Huyền Linh Ký

Chương 251: Mê cung



Trong khí Dương Thiên cố gắng lấy ra hộp gỗ thì ở trong bí cảnh đã xảy ra một chuyện vô cùng lớn, bao trùm toàn bộ bí cảnh khiến cho đám người vào thí luyện đều ngơ ngơ ngác ngác, tử thương hơn một nửa.

Một tuần đầu tiên trôi qua, những người ở trong bí cảnh cũng biết là yêu thú có trí tuệ cao rồi, thực lực vượt xa ra ngoài yêu thú cấp bốn bình thường, cho nên hành động cũng cẩn thận hơn rất nhiều.

Trong lúc tất cả đang tìm kiếm đồng đội, chuẩn bị kế hoạch kỹ càng để làm một mẻ lớn, tiến đến truyền thừa thì đám yêu thú đột nhiên nổi lên tấn công. Bọn chúng giống như đói khát rất lâu rồi mới nhìn thấy thức ăn, không chờ đợi được mà phải tấn công ngay.

Yêu thú bình thường thì mọi người đều có lòng cảnh giác là được, nhưng một đám yêu thú mạnh hơn mình tấn công thì làm sao mà đỡ được. Chỉ trong vòng có ba ngày, toàn bộ người tham gia bí cảnh đều bị ép chạy về khu vực trung tâm, đám yêu thú thì không ngừng săn giết nhân loại, tình cảnh thảm liệt vô cùng.

Nhưng Tiên Long Sơn nhìn như ngày trước mắt, thực tế chạy mãi không không thấy tiến gần thêm tí nào, xa tận vô cùng. Đám người không ngừng chạy tiến vào phía trong, cũng không ngừng bị yêu thú tập kích, số lượng càng ngàng càng nhiều.

Thằng đến một ngày trước, yêu thú bắt đầu ngừng tiến công, đám người mới thở dốc được một hơi. Tưởng rằng mọi chuyện đã tạm lắng xuống, nhưng không, mọi thứ mới chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Mọi người cũng nhanh chóng biết được điều khác thường, mặt đất giống như bị rút đi vật chất nào đó, toàn bộ trở nên khô cằn, cây cối cũng trở nên xơ hóa, biến thành từng khúc gỗ khô cứng.

Bí cảnh phảng phất lâm vào thời đại chết chóc, âm u quỷ dị vô cùng. Hơn nữa bản thân những người tham gia bí cảnh cũng cảm thấy cơ thể mình dần mất đi sinh cơ, cơ thể chậm rãi già yếu, khô quắt lại, kỳ dị vô cùng.

Mọi người nhận ra là khoảng cách càng xa Tiên Long Sơn thì bị ảnh hưởng càng mạnh, tiến vào càng gần thì bị tác động càng nhỏ, thậm chí không bị tác động. Nhưng phạm vi ảnh hưởng cũng dần bị thu nhỏ theo thời gian, như một cái vòng đang thu nhỏ dần, không ngừng ép mọi người chạy về phía Tiên Long Sơn.

Một màn này quá quỷ dị khiến cho rất nhiều người bị dằn vặt phát điên rồi, bản thân bị yêu thú truy sát rất lâu, sau đó không hiểu thấu chết dần chết mòn khiến bọn họ không thể chịu nổi, cảnh giới của tinh thần ý niệm bị đánh tụt xuống, tinh thần tan ra, mê thất đi bản thân. Rất nhiều người lựa chọn tự sát để giải thoát, dù sao cũng không phải chết thật.

...

Vị trí mà Dương Thiên xuất hiện nằm khá sâu bên trong cho nên vẫn chưa bị ảnh hưởng, hơn nữa hắn còn di chuyển với tốc độ không chậm nữa, cho nên vẫn chưa phát giác được dị dạng. Chỉ là khoảng thời gian trôi qua rất lâu, lại không đụng phải yêu thú nào, khiến cho Dương Thiên khó hiểu mà thôi.

Năm ngày sau, Dương Thiên chậm rãi hạ xuống tốc độ, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.

Ở đó có một bức tường đất, cao hơn trăm mét, dựng thẳng đứng chắn lối đi, Tường đất dài không thấy đầu cuối, cũng không thấy có “cửa” để đi vào. Có vẻ như bức tường này chuyên dụng để ngăn chặn bước tiến của mọi người đi vào Tiên Long Sơn.

Dương Thiên dành hơn ba tiếng đồng hồ chạy dọc theo tường đất, nhưng hắn không trông thấy bất kỳ nơi nào để tiến vào cả. Tường đất này cũng hết sức quỷ dị, nó dày mỏng khác biệt, có nơi dày mấy chục mét, có chỗ dày đến cả trăm mét, vô cùng kiên cố. Dương Thiên đánh ra một đòn cũng chỉ phá được mấy mét, hơn nữa lỗ hổng này còn tu bổ nhanh chóng, chỉ một hai giây là liền lại y như cũ rồi, quỷ dị vô cùng.

Dương Thiên nghĩ một hồi, lấy ra lệnh bài rồi đưa huyền khí lên kích hoạt. Một vòng sáng mờ huyền khí nhanh chóng bao trùm Dương Thiên, cỗ huyền khí này kỳ lại, sự tồn tại của nó lúc ẩn lúc hiện, rất khó nắm bắt.

Dương Thiên cảm ứng một hồi, lông mày hơi nhíu. Bởi vì chùm sáng này tiêu hao rất nhanh, chỉ duy trì được khoảng một phút mà thôi. Hơn nữa lệnh bài còn là đồ dùng một lần, vừa biến thành vòng bảo hộ xong liền tiêu tán thành bụi nhỏ bay đi mất rồi.

Đây chẳng khác nào đường một chiều cả, chỉ có thể đi vào một lần, lại chả thể nào đi ra được, cũng không biết phía sau bức tường này là cái gì nữa.

Dương Thiên suy nghĩ thoáng qua, chậm rãi bước vào bên trong. Không có lí do gì để chùn bước cả, dù sao cũng không chết được, hơn nữa truyền thừa ở trong đó, phải đoạt một phen chứ.

Toàn bộ không gian đều tối tăm, Dương Thiên thấy mình như đang ở trong trạng thái ảnh hóa rồi đi xuyên tường vậy, không có gì lạ lẫm hết. Rất nhanh, Dương Thiên đi đến phía bên kia, vòng bảo hộ cũng nhanh chóng bị tiêu hao hết, vì đi xuyên qua tường nên mức tiêu hao nhanh hơn Dương Thiên dự tính nhiều.

“Mê cung?”

Dương Thiên nghi hoặc. Bởi vì hắn trông thấy mình bị kẹp giữa hai bức tường, khoảng cách của “lối đi” rộng khoảng mười mét, hai bên tường đều cao chót vót, nhìn lên bầu trời đã thu nhỏ lại thành một cái khe hẹp.

Dương Thiên cũng không ngu ngốc đi nhảy lên trên, khoảng cách một trăm mét đúng là có thể nhảy lên được, nhưng người kiến tạo mê cung cũng không phải kẻ ngốc, chắc chắn có cơ chế đề phòng rồi, cho nên vẫn nên thành thật khám phá mê cung thì hơn.

Cũng may, ở khoản thăm dò này, Dương Thiên có thể tính là chuyên nghiệp.

...

Roẹt roẹt!!!

Từng con rắn sét nhỏ nổ lách tách trong không khí, Hồng Kinh Nghĩa lấy một tốc độ cực kỳ kinh người lao đi, tốc độ vượt qua thất biến kỳ rất xa, thậm chí còn nhanh hơn một số huyền chân cảnh.

“Chu lão, thả ta xuống đi.”

Tống Thế Hào khuôn mặt trắng bệch yếu ớt nói. Hồng Kinh Nghĩa quá mạnh, mới giao thủ mười ba chiêu thôi mà Tống Thế Hào đã bị đánh tan tác, suýt nữa bị đánh chết ngay tại chỗ. Cũng may Chu lão tới kịp, cả hai liên thủ mới miễn cưỡng trốn được một đoạn.

Tiên Long Bí Cảnh không hạn chế tuổi tác tiến vào, nhưng hạn chế tu vi ở Huyền Biến Cảnh. Thông thường các thế lực đều phái đệ tử trẻ tuổi tiến vào, đánh vững căn cơ tiếp lấy truyền thừa để tương lai đi càng xa. Chứ để một lão nhân hai trăm tuổi còn ở Huyền Biến Cảnh quá lãng phí.

Có điều các thế lực cũng tính toán kỹ càng, truyền thừa không dễ lấy, các đệ tử dù thiên tài đến đâu thì cũng còn quá trẻ, kinh nghiệm không đầy đủ rất khó thành công.

Cho nên các thế lực lớn đều bồi dưỡng một đám nô bộc, đem cảnh giới chém đứt ở Huyền Biến Cảnh, chiến lực không ngừng bồi đắp cao lên, đem vào trong bí cảnh đánh phụ trợ những thiên tài này.

Mỗi nô bộc như vậy được gọi là Cực Biến Nhân. Đương nhiên những người này thiên phú cũng không cao, chỉ là sống lâu thành tinh mà thôi, mặc dù điên cuồng bồi đắp thực lực, nhưng có khi vẫn không thể đánh lại các thiên kiêu được.

Hồng Kinh Nghĩa là một ví dụ điển hình, hắn dùng mười ba chiêu đánh gần chết Tống Thế Hào. Chu lão là một Cực Biến Nhân cũng chỉ có thể bị đè lên đánh, trong vòng năm mươi chiêu chắc chắn sẽ bị đánh chết.

Cho nên chỉ có thể chạy, chạy suốt một tuần liền. Không ít lần bị đuổi kịp, Chu lão lại lâm vào khổ chiến, Tống Thế Hào vừa khôi phục lại bị đánh tan tác, cho nên nhìn hai người lúc này hết sức thê thảm.

“Tam thiếu gia không cần lo lắng, lão Hắc cùng lão Trình đang đuổi tới nơi này rồi.”

Tống Thế Hào ánh mắt hơi đắng chát nhìn về phía Hồng Kinh Nghĩa đang lấy tốc độ nhanh như vũ bão tiếp cận, hắn khẽ thở dài một cái nói.

“Có lẽ không còn kịp rồi.”

“Không, đã kịp rồi.”

Chu lão đột nhiên hô lớn, bên trong giọng nói như chút được gánh nặng. Xa xa trong tầm mắt đã hiện ra một dãy tường đất chắn ngang đường tiến lên, chẳng khác nào đằng trước là ngõ cụt, nhưng Chu lão biết đây không phải ngõ cụt, không phải tử lộ mà là một đường sinh cơ.

“Tam thiếu đi trước, để lão hủ chặn người này lại.”

Chu lão hô lên một tiếng, hai tay phát lực đem Tống Thế Hào ném ra mấy chục mét phía trước. Trong tình cảnh này cũng chẳng cân nhắc cái gì vô lễ hay không vô lễ nữa rồi, tình huống cấp bách, tùy cơ ứng biến thôi.

Tống Thế Hào mặc dù bị trọng thương, nhưng tốc độ hồi phục cũng rất nhanh, đào tẩu đã không thành vấn đề. Tống Thế Hào cũng không phải kẻ dông dài, trước đó muốn oanh oanh liệt liệt chiến một trận để giữ lấy tôn nghiêm của mình. Bây giờ sinh lộ xuất hiện, sao lại chần chờ chứ.

Điểm mạnh của bản thân là huyền khí liên miên không dứt cho nên Tống Thế Hào không chút nào keo kiệt, bàn chân dẫm xuống mặt đất, huyền khí bắn ra bốn phía, lãng phí thật nhiều, nhưng lực bộc phát cũng nâng lên tối đa, cả người nhanh như tên bắn lao lên.

Hồng Kinh Nghĩa cách xa hai người hơn tám mươi mét, lúc này chớp mắt liền đến vị trí của Chu lão, còn Tống Thế Hào đã cách hai người năm mươi mét. Chu lão vừa ném đi Tống Thế Hào liền xoay người, hướng Hồng Kinh Nghĩa đánh ra một chưởng.

Huyền linh thuật: Chu Võng.

Một cái lưới tơ nhện đường kính hơn năm mươi mét, giống như một bàn tay khổnng lồ vồ về phía Hồng Kinh Nghĩa.

Hồng Kinh Nghĩa mặt không đổi sắc, tốc độ không giảm, chỉ thấy quanh người của hắn lóe lên tia sét ngày càng nhiều, từng tia sét lại ngày càng lớn hơn. Cơ thể của Hồng Kinh Nghĩa không làm ra bất cứ ứng đối nào lào thẳng vào Chu Võng, nhưng lôi điện quanh thân của hắn giống như tự động bảo hộ chủ nhân, đánh thẳng xuống Chu Võng.

Chu võng không có bất cứ sức phản kháng gì liền bị những lôi điện này đánh cháy tan tành, trong chớp mắt hóa thành từng mảnh cháy đen cùng tro bụi, huyền linh thuật của Chu lão còn không ngăn được hắn một chớp mắt nào.

Chu lão bị đuổi giết cả tuần rồi cũng không bất ngờ về chuyện này, động tác không chần chờ vung kiếm đánh đến. Điểm mạnh của Chu lão là tốc độ cùng khống chế, thông qua hàng trăm trận chiến tích lũy xuống, miễn cưỡng có thể ngăn cản Hồng Kinh Nghĩa mấy giây.

Keng!!!

Hồng Kinh Nghĩa hướng Chu lão đánh ra một chưởng, bàn tay lôi quang màu vầng lấp lóe. Bàn tay mạnh mẽ đập vào kiếm của Chu lão, thế mà phát ra tiếng kim loại ma sát.

Chu lão chỉ cảm thấy cảnh tay nhanh chóng bị tê dại, cả người bị lôi diện quấn vào, trong chớp mắt đã bị tê liệt toàn thân. Một cỗ lực lượng vĩ ngạn đổ ập xuống, Chu lão chẳng thể phản ứng được gì, trơ mắt nhìn lấy lực lượng đánh vào cơ thể mình, đem thân thể lão nổ tan tành, hóa thành một cơn mưa máu.

Đỏ tươi mỹ lệ mà chết chóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện