Huyền Giới Chi Môn

Chương 23: Đệ nhất võ đồ



Phong Quân miễn cưỡng từ trên mặt đất bò dậy lung la lung tay muốn nói cái gì đó, nhưng vừa há miệng ra thì “oa” một tiếng phun ra một ngụm máu lớn, “phanh” một tiếng cả thân hình cứ thẳng tắp như thế đổ rầm xuống mặt đất lần nữa.

“Quân nhi! Nhanh, mau đưa hắn đến tĩnh thất phía sau hậu viện.”

Một bóng người nhoáng một cái xuất hiện trước mặt của Phong Quân nhanh chóng nhét một viên dược hoàn vào miệng y, sau đó gấp gáp lớn tiếng phân phó nói.
Đúng là Phong Lãnh Thiền.

Lúc này các đệ tử khác của Thiên Lộc Võ Quán mới hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng tiến lên nâng Phong Quân dậy.

Nhưng một số đệ tử khác vẫn còn đang đứng đó hoảng sợ.

So sánh nhất thức thất trảm (*) Phong Trì Đao Pháp thì Toái Thạch Quyền đại thành của Thạch Mục đã mang đến rung động lớn gấp mấy lần.

* Nhất thức thất trảm: một hơi bảy trảm, nghĩa là trong thời gian một hơi thở chém ra bảy lần

Dù sao thì nhất thức thất trảm Phong Trì Đao Pháp tiểu thành và đại thành cũng chỉ tầm đó mà thôi. Chỉ cần thời gian hai đến ba tháng là có thể thi triển được một môn vũ kỹ nhập môn cấp võ đồ. Nhưng nếu muốn đạt đến giai đoạn thuần thục tiểu thành thì lại cần ít nhất thời gian hai năm. Về phần đem vũ kỹ tu luyện đến giai đoạn đại thành lô hỏa thuần thanh thì phải cần hao phí thời gian gấp ba bốn lần, đặc biệt có một số môn vũ kỹ cấp võ đồ cực khó tu luyện thì lại cần tiêu tốn khoảng thời gian lên đến hơn mười năm mới có thể đại thành cũng không lạ gì.

Muốn tu luyện vũ kỹ cấp võ đồ đến cảnh giới đại viên mãn cuối cùng, nếu tư chất thấp kém thì dù có khổ tu cả đời cũng rất có thể vô vọng.

Về phần độ khó tu luyện của vũ kỹ cấp Hậu Thiên thì thời gian hao phí càng dài, so sánh ra thì vũ kỹ cấp võ đồ còn xa mới sánh kịp, điều này tạo thành một nhóm lớn các võ giả nhìn như có vẻ có được chân khí dùng để đối địch chẳng qua cũng chỉ là vũ kỹ cảnh giới Hậu Thiên tiểu thành mà thôi.

Lệ Thương Hải hoàn toàn buông bỏ việc tu luyện võ kỹ cấp Hậu Thiên, y một lòng chuyên tu Phong Trì Đao Pháp và Toái Thạch Quyền cấp võ đồ vài chục năm, khó khăn lắm mới làm cho hai môn vũ kỹ này tiến vào đại thành mà thôi. Nhưng dù là như vậy cũng đủ làm cho thực lực của hắn đứng đầu trong danh sách các giáo đầu của tứ đại võ quán rồi.

Hiện tại Thạch Mục vẫn chưa có chân khí mà có thể tu luyện Toái Thạch Quyền đến đại thành, thật đúng là làm cho mọi người đứng xem phải trợn mắt líu lưỡi.

Như vậy thì phải nói Thạch Mục đúng là một gã thiên tài tu luyện trăm năm khó gặp.

Sắc mặt của Lệ Thương Hải biến hóa liên tục mấy lần, sau đó ho nhẹ một tiếng rồi nói.
“Khục, xem ra chư vị đã có chút hiểu lầm rồi. Kỳ thực đứa nhỏ Thạch Mục này cũng chưa có tu luyện Toái Thạch Quyền đến đại thành, thực ra hắn trời sinh có thần lực cho nên mới có thể xuất ra uy lực xấp xỉ cảnh giới Toái Thạch Quyền đại thành.”

“Đúng vậy, nếu tu luyện Toái Thạch Quyền đến đại thành thì lẽ ra hai tay phải trắng noãn óng ánh dị thường, hơn nữa mỗi một quyền đánh trúng đều phải mơ hồ phát ra tiếng kim loại đụng chạm mới đúng.” Đại hán mặt đỏ nghe xong lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

“Ta nói sao, nếu thật sự có một tên yêu nghiệt mười mấy tuổi có thể tu luyện Toái Thạch Quyền đến đại thành thì sao lại không có tiếng tăm gì, nếu như là thật thì chỉ sợ hắn đã sớm danh chấn toàn bộ Tuyền Châu rồi.”

“Nhưng mà tiểu tử này có một thần thần lực như thế quả thực không thể khinh thường, chỉ cần ngày sau tiếp tục tu luyện Toái Thạch Quyền thì tuyệt đối có thể dễ dàng nghiền áp võ đồ đồng giai. Hơn nữa niên kỷ của hắn như thế, chỉ cần hắn có thể lĩnh ngộ khí cảm thì việc tiến vào Khai Nguyên Võ Viên cũng là chuyện cực dễ dàng, thậm chí tương lai rất có thể hắn sẽ trở thành cường giả trong các Hậu Thiên võ giả.”

Lời nói của Lệ Thương Hải và đại hán mặt đỏ làm cho các giáo đầu của các võ quán khác cũng bừng tỉnh đại ngộ, trong lúc nhất thời âm thanh nghị luận xôn xao hẳn lên, nhưng cũng có không ít người không ngừng dùng ánh mắt đầu cơ trục lợi nhìn về phía Thạch Mục.

“Thạch Mục lại chiến thắng lần nữa, bên dưới còn có người nào muốn tiếp tục khiêu chiến không, nếu không còn ai nữa thì Lưu Phong Võ Quán lần này đạt được vị trí đệ nhất.” Võ quan phụ trách trọng tài leo lên lôi đài lớn tiếng tuyên bố, ánh mắt y nhìn về phía Thạch Mục càng phát ra vẻ vừa ý hòa ái.

Lời nói vừa thốt ra thì bên dưới lôi đài lập tức rơi vào trầm mặc.

Về phía Phi Hồng Võ Quán, trong mắt Chung Đống lóe lên hung quang, muốn tách đám người phía trước để tiến lên thì “ba” một tiếng đã bị lão giả dâu dài dùng một tay giữ lại, thân hình y nặng như thái sơn không có cách nào đi them nửa bước, đồng thời bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp khó nghe của lão giả.

“Ngươi nếu như có đi lên cũng không nhất định có thể tiếp được Toái Thạch Quyền có thể so với đại thành của hắn. Đây chỉ là một lần tranh tài, lại đi đắc tội một tên tiền đồ vô hạn như hắn cũng không phù hợp lợi ích của võ quán chúng ta.”

Thiếu niên đen gầy nghe được thì trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng.



Nửa ngày sau, sự tình Lưu Phong Võ Quán đạt được danh hiệu đệ nhất lần tranh tài này, danh tiếng đệ nhất võ đồ của Phong Thành dề dàng lan truyền ra toàn bộ Phong Thành.

Mấy đại thế gia và một ít tiểu thế lực trong Phong Thành liền nhận được tình hình cụ thể và tỉ mỉ lần tỷ thí này cùng với tư liệu về Thạch Mục.

“Thạch Mục trở thành đệ nhất võ đồ?”

Bên trong trạch viện chỗ Trân di, Thạch Ngọc Hoàn đang trợn to hai mắt nhìn xem tờ giấy trên tay, trên mặt nàng tràn đầy biểu lộ khó có thể tin.

Bên cạnh nàng, Trân di cũng giống như có điều đang suy nghĩ.



Kim phủ.

Một gã nam tử trung niên sắc mặt khó coi nói với một thiếu niên mặt ngựa có khuôn mặt gần giống y:

“Điền nhi, ta biết rõ ngươi đang chuẩn bị cùng mấy tên đường huynh đường đệ của ngươi đi tìm Thạch Mục gây phiền toái, bây giờ ngươi lập tức dừng lại cho ta. Đây là mệnh lệnh do tổ phụ ngươi tự mình đưa ra, không nghe cũng phải nghe! Dù sao danh hào đệ nhất võ đồ của Phong Thành cũng có chút phân lượng.”

Tên thiếu niên Kim Điền mặt mũi tràn đầy vẻ oán hận nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.



Ngô gia.

Ba vị huynh đệ của Ngô gia cũng đã tụ tập lại mộ chỗ tiếp tục bàn luận về Thạch Mục.



Phong Thành, phủ thái thú.

Tên võ quan trước đó phụ trách công việc trọng tài ở lôi đài kia thần sắc cung kính hướng một lão giả mặc cẩm bào hồi báo lại sự tình.



Bên trong một mật thất nào đó của Kim Cương Võ Quán.

“Thiên Hào, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi đã kích phát huyệt mạch chi lực đúng không?” Hứa thúc thần sắc khẩn trương truy vấn Vương Thiên Hào.

“Hứa thúc, câu này người đã hỏi con rất nhiều lần rồi, con cũng đã nói rõ rồi, con cũng không biết là mình đã kích phát huyết mạch chi lực hay chưa, chỉ là lúc trước con tu luyện Liêu Hỏa Thương Pháp bỗng nhiên cảm thấy thân thể nóng lên phát nhiệt, cứ vậy mà phát ra liêu hỏa chi diễm.” Vương Thiên Hào đang cúi đầu nghe thấy vậy liền trợn mắt trả lời vị thương phó có vẻ mặt màu lam.

“Ha ha, ha ha, vậy thì không sai rồi. Lúc trước sở dĩ phụ thân ngươi đưa ngươi đến chỗ ta học tập Liêu Hỏa Thương Pháp chính là vì bộ thương pháp này đối với việc kích phát huyết mạch bạo diễm của Vương gia các ngươi có chút tác dụng, ở một khía cạnh nào đó thì có thể gia tốc tỉ lệ kích phát huyết mạch.” Hứa thúc đại hỉ nói.

“Nói như vậy thì con không phải là Vương đại công tử thiên tư hơn người, có thể ở cảnh giới Võ Đồ thi triển ra vũ kỹ uy lực Hậu Thiên, mà lại là do huyết mạch chi lực truyền lại từ lão tổ tông mà ra sao.” Vương Thiên Hào có chút buồn bực sau khi nghe được câu nói của Hứa thúc.

“Tiểu tử ngốc. Việc ngươi có thể kích phát huyết mạch chi lực thì đã có thể nói lên được rằng ngươi thiên phú hơn người rồi, phải biết rằng Vương gia ngươi nổi tiếng là huyết mạch thế gia, nhưng mà mấy trăm tên tộc nhân thì chỉ tổng cộng có ba bốn người mới có thể kích phát huyết mạch của tổ tiên ngươi, mà ngươi lại càng là đệ nhất nhân của thế hệ này. Cái này còn chưa đủ sao! Bắt đầu từ ngày mai trở đi đích thân ta sẽ truyền thụ cho ngươi phần sau của Liêu Hỏa Thương Pháp, làm cho ngươi có thể lực áp toàn bộ võ đồ trong trận tỉ thí tại Khai Nguyên Võ Viện sắp tới.” Hứa thúc vừa cười vừa nói.

“Hứa thúc, người nói nếu con học được phần sau của bộ thương pháp này thì có thể đánh bại được tên Thạch Mục kia?” Bộ dáng Vương Thiên Hào có chút không tin.

“Ha ha, trừ phi tên tiểu tử này cũng là huyết mạch võ giả, nếu không thì không thành vấn đề.” Hứa thúc cười to trả lời.

“Hắn có thể có được thần lực mạnh như thế, làm sao người biết được hắn có thật không phải là một tên có huyết mạch võ giả?” Vương Thiên Hào trừng mắt lên sau đó hỏi một câu.

“Cái này…” Tiếng cười của Hứa thúc bỗng chốc dừng lại, không khỏi có vài phần hồ nghi.

“Hắc hắc, vấn đề này ta cũng rất có hứng thú muốn biết.”

Đúng lúc này, bên trong mật thất bỗng dưng xuất hiện thanh âm của người thứ ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện