu hai người với nhau. Yên La, vị này là Lịch Thăng tiền bối, mặc dù là Thanh Lan Thánh Chủ, nhưng hắn còn có một thân phận khác...
Thạch Mục tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn thoáng ngẩn người ra, sau đó bất chợt nói.
- Đã lâu không gặp, Tàng Huyền sư huynh.
Yên La chợt mở miệng, cắt ngang lời giới thiệu của Thạch Mục. Trong giọng nói lạnh lùng của nàng chung quy lại mang theo một cảm giác thế sự xoay vần.
- Sư huynh?
- Thạch Mục sững sờ ở nơi nào, trợn mắt há hốc mồm.
- Ngài... Ngài là Tàng Huyền tiền bối!
Đại trưởng lão cũng thoáng cái đứng lên. Miệng hắn há hốc, nhìn Lịch Thăng, nói lắp bắp.
Năm đó hắn theo ở bên cạnh Bạch Viên Lão Tổ, cũng đã từng thấy qua Tàng Huyền. Chỉ có điều diện mạo khi đó hoàn toàn không giống với hiện tại.
- Bạch Phác, đã lâu không gặp.
Lịch Thăng nhìn đại trưởng lão gật đầu cười, nói.
Hắn lập tức quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người Yên La, mở miệng nói:
- Bảo Hoa sư muội. Xem ra trí nhớ của nàng cũng đã khôi phục gần hết.
- Tàng Huyền sư huynh, đã lâu không gặp. Năm đó cảm ơn sư huynh ra tay cứu giúp.
Yên La nói.
- Chỉ là tiện tay mà thôi. Lại nói tiếp, năm đó ta cũng chỉ có thể làm được tới mức đó.
Lịch Thăng thở dài, nói.
Hai người nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
- Các ngươi... Là sư huynh muội sao?
Lúc này Thạch Mục rốt cuộc tìm được cơ hội, nói chen vào hỏi.
Đại trưởng lão cũng tò mò nhìn hai người.
- Ha hả, chuyện này không có nhiều người có thể biết được. Không sai. Ta và Bảo Hoa đúng là sư huynh muội đồng môn.
Lịch Thăng liếc mắt nhìn Thạch Mục, khẽ mỉm cười nói.
Trong lòng Thạch Mục chấn động kinh ngạc. Năm đó bản thânYên La và Lịch Thăng đều là người đứng đầu một giới, uy chấn toàn bộ tinh vực. Không ngờ, hai người còn có một tầng quan hệ. Chính là sư huynh muội đồng môn.
Vậy sư phụ của bọn họ rốt cuộc là nhân vật nào? Có thể dạy ra hai đệ tử tốt như thế.
- Không chỉ là hai người chúng ta. Vị ở Thiên Đình kia và chúng ta cũng là đồng môn.
Lịch Thăng bất chợt dừng lại, trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ phức tạp, nói.
- Cái gì? Ngươi là nói, Đế Quan cùng các ngươi, cũng là sư huynh muội đồng môn?
Thạch Mục khẽ nhếch miệng, kinh ngạc giống như bị ngũ lôi kích đỉnh.
Đại trưởng lão cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được. Toàn thân hắn mờ mịt thất thố, giống như một tượng đất hình người.
- Ta mạo muội hỏi một tiếng. Nếu như các ngươi là sư huynh muội, tất nhiên phải có sư phụ. Sư phụ của các ngươi là ai?
Một hồi lâu sau Thạch Mục mới phản ứng được. Hắn do dự một chút, hỏi.
- Chúng ta tất nhiên là có sư tôn. Chỉ có điều chuyện này nói đến lại rất dài. Sau này hãy nói cũng không muộn. Chúng ta vẫn nên nói chuyện chính sự trước. Ngươi bảo chúng ta qua đây là có chuyện gì?
Lịch Thăng hình như không muốn nói nhiều về chuyện này. Hắn mỉm cười nói.
- Ta mời ba vị qua, là có một chuyện lớn muốn thương lượng với ba vị.
Thạch Mục có chút lúng túng mỉm cười, thu hồi sự hiếu kỳ trong lòng.
- Thật ra, lần này ta ra ngoài, lúc mới quay về, rơi vào vòng vây của đại quân Thiên Đình. Chỉ có điều bọn họ cũng không gây khó dễ cho ta. một tiên tướng Thiên Đình dẫn đầu nói hắn nhận lệnh của Đế Quan, đưa ra yêu cầu hoà đàm với ta.
Thạch Mục chậm rãi nói.
Lần này, lại là đến phiên ba người Lịch Thăng giật mình. Thần sắc Yên La vẫn lạnh lùng như băng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thạch Mục cẩn thận nói lại tình hình lúc đầu khi mình gặp phải tiên tướng Cao Minh. Đối thoại giữa hai người, hắn cũng thuật lại không sai một chữ nào.
- Ba vị, các ngươi đối với chuyện này thấy thế nào?
Thạch Mục nói xong, hỏi.
- Hoà đàm? Hừ! Mấy năm nay Thiên Đình giết bao nhiêu đồng bào của tinh vực Thiên Hà chúng ta. Năm đó thậm chí thiếu chút nữa hủy diệt Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ta. Từ lâu, ta và bọn họ thù sâu như biển. Không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng. Làm sao có thể nói tới chuyện hoà đàm gì chứ!
Trong mắt Đại trưởng lão có lửa giận hừng hực thiêu đốt, trầm giọng nói trước.
Tất nhanh Lịch Thăng từ trong sự kinh ngạc khôi phục lại. Hắn thoáng trầm ngâm một lát, rồi lập tức nhìn về phía Yên La, mở miệng nói:
- Bảo Hoa sư muội, nàng thấy chuyện này thế nào?
Yên La trầm mặc một lát, nói:
- Bạch Phác nói mặc dù có chút cực đoan, nhưng sự thực chính là như vậy. Hoà đàm căn bản là không có khả năng. Trừ khi Đế Quan nguyện ý buông tha kế hoạch Huyền Môn. Chỉ có điều, lấy hành vi của Đế Quan năm đó, hắn căn bản không có khả năng buông tha tất cả những điều này.
Lịch Thăng nghe vậy, gật đầu.
- Năm đó... Ngươi nói là trận đại chiến diệt thế ngàn năm trước này sao? Năm đó xảy ra chuyện gì?
Thạch Mục liếc mắt nhìn hai người, hỏi.
Lịch Thăng và Yên La trao đổi ánh mắt một chút.
Bình luận truyện